Sau khi bố trí mọi thứ ổn thỏa, Phương Ngạo Thiên bắt đầu luyện hóa Khốn Thần Đại Trận, một trong tứ đại kỳ trận.
Khốn thần đại trận, đúng như cái tên của nó, là một mê trận khổng lồ, bước vào trận, thân thể và linh hồn sẽ bị khóa chặt, tùy theo tính cách, thực lực của đối tượng mà trận thế tự điều chỉnh, ảo cảnh sẽ vây khốn đối thủ cho tới khi đối thủ kiệt quệ, không còn sức phản kháng.
Khốn Thần Đại Trận còn có thể dùng Tứ Đại Linh Thú trấn trận, tương sinh trong bốn cửa, Sinh, Diệt, Ảo, Kỳ.
Trong đó cửa Sinh là của hung hiểm nhất, thường sẽ do linh thú mạnh mẽ nhất trấn cửa. Nếu có thể luyện hóa hoàn toàn Khốn Thần Đại Trận thì thậm chí có thể cùng lúc khởi động cả bốn cửa, tứ linh thú sẽ dựa vào ảo cảnh mà xuất kỳ bất ý tấn công khiến địch thủ rất khó phòng thủ.
Đứng giữa ảo cảnh, tinh thần công kích của đại trận lại có tứ đại linh thú tọa trấn, Khốn Thần Đại Trận gần như không thể phá. Đối thủ nhập trận chỉ có một con đường duy nhất, đó là tĩnh tâm phá trận….có điều, muốn phá trận này phải cùng lúc hủy diệt bốn cửa của đại trận, vì vậy nếu đơn thương độc mã nhập trận, chỉ sợ có đi không có về, dù không bị tứ linh thú đánh chết cũng sẽ bị vây khốn mãi mãi trong trận.
Trận thế mạnh mẽ, muốn luyện hóa, càng thêm khó khăn.
Sau khi bố trận, Phương Ngạo Thiên bắt đầu xuất ra một tia thần thức nhập trận, ban đầu hắn nghĩ rằng, ảo trận sẽ giống như mấy cái tàng thư hắn đọc trên internet, chỉ cần thanh tỉnh là có thể vượt qua. Hắn không sai, nhưng sự thật thì rất khác, ngay khi thần thức nhập trận, toàn bộ ý thức của hắn như tan biến, khi hắn tỉnh lại, hắn nhận ra hắn đang ở một khu vực hoang tàn. Xung quanh khói lửa ngập trời, bầu trời đỏ rực như ngày tận thế…
- Phương Ngạo Thiên, ngươi chết đi….
Chưa kịp định thần, một luồng uy áp khủng bố đè xuống, từ trên cao, một cỗ năng lượng hắc ám như một con rồng đen phủ chụp xuống.
Theo bản năng, Phương Ngạo Thiên lăn tròn, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi công kích của luồng năng lượng hắc ám đó, mặt đất nơi hắn vừa đứng va chạm với luồng năng lượng phát nổ, tạo thành một hố sâu thăm thẳm vô cùng ghê rợn.
- Ma Đế ….
Ta đang ở đâu, tại sao Ma Đế lại xuất hiện ở đây ?
Hắn chưa kịp suy nghĩ tiếp, một đòn tấn công của Ma Đế lại tiếp tục phủ chụp xuống, không kịp né tránh, Phương Ngạo Thiên lãnh trọn một đòn, toàn thân trong khoảnh khắc như rơi xuống hầm băng, hai mắt tối sầm…trước khi rơi vào bóng đen vô cùng, hắn chỉ kịp nhìn thấy trước mắt mười bóng người đang cười vô cùng khủng bố.
Thập đại Ma Tướng !!!
“Ta đang ở đâu ? Phải chăng đây là địa ngục ?”
Phương Ngạo Thiên cảm thấy thân thể vô lực, đang bồng bềnh trôi
“Tại sao ta lại ở đây ? Ma Đế sao rồi ? Thế giới sao rồi ?”
Phương Nhi !!!
Từ tận sâu trong tiềm thức của hắn, một tia sáng chợt le lói xuất hiện, không, ta phải sống, nếu ta chết ai sẽ che chở cho Phương Nhi !!! Trong lòng hắn, Phương Nhi cực kỳ quan trọng, nếu nói nàng quan trọng hơn chính bản thân hắn cũng không sai, nàng đã cùng hắn bước qua quá nhiều gian khổ, cùng hắn vào sinh ra tử. Trong lòng một cô nhi như hắn ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã thầm hứa với lòng, dù chết, cũng phải cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Ta không thể chết như vậy, ta không thể chết như vậy !!!
