Trong trang viên của La Phong ở Hư Nghĩ Vũ Trụ.
"Ừ?" La Phong vừa mới tiến vào Hư Nghĩ Vũ Trụ liền phát hiện có rất nhiều thư.
"Nhiều thư như vậy sao?"
La Phong ngẩn người, nhẹ nhàng điểm tay giữa không trung mở ra đọc.
"Hỗn Độn Thành Chủ sư phụ có 2 thư, Chân Diễn Vương sư phụ có vài tấm, Bá Lan, Nhung Quân 2 lá thư, Cao Thăng 1 thư..."
"La Bình, La Trữ, La Hoa Tạ, ba, mẹ... Uhm, Từ hân có 38.912 thư?"
Một số lượng lớn thư khiến cho La Phong có chút ngốc.
Trừ sư phụ, bạn, người nhà ra thì còn có một số bạn bè ở Hồng Minh Thành gởi đến. Có yêu cầu Đao Hà Vương cùng đi tham quan Vũ Trụ Bí Cảnh, có bảo vật muốn hỏi xem 'Đạo Hà Vương' có cần hay không. Có nguy hiểm xin Đao Hà Vương hỗ trợ...
Nội dung thư của Hỗn Độn Thành Chủ rất đơn giản: "Nhanh đến gặp ta!"
Chân Diễn Vương: "Nếu như có thể sống trở về thì không được vội vàng, nên đi thăm người nhà rồi đến thăm ta cũng được!"
Bá Lan cùng với một ít bạn bè tốt khi xưa vừa mới bước vào Giới Chủ không lâu.
Còn Cao Thăng được kết giao năm xưa ở Cầu Long Tinh đến nói cho La Phong rằng sau khi hắn cùng với Gia Tộc gây chuyện xong liền trở lại trong vũ trụ phiêu bạt rất lâu. Nội dung bức thư tràn đầy vui sướng đồng thời cũng mong rằng La Phong hồi âm nhưng đán tiếc rằng hơn đã hơn 2000 năm rồi mà La Phong chưa trở về.
Còn người nhà thì đều lo lắng cho hắn.
"Từ Hân!" La Phong nhìn thấy hơn 30.000 bức thư mà có chút đau. Tất cả thư đều do vợ yêu từ khi mình bắt đầu tiếp thu Sinh Tử Truyền Thừa mà gởi, từ năm thứ 6000 hắn tiếp nhận truyền thừa đến hiện tại, dường như mỗi ngày đều có thư gởi đến, có ngày có hai bức thư.
La Phong vội vàng độc một vài lá thư.
"Phong, kế hoạch tiềm ẩn của gia tộc đã hoàn thành. Em cảm thấy dễ dàng một chút, chờ sau này anh trở về thì La Gia ta sẽ cường thịnh lại..."
"Phong, em hiện tại đang ở một tinh cầu xinh đẹp trong Bắc Hoa Tinh Vực, cảnh vật rất đẹp nhưng rất..."
"Phong, hôm nay gặp phải chút phiền toái. Em không nghĩ e vẫn tín nhiệm nàng mà nàng lại làm như vậy. Chỉ có thể cảm khái rằng lòng người... Haizzz, giao tình nhiều năm đã mất hết..."
Từng lá thư từng lá thư giống như là nhật ký nghi lại cuộc sống trong mấy trăm năm nay của Từ Hân, có vui có buồn.
Những dòng chữ tràn ngập sự chờ đợi và nhớ nhung. Đó là một loại tình cảm phát ra từ trong sâu thẳm đáy lòng. Cho dù là chuyện có vui sướng như thế nào đi nữa mà La Phong vẫn không thể thấy vui vẻ được.
"Phiền toái?"
"Bức thư năm đó thật phiền toái!" Trên gương mặt của La Phong lộ ra một nụ cười khổ.
Năm đó khi hắn tiếp nhận SInh Tử Truyền Thừa phát hiện nguy hiểm liền lưu lại thư cho người nhà. Đặt lệnh rằng 6000 năm sau sẽ tự động gởi đi. Nhưng hắn thật không ngờ rằng Sinh Tử Truyền Thừa lại kéo dài hơn 6000 năm.
