Đồ Phi không phải lần đầu tiên đối mặt cánh phóng viên, hiểu rõ lòng hiếu kỳ của bọn họ cũng không phải hơn mười bảo an có thể cản trở, lúc phát hiện phóng viên chú ý tới mình, liền quyết đoán xoay người sang chỗ khác, đem phía sau lưng lưu lại cho bọn họ. Gần như cùng lúc đó, đèn máy chụp hình loang loáng phía sau lưng hắn sáng lên.
Các khách mời tưởng đã xảy ra chuyện gì, đều nhìn về hướng Đồ Phi, rối rít hỏi thăm nghị luận, trên đài người dẫn chương trình cũng ngừng nói, dẫn tới một cảnh hỗn loạn nho nhỏ. Cũng may phóng viên được phép vào phỏng vấn không nhiều, hơn nữa đều là truyền thông chủ lưu Hồng Kông và truyền thông quốc tế trú ở văn phòng Hồng Kông, tương đối đúng mực, được nhân viên bảo an khuyên giải, cùng với dùng cảnh cáo uy hiếp không cho bọn họ tiếp tục lưu lại phỏng vấn, đều lựa chọn lui trở về.
Địch Gia Vĩ đi lên đặt tay lên bả vai Đồ Phi, khóe mắt lại nhìn Trình Như Tuyết, nói:
- Phóng viên Hồng Kông quả thật đáng ghét, anh cũng là người bị hại, cả ngày bị bọn họ thêu dệt tin tức, thật ra đều không phải là sự thật.
Những người chung quanh đều rõ Địch Gia Vĩ là mặt hàng gì, nghe được đều cười trộm trong lòng, nhưng bọn họ bản thân cũng không kém là bao dĩ nhiên sẽ không đi vạch trần, lấy thân phận bị người hại, một người một câu bắt đầu kể khổ. Hơn nữa, bọn họ còn đi lên trước mấy bước, vây Đồ Phi và Trình Như Tuyết vào giữa, chủ động hiệp trợ bảo vệ Đồ Phi, nhân cơ hội cách Trình Như Tuyết gần hơn một chút.
Đồ Phi quay đầu nhìn lại, thấy phóng viên đều lui về chỗ cũ, mà Bảo Minh còn điều tới rất nhiều bảo an, cơ hồ hai người coi chừng một phóng viên, không cần phải lo lắng nữa, mới thở phào nhẹ nhỏm, xoay người lại, lúng túng nói:
- Cảm ơn anh Gia Vĩ, cám ơn các vị đại ca, da mặt em mỏng, sợ nhất là chụp hình, để các anh chê cười.
Địch Gia Vĩ cười nói:
- Không ngờ em lại sợ lộ ra sáng, vừa rồi bà đã nói rất rõ, quỹ Kent do em thành lập, sớm muộn cũng phải giao cho em quản lý, làm chủ một quỹ từ thiện, tương lai không thiếu dịp phải đối mặt với công chúng và truyền thông, sao có thể sợ phóng viên? Thật ra không có gì phải sợ, quen là ổn thôi.
Đồ Phi gật đầu nói:
- Bây giờ còn chưa quen.
Những người khác đối với biểu hiện sợ đầu sợ đuôi trước mặt giới truyền thông của Đồ Phi, đều có chút xem thường, nhưng mọi người biết Đồ Phi vừa từ nội địa tới, cho là trẻ con nội địa chưa trải sự đời, nên không cảm thấy kỳ quái, đều cười trừ. Nhưng không biết nếu chỉ là thân phận người phụ trách quỹ từ thiện, Đồ Phi cũng không cần kị phóng viên như hổ, cho dù hình bị đăng lên, đoán chừng qua vài tháng sẽ dần lãnh đạm trước mắt mọi người. Nhưng Sildenafil sắp tung lên thị trường, còn có mấy chục loại dược phẩm sẽ từ từ đưa lên, nếu không có gì bất ngờ, công ty Lập Tín không cần bao lâu sẽ xâm nhập vào hàng ngũ ông trùm y dược quốc tế, mà hắn là người sáng lập công ty Lập Tín, khó thoát vận mệnh bị truyền thông đào bới, trở thành nhân vật truyện kỳ khiếp sợ thế giới,. Nếu như chỉ để cho người khác biết tên, Đồ Phi còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, cùng lắm thì mai danh ẩn tính, mà nếu bất kỳ người nào cũng có thể nhận ra, cuộc sống kia còn có gì thú vị nữa. Hắn cũng không muốn giẫm lại vết xe đổ, nếu không, trọng sinh liền uổng phí.
Địch Gia Vĩ thừa dịp bầu không khí tốt đẹp, lớn gan lần thứ hai tiếp xúc với băng sơn mỹ nhân Trình Như Tuyết, hỏi:
- Trình tiểu thư làm nghề gì? Hiện đang ở chức vụ gì?
Những người khác đều dựng lỗ tai, mắt nhìn Trình Như Tuyết.
