Phương Ngạo Thiên nhìn hắn khẽ gật gù, ít ra tên Hoàng Bối này còn có chút phong phạm của cao thủ.
Thế nhưng, đâu đơn giản như vậy
Phương Ngạo Thiên bước tới, hắn cười gằn.
- Khiến Phương Nhi của ta rách áo, ngươi nghĩ cứ như vậy là xong ?
Hắn nhìn Hoàng Bối, sát khí bức người tỏa ra
- Ngươi, ngươi muốn gì…
Hoàng Bối lui lại một bước, tay nắm chặt pháp trượng chuẩn bị liều mạng chuẩn bị thi triển Huyết Linh Đại Pháp. Đây là chiêu thức cuối cùng của hắn, cũng là chiêu thức tối hậu, muốn cùng chết với địch thủ.
Phương Ngạo Thiên nhìn Hoàng Bối cười gằn:
- Đừng mong phản kháng
Vừa dứt lời, thần cấp tinh thần lực mạnh mẽ lan tỏa, Hoàng Bối ngay lập tức như bị điểm huyệt, toàn thân bất động.
Tinh thần lực của hắn bị phong bế hoàn toàn.
Nếu là một chiến sĩ hay một ma pháp sư cao tay, có lẽ Phương Ngạo Thiên dù muốn cũng khó có thể làm được như vậy, nhưng Hoàng Bối thì là một ma pháp sư…..
Dưới tình trạng bị động, chưa kịp chuẩn bị, tinh thần lực của hắn ngay lập tức bị bóp nghẹt, dưới áp lực khổng lồ của Phương Ngạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn.
Khuôn mặt Hoàng Bối tái mét, hắn hiểu rằng lúc này hắn đã như cá nằm trên thớt. Ma pháp sư, tinh thần lực bị khóa chặt đại biểu cho cái gì ?
Áp lực càng lúc càng lớn, tinh thần hải của Hoàng Bối dần dần bị bóp nghẹt, tinh thần hải của hắn lúc này như một quả bóng nước bị người ta bóp dần, sức ép càng lúc càng tăng khiến đầu hắn như sắp nổ tung, sự thống khổ khiến hắn chịu không nổi, dần dần quỳ xuống, rồi bắt đầu lăn lộn, gào thét….
Hoàng Thông đứng nhìn Hoàng Bối lăn lộn, gào thét mà chân tay bủn rủn, quỳ thụp xuống, lạy Phương Ngạo Thiên như tế sao:
- Đại nhân, đại nhân, là tiểu nhân sai, xin đại nhân mở lượng hải hà, tha mạng cho chú ta….
Hoàng Thông liên tục đập đầu xuống đất, miệng không ngừng cầu khẩn
Sau một lúc, cảm thấy cũng đã đủ, Phương Ngạo Thiên thu tinh thần lực lại rồi hừ nhẹ, xoay lưng nắm tay Phương Nhi bỏ đi.
Phía sau, Hoàng Bối cũng đã ngưng lăn lộn, hai mắt trợn ngược, râu tóc lấm lem bùn đất, thân hình vẫn run rẩy nằm dưới đất.
Hoàng Bối máu tươi đầy mặt, loạng choạng đứng dậy tiến về phía Hoàng Thông, tên hán tử còn lại cũng vội vàng chạy tới, cùng Hoàng Bối đỡ Hoàng Thông dậy, ngay sau đó, cả bọn nhanh chóng rời đi.
Sau khi Phương Nhi thay áo, Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi cùng nhau đi về phía phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc.
Trước phòng đấu giá lúc này chật kín người, vô số thương nhân, cao thủ tới từ các thế lực khác nhau tụ tập về đây mong kiếm được đồ tốt. Thế nhưng tất cả đều đang bị chặn lại ngoài cổng, chỉ một số rất nhỏ được quyền tiến vào phòng đấu giá.
Phương Ngạo Thiên bước về phía người gác cửa, giơ cái “Thẻ Vip” mà Trương Thiết Ngọc đưa cho hắn lúc trước.
Tên hộ vệ nhìn thấy Hoàng Kim Bài lập tức biến sắc, tránh sang một bên, cúi đầu cung kính mời Phương Ngạo Thiên tiến vào.
Phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc vô cùng rộng rãi, và kiên cố, phía trong có rất nhiều hộ vệ, chia nhau đứng xung quanh phòng.
Mặc dù thực lực của những tên hộ vệ chỉ là pháp tướng và cao cấp chiến sĩ nhưng số lượng quả thực dọa người.
- Xin chào quý vị, hôm nay phòng đấu giá của Hoàng Kim Ốc như thường lệ lại tổ chức đại hội đấu giá các bảo vật quý hiếm do các bằng hữu ủy thác.
