- Phương tiểu tử, bí mật này nhất định không nên nói cho người khác, nếu không sẽ gây ra một trường đại loạn, ta sẽ cố gắng giúp ngươi, nhưng sẽ không được nhiều, dù sao thân là phụ thân, ta phải lo cho Hắc Yến.
Thái lão thở dài
- Thái lão, có phải lão đang tìm phương thuốc chữa trị cho Hắc Yến ?
Thái lão nhìn Phương Ngạo Thiên, thầm đánh giá lại thanh niên trước mắt một lần nữa.
Sau một lúc, lão gật đầu:
- Yến nhi trời sinh dị tật, cuộc đời nó đã chịu nhiều đau khổ, làm cha, ta phải lo cho nó
- Có lẽ….không cần !!!
- Không cần ? Không lẽ ngươi…
Phương Ngạo Thiên gật đầu:
- Có lẽ vậy, nhưng Hắc Yến cần phải theo ta một thời gian, bệnh của Phương Nhi, ta có cách chữa trị, nhưng cần phải có Hỏa Chi Tâm. Nếu ta không nhầm, có thể Hỏa Chi Tâm tồn tại ở nơi sâu nhất của Quỷ Môn Quan.
- Hỏa Chi Tâm ?
Thái lão cau mày, lão cũng đã tham khảo ngàn vạn thư tịch, y kinh hòng tìm phương cách chữa trị cho Hắc Yến nhưng bất thành. Lần này Phương Ngạo Thiên, tiểu tử mà lão cứu lại thắp lên cho lão hi vọng, dù sao Hắc Yến là giọt máu duy nhất của lão, nghe được tin này, lão hẳn phải mừng mới đúng.
Chỉ là….Quỷ Môn Quan….có ai hiểu nó rõ hơn lão ?
Nhất thân tuyệt học của lão cũng xuất phát chính từ Quỷ Môn Quan, một nơi thần bí bậc nhất trên đại lục.
Tương truyền Quỷ Môn Quan có mười tám tầng, không ai biết tầng mười tám chứa đựng những gì trong đó nhưng mỗi tầng đều cực kỳ khó khắn.
Vượt qua một tầng, tốc độ tu luyện tăng lên một tầng, nếu có thể tu luyện tại tầng thứ 18, tốc độ tu luyện hiển nhiên vượt quá mười tám lần, thêm vào đó, mỗi tầng đều có công pháp tu luyện khác nhau, đều là những ma pháp, bí kỹ khủng bố. Nhưng mức độ hung hiểm cũng vô cùng khủng khiếp, ngay cả nhất thế kỳ tài, môn chủ Quỷ Tông cũng dừng lại ở tầng thứ 10, không dám tiếp tục….
Nhưng hi vọng, dù là một tia nhỏ nhoi cũng phải bám vào.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Thái lão nhìn Phương Ngạo Thiên:
- Có lẽ, ta chưa phải là một phụ thân tốt, quyết định lần này cũng có thể là quyết định quan trọng nhất đời ta, nhưng ta tin vào ngươi. Ta giao Hắc Yến cho ngươi, ba năm nữa, ta sẽ trở về đây đợi ngươi và Hắc Yến.
Phương Ngạo Thiên mắt rực tinh quang, khẽ gật đầu:
- Ba năm, nhất định ta sẽ đưa Hắc Yến mạnh khỏe trở về, dù cho Quỷ Môn Quan không tồn tại Hỏa Chi Tâm, ta cũng nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng.
- Phương đại ca, tại sao lại mạnh khỏe, Yến nhi chẳng phải đang rất mạnh khỏe sao
Từ bên ngoài, thanh âm trong trẻo của Hắc Yên vọng vào, tiếng nói vừa dứt, hai mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần đã xuất hiện ở cửa.
Vẻ lạnh lùng của Phương Nhi cũng không còn, thay vào đó là một nụ cười và cái nhìn ấm áp, nàng quả thực rất thích cô bé Hắc Yến này.
- Ha ha, không có gì, Yến nhi, chẳng phải ngươi rất muốn du ngoạn, mạo hiểm sao ? Phương đại ca và Phương tỷ tỷ của ngươi sắp tiến vào Quỷ Môn Quan, ngươi muốn đi cùng họ không ?
