Đồ Phi có ý muốn buộc Trình Như Tuyết lên chiến xa của mình, tự nhiên phải kể rõ tình hình công ty cho nàng, vì vậy từ khi mình bắt đầu tạo dựng công ty phục vụ, xuyên suốt nói đến lần tới Hồng Kông đàm phán, dùng độc quyền Sildenafil đổi về 800 triệu đô la tiền cọc, cùng với 127 loại dược phẩm độc quyền, sau đó còn đơn giản miêu tả kế hoạch phát triển bước tiếp theo.
Thật ra Đồ Phi kể chỉ là quá trình phát triển của công ty, hơn nữa nói hết sức đơn giản sáng tỏ, giản lược nói qua đủ loại chi tiết trong hành trình sự nghiệp. Nhưng Trình Như Tuyết là người thế nào, nàng hoàn toàn có thể từ trong quá trình cảm thụ. Gây cho nàng xúc động lớn nhất, là biểu hiện của Đồ Phi trong thời kỳ đầu tạo lập công ty phục vụ cuộc sống, tốc độ phát triển cực nhanh, quả thực rất khó tin, nghe qua như trông thấy một cuộc mạo hiểm, lòng quả cảm và gan dạ của Đồ Phi khiến người khác kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cũng là mỗi bước đều chắc chắn vô cùng, hoàn toàn bằng vào cơ trí, nghị lực, và mồ hôi của hắn, cùng với lực ngưng tụ nhân viên, đạp từng bước đi tới. So với 800 triệu vừa rồi khiến nàng thất kinh, thì bây giờ cũng không đáng nhắc tới.
Vốn ở trong mắt Trình Như Tuyết, Đồ Phi chỉ là một thiếu niên tương đối thành thục, sở dĩ khiến nàng động tâm, bởi vì Đồ Phi trước mặt nàng không làm bộ, biểu hiện đạm nhã mà không mất đi thành thật, đây là cảm giác mà nàng chưa hề thấy trên những người đàn ông khác. Mà giờ nàng đột nhiên bừng tỉnh, mình chứng kiến chỉ là một góc núi băng, trên người thiếu niên này còn rất nhiều mị lực làm cho người ta ngạc nhiên, ẩn sâu ở dưới mặt nước để chờ nàng phát hiện.
Đồ Phi uống một hớp nước, vẫn luôn là hắn nói, Trình Như Tuyết không mở miệng hỏi một câu, nhưng hắn biết, như vậy không có nghĩa là, Trình Như Tuyết không có hứng thú, mà vì nàng có thể từ lời nói nhìn ra bản chất, không cần phí miệng lưỡi. Dĩ nhiên, cũng có thể là Trình Như Tuyết không có hứng thú, Đồ Phi không có năng lực từ trên mặt tuyệt mỹ bất biến đó nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, muốn biết cũng chỉ có dùng miệng hỏi, nói:
- Đại khái tình huống là như vậy, chị Như Tuyết cảm thấy thế nào? Có hứng thú gia nhập công ty em không?
Trình Như Tuyết nói:
- Biết.
Đồ Phi giật mình nói:
- Biết? Là có ý gì....
Trình Như Tuyết nói:
- Biết chính là biết, còn có ý gì, trước đây em không có làm chuyện bới móc vấn đề mà.
Đồ Phi nói:
- Chuyện trọng đại, dĩ nhiên phải hỏi rõ ràng, em đã coi chị thành cứu tinh của em rồi.
Trình Như Tuyết không nhịn được cười, đây chính là chỗ mà nàng thưởng thức Đồ Phi, nam nhân khác ở trước mặt nàng đàm luận chuyện có liên quan công việc hoặc sự nghiệp, chỉ biết khoe khoang mình có khả năng như thế nào, cho dù không biết cũng giả bộ rất hiểu biết, tuyệt đối sẽ không khẩn cầu nàng hỗ trợ. Ban nãy nàng đã đáp ứng Đồ Phi, sẽ hết sức giúp đỡ, hiện tại càng thêm khẳng định quyết định của mình, chỉ là tạm thời còn chưa muốn tới công ty Đồ Phi đảm nhiệm chức vụ cụ thể, bởi vì nàng đối với việc mình có thể giúp Đồ Phi hay không , cũng không có lòng tin.
Dù sao Trình Như Tuyết đầu tư đều là công ty nhỏ, công ty thiết kế kiến trúc do nàng là kiến trúc sư đứng đầu, công ty đầu tư thì dựa vào năng lực phân tích nhạy cảm của nàng, tiệm chụp ảnh Hồng Kông và Bắc Kinh hình thức kinh doanh đều tương đối đơn giản, nàng chỉ cần tìm cho mỗi công ty người có thể tín nhiệm xử lý công việc hàng ngày là được.
