Thì ra Hỏa Ưng giáo chủ lần này cho cả Tứ Đại Thần Ma, bốn lão hung thần chỉ dưới quyền Giáo chủ, cùng xuất chinh một lượt với tham vọng cướp Hắc tiêu ở Mỵ Nương cốc. Chúng bố trí rất kỹ càng, để hai tên Độc Nhãn, Độc Nhĩ dẫn thuộc hạ tấn công trực tiếp để tiêu diệt Sơn tộc, trong khi đó hai tên Độc Cước và Độc Thủ lẻn lên Mỵ Nương cốc đoạt báu vật. Không ngờ Hắc Bạch Quái Khách xuất hiện, dùng tuyệt đỉnh khing công nâng mất hai bảo vật.
Tứ Đại Thần Ma đành chia làm hai ngả, Độc Cước và Độc Thủ đuổi theo Bạch Y Quái Khách nhằm đoạt lại Hắc tiêu, trong khi Độc Thủ và Độc Nhãn truy đuổi Hắc Y Quái Khách để tìm Ốc trụ.
Lại kể đến chuyện Độc Cước và Độc Thủ Thần Ma đuổi theo Bạch Y quái khách. Hai lão xưa nay vẫn tự cho là khinh công độc bộ thiên hạ, nhất là Độc Cước, vì mất một chân từ nhỏ nên đã bỏ công rèn luyện thuật phi hành đến mức tuyệt luân, trong Tứ Đại Thần Ma, khinh công của Độc Cước là trội hơn cả, vậy mà hôm nay thân pháp của Bạch Y Quái Khách cũng không có phần nào thua sút.
Đuổi được hơn hai mươi dặm hai lão ma bắt đầu thấm mệt, khinh công giảm sút dần, Bạch Y nhân cũng giảm tốc độ theo như muốn trêu ngươi, nhưng hễ hai lão tăng tốc độ thì Bạch Y nhân cũng tăng theo, y còn cất thêm những tiếng cười dài như trêu tức.
Đến rạng sáng hôm sau, không biết đã theo hết bao nhiêu dặm đường rồi mà vẫn không bắt kịp Bạch Y Quái Khách, dù vận hết nội lực mà hai lão vẫn chỉ thấy một cái bóng trắng mờ mờ phía trước.
Độc Cước đột ngột dừng bước nói với Độc Thủ :
- Đại ca, trình độ khinh công của gã đã lên đến mức tuyệt đỉnh, chúng ta không thể theo nổi đâu, mà dường như gã có ý định dẫn dụ mình đi đâu đó.
Độc Thủ gật gù :
- Ta cũng biết vậy, nhưng với bản lãnh của chúng ta mà không theo được tên tiểu quỉ đó thì oai danh của Tứ Đại Thần Ma từ nay trôi theo dòng nước rồi, xem ra gã chỉ trạc ba mươi, võ công cũng vào hạng khá, nhưng không thể địch nổi một trong bốn chúng ta trong vòng năm mươi chiêu, vậy mà riêng môn khinh công lại lên đến mức xuất thần nhập hóa như vậy, gã dụ mình đến đây nhất định có ẩn ý gì.
- Đây là một vùng hoang vắng, chúng ta cùng đi hỏi xem. Lần này cả Tứ Đại Thần Ma xuất chiến, nếu tay trắng về không thì còn mặt mũi nào trông thấy Giáo chủ nữa.
Bỗng một giọng cười ma quái vang lên :
- Hai tên lão tặc càng già càng lẫn lộn, sống hơn nửa đời người còn bị thằng nhãi ranh qua mặt. Hai lão đến đây định nẫng món hàng của lão phu chăng?
Giọng nói như xa như gần, lúc nhẹ nhàng như gió thoảng, lúc dữ dội như sấm sét, khi sắc ngọt như kim châm. Song ma tái mặt đưa mắt nhìn nhau. Độc Cước trầm giọng cất lời :
- Không ngờ gặp lại Hắc Chưởng Đạo Vương nơi hoang vu cùng cốc này. Huynh đệ ta vâng lệnh Giáo chủ ra giang hồ phen này chỉ cốt để thu hồi Hắc tiêu mà thôi. Tên tiểu tặc xen vào định phá lỡ việc của chúng ta, suốt đêm qua tới giờ bọn ta truy đuổi hắn từ lãnh địa của Sơn Trấn đến đây, nào có biết gì đến chuyến ăn hàng của Mộ Dung huynh đâu.
