Thống đốc đời cuối Bành Định Khang có lẽ là nhắm chuẩn giờ, thời gian y trình diện không sớm không muộn, vừa đúng là thời gian bữa tiệc bắt đầu. Đồ Phi trở lại phòng tiệc, Bành Định Khang đã bị mời lên bục tạm thời, phát biểu chúc mừng quỹ Kent thành lập. Các tân khách đều bu lại trước giảng đài, phía trước có bày mấy hàng ghế, Địch Minh Nguyệt ngồi ở hàng thứ nhất, những người có thể ngồi đều là nhân vật nổi danh Hồng Kông, hậu bối trẻ tuổi như Địch Gia Vĩ, chỉ có thể đứng nghe Bành Định Khang phát biểu.
Địch Gia Vĩ thấy Đồ Phi trở về, vẫy tay về phía hắn, muốn hắn đi qua. Đồ Phi vỗ nhẹ bụng, ý bảo mình có hơi đói, đi tới một bên bốc đồ ăn.
Đầu tháng 7 năm 92 Bành Định Khang nhâm chức thống đốc Hồng Kông, nhiệm kỳ tới ngày cuối cùng năm 97 Anh quốc nắm chủ quyền Hồng Kông mới thôi, cũng chính là vị thống đốc cuối cùng. Vì vậy trong nhiệm kỳ của Bành Định Khang, chẳng những quản chế Hồng Kông, còn phải làm chuẩn bị chuyển giao chủ quyền cho chính phủ Trung quốc, đại khái có thể giải thích tại sao thống đốc trước đều từ bộ ngoại giao Anh quốc, mà y lại từ quốc hội Anh.
Nhưng Bành Định Khang làm công tác chuẩn bị chuyển giao chủ quyền, hiển nhiên không phải vì để Hồng Kông thuận lợi trở về, mà có ý tạo phiền toái cho chủ quyền chuyển giao. Y từng phát biểu báo cáo thi hành chính sách phần thứ nhất, chính là đưa ra phương án cải chính, bày tỏ cải cách chế độ tuyển cử hội đồng lập pháp, trừ muốn phân chia hai hội đồng, hủy bỏ tất cả nghị sĩ ủy nhiệm, còn tăng thêm người có tư cách bỏ phiếu, để tất cả nhân sĩ tại chức đều có tư cách bỏ phiếu, cũng hoa mỹ viết: tăng nhanh bước tiến dân chủ ở Hồng Kông. Đối với sự phát triển dân chủ ở Hồng Kông mà nói, có lẽ thật sự là một chuyện tốt, nhưng Bành Định Khang là thống đốc đời cuối, làm như vậy rất không hợp thời, rõ ràng có dụng ý khác, chính là tạo ra khó khăn cho chính phủ Trung quốc quản lý Hồng Kông.
Trong bảng báo cáo thi hành chính sách, Bành Định Khang còn đề nghị phổ biến sách lược gây ra rất nhiều tranh cãi. Kế hoạch muốn đem nước thải Hồng Kông trải qua xử lý, lại lấy ống dẫn biển phóng ra biển rộng. Kế hoạch năm 92, lại bởi vì đủ loại vấn đề kéo tới năm 97 mới triển khai công trình thời kỳ đầu, chính phủ Hong Kong hao tổn cao gần 8,3 tỷ, lẻ một năm mới xây xong, mà công trình kỳ thứ hai bị dân chúng phê bình lãng phí tiền tài và kêu gọi vô nghĩa, tuyên bố tạm hoãn thi hành.
Ngoài ra, trong nhiệm kỳ của Bành Định Khang, y còn tích cực đề cao phúc lợi người dân Hồng Kông, người dân Hồng Kông đối với những chính sách phúc lợi cảm kích chảy nước mắt, trong điều tra dân ý, có ít nhất 70% số dân Hồng Kông tán thành biểu hiện của Bành Định Khang. Đây là lẽ thường của con người, bất kỳ ai đều hi vọng hưởng thụ phúc lợi, cũng không biết phúc lợi đề cao dễ dàng, suy nghĩ kỹ thì khó khăn càng thêm khó khăn, cách làm như thế không khác nào giết gà lấy trứng, lưu tai hoạ ngầm cho tài chính chính phủ Hong Kong, một khi kinh tế Hồng Kông gặp phải khó khăn, tài chính eo hẹp, liền có thể tạo thành kết cục "Xe hủy người vong". Nói trực tiếp một chút chính là tự sát. Dĩ nhiên, đối với Bành Định Khang cùng chính phủ Anh mà nói, chuyện sau này đã không còn liên quan với bọn họ, lưu lại cho chính phủ Trung quốc nhức đầu mà thôi.