"Khi bọn họ nhận được thư hẳn là rất lo lắng!" La Phong có thể đoán được phản ứng của mọi người.
"Hỗn Độn Thành Chủ, Chân Diễn Vương hai vị sư phụ hẳn là chờ một lát sau lại đi gặp vậy!" La Phong thầm nghĩ trong lòng: "Hơi chậm một chút chắc hai vị sư phụ sẽ không so đo!"
"Đi gặp gia đình trước!"
Vù!
La Phong lập tức truyền tống đến Hắc Long Sơn Đảo trong Cửu Tinh Loan.
Trung tâm của Cửu Tinh Loan có ba chỗ ở là La Phong, Lôi Thần, Hồng ra thì những chỗ khác đều là người của La Gia. Hơn nữa ở đây cũng đã tiến hành cải tạo mới, phong cách hoàn toàn thống nhất với nhau.
La Phong nhìn tòa biệt thự kia cho dù đã trả qua mấy ngàn năm nhưng vẫn không thay đổi gì.
Nó có một địa vị đặt thù, những đệ tử bình thường trong gia tộc không có tư cách đến gần đây mà chỉ dừng lại ở bãi cỏ trước biệt thự. Mà bây giờ La Bình đang ngồi trên bàn đá ở trước bãi cỏ. Ở trên bàn bày la liệt các bình rượu khác nhau. Còn hắn đang cầm một bình rượu để uống, tốc độ rất chậm nhưng vẫn uống, trên gương mặt tràn đầy sầu lo.
"Ừ?" La Phong liền xuất hiện ở trước cửa nhưng lập tức hắn liền biến sắc.
"La Bình, xảy ra chuyện gì?"
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đứa con trai lớn của mình lại mượn rượu giải sầu như vậy. Trong hai đứa con thì hắn là người bình tĩnh nhất. Mọi chuyện trong gia tộc đều được hắn giải quyết, có thể xem như là một gia chủ rồi.
"Ta đã nói rồi, mọi người đi xuống hết, cút hết cho ta!" La Bình phát hiện phía sau có người liền lập tức hét lớn lên.
"La Bình!"
Âm thanh đó vẫn tiếp tục vang lên.
Âm thanh rất bình tĩnh như vô tận biển rộng. Mặ dù bình tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm giác ẩn chứa vô tận lực lượng. Một cường giả cùng một người bình thường nói chuyện khác nhau rất xa. Với ý chí của La Phong rất cường đại nên khi nói chuyện cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Vốn còn muốn quát lớn nhưng đột nhiên La Bình ngẩn ra, thân thể run nhè nhẹ chậm rãi xoay người lại.
Phía sau hắn...
Đang đứng một người rất bình thường. Người này so với hắn còn muốn thấp hơn một cái đầu nhưng người này chính là trụ cột của cả gia tộc, cả địa cầu.
"Ba!" La Bình trợn tròn mắt, bàn tay cầm bình rượu rơi thẳng xuống đất làm vỡ khiến cho rượu chảy khắp nơi.
"Ba ba!" La Bình kích động tiến lên ôm lấy La Phong.
"Ha ha...!" La Phong cười lớn: "La Bình, chuyện gì mà khiến con mượn rượu giải buồn vậy?"
"Chủ yếu là áp lực quá lớn." La Bình đứng lên lau nước mắt. Hắn cảm giác mọi buồn phiền trong lòng đã không còn nữa. Quá khứ hắn chưa bao giờ cảm giác được phiền não như hôm nay nhưng La Phong trở về thì tất cả đã tiêu tán không còn.
"Mẹ con đâu? Dẫn ta đi gặp nào?"
"Mẹ bây giờ đang cùng đàm phán với La Tư Gia Tộc ở Kim Lam Vũ Trụ Quốc!"
"Đàm phán!" La Phong nhướng mày.
"Vâng!" La Bình cười một cách bất đắc dĩ: "Ba, từ khi ba gởi thư về nhà chúng ta luôn sợ hãi."
"Ba đâu nói mình chết? Chỉ nói là gặp kiếp nạn thôi mà?" La Phong không nhịn được nói.