Linh hồn hắn gào thét, quẫy đạp, tinh thần lực trong nháy mắt bạo phá mạnh mẽ, Khốn Thần Trận bắt đầu rung động, dưới áp lực tinh thần chưa từng có của hắn, thần thức của hắn đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, xâm nhập mọi ngóc ngách trận thế.
Cường liệt, bất khuất, tinh thần lực của hắn dưới ma luyện của Khốn Thần Trận đột ngột bộc phát mạnh mẽ, phá tan chướng ngại, đột phát vào lĩnh vực Thần cấp.
Trong tu luyện, khó khăn nhất là tu luyện thần thức, thần thức bước vào lĩnh vực của Thần, rất dễ dàng, thần thức của hắn bao trùm toàn bộ trận thế. Mọi ảo cảnh rung động rồi vỡ vụn như những mảnh thủy tinh.
Quang cảnh trở lại như cũ, hắn mở bừng mắt, hắn vẫn ngồi đó, phía trước mặt một ngôi sao năm cánh được cấu thành bởi vô số trận pháp mini đang huyền phù, lập lòe phát sáng.
“Thật nguy hiểm”
Chỉ một chút nữa, Phương Ngạo Thiên đánh mất lý trí, nếu vào giây phút giãy dụa cuối cùng, hắn không nhớ tới Phương Nhi, có lẽ giờ đây hắn đã trở thành một cái xác. Linh hồn hắn có lẽ đã mãi mãi bị hãm trong Khốn Thần Trận.
Ảo cảnh, quá ư mãnh liệt, quá thật….
Khốn Thần Trận quả không hổ danh là một trong tứ đại kỳ trận.
Nhưng hắn cũng thu hoạch rất lớn, dưới áp lực, hắn đã phải liều mạng, nhờ đó phá tan chướng ngại cuối cùng trong con đường tu luyện thành Thần.
Nhìn trận pháp đang huyền phù trước mặt, Phương Ngạo Thiên nhếch miệng cười, mặc dù vạn phần hung hiểm nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công luyện hóa Khốn Thần Đại Trận. Có điều, lần này hắn thập phần may mắn, tất cả công kích của trận thế chỉ là huyễn cảnh, không phải thực sự, nếu như trận pháp có tứ đại linh thú hộ trận, hay là một trận thế công kích, có lẽ tinh thần lực của hắn chưa kịp nhập trận đã bị đánh tan nát.
“Tiểu Kim, luyện hóa thành công, giờ sử dụng trận pháp như thế nào ?”
“Chủ nhân, trận pháp sau khi luyện hóa đã trở thành một phần của chủ nhân, trận pháp có thể mở rộng trên một phạm vi cực lớn, tùy thuộc theo năng lượng và tinh thần lực của chủ nhân, dựa vào tinh thần lực và cái đỉnh kỳ quái này, chủ nhân hoàn toàn có thể bao phủ cả dãy sơn mạch này trong trận thế.”
“Khốn Thần Đại Trận bao gồm tứ tỏa, do chủ nhân là người lập trận nên khi luyện hóa chỉ phải trải nghiệm một phần của đại trận, thêm vào đó đại trận chưa có Thần thú trấn giữ, uy lực trên thực tế chỉ đạt được ba phần mà thôi”
…..
“Ba phần….mà làm ta suýt chút nữa mất mạng….”
Phải biết rằng, tinh thần lực của hắn trước khi nhập trận vốn đã đạt tới cấp bậc Pháp Vương, vốn đã vô cùng cường đại, nhưng suýt chút nữa thì tan hồn, nhưng xảo ngộ lại giúp hắn đột phá tinh thần lực tới cấp bậc Pháp Thần.
Chờ một chút !!! Nếu như để Phương Nhi nhập trận, trải nghiệm ảo cảnh biết đâu có thể đột phá ???
Trận thế lúc này ta đã nắm giữ hoàn toàn, nếu có gì đó nguy hiểm hoàn toàn có thể điều khiển được. Thậm chí có thể lợi dụng ảo cảnh trong trận luyện tập, rèn luyện tinh thần lực….
“Chủ nhân, không được, nên bỏ ngay ý nghĩ đó, với chủ nhân, trận thế chỉ khởi động một phần nhưng người khác thì không như vậy, chỉ sợ rằng đưa Phương Nhi vào trận một đi sẽ không về, thậm chí có thể hồn phi phách tán. Không thể xem thường uy lực của tứ đại kỳ trận.”
“Được rồi, được rồi….”
- Phương Nhi, sao rồi …
Phương Ngạo Thiên quay sang nhìn Phương Nhi lúc này đang cầm Hàn Băng Kiếm hỏi
- Đại ca, muội rất tốt, trong lúc huynh luyện hóa trận muội đã luyện thuần thục Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức, nhưng khi muội luyện kiếm muội cảm thấy có chút gượng gạo, thần kiếm dường như có điều gì đó khác thường.
