Cổ Long
Há»a TÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang
dịch giả: Lê khắc Tưá»ng
Hồi 1
Bảy tên mù
(Tiếp theo truyện Tiêu tháºp nhất lang)
Chá»›m thu, trá»i nắng tháºt diá»…m lệ.
Ãnh nắng xuyên qua lá»›p giấy má»ng trên song cá»a, chiếu và o bên trong, chiếu lên lá»›p da mịn mà ng như lụa.
Nhiệt độ cá»§a nước vừa ấm hÆ¡n ánh dương quang chút xÃu, nà ng nằm soải dáng lưá»i biếng trong nước, đưa hai chân thon thon đặt lên trên bồn, để bà n chân tiếp nháºn những tia nắng nhẹ nhà ng vuốt ve.... tháºt nhẹ nhà ng như bà n tay cá»§a má»™t ngưá»i tình nhân.
Có Ä‘iá»u trong lòng cá»§a Phong Tứ Nương không thoải mái tý nà o.
Trải qua ná»a tháng trá»i bôn ba, được tắm trong bồn nước nóng có thể nói hầu như là chuyện thần tiên nhất trên Ä‘á»i, có Ä‘iá»u, nếu má»™t ngưá»i có vô số tâm sá»± trong lòng như nà ng bây giá», có lẽ chẳng còn Ä‘iá»u gì ở cõi Ä‘á»i nà y là m nà ng sảng khoái lên được.
Phong Tứ Nương bình thá»i không phải là kẻ có gì u uất trong lòng, nhưng hiện giá» xem ra phảng phất đầy tâm sá»±.
Ngoà i cá»a gió thổi nhẹ vi vu, giữa má»™t vùng loạn thạch.
Nà ng có qua chốn nà y, hai năm trước.
Lúc ấy, nà ng cũng ngồi đây tắm trong bồn nước nóng như thế nà y, nà ng còn nhớ tâm tình mình rất thoải mái.
Ãt nhất là thoải mái hÆ¡n bây giá» rất nhiá»u.
Nhìn bên ngoà i, nà ng chẳng khác gì hai năm trước.
Ngực nà ng còn nhô cao lắm, eo nà ng còn thon lắm, bụng còn nhỠdẹp, hai bắp đùi vẫn còn mịn mà ng chắc nịch.
Cặp mắt nà ng vẫn còn trong sáng, cưá»i lên vẫn còn là m cho ngưá»i ta động lòng.
Có Ä‘iá»u, tá»± mình nà ng biết rằng, mình đã già lắm rồi, má»™t ngưá»i khi đã cảm thấy già , lúc ấy má»›i tháºt đáng sợ.
Hai năm nay Phong tứ nương vẫn chưa ngược đãi với mình.
Nà ng vẫn còn cưỡi ngá»±a tháºt nhanh, trèo núi tháºt cao, ăn thức ăn tháºt cay, uống rượu tháºt mạnh, đùa vá»›i Ä‘ao tháºt bén, giết những ngưá»i tháºt hung dữ!
Nà ng vẫn còn hưởng thụ tối Ä‘a cuá»™c Ä‘á»i.
Chỉ tiếc là , dù có hưởng thụ cách nà o, nà ng cÅ©ng không Ä‘uổi Ä‘i được cái tịch mịch trong lòng, cái tịch mịch đã ăn sâu và o cốt tá»§y, như con má»t trong cá»™t gá»—, đã ăn mòn Ä‘i hết cả con ngưá»i nà ng.
Trừ cái tịch mịch ra, còn có ná»—i mong nhá»› đến chết ngưá»i.
Nhá»› tuổi thanh xuân, nhá»› chuyện đã qua, mà chuyện nà o cÅ©ng dÃnh lÃu đến má»™t ngưá»i.
Dù cho nà ng không muốn thừa nháºn, nhưng trên Ä‘á»i nà y vÄ©nh viá»…n chẳng ai có thể thay thế bóng hình ngưá»i ấy trong tâm khảm cá»§a nà ng.
Ngay cả Dương Khai Thái cũng không thể.
Nà ng nháºn lá»i kết hôn vá»›i Dương Khai Thái, nhưng hôm động phòng hoa chúc, bá»—ng bá» chạy Ä‘i mất biệt.
NghÄ© đến khuôn mặt vuông vuông vắn vắn, thái độ chững chạc, tình ý đơn giản mà thà nh khẩn cá»§a y, nà ng cÅ©ng thấy mình quả tháºt không phải vá»›i cái ngưá»i tháºt thà ấy, nhưng nà ng chẳng còn biết là m sao được ngay cả vá»›i chÃnh mình.
