Ta đuổi, ta đuổi, ta đuổi, đuổi, đuổi...
Lam Phong hiện tại đang đuổi theo một con thỏ tuyết, chỉ là dã thú bình thường, không phải là ma thú gì, bất quá tốc độ của loài thỏ tuyết này cũng rất nhanh, hơn nữa hình thể nhỏ, phi thường khó bắt, đương nhiên là dưới tình huống bình thường dùng tay không bắt không dùng bất cứ công cụ gì.
Thông thường, muốn bắt thỏ tuyết, đều là dùng lồng, cạm bẫy linh tinh các thứ, hoặc là thừa dịp nó không chú ý, một mũi tên bắt trúng, bằng không, ngươi chỉ có thể nhìn thỏ than thở, bởi vì thỏ tuyết đều sinh trưởng trong rừng rậm, lấy tốc độ cùng sự linh hoạt của thỏ tuyết, hơn nữa chúng nó lại rất quen thuộc rừng rậm, mà người thì không cách nào xuyên qua các chướng ngại vật, cho nên rất khó bắt được.
Mà Lam Phong hiện tại lại không sử dụng công củ, chỉ dùng thân pháp của hắn để đuổi theo thỏ tuyết, đây tự nhiên là hạng mục tu hành có độ khó cao nhất, nếu như hắn mặc phụ trọng hai trăm cân có thể dễ dàng bắt lấy thỏ tuyết, vậy chứng tỏ thân pháp của hắn đã đạt đến một cảnh giới rất cao.
Trước mắt mà nói, Lam Phong hiện tại chỉ có đuổi kịp chứ chưa thể bắt được thỏ tuyết, bất quá thành tích như vậy đã rất không tồi rồi, ít nhất hắn bây giờ có thể đuổi theo thỏ tuyết mấy canh giờ, trước đấy lúc mới bắt đầu, hắn nhiều nhất đuổi được mười mấy phút đồng hồ là không thấy bóng dáng của thỏ tuyết đâu nữa.
Giữa trưa Lam Phong cầm một con thỏ tuyết, trở lại Hồng Nguyệt cư của hắn, cúng chính là căn nhà gỗ hắn xây, còn cái tên, tin tưởng không cần phải nói, mọi người cũng biết xuất phát từ đâu.
Rừng Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt cư, tiểu tử này thật đúng là có ý tứ.
Ách, mọi người muốn hỏi Lam Phong thỏ tuyết từ đâu có, không phải là cái con lúc trước hắn đuổi theo sao, đúng vậy, hắn là không bắt được thỏ tuyết đang chạy, nhưng mà không có nghĩa bắt không được thỏ tuyết đứng yên, qua mấy canh giờ, thỏ tuyết đã sức cùng lực kiệt, vậy nào còn khí lực để chạy trốn.
" Hắc hắc, lại có nồi thỏ hầm rồi, nghĩ tới lại chảy nước miếng." Lam Phong ở bên đường nước chảy, thuần thục dùng tiểu đao lột da thỏ, mổ bụng, rửa sạch nội tạng, tẩy sạch cặn bã, cuối cùng ném vào trong nồi, cho vào thêm một chút hương liệu.
Thịt của thỏ tuyết là phi thường ngon, bởi vì bắt nó không dễ, bởi vậy trở nên hiếm mà mắc, coi như là trong sách dạy nấu ăn của quý tộc, thịt của thỏ tuyết cũng là loại thượng phẩm.
Để nồi thỏ hầm đó, Lam Phong cầm ma tinh kiếm đến dưới thác nước luyện kiếm...
Nếu ngươi ở bên cạnh, sẽ chứng kiến kiếm của Lam Phong tản ra sương trắng, đây là bởi vì nhiệt độ thấp của thân kiếm, mà trong nước còn có băng vụ xuất hiện.
Mà chuyện này Lam Phong làm rất dễ dàng, nếu để cho người trong học viện thấy được thì sẽ liền chấn động, bọn hắn sẽ cùng nghĩ một vấn đề : khi nào mà phế vật này cũng có thể kích thích ma tinh kiếm.
Chỉ thấy Lam Phong thường xuyên phát ra một kiếm băng nhận, đem thác nước bổ ra (một phần, một phần thôi!), tiếp theo băng nhận đánh vào trên tảng đá sau thác nước, sau đó vỡ ra rơi vào trong nước.
Lam Phong một tháng trước chủ yếu là luyện tập cơ bản, mà từ khi hắn nâng phụ trọng lên hai trăm cân, hắn cũng không có tăng thêm tiếp nữa, mà là ở phụ trọng này bắt đầu quá trình tu hành tiếp theo.
Nếu chỉ rèn luyện thể luyện cùng kỹ năng cơ bản không, Lam Phong thậm chí có thể trong hai tháng đạt đến phụ trọng cực hạn ba trăm cân, sau đó cần tích lũy thời gian đột phá, bởi vì nội ngoại công của hắn đã cùng một trình độ, không cách nào nhanh chóng đột phá cực hạn như vậy nữa
Bằng không dựa theo cái tốc độ này không có chừng mực này, Lam Phong không đến một năm là có thể phụ trọng đạt tới vạn cân. Bất quá điều này có khả năng sao? Không có khả năng, coi như cả đời, cũng không thể đạt tới phụ trọng vạn cân này.