- Khác thường ?
- Dường như Quỷ Kiếm Thập Nhị Thức không hợp với Hàn Băng Kiếm, muội luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó trong kiếm thức…
- Cái này…..ta cũng không hiểu…
Phương Ngạo Thiên ngơ ngác, hắn và Phương Nhi cũng chỉ có vài bí kỹ cơ bản, vốn dĩ cả hai không có chút khái niệm về bí kỹ chiến đấu. Cả hai ngay từ đầu chỉ dựa vào cảm ngộ mà tu luyện nhưng vì có trợ lực khủng bố của Vô Thần Đỉnh và thứ thần khí nên tu luyện không chút khó khăn.
Có điều, sơ cấp bí kỹ….cũng chỉ là sơ cấp bí kỹ, không thể hi vọng nhiều.
Phương Ngạo Thiên phất tay
- Muội muội, chúng ta sẽ bàn bạc sau về vấn đề này, cũng chỉ còn vài ngày là tới lúc Quỷ Môn Quan khai mở, chúng ta cần phải đi khỏi đây.
Phương Ngạo Thiên nói xong, con mắt lóe lên một tia âm hiểm rồi nắm tay Phương Nhi đi về phía cửa động, nơi con quái vật vẫn đang kiên trì canh giữ.
Phía ngoài cửa động, con quái vật lúc này vẫn đang nằm dài, hai mắt nhắm hờ như đang ngủ, Phương Ngạo Thiên phất tay, thu lại Khốn Thần Trận ngoài cửa động, ngay khi hắn thu trận, từ trên vai Phương Nhi, Tiểu Bạch như một tia chớp đỏ phóng vụt ra, miệng kêu chi chi rồi lao thẳng về phía con quái vật.
Tiểu Bạch lúc này đã tiến hóa thành Hỏa Hồ, mọc ra thêm một cái đuôi, nó lao thẳng về phía con quái thú đầu lân, móng vuốt sắc bén nhoáng lên, chỉ trong nháy mắt, trên lớp vảy của con quái vật hiện ra một vết cào dài.
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi ngẩn người, lần trước chiến đấu, mặc kệ hai người dùng ma pháp hay bảo kiếm cũng không thể xuyên thủng, thậm chí làm trầy lớp vảy đó, nhưng không ngờ Cửu Vỹ Hỏa Hồ (giờ nó đổi tên @@ thằng t/g nói thế) lại có thể cào rách một đường như vậy.
Bất ngờ bị tấn công, con quái thú gầm rú, há cái miệng đỏ như chậu máu phun ra một luồng lửa rừng rực về phía Cửu Vỹ Hỏa Hồ, nhưng bất ngờ lại tiếp tục, Cửu Vỹ Hỏa Hồ không di động, chủ động hứng lấy ngọn lửa, luồng lửa như hỏa diệm trong nháy mắt phủ chụp lấy Tiểu Bạch (lúc gọi kiểu này lúc gọi kiểu kia zzz).
Đứng giữa ngọn lửa, Tiểu Bạch ngửa cổ kêu chi chi đầy khoái trá, bộ lông đỏ của nó dựng ngược, tỏ vẻ vô cùng khoan khoái.
Thấy hỏa diễm không tác dụng, con quái thú chồm tới, cả thân hình khổng lồ phủ chụp về phía Tiểu Bạch, có điều, nó quá chậm chạp so với Tiểu Bạch, Cửu Vỹ Hỏa Hồ như một tia chớp đỏ xuyên qua xuyên lại, liên tục sử dụng móng vuốt tạo thành những vết cào trên thân quái vật, nhưng lớp vảy quá dày, dù móng vuốt của Tiểu Bạch cực kỳ sắc bén cũng không thể phạm vào da thịt của nó.
Hai con vật giao chiến liên tục, tiếng gầm rú vang động cả sơn cốc.
Sau một hồi, con quái thú không còn biện pháp bắt Tiểu Bạch, nó liền dừng lại gườm gườm, không tiếp tục đuổi theo, Tiểu Bạch cũng không cách nào khiến nó bị thương cũng dừng lại rồi lui dần về phía Phương Nhi.
- Chơi đùa đủ rồi Tiểu Bạch, để ta
Phương Ngạo Thiên mỉm cười rồi bước về phía con quái thú, xung quanh người vô số ma trận bắt đầu nổi lên.
Khốn Thần Đại Trận hình thành, huyền phù trên đỉnh đầu hắn rồi bắt đầu lớn dần, dùng hắn làm trung tâm, lan tỏa với tốc độ cực nhanh về phía con quái vật.