Bởi vì nà ng không sao quên được Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Bất kể y Ä‘ang ở chân trá»i góc biển nà o, bất kể y còn sống hay đã chết, nà ng Ä‘á»u không sao quên được, vÄ©nh viá»…n không quên được y.
Má»™t ngưá»i đà n bà không có ngưá»i mình yêu bên cạnh, thì dù má»—i ngà y có là m bạn vá»›i ngà n ngưá»i vạn ngưá»i, nà ng ta vẫn cứ tịch mịch như váºy.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà đã ba mươi lăm tuổi, còn có gì khó chịu đựng hÆ¡n được ná»—i tịch mịch và mong nhá»› ?
Nà ng nhìn như si dại và o tấm thân mịn mà ng trắng nõn không tỳ vết của mình, hình như nước mắt đã muốn trà o ra...
Thình lình, má»™t tiếng "bình" vang lên tháºt lá»›n, cá»a sổ, cá»a lá»›n, tưá»ng gá»— chung quanh, đồng thá»i bị đụng thá»§ng ra bảy tám lá»— hổng.
Phong Tứ Nương báºt cưá»i.
Hai năm trước, nà ng tắm nÆ¡i đây, cÅ©ng phát sinh ra má»™t chuyện y như váºy.... tại sao lịch sá» cứ trùng diá»…n mãi như váºy ?
Nhưng lần nà y, gương mặt nà ng bá»—ng biến đổi, tháºt tình nà ng lấy là m kỳ lạ quá.
Lần nà y nhìn trộm nà ng tắm, toà n là kẻ mù!
Bảy cái lá»— hổng lá»›n, có bảy ngưá»i bước và o, tóc Ä‘en tuyá»n, y phục Ä‘en tuyá»n, cặp mắt cÅ©ng chừa hai lá»— sâu Ä‘en hoắm, tay trái cầm má»™t cây gáºy trắng, tay phải cầm má»™t cây quạt.
Bảy ngưá»i vây quanh bồn tắm, bảy gương mặt trắng bệch, không má»™t chút biểu tình.
Phong Tứ Nương lại cưá»i lên:
- Ngay kẻ mù cÅ©ng muốn nhìn trá»™m ta tắm, ma lá»±c cá»§a mình, quả nhiên cÅ©ng không tầm thưá»ng lắm.
Bảy ngưá»i ấy, không những là kẻ mù, mà còn là kẻ câm, ai ai cÅ©ng bặm miệng không nói tiếng nà o.
Má»™t hồi tháºt lâu, má»™t ngưá»i trong bá»n bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi đã mặc đồ và o chưa ?
Phong Tứ Nương cưá»i lá»›n, há»i lại:
- Các ngươi mặc quần áo lúc tắm sao ?
Gã mù ấy nói:
- ÄÆ°á»£c, chúng ta chá» ngươi mặc đồ và o.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi chẳng thấy ta, việc gì phải mặc y phục và o ?
Ãnh mắt nà ng long lanh, nà ng bá»—ng thở ra, nói:
- Ta tháºt tiếc dùm cho các ngươi, hạng đà n bà dá»… coi như ta Ä‘ang tắm, các ngươi lại chẳng thấy gì, có phải là chuyện đáng háºn không.
Gã mù lạnh lùng nói:
- Không đáng háºn.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không đáng háºn ?
Gã mù đáp:
- Mù cÅ©ng là ngưá»i, dù không nhìn được, cÅ©ng sỠđược, không những sỠđược, còn là m được nhiá»u chuyện khác.
Gã nói toà n là chuyện hạ lưu, mà biểu tình trên gương mặt xem ra rất nghiêm túc.
Bởi vì gã nói rất tháºt thà .
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên cảm thấy lạnh lẽo hẳn, nà ng biết hạng ngưá»i nà y, nói gì là là m đó.
Gã mù lại nói tiếp:
- Vì váºy tốt nhất ngươi tháºt thà má»™t chút, bá»n ta kêu ngươi mặc đồ và o, tốt nhất ngươi mặc đồ và o.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi muốn ta là m gì ?
Gã mù đáp:
- Muốn ngươi Ä‘i theo bá»n ta.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngưá»i có cặp mắt, lại Ä‘i theo ngưá»i không có cặp mắt ?
Gã mù đáp:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi đi tới đâu, ta phải theo đó ?
Gã mù đáp:
- Äúng váºy.