Hắc Yến tròn mắt, vội vã đáp:
- Thật sao ? Phụ thân đồng ý cho Yến nhi đi cùng Phương đại ca và Phương tỷ tỷ ? Chẳng phải phụ thân nói rằng Quỷ Môn Quan vô cùng hung hiểm, Yến nhi không thể vào sao ?
- Đó là trước đây, nhưng hiện tại có Phương đại ca của ngươi, ta rất an tâm
Hắc Yến nhìn sang phía Phương Ngạo Thiên, phụ thân nàng trước nay chưa từng khen tặng ai bao giờ, thật không ngờ lần này lại khen vị đại ca này như vậy.
Mặc dù nàng biết thực lực của Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi là vô cùng khủng bố, nhưng tốt xấu gì cũng là một Thánh Khí Sư, xưa nay nàng chưa bao giờ thấy lão coi trọng ai như vậy.
- Phụ thân, ta có một món quà cho phụ thân
Hắc Yến lúc này mới nhớ tới Phong Chi Kiếm, nàng liền đưa tới cho Thái lão
Thái lão cầm Phong Chi Kiếm, chỉ thoáng qua đã nhận ra đây là một kiện vũ khí Thiên Cấp, lại là Thiên Cấp biến dị, hai tay lão run run cầm Phong Chi Kiếm.
- Yến nhi, ngươi từ đâu có cây kiếm này
- Phụ thân, là Yến nhi đấu giá được
Thái lão hai mắt si mê, vuốt ve cây kiếm, là một Luyện Khí Sư, sở thích cả đời của lão không cần nói cũng biết, lão mải mê chăm chú nhìn Phong Chi Kiếm mà không để ý rằng bên cạnh lão, Phương Ngạo Thiên đang mỉm cười.
Đột nhiên, Thái lão xoay người về phía Phương Ngạo Thiên:
- Cây kiếm này, tặng ngươi…
Phương Ngạo Thiên nhìn Thái lão, mỉm cười đầy ấm áp rồi lắc đầu:
- Ta vốn không cần cây kiếm này, Thái lão, không giấu gì lão, cây kiếm này chính là do ta luyện thành.
- Ngươi….ngươi nói sao ?
Thái lão thảng thốt.
Luyện khí từ khi nào đơn giản như vậy, một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, mới tập luyện khí vài năm đã có thể luyện thành Thánh Cấp binh khí ?
- Thái lão, đừng ngạc nhiên, Phong Chi Kiếm chính là do Phương đại ca luyện thành, tuy nhiên….nó chỉ là phế phẩm mà thôi.
- Phế…phế phẩm ?
Thái lão lắp bắp.
- Thái lão, lão thử đánh giá cây kiếm này xem
Phương Nhi giơ tay, đưa Hàn Băng Kiếm cho Thái lão
Thái lão nghi hoặc cầm lấy Hàn Băng Kiếm, Hàn Băng Kiếm là thứ thần khí, bề ngoài nó không có gì đặc sắc, cũng không hiển lộ linh khí, thêm vào đó Phương Ngạo Thiên đã thiết lập ấn ký, ngoại trừ Phương Nhi thì không ai có thể sử dụng được.
Sau một hồi xem xét, không nhận ra điều gì khác lạ, Thái lão tràn đầy nghi hoặc, nhìn về phía Phương Nhi.
Phương Nhi mỉm cười, khẽ phất tay, Hàn Băng Kiếm trên tay Thái lão đột nhiên rung động mạnh mẽ rồi bay vọt về tay Phương Nhi.
Vừa nằm trong tay Phương Nhi, Hàn Băng Kiếm lập tức phát ra quang hoa rực rỡ, hàn khí dày đặc từ thân kiếm tỏa ra khắp bốn phía, từng đạo kiếm khí nhàn nhạt xoay quanh thân kiếm.
Chứng kiến cảnh này, Thái lão đột nhiên loạng choạng, ngã ngồi xuống ghế:
- Kiếm, kiếm khí….
Kiếm khí đại biểu cho thứ gì ?
Mặc dù Hàn Băng Kiếm chưa chính thức là thần khí nhưng khí thế của thứ thần khí, kiếm khí, hàn khí, tất cả đã đủ để chứng minh giá trị của nó.
Hai mắt Thái lão mờ đục, vô hồn nhìn về phía Phương Ngạo Thiên:
- Có phải là ngươi…..