"Chúng ta đều biết ba không chết, mọi người chỉ biết rằng ba còn sống nhưng trong thư kia lại nói rất nguy hiểm. Dường như gặp phải đại kiếp nạn, ngắn thì ngàn năm, lâu thì trăm vạn năm mới trở về. Tóm lại trong gia tộc bắt đầu lo lắng. Lúc đầu chỉ có ông bà, chú, mẹ, em biết. Chúng ta vì gia tộc bắt đầu nhanh chóng sửa trị gia tộc, tăng mạnh quản chế, tận lực hạn hết một ít phần tử ăn chơi trác táng khiến cho gia tộc rước lấy đại địch."
La Gia truyền thừa ngàn năm nên có dân cư nhiều đến dọa người.
Rất nhiều đệ tử bình thường của La Gia dã không có đặc quyền mà phải sống như người bình thường. Dù sao La Gia trước đây rất đông đúc, cho dù có hơn vạn tinh cầu cũng không đủ cho họ sinh sống nên đã thấy rõ La Gia khuếch trương vừa nhanh vừa mạnh! Thật ra trong vũ trụ nhân loại có một vài siêu cấp gia tộc. Một cái gia tộc thôi cũng đủ chiếm lĩnh một tinh hệ, thậm chí mấy trăm tinh hệ cũng rất bình thường.
"La Gia của ta khuếch trương quá nhanh,như trước đây có ba chống đỡ thì tốt."
"Chỉ sợ ba..."
"Cho nên nhà ta mới tận lực khống chế, đồng thời bắt đầu lựa chọn nhiều đường rút lui cho gia tộc. Thương mại của gia tộc phát triển mạnh, sinh ý sớm đã đi ra ngoài Kiền Vu Vũ TRụ Quốc nhưng không nghĩ rằng hơn mười năm trước Kim Lam Vũ Trụ Quốc La Tư gia tộc vốn chỉ vì tinh anh hậu bối đệ tử của gia tộc xảy ra mâu thuẩn. Sau này mâu thuẫn càng ngày càng lớn không thể vãn hồi được. La Tư gia tộc chính là một siêu cấp gia tộc ở Kim Lam Vũ Trụ Quốc. Gia chủ của họ chính là Phong Vương Bất Hủ Kiếm Hạp Vương. Nghe nói rằng sư phụ của Kiếm Hạp Vương chính là Vũ Trụ Tôn Giả."
"Sau khi chuyện nháo lớn rồi thì nghe nói rằng Kiếm Hạp Vương gởi thư cho ba muốn kết thúc."
"Bất quá ba vẫn đóng cửa Internet của Hư Nghĩ Vũ Trụ!"
"Nghe mẹ nói tại Vũ Tương Sơn dần dần có truyền ngôn rằng ba đã chết, người hầu trong trang viên của ba đã 6000 năm chưa gặp người. Đối với một Giới Chủ có thể sống hơn vạn năm thì ba biến mất 6000 năm là một chuyện rất khó tin."
La Phong khẽ gật gật đầu.
Quả nhiên... Có lời đồn rằng mình đã chết.
"Kiếm Hạp Vương kia thấy như vậy nên không có ngăn cản mấy tên cấp dưới của hắn, có thể hắn cũng muốn mượn cơ hội này bức gia tộc của ta một chút xem thử ba có hiện thân hay không."
"Hừ!"
La Phong lạnh lùng gật đầu: "Tin tức ba sống hay chết có giá trị rất lớn. Đặt biệt là các dị tộc trong vũ trụ đều muốn xác nhận điều này thật sớm. Kiếm Hạp Vương kia là một cái Vũ Trụ Tôn Giả thôi mà cũng có gan làm như vậy. Đi, ba muốn gặp con người đó!"
Cửu Tinh Loan - Tổng bộ của La Gia.
Từ Hân tự mình tiếp đãi đội ngũ sứ giả đến từ La Tư gia tộc.