Yêu cầu của Đồ Phi hiển nhiên vượt ra khỏi phạm vi này, hắn có mục tiêu vô cùng xa vời, cần người có cùng chung lý tưởng, có thể vì công ty xông pha , mà không phải chỉ là quản gia duy trì kinh doanh hằng ngày của công ty. Trình Như Tuyết đối với việc này cũng không nắm chắc, không hi vọng Đồ Phi kỳ vọng mình qua cao, tương lai lại biến thành thất vọng.
Mà giờ phút này thần thái khẩn cầu trên gương mặt tuấn tú của Đồ Phi, trong ánh mắt tràn đầy tha thiết, khiến tâm hồn Trình Như Tuyết trào dâng một cảm giác thỏa mãn không hiểu, khiến nàng càng muốn lập tức đáp ứng Đồ Phi, để Đồ Phi vĩnh viễn dùng ánh mắt này nhìn mình.
Trình Như Tuyết đối với ý nghĩ hoang đường của mình cảm thấy kinh hãi không thôi, nhưng lại không nỡ để cho loại cảm giác này biến mất, nàng đáp:
- Chị còn chưa suy nghĩ kỹ càng, làm sao trả lời rõ cho em được?
Đồ Phi làm gì nghĩ đến, bản thân vô hình trung đã đem tiểu nữ nhân mấy chục năm trên người Trình Như Tuyết kích động, lại sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt với hắn, dựa vào hiểu biết ban đầu của hắn, chỉ tưởng rằng Trình Như Tuyết nếu nói không suy nghĩ kỹ càng, vậy khẳng định là chưa suy nghĩ kỹ càng, dây dưa nữa cũng chẳng tích sự gì, không khỏi thất vọng "Oh" Một tiếng.
Trình Như Tuyết thấy thế lại nói:
- Nhưng chị sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Đồ Phi gật đầu, Trình Như Tuyết có thể nói như vậy đã rất khó rồi, mình đã đạt được hai công ty của nàng, không thể được voi đòi tiên, nói:
- Ngày 12 em sẽ đi Bắc Kinh, sau đó trở về Vụ Giang, khi đó chắc chị đã dẫn đội ngũ thiết kế chạy tới Vụ Giang, lúc ấy em sẽ cặn kẽ giới thiệu tình hình công ty cho chị.
Trình Như Tuyết nói:
- Ừ, chị cũng rất muốn tận mắt thấy bọn họ.
Đồ Phi giật mình nói:
- Bọn họ?
Trình Như Tuyết than nhẹ một tiếng, có chút cảm khái nói:
- Giờ chị mới biết, nhân vật trong bộ hình của Tân tiểu thư, đều là nhân viên công ty em.
Đồ Phi nghĩ tới, cười nói:
- Thì ra chị muốn gặp bọn họ.
Trình Như Tuyết hỏi:
- Biết tại sao chị muốn hình của Tân tiểu thư không?
Hình Tân Hân cũng đưa cho công ty phục vụ một bộ, Đồ Phi nhớ lại tình cảnh ngày đó ở trong câu lạc bộ Trình Như Tuyết muốn hình, cùng với nội dung trong hình, mới hỏi:
- Có phải vì bọn họ mồ hôi chảy đầy mặt làm chị cảm động không? Chị sẽ không vì vậy mà xem em thành nhà tư bản ác ôn bóc lột máu và mồ hôi của nhân dân không.....
Trình Như Tuyết tức giận nhìn hắn, nói:
- Chẳng lẽ em không phải sao?
Đồ Phi ủy khuất nói:
- Dĩ nhiên không phải, lúc ấy điều kiện công ty kém một chút, quả thật hơi cực khổ, nhưng bọn họ đều cam tâm tình nguyện, mỗi một giọt mồ hôi cũng đều có hồi báo vô cùng hợp lý.
Trình Như Tuyết cười trách mắng:
- Đừng xạo sự, tư bản chính là tư bản, sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù bọn họ cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể chứng minh em sử dụng thủ đoạn bóc lột bọn họ tương đối cao minh mà thôi, hoặc nói là..... Ừm, em là một nhà tư bản ác ôn rất giỏi mua lòng người.
Đồ Phi cười hắc hắc nói:
- Cũng vậy thôi, chị là một nhà tư bản ác ôn nhìn thấu lòng người, so với em tân tân khổ khổ thu mua lòng người cao minh hơn nhiều, chờ tương lai hai chúng ta liên thủ, chẳng phải thiên hạ vô địch sao.
Trình Như Tuyết vẫn bảo vệ chặc phòng tuyến cuối cùng, cười mắng:
- Thật là dầy mặt, ai nói muốn cùng em liên thủ, chị chỉ đáp ứng khi nào rãnh giúp em một chút, muốn bóc lột chị cũng không dễ vậy đâu, không ngại nói cho em biết, thời gian rãnh của chị rất ít.
