Lại nói, cụ Bá Tinh từ ngày tống được thằng Chí Quăn đi cụ thảnh thơi hẳn, ấy thế mà cụ ăn được, ngủ được lại sung sướng được mà sướng nhất chắc phải là bà hai, bà ba của cụ. Ngày trước cụ đêm không ăn, ngày không ngủ lo cái vụ thằng Chí Quăn khiến tối tối nửa đêm đang ngủ cụ cũng tự dưng bật dậy vỗ đùi cái đét, ruột đau như cắt, lỗ đau như thông không lọt chỉ vì tiếc vài cắc sáng nay bỏ ra trả cho thằng Chí Quăn không nó lại ăn vạ. Ấy rồi, sau cái vỗ đùi đấy cụ lại trằn trọc như cái bệnh kinh niên của người già, mà cụ thường nói cái bệnh mất ngủ ấy nó hành kinh cụ khiếp lắm, hành cụ thấy kinh luôn ấy mà căn nguyên cũng là do cái thằng Chí Quăn chết vật ấy.
Cái dạo đó các bà cứ phải gọi là mất ngủ với cụ, khốn khổ cứ phải thức nghe cụ kể lể này nọ, giá thử mà cụ thức rồi cụ sung sức như cái thời trai trẻ thì có phải các bà mãn cả nguyện không ấy nhưng mà cụ thức chỉ để thở vắn than dài, để thơ thơ thẩn thẩn như ông lẩn thẩn thì......Mà cụ cũng lẩn thẩn thật, lắm khi hay lẫn nhưng thôi đấy là việc của cụ trước kia, giờ cụ lại sung sướng như trai bẩy mấy mặc dù cụ mới có hơn năm mươi.
Hôm nay nắng đẹp, cụ lại đi dạo trong làng, kể từ ngày cụ biết ra ngõ không có gặp thằng Quăn lăn tăn ăn vạ nữa thì cụ lại đâm nghiện cái món đi dạo làng thật, cái làng cũng không lớn không nhỏ mà mấy thằng đóc tờ tây nó khuyên ở cái tuổi cụ là tuổi hồi dương cần đi lại nhiều cho cơ nó săn, căn nó chắc. Cụ đi dạo cũng là để hưởng thụ cái quyền lực mà thời trẻ cụ đã cắn răng đánh đổi từng đồng tiền mồ hôi nước mắt và cả tinh túy đời trai để đánh đổi, chẳng thế mà mỗi khi gặp người trong làng là y rằng tụi nó đều khép nép:
- Dạ cụ Bá lại nhà!
Một câu dạ, hai câu vâng cấm đứa nào dám quên, chẳng thế mà hôm qua cái thằng Băng Thiêu Trym con của lão Đội Bạch nó thấy cụ dám gọi một câu ông khiến cụ sôi máu mà quát nó :
- A thằng tự bật diêm đốt trym này láo thật, mày tuổi gì mà dám gọi tao là ông, bố mày còn chưa đủ tuổi gọi tao là ông huống chi mày. Cút không ông cho quân lôi lên đồn bây giờ.
Thằng bé sợ quá xanh cả mặt vội vã chạy mất khiến cụ càng sung sướng với cái uy của mình, dọa được thằng con nít cũng sợ, cụ phục cụ quá.
Mà số là hôm nay cụ đang vui, cụ vui vì thời tiết đẹp mặc dù thời tiết đẹp hay xấu nó cũng chẳng liên cái con mẹ gì quan tới cụ cả nhưng cụ vẫn vui, cơ mà thằng nào dám nói cụ là thời tiết không liên quan tới niềm vui của cụ thì cụ cho quân lôi cả nhà nó ra đánh cho nó thay tên đổi họ, lại khắc cho nó vài chữ trên mặt cho nó chung thân mang tội

Nhưng thật ra hôm nay cụ vui vì thằng con vụ, cái thằng thất học ấy lộn cái thằng tây học giờ đã về kinh kỳ lập nghiệp dăm bẩy năm nó gửi thơ mời cụ lên nhà nó chơi, nó mời cụ đi thì cụ vui rồi nhưng nó lại mời mỗi cụ thế còn ba bà ở nhà thì vứt cho ai. Ấy là cụ cứ lo thế chứ ở nhà kẻ hầu người hạ thì đông mà cụ lại tuyển toàn mấy thằng đam mỹ nên cụ cũng chẳng sợ, cái là cụ sợ các bà ở nhà nhớ cụ:00 (25):đêm lại mất ngủ thì khổ.
Nhưng mà cụ quyết rồi, chuyến này cụ quyết ra kinh kỳ xem nó đổi khác ra sao, cụ quyết lên đấy để tìm luồng gió mới để đúng với cái thời hồi dương này của cụ, mà cụ đã quyết thì cấm ai thay đổi được nên cụ đã chuẩn bị rồi, nội trong tuần cụ sẽ lên kinh kỳ thăm con