- Vật phẩm đầu tiên ngày hôm nay là hàn thiết vạn năm, giá khởi điểm là một vạn kim tệ, mỗi lần nâng giá là hai ngàn kim tệ.
Ngay lập tức, vật phẩm được một mỹ nữ bưng ra, trên chiếc khay làm bằng tinh kim, một khối kim thiết tỏa ra làn sương mờ ảo được đưa lên.
Trong phòng đấu giá đồng loạt nổi lên tiếng xì xầm, Hàn Thiết Vạn Năm là một loại kim loại quý hiếm, cực kỳ khó gặp, là nguyên liệu luyện phí cao cấp.
- Ta trả một vạn…
Một thanh niên mặt đen ngồi phía bên trái phòng đấu giá khẽ giơ tay
- Một vạn hai…
- Một vạn tư…
……….
Phương Ngạo Thiên lần đầu tiên được tham gia đấu giá, không khí căng thẳng ở phòng đấug giá cùng ánh mắt thèm khát của những người tham dự khiến hắn rất thú vị.
Con người, dù ở thế giới nào cũng không kìm nổi lòng tham trước bảo vật.
Thực lực quan trọng
Bảo vật nâng cao thực lực
…..
Hắn mỉm cười, điềm nhiên quan sát.
- Thưa quý vị, và bây giờ là lúc quan trọng nhất ngày hôm nay, bảo vật tiếp theo là một vũ khí…..
- Đây là Phong Chi Kiếm, vũ khí Thiên Cấp, biến dị, tăng phúc 20% tốc độ, giá khởi điểm, mười vạn kim tệ, mỗi lần nâng giá hai vạn kim tệ.
Im lặng…..
Vũ khí Thiên Cấp ?
“Phong hệ, binh khí Thiên Cấp, phải thuộc về ta…” một người trung niên mặc áo choàng đen ngồi ở khán đài phía bên trái chợt nắm chặt tay, lẩm bẩm.
Hắn chính làm Hắc Phong, bài danh thứ hai mươi tám trên bảng cao thủ, cũng là một Vương Chiến Sĩ sơ giai, sở trường của hắn cũng chính là tốc độ.
Dưới kiếm của hắn chưa từng có người sống sót, tốc độ kiếm kỹ của hắn vô cùng quỷ dị, cơ hồ không ai có thể bắt kịp. Kẻ địch của hắn thông thường chưa kịp phản ứng đã bị một kiếm xuyên thủng yết hầu mà chết.
Mặc dù xuất đạo chưa lâu, nhưng hắn đã rất nổi tiếng vì sự tàn ác, lạnh lùng.
- Hai mươi vạn….
Hắc Phong lạnh lùng hô
- Ba mươi vạn….
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh ngồi phía xa hô lớn….
- Ba mươi lăm vạn…
…..
- Bảy mươi vạn….
….
- Hắc Phong, ngươi biết điều nên rút lui thì hơn
Thanh niên áo xanh cười khẩy, nhìn Hắc Phong nói.
- Kim Trung Kiệt, người khác sợ Kim gia nhà ngươi nhưng Hắc Phong ta thì không, cây kiếm này ta nhất định lấy….
- Tám mươi vạn…
Hắc Phong tiếp tục hô
- Hai trăm vạn….
Cả phòng đấu giá ồ lên, hai trăm vạn, hai trăm vạn…..một con số khổng lồ cho một kiện vũ khí, nhưng đối với Phong Chi Kiếm kia, các đại hành gia đều hiểu, hai trăm vạn….tuyệt đối đáng giá, thậm chí còn lời….
- Một ngàn vạn…
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, toàn phòng đấu giá xôn xao, đó tuyệt đối là một cái giá trên trời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía thanh âm đó.
Người vừa hô là một tiểu cô nương mặc một bộ đồ đen vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.
- Ngươi….
Kim Trung Kiệt nghiến răng nhìn về phía tiểu cô nương áo đen. Hắc Phong thì nắm chặt hai tay, rồi xoay người rời đi…..một ngàn vạn…..ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia âm hiểm.
- Ta, ta thì sao ? Hắc Yến ta xưa nay muốn gì được nấy, Kim tiểu tử, ngươi nên biết điều thì hơn….
Tiểu cô nương tự xưng là Hắc Yến giả giọng trịch trượng nói, bàn tay nhỏ nhắn ra vẻ phất phất, bộ dạng rất tức cười khiến cả phòng đấu giá cười ồ lên.
Kim Trung Kiệt tức giận đến đỏ bừng mặt, cúi đầu hầm hầm quay đi, trước khi đi hắn hậm hực quăng lại một câu:
- Hắc Yến, đừng tưởng có Thái lão che chở là ngươi có thể hoành hành bá đạo, ngươi cứ chờ đó….
“Thái lão ?” Phương Ngạo Thiên khẽ cau mày lẩm bẩm.