Lỗ Bình nhậm chức chủ nhiệm Hong Kong từng đánh giá Bành Định Khang là tội nhân thiên cổ, đương nhiên là đứng trên lập trường Trung Quốc và Hồng Kông để nói, Bành Định Khang là một người Anh, có lẽ sẽ không quan tâm đánh giá của người Trung Quốc với y. Nhưng từ đánh giá của Lỗ Bình đối với Bành Định Khang, có thể thấy được hành vi của y tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Hồng Kông sau khi trở về. Cũng may nội địa Trung Quốc phát triển nhanh chóng, cung cấp cho Hồng Kông cơ hội phát triển, tiêu trừ tai hoạ ngầm Bành Định Khang chế tạo, cùng với ảnh hưởng từ triều di dân , nhân tài và tiền bạc rút lui mang đến, kinh tế Hồng Kông vẫn mạnh mẽ phát triển, để cho người không coi trọng Hồng Kông trở về mở rộng tầm mắt.
Năm 95 chính là giai đoạn đầu Hồng Kông hồi quy, cũng là thời kỳ chính phủ Trung quốc cùng Bành Định Khang quan hệ ác liệt nhất, mặc dù Đồ Phi không quá quan tâm với việc Hồng Kông hồi quy, bởi vì với hắn đây là một sự kiện lịch sử hiển nhiên sẽ phát sinh, hơn nữa đã chứng kiến qua một lần, nhưng là một người Trung Quốc, hắn cũng không có hảo cảm với bất kỳ thống đốc thực dân Hồng Kông bao gồm Bành Định Khang, Huống chi lúc ở Bắc Kinh, Đồ Phi không ít lần nghe ông bà, chú bác mắng Bành Định Khang là rắn độc, tiểu nhân hèn hạ, cho dù chỉ ở trên tinh thần các thân thích ủng hộ Bắc Kinh, hắn cũng không cung kính đi qua nghe Bành Định Khang phát biểu trên bục.
Lấy tính tình ngoài mềm trong cứng , yêu ghét rõ ràng của Đồ Phi, đồng ý đứng ở một bên vừa ăn vừa nghe Bành Định Khang nói chuyện, đã rất nể mặt y rồi.
Bành Định Khang nói tới một nửa, đột nhiên không dấu hiệu ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước. Những người nghe dưới đài lại không biết phát sinh chuyện gì, không tự chủ đều quay đầu nhìn quanh, phát hiện một nữ hai nam đang đứng trong phòng tiệc, hẳn là mới từ bên ngoài vào, nhưng ánh mắt mọi người đều bị chặt chẽ hấp dẫn trên người cô gái áo trắng ở giữa.
Chỉ thấy nàng kia dung mạo thanh nhã thoát tục, đẹp đến làm người ta nghẹt thở, vóc người thon dài, bên ngoài mặc một cái quần dài màu trắng phóng khoáng mềm mại, ở dưới ánh đèn sáng ngời phản xạ trong phòng, quanh thân như bao phủ bởi một tầng sương khói nhẹ, như thật lại như ảo, trong đầu mọi người đều không hẹn mà cùng thốt ra bốn chữ "Tiên tử hạ phàm".
Đồ Phi vốn đứng dựa vào tường, thưởng thức cảnh đêm ngoài tường thủy tinh, thấy cả phòng đột nhiên lặng ngắt, mới quay đầu xem chuyện gì xảy ra. Thấy cô gái áo trắng, Đồ Phi đầu tiên là bị dung mạo tuyệt mỹ của nàng làm rung động, nhìn kỹ lại mới nhận ra là chị kết nghĩa Trình Như Tuyết của mình. Trong lòng không khỏi cảm khái, Trình Như Tuyết ngày thường ăn mặc đã làm người ta sợ hết hồn hết vía, không ngờ thay trang phục dạ tiệc đứng ở dưới ánh đèn lộng lẫy, vẫn có thể đẹp hơn ba phần, có nhường cho con gái người ta sống không đây.
Nếu đổi là người thường, trong giây lát bị mấy trăm ánh mắt dán vào, sẽ cảm thấy có chút khó chịu. Vẻ mặt Trình Như Tuyết lại không hề phát sinh biến hóa, vẫn lạnh băng, ánh mắt khẽ di động trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng Đồ Phi, cũng không biết Đồ Phi không ở trong đám đông. Giờ phút này hai thanh niên đứng bên cạnh Trình Như Tuyết, là Bảo Minh và Lý Toàn Đống, tìm người là một trong kỹ năng chuyên nghiệp của bọn họ, chỉ ở trong phòng nhìn lướt qua, liền thấy được Đồ Phi đứng ở một góc, vội dẫn Trình Như Tuyết đi tới chỗ hắn.
Trên đài Bành Định Khang vội ho một tiếng, liếc nhìn bản thào rồi tiếp tục phát biểu, những người nghe dưới đài vẫn có rất nhiều người không nỡ dời mắt khỏi người Trình Như Tuyết, đặc biệt là những nam sĩ trẻ tuổi.