Đồ Phi thấy không có hiệu quả, lúc này lảng sang chuyện khác:
- Vậy nói tiếp về hình đi, trong hình có gì hấp dẫn chị?
Trình Như Tuyết nói:
- Em thật sự không biết? Chị nhớ ngày đó em có nói, nội dung trong hình đả động em.
Đồ Phi nói:
- Em là ông chủ bọn họ, thấy bọn họ bán mạng làm việc cho em, tất nhiên phải cảm động rồi.
Trình Như Tuyết hơi ngẩn ra, gật đầu nói:
- Nói cũng đúng.
Đồ Phi hỏi:
- Chị cũng bị mồ hôi của bọn họ cảm động sao?
Trình Như Tuyết lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chị cảm động không phải vì mồ hôi của bọn họ, mà vì ánh mắt của bọn họ. Chị rất khó tin, công việc của bọn họ trong mắt người khác vô cùng hạ đẳng, lại còn khổ cực như vậy, trong ánh mắt chứa chan tất cả đều là hi vọng, không có mảy may oán trách và bất mãn.
Đồ Phi mỉm cười nói:
- Chị muốn biết tại sao không?
Trình Như Tuyết nói:
- Chị nhớ em ngày đó còn nói, bọn họ thông qua lao động của mình, mang đến cho người khác cuộc sống mới, đồng thời cũng vì mình sáng tạo cuộc sống mới, đây là ý chí phấn đấu, tinh thần đoàn kết của bọn họ.
Đồ Phi không ngờ lâu vậy rồi, mà nàng còn nhớ lời ngày đó mình nói, đáp:
- Những lời này nghe thì lọt tai, nhưng thật ra nói cho người khác nghe, nhiều nhất chỉ đưa đến một chút tác dụng khích lệ, cũng không phải là nguyên nhân chân chính. Mọi người hay sống thực tế, đặc biệt là người ở tầng đáy bôn ba vì cuộc sống, chỉ có lao động đoạt được, cùng mục tiêu có thể đạt được, mới có khả năng khiến bọn họ tràn đầy hi vọng với tương lai. Nguyên nhân chủ yếu thật ra rất đơn giản, thu nhập của bọn họ gấp hai đến ba lần công nhân địa phương bình thường, có mấy người trong hình hiện nay đã trở thành chủ quản phân xã, tương lai còn có thể trở thành giám đốc công ty nhánh, cho nên bọn họ mới không oán trách cùng bất mãn, bởi vì mỗi một giọt mồ hôi đều có giá trị của nó.
Trình Như Tuyết yên lặng lắng nghe, lòng có cảm giác bị xúc động thật sâu, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Chị nghe kể chuyện trước khi em tới Bắc Kinh, những thứ này đều do em từ nhỏ chịu khổ mà nhận thức ra sao?
Đồ Phi nói:
- Xem như thế đi, có phải quá thực tế không?
Nghiêm túc mà nói, khi còn bé hắn còn không có nhận thức khắc sâu như vậy, mà là kinh nghiệm hơn hai mươi năm bị thời không xóa đi mang lại cho hắn.
Trình Như Tuyết lắc đầu nói:
- Chị biết, con người trong cuộc sống phần lớn đều thực tế. Chị cuối cùng coi như hiểu, vì sao em có thể từ một công ty phục vụ nho nhỏ, nhanh chóng phát triển đến quy mô hiện tại.
Ngừng lại một chút, lại cười nói:
- Chỉ đáng tiếc cho máy chụp hình của chị, lúc đầu còn tưởng rằng ánh mắt em độc đáo, có thiên phú nhiếp ảnh. Bây giờ nhìn lại, là không muốn để cho người khác phát hiện em bóc lột nhân viên công ty, cho nên bịa chuyện mạnh mẽ phấn đấu gì gì đó, còn muốn lấy hình tiêu diệt tội chứng.
Đồ Phi kinh ngạc nói:
- Thật không ngờ, chị cũng học người khác nói giỡn.
Trình Như Tuyết cười nói:
- Ai rãnh rỗi cùng em nói giỡn, chị nói là sự thực, em đừng có chối.
Đồ Phi tấm tắc bảo kỳ:
- Chị Như Tuyết, chị có phát hiện không, bây giờ chị càng ngày càng thích cười
Mặt Trình Như Tuyết hơi đỏ lên, nói:
- Phải không? Còn không phải bị em hại.
Đồ Phi chợt nói:
- Hóa ra bởi vì em, chẳng lẽ là chị thích tác dụng phụ của em?
Trình Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồ Phi, nụ cười biến mất, sắc mặt cũng đỏ hơn, dung hợp vào nhau tạo nên vẻ quyến rũ không tưởng.