Nguyên người kia là Mộ Dung Kiếm Bình, chuyên nghề lạc thảo trên mạn Giang Bắc. Hơn ba mươi năm qua, lão nổi danh giang hồ với tuyệt kỹ Hắc chưởng, Mộ Dung Kiếm Bình có nhiều thủ hạ bản lĩnh rất cao, lão sẵn sàng đánh cướp từ quan lại cho đến dân thường, hắc phái cũng như bạch phái, nhưng phải là món hàng thật lớn lão mới cướp.
Giang hồ nể mặt vẫn gọi lão là Hắc Chưởng Đạo Vương.
Mộ Dung Kiếm Bình lại cất tiếng cười như xoáy vào màng tai :
- Hai ngươi quả thật không phải đến đây vì Đệ Tam Đồ Thủy Tinh cung?
Nhị ma ngơ ngác nhìn nhau, Hỏa Ưng giáo chủ từ lâu vẫn để tâm tìm kiếm tung tích của Hắc tiêu, Ốc trụ và Thủy Tinh cung. Hắc tiêu, Ốc trụ được đặt trong Sơn Tinh động, canh giữ bởi bảy vị Hộ Thần Nhân, lần nay bốn lão ma cùng đi là với mục đích nhân dịp đổi phiên của Hộ Thần Nhân, tràn vào cướp Hắc tiêu và Ốc trụ. Trong Ốc trụ có Đệ Nhất Đồ, một trong năm mảnh địa đồ đi tìm Thủy Tinh cung, bốn mảnh kia Hỏa Ưng giáo vẫn chưa biết tung tích nơi đâu, nay vì truy đuổi Bạch Y Quái Khách mà may mắn có được tung tích Đệ Tam Đồ nữa. Hai lão đều thầm tính “cứ tiếp tục truy tìm ở đây, nếu không cướp lại được Hắc tiêu thì cũng cố dò được tung tích của Đệ Tam Đồ, dù sao cũng còn có cái mà ăn nói với Giáo chủ”.
Độc Cước cất giọng :
- Bổn Giáo quả không hề lưu tâm tới Thủy Tinh cung đâu, huynh đệ ta chỉ cốt thu hồi được Hắc tiêu thôi, còn Đệ Tam Đồ xin dành cho Mộ Dung huynh, nhân dịp này chúng ta liên tay với nhau, lão huynh thấy thế nào.
- Được lắm, lão phu cũng đã hâm mộ Hỏa Ưng giáo từ lâu, xin liên tay cùng hai lão phen này, lão phu nhất định không thèm động đến Hắc tiêu của Hỏa Ưng giáo, còn các vị xin nhớ nhường Đệ Tam Đồ cho ta.
Độc Thủ nói :
- Bọn lão phu mới chân ớt chân ráo đến vùng hoang sơn này, tình hình thế nào xin Mộ Dung huynh cho biết. Hiện Đệ Tam Đồ ở đâu, chúng ta hợp lực tấn công cướp luôn cho lão huynh, rồi lão huynh giúp bọn tại hạ truy tìm tên Bạch Y Quái Khách nên chăng?
Nghe vụt một tiếng, một bóng người từ gốc cây lưng chừng đồi lướt mình lên, thoáng chốc đã đứng đối diện với song ma. Hắc Chưởng Đạo Vương Mộ Dung Kiếm Bình xuất hiện với thân hình cao lớn, mặt vuông dữ tợn với một vết sẹo dài độ ba tấc từ đuôi mắt trái xuống ngang môi. Kẻ hạ độc thủ khi xưa nếu hất tay dịch sang một chút nữa thôi thì lão đã đui mắt rồi. Lần này lão nói với Song ma bằng giọng thâm trầm, không lồng nội công vào nữa.
- Hiện Đệ Tam Đồ đang ở trong Ngọc Kiếm sơn trang, nhưng phải đợi đến giờ Ngọ mới ra tay được.
