Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi đi một hồi, cuối cùng cũng tới khu chợ của Mạo Hiểm Đoàn, khu chợ lúc này rất nhộn nhịp, rất nhiều chiến sĩ, ma pháp sư qua lại, chỉ nhìn liếc qua cũng có thể thấy Cuồng Chiến Sĩ, Pháp Vương.
Quả thực Mạo Hiểm Đoàn thực lực rất hùng mạnh, mặc dù chỉ là tổ chức tự phát, hầu hết thành viên Mạo Hiểm Đoàn lại không hề qua huấn luyện của các đại môn phái nhưng tất cả đều kinh qua mạo hiểm, tìm sống trong cái chết, dùng chính sinh mạng mình để kiếm tiền, vì vậy thực lực của mỗi người đều không thể coi thường.
Nếu so với đệ tử tinh anh của các đại môn phái, thực lực của thành viên Mạo Hiểm Đoàn không hơn, nhưng nếu đặt cả hai trên chiến trường giao chiến, không nghi ngờ, đệ tử của các đại môn phái nếu đối mặt với thành viên Mạo Hiểm Đoàn sẽ rủi nhiều hơn may.
Trên chiến trường, sức mạnh đóng vai trò quan trọng nhưng kinh nghiệm còn quan trọng hơn gấp bội. Không phải cứ có sức mạnh thì có thể ra chiến trường, nhưng nếu có kinh nghiệm, biết cách tìm đường sống trong cái chết thì dù sức mạnh hạn chế vẫn có thể tạo ra sự khác biệt trong chiến đấu.
Nhìn đám người trước mặt, Phương Ngạo Thiên mắt lóe sáng, âm hiểm cười. Cái hắn cần, đã có trước mắt, kế hoạch kinh thiên của hắn, cũng nên bắt đầu rồi.
Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi đi dạo quanh các gian hàng một lượt, bất chợt hai mắt Phương Ngạo Thiên lóe sáng.
Kia là….
Hắn bước về phía một nam tử mặt mày cương nghị, đang ủ rũ ngồi, trước mặt là một đống đồ lộn xộn, nhiều nhất là một loại củ bám đầy đất, bày trên chiếc áo bào đặt trước mặt.
Phương Ngạo Thiên bước tới, nhặt một củ rồi chăm chú quan sát….
“Nhân sâm”, loại này còn là nhân sâm vạn năm trở lên
Khuôn mặt Phương Ngạo Thiên thập phần kích động.
Ở thế giới của hắn, nhân sâm trăm năm đã xem như báu vật, thật không ngờ hắn lại có thể thấy nhiều nhân sâm vạn năm như vậy ở đây, mà xem ra nó cũng không phải báu vật gì, bằng chứng là khi hắn cầm lên xem, nam tử kia cũng không buồn liếc mắt.
- Cái này bán thế nào ?
- Một kim tệ….
- Một kim tệ một củ ?
- Một kim tệ tất cả chỗ này…
Nam tử liếc nhìn hắn rồi thở dài phất tay
Phương Ngạo Thiên ngẩn người, nhân sâm vạn năm, lại cả đống, giá chỉ một kim tệ ?
- Ngươi chắc chứ ???
Nam tử kia ngẩng mặt nhìn hắn, rồi thật thà nói
- Huynh đệ, ngươi xem, thứ củ này ta cùng chiến hữu đã phải chiến đấu sống chết cùng thất cấp ma thú, hi sinh mất ba người. Ban đầu chúng ta nghĩ có báu vật, ai dè chỉ là đống củ vô dụng này, một kim tệ đã là giá thấp nhất. Ta cũng phải lo hậu sự cho đồng đội của ta…
Nam tử thê thảm nói.
- Vị huynh đài này, ngươi hiểu nhầm ý ta rồi..
- Ta mua tất cả chỗ này một trăm kim tệ
Phương Ngạo Thiên khẳng khái nói rồi mang một trăm kim tệ đặt trước mặt hắn, sau đó thu tất cả nhân sâm bỏ vào Vô Thần Đỉnh.
“Đừng đùa chứ, chỗ nhân sâm này, một trăm kim tệ ư ? Dù là một vạn kim tệ cũng tuyệt đối không đắt !!!”