Trình Như Tuyết đáp:
- Nhiếp ảnh.
Nàng không phải cố ý tìm một nghề không quan trọng ứng phó người khác, mặc dù nàng đầu tư làm ăn không ít, còn là kiến trúc sư đứng đầu công ty thiết kế kiến trúc của mình, nhưng ở trên quản lý và nghiệp vụ cơ bản đều giao cho người khác xử lý, nàng tiêu tốn thời gian và tinh lực nhiều nhất vẫn là nhiếp ảnh.
Địch Gia Vĩ thấy Trình Như Tuyết rốt cục mở miệng vàng, dù giọng nói vẫn lạnh như băng, nhưng cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của gã, mà thanh âm còn êm tai, tràn đầy sức hấp dẫn, khiến gã cảm thấy cả người đều tê dại, kích động nói:
- Chẳng trách khí chất của Trình tiểu thư cao nhã mê nhân như thế, hóa ra là làm nghệ thuật.
Đám con em nhà giàu rối rít cất tiếng cảm khái, có đưa ý muốn quan sát tác phẩm của Trình Như Tuyết, có bảo mình cũng là người yêu thích nhiếp ảnh, muốn cùng nàng trao đổi kinh nghiệm, thậm chí còn có người trực tiếp muốn bái nàng làm thầy, học tập kỹ thuật nhiếp ảnh. Địch Gia Vĩ tự nhiên không cam làm người sau, công bố hắn đầu tư công ty điện ảnh vừa lúc thiếu một tổng giám nghệ thuật, cơ hồ dùng giọng khẩn cầu mời Trình Như Tuyết đảm nhiệm, lương tùy nàng chọn. Một thiếu gia tên là Lệ Kiếm Nam bày tỏ, nếu trong buổi đấu giá từ thiện tối nay có tác phẩm của Trình tiểu thư, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, hắn đều phải mua.
Trình Như Tuyết biết rất rõ dụng tâm của những người này, trước kia tình huống tương tự cũng gặp qua không ít, sớm đã thành thói quen, chỉ yên lặng nghe, không có phất tay rời đi, cũng không đáp lại. Nghe Lệ Kiếm Nam nói, Trình Như Tuyết mới khẽ cười lạnh, nếu có kẻ bởi vì tiếp cận nàng mà muốn cất giữ tác phẩm của nàng, nàng tình nguyện đốt cũng sẽ không bán.
Đám người Địch Gia Vĩ lại bị nụ cười lạnh như phù dung sớm tàn của Trình Như Tuyết, làm rung động đến thất hồn lạc phách, vui đến sắp điên lên. Chủ yếu bởi vì bọn hắn dần dần thích ứng với thần thái lạnh băng của Trình Như Tuyết, cảm thấy nàng cười lên cũng phải lạnh, vì vậy đều tưởng là Lệ Kiếm Nam nói có tác dụng. Bọn họ tất nhiên không thể để người khác chiếm được lòng mỹ nhân, thầm mắng mình hồ đồ, đồng thời rối rít trào phúng Lệ Kiếm Nam đang đắc ý, mỗi người đều bày tỏ, nếu quả thật có tác phẩm Trình Như Tuyết bán đấu giá, bắt buộc cho dù ném một triệu cũng không tiếc.
Ở bên Đồ Phi thấy vậy cảm khái không thôi, đối với mị lực của Trình Như Tuyết bội phục sát đất, không nhịn được nghĩ có nên kêu Bảo Minh tìm phóng viên mượn máy chụp hình tới đây, khẩn cầu Trình Như Tuyết chụp cho các công tử thiếu gia mỗi người chụp mấy tấm chân dung, sau đó một triệu một tấm bán cho bọn họ, mấy chục triệu quyên góp liền dễ dàng tới tay.
Trình Như Tuyết thấy trên mặt Đồ Phi đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Có muốn chị thỏa mãn thú vui ác ôn của em không?
Đồ Phi lắc đầu bật cười, cũng quay đầu đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Em thật sự phục chị, vậy mà cũng bị chị liếc mắt nhìn ra. Nhưng thôi đi, em cũng không muốn bọn họ tưởng rằng có cơ hôi thả câu, về sau dây dưa với chị không dứt.
Trình Như Tuyết hỏi:
- Em để ý bọn họ dây dưa với ta không dứt sao?
Đồ Phi ngạc nhiên nói:
- Hình như rõ ràng rồi mà, chẳng lẽ chị không chút nào nhìn ra sao?
Trình Như Tuyết nói:
- Ừ, quả thật không nhìn ra.
Đồ Phi nói:
- Ách........ Đại khái bởi vì, em ở trong mắt chị chỉ là một đứa trẻ, chị lại nhìn kỹ xem.
Trình Như Tuyết mắt liếc hắn nói:
- Không cần, dù em có để ý hay không cũng không quan trọng, đừng quên chị còn chưa xác định mình có thật sự thích em không, em không có tư cách để ý chuyện của chị.