Gương mặt y xem ra vẫn rất nghiêm túc, nhưng Phong Tứ Nương nhịn cưá»i không nổi.
Gã mù nói:
- Ta chẳng nói chuyện cưá»i.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng ta lại thấy rất buồn cưá»i.
Gã mù há»i:
- Rất buồn cưá»i ?
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi vịn và o đâu mà cho là ta sẽ theo các ngươi ?
Gã mù nói:
- Chẳng và o đâu cả.
Phong Tứ Nương nói:
- Tuy các ngươi mù, nhưng có Ä‘iếc đâu, không lẽ trước giá» không nghe nói, Phong Tứ Nương Ä‘ang tắm, vẫn Ä‘em theo đồ giết ngưá»i trong mình, vẫn giết được ngưá»i như thưá»ng sao ?
Gã mù nói:
- Bá»n ta có nghe.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhưng các ngươi vẫn không sợ tý nà o ?
Gã mù đáp:
- Äối vá»›i bá»n ta, trên Ä‘á»i nà y chẳng còn gì đáng sợ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chết cũng không sợ ?
Gã mù đáp:
- Bá»n ta bất tất phải sợ nữa.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Gương mặt của gã mù bỗng hiện lên một nét biểu tình kỳ dị, gã lạnh lùng nói:
- Bởi vì bá»n ta ai ai cÅ©ng đã chết Ä‘i má»™t lần.
Chẳng có ai chết hai lần cả.
Câu trả lá»i ấy tháºt là hoang đưá»ng, nhưng từ miệng cá»§a gã nói ra, bá»—ng trÆ¡?
thà nh chẳng tý nà o hoang đưá»ng, bÆ¡+?i vì gã nói rất tháºt thà .
Phong Tứ Nương bỗng cảm thấy lạnh, là m như đang ngồi trong bồn nước đầy sắp đông thà nh đá.
Nhưng nghe ngưá»i ta nói váºy đã sợ, riu rÃu mặc quần áo và o ngoan ngoãn Ä‘i theo, thì chẳng còn là Phong Tứ Nương rồi.
Phong Tứ Nương thở ra, nói:
- Xem trộm ta tắm, nhất định ai cũng sẽ bị mù, tiếc là các ngươi đã bị mù rồi.
Gã mù lạnh lùng nói:
- Quả tháºt là tiếc.
Phong Tứ Nương nói:
- May là , tuy ta không là m cho các ngươi mù lần nữa, ta có thể cho các ngươi chết lần thứ hai.
Bà n tay nà ng nhẹ nhà ng vẫy lên, bà n tay thuôn dà i như hoa lan bá»—ng vụt ra từ kẻ ngón tay mưá»i mấy là n ánh sáng.
Phong Tứ Nương không há» thÃch giết ai, nhưng đến lúc không thể giết không xong, bà n tay nà ng không yếu má»m tý nà o.
Ngân châm cá»§a nà ng tuy không nổi danh như Kim châm nhà há» Thẩm, rất Ãt khi bị hụt.
Ngân châm phát ra mưá»i bốn má»§i, chia ra phóng và o cổ há»ng bảy kẻ mù.
Cây quạt trong tay kẻ mù đột nhiên đưa lên, mở tung ra, mưá»i bốn má»§i ngân châm bá»—ng nhiên mất dạng.
Chỉ thấy trên bảy cây quạt, cây nà o cũng đỠsáu chữ như nhau:
- Phải giết Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Hà ng chữ đỠau, hình như là lấy máu viết xuống.
Bất kỳ ai, nếu lấy máu viết mấy hà ng chữ đó xuống quạt, tá»± nhiên là muốn cho ngưá»i ta biết lòng mình đã quyết chÃ, không thể thay đổi, và không sÆ¡.
ngưá»i khác biết được.
Phong Tứ Nương thở ra, cưá»i khổ nói:
- Cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang đáng thương kia, tại sao mà nhiá»u ngưá»i muốn cho nhà ngươi chết thế ?
Gã mù nói:
- Bởi vì hắn đáng chết !
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi Ä‘á»u có thù oán gì vá»›i y ?
Gương mặt gã mù lá»™ đầy vẻ oán độc và cừu háºn.
Gã chẳng cần phải trả lá»i, bất cứ ai cÅ©ng nhìn ra, thù hằn giữa bá»n hỠđã Ä‘i quá mức.
Phong Tứ Nương nói:
- Không lẽ cặp mắt các ngươi, cũng do ở y mà bị sao ?