Lúc này Đồ Phi đã phục hồi tinh thần, vội tiến ra đón, vui vẻ nói
- Chị Như Tuyết, em còn tưởng tối nay chi thật sự không tới....
Trình Như Tuyết nói:
- Xin lỗi, tới trễ.
Đồ Phi mỉm cười nói:
-Em chỉ là muốn mượn bữa tiệc này giới thiệu chị và Địch nãi nãi em quen biết, bản than bữa tiệc cũng không quan trọng, em cũng vậy chỉ tới góp vui, chị bận không thể tới cũng không sao, sau này có cơ hội cho hai người gặp mặt.
Trình Như Tuyết khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu:
- Kỳ thật chị không bận việc gì.
Sau đó không nói gì nữa, đi tới chỗ Đồ Phi đứng, đối mặt với sao trời bên ngoài cao ốc, chỉ lưu lại cho những người ở đây một bóng lưng uyển chuyển.
Đồ Phi biết rất rõ, chỉ cần là từ miệng Trình Như Tuyết nói ra, nhất định là lời trong lòng nàng, nếu không thì đã không nói với ngươi. Theo Bảo Minh vừa báo cáo, khi đưa thư mời cho Trình Như Tuyết, nàng tỏ vẻ không nhất định có thể tới dự tiệc, Đồ Phi vốn tưởng đêm nay nàng có việc không thể tới, lúc này nghe câu trả lời của nàng, mới hiểu thật ra nàng chưa nghĩ ra có nên tới hay không. Với việc này Đồ Phi rất khó hiểu, nhớ sáng hôm qua mời Trình Như Tuyết, nàng đáp ứng vô cùng sảng khoái, lấy tính cách của nàng, cũng không phải loại người sáng nắng chiều mưa, vì sao vừa qua một ngày, đã nghĩ không tới dự tiệc? Chẳng lẽ mình làm gì để nàng không vui?
Hồi tưởng chuyện phát sinh hai ngày qua, Đồ Phi dở khóc dở cười, đi tới bên cạnh Trình Như Tuyết, lúng túng giải thích:
- Chị Như Tuyết, sáng hôm qua sau khi em từ chỗ chị rời đi, đã gọi điện cho Đặng gia gia, vừa lúc Trình gia gia cũng ở đó:
Trình Như Tuyết thản nhiên nói
- Chị biết.
Đồ Phi nghĩ thầm quả nhiên không ngoài dự đoán, là mấy ông giở trò quỷ, làm hại Trình Như Tuyết sinh khúc mắc, không muốn nhìn mình nữa, may mắn nàng vẫn quyết định tới dự tiệc, nói rõ vấn đề cũng không phải quá nghiêm trọng, tiếp tục giải thích:
- Em biết có một số việc nói ra dễ đưa tới hiểu lầm, nhưng bên cạnh em có ánh mắt của các ông, thay vì chờ bọn họ báo cáo lên mới giải thích, không bằng tự mình nói, tránh cho các ông tưởng lầm chúng ta có tật giật mình, tương lai càng khó giải thích rõ.
Trình Như Tuyết thản nhiên nói:
- Chị hiểu.
Đồ Phi cười khổ nói:
- Vốn em tưởng đã giải thích rõ cho các ông, bây giờ nhìn lại vẫn còn hiểu lầm, chị Như Tuyết đừng giận, em trở về Bắc Kinh sẽ ngay mặt tìm các ông giải thích.
Trình Như Tuyết thản nhiên nói:
- Em không cần giải thích với chị, chị không có giận, buổi trưa sở dĩ chưa quyết định tới dự tiệc hay không.
Nói tới đây dừng một lát, chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt Đồ Phi nói:
- Là bởi vì chị còn không nghĩ rõ, hiểu lầm của ông... Ở trong lòng chị đến cùng có phải là hiểu lầm không.
Đồ Phi nghe vậy ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Trình Như Tuyết, qua một hồi lâu mới hỏi:
- Suy nghĩ rõ chưa?
Trình Như Tuyết lắc đầu, nói:
- Tạm thời vẫn không thể xác định hoàn toàn, nhưng chị đã nghĩ thông suốt một chút, mặc kệ trong lòng chị nghĩ thế nào, đều không cần phải che dấu em, dù gì em cũng là em chị. Nói cho em biết việc này, bởi vì chị không muốn sau này đều mang mặt nạ giả đối mặt với em, cũng không phải hướng em biểu lộ cái gì.
Đồ Phi liếm đôi môi khô ran, ngây ngốc "Oh" một tiếng.
Trình Như Tuyết khẽ mỉm cười, nói:
- Vốn chị còn muốn khuyên em đừng lo lắng, thực tế chung quy vẫn là thực tế, đây chỉ là ý nghĩ của chị, sẽ không đem ý nghĩ gửi gắm lên hành động. Nhưng phản ứng của em so với dự liệu của chị tốt hơn nhiều lắm, không thể dọa được em, xem ra chị lo lắng thừa rồi.