“Ông ngoại, ông nói gì thế...”. Trần Thanh Thanh đỏ mặt, phụng phịu một tiếng: “Ông còn nói lung tung nữa là cháu không nói chuyện với ông luôn...”.
Từ cách nói chuyện của ông ngoại, Trần Thanh Thanh nhận ra ông đã có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nói không chừng lát nữa ông chủ động đề cập hôn nhân đại sự của cô thì nguy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thanh Thanh vừa bối rối vừa xấu hổ.
“Hạo Vân, em nói chuyện với ông ngoại chị nhé, chị đi tìm ba mẹ, cũng không biết họ đang làm gì nữa, tự nhiên lại bỏ đi đâu mất rồi”.
Theo binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế, chạy trốn là thượng sách, Trần Thanh Thanh quyết định chuồn khỏi nơi nhạy cảm này.
“Hạo Vân, ông cháu ta nói chuyện chút nào...”. Lã Thiên Hành lên tiếng.
Trời ạ, mới có mấy câu mà đã thân thiết đến mức ấy rồi ư? Trần Thanh Thanh càng chuồn nhanh hơn.
“Lã gia gia, ba cháu rất ngưỡng mộ ông, trước khi đến đây ba cháu đã dặn cháu thay mặt ba hỏi thăm sức khỏe ông ạ”.
Phương Hạo Vân cũng không biết nên nói gì, đột nhiên nhớ tới tới dặn của Phương Tử Lân, liền đem rất làm phao cứu sinh.
“Ha ha!”.
Lã Thiên Hành cười to sảng khoái, nói:
“Ông có chút ấn tượng với Phương Tử Lân ba của cháu, đó là một nhà doanh nghiệp giỏi, khi nào về cháu cảm ơn ba cháu giùm ông một tiếng”.
“Thôi, hôm nay ông không muốn nói đến Phương Tử Lân, ông có ấn tượng mạnh về cháu đó Hạo Vân”.
Lã Thiên Hành đột nhiên thay đổi đề tài:
“Cháu là một người trẻ tuổi rất đặc biệt”.
Phương Hạo Vân giật thót trong tim, dè dặt nói: “Lã gia gia quá khen rồi, thật rất cháu chỉ là một người bình thường thôi mà”.
“Thanh Thanh nó thích cháu, cháu có biết không vậy?”.
Lã Thiên Hành hỏi thẳng vấn đề ông quan tâm không cần vòng vo.
Phương Hạo Vân ngớ người ra, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần đối phó với mấy câu hỏi lắt léo, nhưng câu hỏi trực tiếp của Lã Thiên Hành vẫn làm hắn cảm thấy bất ngời. Suy nghĩ giây lát, hắn lắc đầu:
“Lã gia gia thật biết nói đùa, học tỷ sao lại thích cháu được chứ? Cháu nghĩ học tỷ chỉ cảm thấy có hứng thú với võ nghệ của cháu thôi”.
“Võ nghệ?”.
Lã Thiên Hành phấn chấn hẳn lên:
“Cháu biết võ à?”.
Lần trước hai vợ chồng Trần Thiên Huy giới thiệu sơ về Phương Hạo Vân không nói rõ hắn biết võ, chỉ hết lời khen hắn tài năng xuất chúng nên Lã Thiên Hành chưa biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ nghệ.
“Dạ!”.
Phương Hạo Vân gật đầu xác nhận, khiêm tốn nói:
“Cháu biết một chút...”.
“Cháu rất khiêm tốn, võ nghệ đủ cho con bé Thanh Thanh cảm thấy có hứng thú tuyệt đối không đơn giản như cháu tự nhận đâu”.
Lã Thiên Hành hiểu rõ cháu ngoại của mình nhất, ông cũng biết võ nghệ của Trần Thanh Thanh không hề kém, nói như vậy anh chàng này đúng là thân mang tuyệt kỹ rồi, thêm vào sát khí tỏa rất ngùn ngụt trên người hắn, đấy không thể là một người bình thường được.
Nghĩ đến đây, Lã Thiên Hành cố tình thăm dò: “Có thể nói cho Lã gia gia biết võ nghệ của cháu được học từ đâu không?”.
“Cái này...”.
Phương Hạo Vân lập tức bối rối thấy rõ: “Lã gia gia, không giấu gì ông, sư phụ của cháu không tiện tiết lộ, xin ông tha thứ”.
Phương Hạo Vân vốn định nói tự học qua sách vở, nhưng nghĩ kỹ lại nói như thế Lã Thiên Hành chắc chắn không tin, nói không chừng còn sinh lòng nghi ngờ hắn nữa.
“Không sao, ông hiểu mà”.