Song ma lại một phen sửng sốt, Vô Ảnh Ngọc Kiếm của Triệu gia vùng Đại Việt đã nổi danh từ hơn trăm năm nay, không chỉ riêng Đại Việt mà khắp chốn giang hồ từ Vùng Tây Tạng, Mông Cổ, cho đến Trung Nguyên đều phái công nhận đây là môn kiếm pháp thiên hạ vô song. Trong lần đấu trên đỉnh Thiên Sơn năm mươi năm trước Triệu Thiên Long đã dùng Vô Ảnh kiếm pháp hạ liên tiếp năm đại cao thủ của Trung Nguyên, ba Hộ Pháp Sư của Mông Cổ, cùng mấy tay cao thủ từ Tây Vực. Kim Cương chỉ của Bất Nghi chưởng môn phái Thiếu Lâm cũng như Thái Cực kiếm của Thanh Giao đạo nhân Chưởng môn phái Võ Đang cũng chỉ đấu ngang bằng với Vô Ảnh Ngọc Kiếm.
Triệu Thiên Long truyền kiếm pháp cho người con trai là Triệu Thiên Bằng, Thiên Bằng ra giang hồ hành hiệp chưa từng bại dưới tay ai, Vô Ảnh Ngọc Kiếm càng vang dội. Triệu gia là chủ của Ngọc Kiếm sơn trang thì ai cũng biết, nhưng chẳng ai biết sơn trang toạ lạc nơi nào. Nay Hắc Chưởng Đạo Vương không những tìm được Ngọc Kiếm sơn trang, mà còn biết được Triệu gia đang lưu giữ Đệ Tam Đồ thì quả là một kì tích. Nhưng dù có vậy thì bằng vào võ công của cả ba lão, cũng không thể thắng được Vô Ảnh Ngọc Kiếm mà đoạt Đệ Tam Đồ cho được.
Thấy Song ma nhìn mình với ánh mắt từ ngạc nhiên đến ngao ngán, Mộ Dung Kiếm Bình biết ngay Độc Cước và Độ Thủ đang lo sợ Vô Ảnh Ngọc Kiếm, lão nhếch môi cười nhẹ :
- Hai người đừng lo, một khi Hắc Chưởng Đạo Vương đã ra tay thì không bao giờ sai sót, hai lão cứ đợi đến giờ Ngọ mà xem ta hành động.
- Vậy được, xin theo gót lão huynh, Hắc Chưởng Đạo Vương nổi tiếng giang hồ đâu phải vì hư danh mà nên. Nếu cần thiết bọn lão phu sẽ giúp một tay.
Chẳng mấy chốc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đúng ngọ, hai lão ma theo chân Hắc Chưởng Đạo Vương phi thân đến trước cửa Ngọc Kiếm sơn trang. Đây là một trang viên xinh xắn, cây cối um tùm xung quanh làm cho phong cảnh thêm phần thanh nhã. Nếu không biết trước thì không ai lại nghĩ một trang viên nhỏ bé nơi vùng hoang vắng này lại là nơi cư trú của Triệu Thiên Bằng, vị đại hiệp oai trấn giang hồ với Vô Ảnh Ngọc Kiếm.
Độc Cước và Độ Thủ vẫn còn e dè, trong khi Mộ Dung Kiếm Bình ngang nhiên hít một hơi dài, vung hữu thủ đẩy ra một chưởng.
Uỳnh! Cánh cửa gỗ nhỏ bé của sơn trang không chịu nôi luồng chưởng tàn bạo, gẫy vụn thành nhiều mảnh. Hai lão ma gật gù ra vẻ tán thưởng chưởng lực của Hắc Chưởng Đạo Vương, tuy vậy trong bụng nhủ thầm “Trình độ của gã bất quá hơn được một người trong số Tứ Đại Thần Ma chúng ta, nhưng chỉ cần hai người gộp lại là có thể hạ được gã, vậy gã căn cứ vào đâu mà dám đùa giỡn với Vô Ảnh Ngọc Kiếm”. Trong khi đó, Hắc Chưởng Đạo Vương cao giọng :
- Bấy lâu nay nghe danh Vô Ảnh Ngọc Kiếm là vô địch kiếm pháp trên chốn giang hồ, Mộ Dung mỗ tài hèn sức mọn hôm nay liều lĩnh đến đây, mong Triệu trang chủ chỉ giáo cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Tuy lời lẽ có vẻ khiêm tốn nhưng thật ra ngạo mạn vô cùng, lão lại dồn thêm nội lực vào giọng nói làm thanh âm chát chúa như đập vào màng tai.