Gã mù hằn há»c nói:
- Ta đã nói, bá»n ta đã từng chết qua má»™t lần.
Phong Tứ Nương nói:
- Sao ?
Gã mù nói:
- Bởi vì bá»n ta không còn là ngưá»i năm xưa, ngưá»i năm xưa đã bị chết dưới tay Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Phong Tứ Nương há»i:
- Năm xưa các ngươi là ai ?
Gã mù nói:
- Năm xưa, Ãt nhất bá»n ta còn có danh có tánh, bây giá» bá»n ta chẳng qua chỉ là má»™t kẻ mù.
Phong Tứ Nương há»i:
- Do đó các ngươi cũng muốn cho y chết qua một lần ?
Gã mù đáp:
- Không chết không được.
Phong Tứ Nương nói:
- Nếy váºy, các ngươi nên Ä‘i tìm y, tại sao lại Ä‘i tìm ta ? Ta có phải là mẹ cá»§a y ta đâu.
Gã mù lạnh lùng há»i:
- Ngươ lại đây là m gì ?
Phong Tứ Nương đáp:
- NÆ¡i đây là Loạn Thạch SÆ¡n, Loạn Thạch SÆ¡n là sà o huyệt cá»§a bá»n cưá»ng đạo, tấu xảo ta đây lại là bằng hữu cá»§a má»™t tên cưá»ng đạo.
Gã mù há»i:
- Khoái Äao Hoa Bình ?
Phong Tứ Nương há»i lại:
- Các ngươi cũng biết y ?
Gã mù cưá»i nhạt nói:
- Tổng thũ lãnh quần đạo Quan Trung, trong giang hồ ai không biết ?
Phong Tứ Nưởng thở phà o, nói:
- Các ngươi đã nháºn ra y, váºy phải để cho ta Ä‘i kiếm y.
Gã mù nói:
- Không cần.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không cần ? Không cần nghĩa là sao ?
Gã mù nói:
- NghÄ©a là , nếu ngươi muốn gặp hắn, bá»n ta tùy tiện sẽ Ä‘em hắn lại.
Phong Tứ Nương mỉm cưá»i há»i:
- Không lẽ y cÅ©ng nghe lá»i các ngươi lắm sao ?
Gã mù đáp:
- Bởi vì hắn biết ngưá»i mù cÅ©ng giết được ngưá»i.
Gã bá»—ng nhiên đưa tay ra hiệu, trầm giá»ng nói:
- Tống Hoa Bình và o đây.
Câu nói vừa dứt, bên ngoà i bá»—ng có váºt gì bay và o, Phong Tứ Nương thò tay ra đón, thì ra là má»™t há»™p gá»—.
Phong Tứ Nương nói:
- Xem ra hình như chỉ là một hộp gỗ.
Gã mù nói:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương nói:
- Hoa Bình hình như không phải là hộp gỗ.
Hoa Bình đương nhiên không phải là há»™p gá»—, Hoa Bình là má»™t ngưá»i.
Gã mù nói:
- Sao ngươi không mở ra xem thỠ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Không lẽ Hoa Bình chui được và o trong hộp sao ?
Nụ cưá»i cá»§a nà ng bá»—ng đông kết lại, nà ng đã mở há»™p ra.
Trong há»™p dÄ© nhiên là không có ngưá»i, nhưng có má»™t bà n tay, má»™t bà n tay phải máu me bê bết.
Bà n tay của Hoa Bình.
Hoa Bình chẳng còn bà n tay nà o!
Äao, nhất định phải cần bà n tay để nắm chặt.
Má»™t ngưá»i nổi danh vì Ä‘ao, nếu hai bà n tay y đã bị chặt gãy, là m sao y còn sống nổi!
Phong Tứ Nương thở ra, buồn rầu nói:
- Xem ra ta e rằng không bao giá» còn được gặp mặt ngưá»i nà y.
Gã mù nói:
- Bây giá» chắc ngươi đã rõ, muốn giết ngưá»i nà o đó, cÅ©ng không nhất định phải Ä‘i cắt đầu cá»§a hắn ra.
Phong Tứ Nương gáºt gáºt đầu, quả tháºt nà ng hiểu rõ lắm rồi.
Gã mù nói:
- Vì váºy, bá»n ta mà há»§y hoại gương mặt cá»§a ngươi, ngươi cÅ©ng coi như đã chết.
Phong Tứ Nương nói:
- Vì váºy, tốt nhất ta nên ngoan ngoãn mặc quần áo và o Ä‘i theo các ngươi.