Nam tử kia ngơ ngác nhìn đống kim tệ, rồi lại nhìn Phương Ngạo Thiên, bất chợt hắn đứng vụt dậy, túm áo Phương Ngạo Thiên nói:
- Bằng hữu, có thể cho ta theo ngươi không, ta sẽ bán mạng ta cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta một vạn….không, một ngàn kim tệ là đủ.
- Tại sao ta phải mua tính mạng ngươi ?
- Bằng hữu, chiến hữu ta vì đống củ này đã hi sinh ba người, họ còn gia đình, chúng ta không thể lo nổi cho họ, ta bán mạng cho ngươi kiếm chút kim tệ lo cho họ, chỉ cần ngươi đồng ý, dù lên núi đao xuống vạc dầu ta cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Phương Ngạo Thiên liếc nhìn tên thanh niên, Cuồng Chiến Sĩ đỉnh phong….
- Ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Ta năm nay ba mươi tuổi…
“Ba mươi tuổi, Cuồng Chiến Sĩ đỉnh phong ?” tuyệt đối là một nhân tài, chỉ là nhân tài không gặp vận.
Có điều gặp ta coi như ngươi may mắn.
- Ta cho ngươi một vạn kim tệ, lo việc của ngươi xong, chiều nay chờ ta tại Hoàng Kim Ốc
Phương Ngạo Thiên thản nhiên phất tay, đưa cho hắn một vạn kim tệ rồi quay người bỏ đi.
- Ngươi không sợ ta nhận tiền rồi trốn mất sao ?
- Trốn ? Ta nghĩ ngươi không thể trốn nếu ta muốn bắt ngươi
Phương Ngạo Thiên nói vọng lại
Thanh niên kia ngẩn người, nhìn theo bóng lưng hắn, khuôn mặt hắn thoáng thay đổi rồi rất nhanh hắn nắm chặt khảm đao xoay người cầm tiền vừa rời đi vừa lẩm bẩm,
“Sư phụ, Hắc Báo ta đã gặp được chủ nhân rồi”
Sau một hồi đi dạo, Phương Ngạo Thiên tiêu tốn gần mười vạn kim tệ, hắn thu thập một khối lượng lớn dược liệu, quặng thô.
- Đại ca, những thứ này dùng làm gì ?
Phương Nhi thấy hắn mua toàn những đồ vụn vặt, không đáng tiền, nàng tò mò hỏi
- Từ từ ta sẽ nói cho muội, những thứ này sẽ là nền móng cho kế hoạch kiến tạo một đội quân thiết huyết vô địch của ta.
- Huynh muốn kiến tạo thế lực riêng ?
- Đúng vậy
Hai mắt Phương Ngạo Thiên tỏa sáng
Về thực lực cá nhân hắn và Phương Nhi, hắn hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần gặp cơ duyên, chiếm được một vài bí kỹ đỉnh cấp, thực lực của hắn và Phương Nhi thành tựu rất dễ dàng. Nhưng để chiến đấu với Ma Đế, bằng vào hai người ? Thực là mộng tưởng.
Cái hắn cần là một đội quân, một đội quân thiết huyết vô địch, không sợ chết, bách chiến bách thắng.
Để có được đội quân này….
Miệng hắn lại nở một nụ cười âm hiểm….
Chẳng phải có vô số cách huấn luyện sao, mấy phương pháp ma quỷ huấn luyện không phải hắn đã đọc quá nhiều trên “Internet” sao….
Chỉ là, trước hết cần chuẩn bị một số thứ, muốn ngược đãi người khác, phải giúp cho bọn hắn chịu đựng được ngược đãi. Tựu chung, tất cả những phương pháp ma luyện chỉ là luyện ý chí, luyện sát khí. Về phần luyện thể…..hắn đã có gần đủ dược liệu để cải tạo cho đội quân của hắn. Chỉ thiếu vài loại nữa là có thể tiến hành rồi. Sau khi ra khỏi Quỷ Môn Quan, kế hoạch sẽ bắt đầu tiến hành.
Hắc Báo lúc này đang vội vã trở về thu xếp mọi việc chợt rùng mình, hắn gãi gãi đầu rồi lại cắm cúi đi tiếp. Hắn không biết rằng, quyết định của hắn lần này là viên gạch đầu tiên trong cuộc đời vinh quang của hắn. Tử Thần Hắc Báo, đoàn trưởng quân đoàn Thiết Huyết bách chiến bách thắng dưới trướng Phương Ngạo Thiên. Một quân đoàn ma quỷ đánh ngang đại lục không người có thể ngăn cản cũng bắt đầu truyền thuyết từ đây.