Phương Ngạo Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng là do ta luyện thành Hàn Băng Kiếm, nhưng không phải chân chính luyện thành Thứ Thần Khí, Hàn Băng Kiếm trở thành thứ thần khí là nhờ cơ duyên mà thôi.
- Cơ duyên ?
Thái lão đột nhiên phá lên cười.
Cơ duyên ư ? Lão tốn công phu cả đời để tu luyện, nhưng sao không có một chút cái được gọi là cơ duyên kia ?
Thiên mệnh, thiên ý….
Lão lắc đầu, không nói thêm, rồi đưa Phong Chi Kiếm cho Hắc Yến
- Yến nhi, có lẽ được theo hắn chính là phúc phận của ngươi vậy. Phong Chi Kiếm này, ta không cần, ngươi cầm theo để hộ thân, có điều phải cẩn thận.
Hắc Yến nhìn Thái lão, khẽ gật đầu.
- Ngạo Thiên, từ nay, ngươi phải hứa với ta, bao bọc, giúp đỡ cho Hắc Yến, nó là tất cả của ta.
Phương Ngạo Thiên nhìn Thái lão, nghiêm nghị gật đầu:
- Chỉ cần Phương Ngạo Thiên này còn, Hắc Yến sẽ không bao giờ bị tổn thương…
- Được vậy ta yên tâm rồi
Thái lão nói.
Trò chuyện thêm một lúc, Phương Ngạo Thiên cáo từ Thái lão, ba người, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi, Hắc Yến trực chỉ Quỷ Tông thẳng tiến.
Vận mệnh nhân loại sắp tới gần, nhưng với thực lực hiện tại, Phương Ngạo Thiên hiểu rằng hắn chưa thể làm được gì.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là tự nâng cao thực lực bản thân, sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch mà hắn vạch ra.
“Quỷ Môn Quan, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng”
Đôi mắt Phương Ngạo Thiên lóe sáng.
- Phương đại ca, còn Hắc Báo ?
Phương Nhi chợt hỏi
- Huynh đã bố trí tất cả, hi vọng rằng hắn sẽ không làm ta thất vọng.
-------------
Ba người vừa nói chuyện vừa đi, chỉ chốc lát đã tới Quỷ Tông, lúc này bên trong Quỷ Tông đang rất nhộn nhịp, vô số đệ tử đang đàm đạo.
Giữa sân tràng, trước đây là sàn đấu loại là một tấm bia lớn, trên khắc tên một trăm thành viên hợp cách tiến vào Quỷ Môn Quan lần này.
- Phương tiểu tử….
Một nhóm người đột nhiên đi về phía Phương Ngạo Thiên, đi đầu chính là Kiếm Tâm
Phương Ngạo Thiên liếc mắt nhìn qua rồi làm như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với Phương Nhi và Hắc Yến.
Kiếm Tâm thấy Phương Ngạo Thiên không thèm để ý tới mình, mặt đỏ bừng, nhưng chưa kịp phát tác thì chợt một thanh âm lanh lảnh vang lên:
- Tiểu Kiếm, không được vô lễ với đại ca ta….
Kiếm Tâm giật mình nhìn lại, người vừa cất tiếng chính là Hắc Yến, nàng và tên Kiếm Tâm này vốn chơi với nhau từ nhỏ, tâm tính hắn vô cùng cao ngạo thậm chí có thể nói là ngạo ngược, nhưng trong lòng hắn lại luôn yêu quý cô bé mang dị tật là Hắc Yến.
Trước mặt người khác, hắn luôn mang bộ dạng hung thần ác sát, nhưng với Hắc Yến, hắn luôn tìm cách che chở.
- Yến nhi, sao muội lại ở đây, sao lại đi cùng với Phương tiểu tử này ?
Kiếm Tâm dừng lại
- Tiểu Kiếm ca, từ nay muội cấm huynh gọi Phương đại ca là tiểu tử, nếu không ta sẽ không nói chuyện với ngươi.
Kiếm Tâm dở khóc dở cười, hết nhìn Hắc Yến lại nhìn Phương Ngạo Thiên, hắn cũng không ngờ tình thế lại thành thế này.
- Phương Ngạo Thiên, nể tình Yến Nhi, ta bỏ qua lần này, nhưng sớm muộn chúng ta cũng phải so tài một lần.
Kiếm Tâm nói.
- Sẽ có dịp…
Phương Ngạo Thiên lạnh nhạt nói.