Đồ Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Chị cũng đừng quên, dù sao em cũng là em chị, quan tâm anh rễ tương lai chẳng lẽ không được sao? Kỳ thật em đối với chị rất tin tưởng, mấy công tử ca tuyệt đối không lọt vào pháp nhãn của chị, nhưng em cũng không hy vọng một đám ruồi đáng ghét bay vo ve bên cạnh không ngừng?
Trình Như Tuyết không nhịn được liếc xéo Đồ Phi, hàm răng ngứa ngứa, loại cảm giác này đối với nàng hết sức xa lạ, cũng tràn đầy mới lạ. Cho tới giờ tất cả thanh niên trẻ tuổi đối mặt với nàng, không phải là vâng vâng dạ dạ nói không rõ, thì cũng là cố ý ngon ngọt giả tạo lấy lòng, chưa từng có ai có thể như Đồ Phi vừa nói vừa cười tự nhiên, Trình Như Tuyết hiểu, đây là cảm giác nàng mong muốn, cũng ở sâu thẳm trong lòng nàng chờ mong đã lâu, nhưng nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt thiếu niên trước mắt, thậm chí có loại xúc động muốn nhào tới cắn nhẹ hắn, hoặc là véo mạnh hắn một cái.
Lúc này Thiệu Di Dong đi tới trước hai người, nói:
- Đồ thiếu, Trình tiểu thư, viện trưởng Địch ở phòng nghỉ, bảo tôi tới mời hai người qua.
Đồ Phi gật đầu đáp ứng, lấy chi phiếu của Trình Như Tuyết cho hắn, giao vào tay Thiệu Di Dong, nói:
- Đây là tiền Trình tiểu thư quyên cho quỹ, phiền Chị Thiệu xử lý.
Thiệu Di Dong liếc mắt nhìn chi phiếu, kinh ngạc nói:
- Trình tiểu thư quyên 5 triệu?
Khó trách cô nàng lại cảm thấy giật mình, đêm nay khách mời tới dự tiệc cơ bản đều quyên tiền quyên vật, quyên tiền nhiều nhất là hai anh em Địch Diệu Tổ Địch Diệu Huy, mỗi người góp hai triệu, những người khác đa số góp mấy vạn mấy chục vạn vật phẩm hoặc tiền mặt, rất ít người hơn mấy triệu.
Còn các thiếu gia công tử ở bên cạnh dùng nước miếng đấu tiền, nghe vậy đều ngậm miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Như Tuyết. Mặc dù bọn họ đều sinh ra trong gia đình phu hộ Hồng Kông, tài sản gia tộc ít nhất cũng có mấy chục mấy tỷ tiền Hồng Kông, nhưng đó là tài sản gia tộc, không phải bọn họ có thể tùy ý tiêu xài, trừ số ít mấy người đi làm ăn, những người khác còn phải dựa vào cha mẹ trong nhà đưa tiền xài, đừng nói chi là cầm mấy triệu ra ngoài quyên góp. Ban nãy mấy người xưng không tiếc bạc triệu cũng muốn mua tác phẩm nhiếp ảnh của Trình Như Tuyết, có ít nhất một nửa là mạnh mồm chống mặt mũi, thật sự bán cho bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng có thể mua, nhưng phải nghĩ biện pháp từ trong nhà đòi tiền bù đắp tài khoản cá nhân.
Đồ Phi và Trình Như Tuyết đã sớm không muốn dây dưa cùng những người này, đi sau lưng Thiệu Di Dong, vòng qua đài đấu giá, đi vào phòng nghỉ thì thấy Địch Minh Nguyệt.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Địch Minh Nguyệt ngồi, trông thấy Trình Như Tuyết bên cạnh Đồ Phi, ánh mắt Địch Minh Nguyệt cũng không khỏi sáng ngời, nhưng lập tức liền trở nên đầy tiếc hận, chán nản than nhẹ một tiếng, thân thiết đi lên nắm tay Trình Như Tuyết, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, như trưởng bối trong nhà quan tâm con gái trò chuyện, cũng đem Đồ Phi nhét sang một bên.
Trình Như Tuyết đối đãi với Địch Minh Nguyệt không giống những người khác, có hỏi có đáp, giọng nói mặc dù vẫn thản nhiên, nhưng không có cảm giác lạnh băng ngày thường,. Ở trong ấn tượng của Đồ Phi, lần trước làm khách Trình gia, Trình Như Tuyết đối với ông nội Trình Quốc Trụ của mình cũng không dịu dàng như bây giờ.
Thiệu Di Dong dẫn Đồ Phi vào phòng nghỉ, liền đi ra ngoài làm chuyện của nàng. Chỉ chốc lát hai nữ phục vụ bưng trà đi vào, một nữ nhân viên trong đó chính là Nhạc Tiểu Muội, nàng nhìn thấy Đồ Phi cũng ở trong phòng, bị dọa sợ đến không nhịn được nhẹ giọng kêu lên, vội vã để xuống chén đĩa xoay người chạy ra ngoài.