Thái lão trong lòng Phương Ngạo Thiên có một vị trí rất quan trọng, ở thế giới này, lão là người đầu tiên hắn gặp mặt, cũng là người cứu mạng hắn.
“Hắc Yến…”
Phương Ngạo Thiên nở nụ cười
- Đại ca quen cô gái kia ?
Phương Nhi thấy Phương Ngạo Thiên nhìn cô gái áo đen cười, tò mò hỏi
- Đó là người quen của Thái lão, ân nhân của huynh
Phương Nhi gật gật đầu
“Chủ nhân”
Tiếng nói của Tiểu Kim bất chợt vang lên
Phương Ngạo Thiên giật mình, rồi rất nhanh trao đổi với Tiểu Kim
“Có chuyện gì vậy ?”
“Chủ nhân, cô gái kia có Hỏa Chi Thân, thích hợp sử dụng Hỏa Chi Thần Kiếm, chính là một thần tướng tọa trấn của Ngũ Hành Trận”
“Hỏa Chi Thân, Hỏa Chi Thần Kiếm…?”
Phương Ngạo Thiên chợt nhớ lại di thư của Càn Khôn Thiên, quả thực có đề cập tới Ngũ Hành Chi Kiếm, thật không ngờ phối hợp với Ngũ Hành Chi Kiếm.
“Có điều cô gái này….có điểm đặc biệt”
“Điểm đặc biệt ?”
“Đúng vậy, cô gái này kinh mạch bị tắc nghẽn, khí âm quá nặng. Thông thường, nữ nhân thuộc âm, nam nhân thuộc dương, nhưng không biết cô gái này tu luyện pháp quyết gì mà âm khí nhiễm quá nặng, tương phản với Hỏa Chi Thân, dẫn đến kinh mạch co rút. Cô gái này cùng lắm chỉ sống được một năm nữa mà thôi”
“Không có cách gì có thể cứu được sao ?”
Phương Ngạo Thiên giọng nói cực kỳ khẩn trương.
Chưa cần bàn tới Hỏa Chi Thân, chỉ riêng việc cô gái này là thân thích của Thái lão đã đủ để hắn quan tâm rồi.
“Có, có cách, đó là luyện thành Hỏa Chi Thần Kiếm, sau đó dùng Hỏa Chi Thần Kiếm thôi động Ngũ Hành Liệt Hỏa tẩy rửa âm khí thì có thể thành công”
“Hỏa Chi Thần Kiếm, cái này….”
Điều này cơ hồ vượt khỏi dự đoán của Phương Ngạo Thiên, Hỏa Chi Thần Kiếm…..không phải thích là có thể luyện thành, với thực lực của Phương Ngạo Thiên, luyện thành thứ thần khí không phải không thể, nhưng điều tối quan trọng là Hỏa Chi Tâm, hắn vốn dĩ không hề có, cũng không biết ở đâu có.
Nếu nói hiện tại điều đó là vô tưởng cũng không có gì sai.
“Chủ nhân, có một nơi có thể có Hỏa Chi Tâm”
“Nơi nào ?”
Phương Ngạo Thiên hỏi
“Quỷ Môn Quan…”
“Quỷ Môn Quan ???”
“Cực âm tất sinh dương, Hỏa Chi Tâm không tồn tại ở những nơi cực dương như mọi người thường nghĩ, mà sinh trưởng ở nơi chí âm, cực âm sinh dương, dương đó mới là thuần chất nhất, là mạnh mẽ nhất. Chỉ nơi đó mới có Hỏa Chi Tâm, theo ta phán đoán, Quỷ Môn Quan có thể làm cho môn đồ Quỷ Tông tu luyện nhanh chóng chính là nhờ tồn tại của Hỏa Chi Tâm”
Phương Ngạo Thiên khẽ gật gù, Hỏa Chi Tâm……có lẽ lần này lại phải mạo hiểm thêm một lần, nếu phán đoán của hắn không nhầm thì Hỏa Chi Tâm có thể nằm ở tầng cuối cùng, tầng thứ mười tám của Quỷ Môn Quan.
Nơi có báu vật, ắt có ma thú cực mạnh trấn giữ…..
Lúc này, Hắc Yến đắc thủ Phong Chi Kiếm, nàng vui vẻ tiếp nhận rồi xoay người ra khỏi phòng đấu giá, bỏ mặc tiếng trầm trồ của mọi người đối với Thiên Cấp vũ khí thứ hai.
Phương Ngạo Thiên cũng đứng dậy, ra dấu cho Phương Nhi, hai người lặng lẽ theo phía sau Hắc Yến.
“Nếu ta không nhầm, tên Kim Trung Kiệt kia sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy”
Phương Ngạo Thiên nói với Phương Nhi.