Tu hành là như thế, càng là về sau càng khó đột phá.
Trở lại chuyện chính, Lam Phong nếu chỉ rèn luyện kỹ năng cơ bản không thôi thì căn bản không có khả năng thủ thắng trong quyết đấu, kết quả mà hắn cần từ lần tu hành này là năng lực của mình phát huy ra một trăm phần trăm.
Cho nên, song song với rèn luyện kỹ năng cơ bản ra, còn phải tu hành trên phương diện vũ kỹ.
Tu hành vũ kỹ mở đầu, ngoại trừ thân pháp, kiếm pháp ra, còn có ma tinh kỹ, uy lực ma tinh ký của thế giới này cũng không nhỏ, cho nên hắn cần phải nắm giữ.
Ma tinh kỹ của Lam Phong cùng với người của đại lục này bất đồng, hắn là dùng nội lực kích thích, cho nên ma tinh kỹ của đại lục này hắn chỉ là tham khảo, sau đó kết với với tình huống của mình, tu luyện ra ma tinh kỹ độc hữu của hắn.
Vận khởi nội lực, kích thích ma tinh trên thân kiếm, sau đó dùng nội lực chém ra, đây là ma tinh kỹ cơ bản của hắn, đơn giản mà nói, ma tinh kỹ của hắn, chính là hình thức kiếm khí.
Mặc dù không có hoa lệ như của người trên đại lục này, nhưng mà có tính chuẩn xác hơn, tiêu hao thể lực cũng ít hơn rất nhiều.
Một cái tỷ dụ đơn giản, tựa như là một cái băng cầu lớn có thể đè chết người, mà một phiến băng đao đồng dạng có thể đem người chia làm hai nữa, nhưng mà băn cầu cần dùng nhiều băng hơn rất nhiều, năng lượng hao phí cũng nhiều hơn.
Sau khi luyện thành loại ma tinh kỹ này, Lam Phong phát hiện sách vũ kỹ cấp cao mình dùng để luyện tuyệt chiêu đã không còn thích hợp với mình, bởi vì nếu mình dùng chiêu thức trên sách, sẽ lãng phí rất nhiều nội lực của mình, không đáng...
Trừ phi, muốn phong cách một chút...
Có vẻ như ma tinh kỹ của đại lục này so với ma tinh kỹ của hắn hoa lệ hơn. Đây cũng là chuyện tình không có cách nào, người bình thường căn bản không thể sử dụng năng lượng ma tinh chuẩn xác không có sai lầm, sẽ tạo ra một chút lãng phí, mà chút năng lượng lãng phí thường thường sẽ tạo nên một hiệu ứng rất hoa lệ.
...
Ban đêm, Lam Phong trước khi ngủ, tính toán thời gian —
" Đến nơi đây đa được bốn mươi bảy ngày, hôm nay hẳn là ngày hai lăm tháng bảy, kỳ hạn hai tháng còn có mười một ngày. Ngày mai là thời điểm tiến hành tu hành cuối cùng."
Cái gọi là tu hành cuối cùng, chính là đem phụ trọng trên người giải trừ, sau đó thích ứng với tình huống không có phụ trọng, như vậy mới có thể phát huy tốt thành quả tu luyện của hắn.
Tại trong thời gian ngắn như vậy, hắn chỉ có thể làm được như thế, nếu cho hắn nhiều thời gian hơn, hắn nhất định có thể làm được tốt hơn, đồng thời thực lực cũng tăng cao hơn.
Sau khi quyết định, Lam Phong lấy ra một loại quả rất đẹp nuốt vào, sau đó nằm thẳng cẳng trên sàn nhà (không có giường) bắt đầu tu luyện Quy Tức Công.
Cơ bản là sinh vật cứ cái gì đẹp thì thường thường đều mang độc tính, mà thứ quả Lam Phong ăn là có độc, đây là hắn dựa vào sách giới thiệu về các loại độc vật, khi chạy trong rừng, tiện tay hái lấy.
Đương nhiên còn có một số cỏ độc, nấm độc linh tinh gì đó, nhưng mà Lam Phong cảm thấy loại quả này ăn ngon nhất cho nên nghĩ đến cái này trước tiên...
Ngày hôm sau, Lam Phong bắt đầu năm ngày tu hành thích ứng, mà trong năm ngày này, bởi vì không có phụ trọng nên hắn bắt được đến mấy con thỏ tuyết.
Thỏ tuyết này chính là tiền a, đến lúc đó bán cho tửu lâu, hắc hắc, tổn thất hai tháng "nghỉ làm" miễn cưỡng bù vào một ít.
Năm ngày, cũng chính là mùng một tháng tám, Lam Phong lại một lần đeo lên túi lớn, tuy nói đồ mang tới cũng có nhiều thứ tiêu hao cũng có lưu lại, nhưng mà bởi vì dã thú hắn bắt trong rừng tuy rằng ăn hết, nhưng mà da lông vẫn còn, hơn nữa hắn cũng chuẩn bị đem về bán lấy tiền, cho nên cái túi lần này trở về cũng không nhẹ hơn bao nhiêu...
Kỳ Ly thành, Lam Phong ta trở về đây.