"La phu nhân, La Tư gia tộc chúng ta kính trọng La Phong đại nhân vĩ đại nên mới ẩn nhẫn. Nhưng ẫn nhẫn không có ý nghĩa là La Tư gia tộc chúng ta có thể khi dễ. Đây là điểm mấu chốt nhất của chúng ta. Chỉ cần La Gia các ngưoi chịu xuất ra vật bồi lễ thì tất cả sẽ chấm dứt." Người đàm phán của La Tư gia tộc là một đại hán bận bộ áo giáp màu vàng có cái mũi như con voi.
Từ Hân vẫn ngồi yên.
Nàng có thể đồng ý sao? Bị khi dễ đến nhà mà còn cúi đầu thì sợ rằng người ta sẽ cho rằng lời đồn đãi kia là thật. Như vậy những gia tộc khác sẽ nghi ngờ hậu thuẫn của La Gia là La Phong đã chết? Như vậy thì sau này sẽ có phiền toái rất lớn.
"La phu nhân, đàm phán đã tiến hành đến ngày thứ bảy rồi. Đây là một ngày cuối cùng, nếu không có kết quả thì La Tư gia tộc sẽ..."
"Ba!"
Cửa chính của phòng hội nghị bị người ta mở mạnh khiến cho hai bên đang đàm phán kinh nhạc vô cùng. Loại đàm phán trọng yếu như thế này mà còn có người dám tự tiện sông vào?
Một bóng người bận áp giáo màu ngân bạc chậm rãi đi vào trong.
Uy áp vô hình của ý chí trực tiếp bao phủ khắp phòng...
Lập tức khiến cho La Tư gia tộc sợ hãi vô cùng.
"La tư gia tộc? Kiếp Hạp Vương?"
"Chuyển lời của ta với Kiếm Hạp Vương rằng hắn dám đến khi dễ trên đầu của La Gia như vậy thì quả thật lá gan hắn rất lớn. Thật không biết là ai cho hắn lá gan như vậy? Chẳng lẽ là có dị tộc khác hối lộ sao? Nhắn với hắn rằng ta cần một lời giải thích hoàn mỹ. Nếu câu trả lời không có sự thuyết phục thì ta không ngại làm cho La Tư gia tộc hoàn toàn biến mất!"
Đoàn đàm phán của La Tư gia tộc bị hù dọa chết đứng tại chỗ.
"La Tư gia tộc gia chủ..." Đại hán mũi voi kia cà lăm muốn nói điều gì.
"Một cái Phong Vương sơ đẳng? Nhớ kỹ, ta cần một câu trả lời hoàn mỹ và phải thuyết phục. Không đủ hoàn mỹ không đủ thuyết phục thì hậu quả các ngươi tự hiểu."
Bên La Tư gia tộc bị hù dọa không dám lên tiếng chút nào.
"Biến." La Phong quát lạnh.
La Tư gia tộc cung kính hành lễ rồi sau đó chật vật chạy ra khỏi phòng hội nghị rồi mới lặng lẽ biến mất. Bọn họ không dám ở trước mặt La Phong dùng cách tuyến mà đi, hiển nhiên bị hù sợ vô cùng.
Trong phòng hội nghị.
Những thành viên khác của La Gia kích động vô cùng, còn Từ Hân cũng đứng lên với thân hình run rẫy nhìn vào La Phong.
"Khổ cực cho nàng rồi." La Phong nhẹ nhàng xoay người nhìn vợ yêu.
Các thành viên khác của La Gia lặng lẽ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại La Phong và Từ Hân.
"Trở về là tốt, trở về là tốt!" Từ Hân nhìn La Phong mà nước mắt chảy dài trên đôi gò má.
"Tất cả đều tốt lắm. Ta cam đoan với nàng sẽ không còn một ai dám đến trước cửa nhà của La Phong mà khi dễ, không một ai hết!" La Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Từ Hân mà trong đầu nhớ lại hơn 30.000 bức thư của nàng mà cảm thấy chua xót trong lòng. Quả thật hắn đã làm vợ yêu buôn bả rất nhiều.
"Chỉ cần anh trở về là tốt rồi... Em muốn ôm một chút!" Từ Hân nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Ừ!"
Từ Hân ôm lấy La Phong, đầu tựa nhẹ vào ngực mà không hề lên tiếng, nàng chỉ lặng lẽ cảm thụ nhiệt độ của La Phong, cảm thụ trống ngực và hơi thở...