Lã Thiên Hành gật đầu thông cảm, nhưng trong lòng đã đặt dấu chấm hỏi to đùng về thân phận của Phương Hạo Vân, nhất là đôi mắt sắc lạnh ấy, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt tý nào. Thật khó tưởng tượng nổi một khuôn mặt thanh tú tao nhã lại gắn với một cặp mắt từng trải biết bao gian nan được. Xưa nay Lã Thiên Hành nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với Phương Hạo Vân ông không nhìn rất điều gì, cảm giác mà anh chàng này tạo cho ông vô cùng hư ảo.
“Hạo Vân, cháu nói thật cho ông biết, cháu có thích Thanh Thanh không?”. Sắc mặt Lã Thiên Hành bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng cứng rắn hẳn.
Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, nói ngay: “Cháu và học tỷ làm bạn với nhau rất vui, nhưng cháu chưa từng có cảm giác vượt ra khỏi ranh giới tình bạn”.
“Ý cháu là cháu không thích Thanh Thanh đúng không?”. Lã Thiên Hành mỉm cười xác nhận lại: “Ông không hiểu sai chứ?”.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu:
“Vâng ạ!”.
“Tốt lắm!”.
Lã Thiên Hành nghe xong câu trả lời, lông mày chợt giãn ra, ông nói: “Thanh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, hai đứa đến với nhau chưa chắc thích hợp đâu”.
Nói thật lòng, Lã Thiên Hành có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nhưng ông cứ cảm thấy anh chàng này đang ẩn chứa quá nhiều bí mật, hơn nữa còn có một cảm giác nguy hiểm cận kề, đối với một người như thế, Lã Thiên Hành tất nhiên không yên tâm giao đứa cháu ngoại ông cưng nhất cho hắn rồi.
Ít ra hiện nay thì không được, đợi ông tìm hiểu rõ lai lịch của người này rồi mới tính tiếp.
Phương Hạo Vân nghệt mặt ra, nghe giọng điệu này hình như ông không mong muốn hắn tiếp xúc với học tỷ thì phải.
“Vâng”. Phương Hạo Vân ngoan ngoãn đáp lời.
Lã Thiên Hành thấy thần sắc Phương Hạo Vân ủ rũ, vội lựa lời trấn an: “Hạo Vân, thật ra cháu và Thanh Thanh không phải không có khả năng đến với nhau, chỉ là cháu hiện đang đi học, nói đến chuyện hôn nhân thì còn sớm quá...”.
Tuy Phương Hạo Vân một mực khẳng định không có tình ý với Trần Thanh Thanh, nhưng Lã Thiên Hành lại không nghĩ như vậy, ông cứ cho rằng thằng bé này ít nhiều có chút tình cảm với cháu ngoại của ông, chỉ là nó không dám thừa nhận mà thôi.
Phương Hạo Vân thu lại nụ cười nơi khóe môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Lã gia gia, ông nghe cháu nói, cháu tuyệt đối không có ý nghĩ xấu xa với học tỷ đâu ạ”.
“Đừng vội nói thế... Cháu không cần căng thẳng, Thiên Huy và Nguyệt Hồng đều khen cháu hết lời, ông nhận ra Thanh Thanh cũng rất hài lòng về cháu... Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi, ông cũng không thể để cháu thất vọng quay về đâu”.
Phương Hạo Vân không hiểu:
“Lã gia gia, ý của ông là...?”.
“Ông xưa nay thích nói thẳng, một là một, hai là hai, chuyện hôn sự giữa cháu và Thanh Thanh tạm thời không nhắc đến...”.
Nói đến đây, giọng nói của Lã Thiên Hành một lần nữa trở nên nghiêm túc:
“Ông nghe Thiên Huy kể đang hợp tác làm ăn với cháu, ông có thể tạo một ít thuận lợi cho cháu... Ông nói vậy cháu có hiểu không?”.
Phương Hạo Vân bật cười, khẽ gật đầu đáp lại: “Vâng, cháu hiểu rồi”.
Lã Thiên Hành nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp: “Còn thuận lợi đến mức nào thì hoàn toàn quyết định nhờ vào năng lực của cháu, cháu có bao nhiêu năng lực thì ông đủ sức cho cháu bấy nhiêu thuận lợi, nhưng có điều này cháu nhớ rõ, tuyệt đối không được làm những chuyện hại nước hại dân”.
Dừng lại một lát, Lã Thiên Hành khẳng khái nói:
“Hạo Vân, tuy hôm nay cháu và ông mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông biết tương lai của cháu nhất định sẽ rất vẻ vang, thành tựu chắc chắn còn hơn cả.
Thiên Huy, chỉ có điều trong lòng cháu đang cất giấu quá nhiều bí mật...”.
o O o