Đi một vòng Phương Ngạo Thiên không mua thêm được bất kì thứ gì, mặc dù bảo vật không ít nhưng hắn hoàn toàn không chút hứng thú.
Hắn ngẩng mặt nhìn trời, thầm tính cũng chuẩn bị tới giờ đấu giá, sau khi đảo mắt khắp nơi một lần nữa, hắn cùng Phương Nhi quay trở lại Hoàng Kim Ốc.
Vừa xoay người đi, hai người bất chợt nghe thấy tiếng quát lớn:
- Tên tiểu tử kia, đứng lại cho ta !!!
Phương Ngạo Thiên từ từ xoay người lại, thấy một lão già, tay cầm pháp trượng mặc áo choàng đen, trên áo choàng có thêu năm biểu tượng kỳ lạ đang tiến về phía hắn, phía sau lão già này là hai tên hán tử lúc trước bị hắn trừng trị vì mạo phạm Phương Nhi.
- Lão gọi ta ?
Phương Ngạo Thiên hỏi, giọng nói không dấu diếm sự khinh miệt.
- Có phải ngươi vừa đánh sư đệ ta ?
- Phải, thì sao ?
- Tiểu tử, đừng tưởng ngươi là người của Quỷ Tông thì ta không dạm đụng vào ngươi, trong mắt ta, các ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến. Cho dù là tông chủ Quỷ Tông ở đây cũng chưa thể ngạo mạn với ta như vậy.
Phương Ngạo Thiên liếc mắt, thầm đánh giá lão già này một lượt.
Pháp Hoàng đỉnh phong ?
Tại đại lục này, Pháp Hoàng đỉnh phong cũng có thể coi là cao thủ, mặc dù chưa thể bài danh trong các cường giả đại lục nhưng cũng có thể một tay kiến tạo thế lực riêng.
Nhưng ….
Người nào phải nể sợ hắn
Phương Ngạo Thiên thì không…
Đối với hắn, thực lực vi tôn, bàn tay ai cứng, người đó có quyền lên tiếng.
Mặc dù hắn cũng chỉ mới đột phá Pháp Vương sơ giai, nhưng khoảng cách bé nhỏ giữa Pháp Hoàng đỉnh phong và Pháp Vương nói nhỏ lại không nhỏ, cũng như một người lớn nhìn đứa trẻ con vậy. Dù đứa trẻ có nanh vuốt thế nào, dữ tợn thế nào thì chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ con.
Phương Ngạo Thiên chuyển ánh mắt sang người tên đại hán bị đốt trụi râu tóc phía sau gằn giọng:
- Nhớ lần trước ta nói gì với ngươi chứ ?
Tên hán tử phía sau chạm phải ánh mắt của Phương Ngạo Thiên hắn chợt giật bắn người, một luồng hàn khí chạy dọc theo xương sống của hắn….
- Tiểu tử, có ta ở đây, ta xem ngươi có bản lĩnh gì đụng vào sư đệ của ta !!!
Ánh mắt lão già đầy khinh bỉ nhìn Phương Ngạo Thiên
- Bản lĩnh ?
Phương Ngạo Thiên cười khẩy
Hắn nhấc tay chuẩn bị tấn công, chợt Phương Nhi bước tới nhẹ nhàng nói:
- Ca ca, không cần ca ca phải nhọc công
- Cũng được, muội nên cẩn thận
Nói xong, hắn lui lại, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát, lão già kia là một Pháp Hoàng đỉnh phong, so với Phương Nhi, chỉ là một Pháp Hoàng bậc trung thì mạnh hơn không ít, có điều Phương Nhi có thứ thần khí Hàn Băng Kiếm lại thêm Cửu Vỹ Hỏa Hồ, lão già kia muốn chiếm tiện nghi của nàng, sợ rằng sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Thêm vào đó, kinh nghiệm là thứ mà Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi rất thiếu, có cơ hội cọ xát, giao chiến với cao thủ sẽ giúp họ rất nhiều trong quá trình tu luyện.