Gã mù nói:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n lên, nói:
- Cái bá»n rùa Ä‘en mù cả mắt kia, các ngươi nhìn lầm ngưá»i rồi đấy, các ngươi không Ä‘i há»i thăm ngưá»i ta, Phong Tứ Nương sống đến ba chục...
tuổi đầu, có bao giá» nghe lá»i ai không ?
Lúc nà ng Ä‘ang mắng, nà ng cưá»i cÅ©ng rất ngá»t, gã mù bị nà ng mắng đến ngẫn cả ngưá»i ra.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi muốn má»i ta Ä‘i đâu, Ãt nhất cÅ©ng phải nịnh nịnh ta má»™t tý, sau đó rước kiệu lại má»i ta ngồi lên, như váºy không chừng ta còn xét lại.
Nà ng không nói hết ý.
Bá»—ng ngay lúc đó, trong hang núi vá»ng ra má»™t tiếng sáo trúc nghe tháºt kỳ dị.
Tiếp theo đó, ngoà i cá»a vá»ng và o má»™t tiếng "tinh" vang lên tháºt chói tai.
Những gã mù nhÃu mà y lại, bốn ngưá»i trong bá»n bá»—ng nhiên chỉa bốn cây gáºy trắng ra đâm và o bồn nước, chỉ nghe pháºp má»™t tiếng, bốn cây gáºy đã xuyên thá»§ng qua bồn nước giao xéo và o nhau.
Bốn ngưá»i ấy nhấc nguyên bồn nước trong đó có Phong Tứ Nương lên, như nhấc má»™t chiếc kiệu.
Bốn ngưá»i đồng thá»i động thá»§, đồng thá»i bước Ä‘i, trong phút chốc đã ra tá»›i cá»a.
Bên ngoà i cÅ©ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng đó, mặt hướng vỠđám loạn thạch in hình trong bầu trá»i xanh mây trắng, trong tay gã cÅ©ng cầm má»™t cây gáºy ngắn.
Nhưng ngưá»i nà y không bị mù, mà là bị cụt mất má»™t chân.
Cây gáºy ngắn trong tay gã Ä‘iểm nhẹ và o đá, "tinh" lên má»™t tiếng, lá»a chá»›p tứ phÃa.
Cây gáºy ngắn nà y là m bằng thiết.
Cây gáºy ngắn Ä‘iểm xuống, ngưá»i gã lại bay ra ngoà i bảy tám trượng, trước sau vẫn không há» quay đầu lại nhìn Phong Tứ Nương má»™t lần.
Phong Tứ Nương thở ra, lẩm bẩm một mình:
- Không ngỠở đây mình còn gặp má»™t kẻ quân tá», má»™t kẻ quân tá» chưa há» nhìn trá»™m đà n bà tắm bao giá».
Gió núi thổi qua, thổi tung bay tà áo gã cụt chân, trong chớp mắt gã đã đi xa lắc.
Má»™t ngưá»i cụt chân tà n phế như gã, xem ra còn nhanh nhẹn hÆ¡n ngưá»i là nh lặn hai chân nhiá»u.
Bốn kẻ mù, bên phải hai ngưá»i bên trái hai ngưá»i, nâng bồn tắm lẫn Phong Tứ Nương trong đó Ä‘i băng băng theo, đưá»ng núi tuy trắc trở, bá»n há» vẫn bước như trên đưá»ng bằng, ngay cả nước trong bồn cÅ©ng không rá»›t ra giá»t nà o.
Gã cụt chân Ä‘iểm đầu gáºy xuống đất, "tinh" lên má»™t tiếng, cả bá»n láºp tức theo sau.
Phong Tứ Nương rốt cuộc hiểu ra.
- Gã cụt chân là kẻ dẫn đưá»ng.
Có Ä‘iá»u, y biết rõ rõ rà ng rà ng có ngưá»i đẹp như tiên khá»a thân ở phÃa sau, váºy mà cÅ©ng còn nhịn được không quay đầu lại nhìn, hạng ngưá»i ấy, nếu không phải là má»™t kẻ quân tá» chân chÃnh, nhất định là kẻ tá»± trá»ng thân pháºn, không muốn thiên hạ dèm pha tai tiếng.
Gã cụt chân không lẽ cÅ©ng là má»™t kẻ rất có thân pháºn ?
Không lẽ gã cũng từng chết qua một lần ?
Äã và o giữa thu, gió đã có vẻ là nh lạnh.
Phong Tứ Nương bắt đầu muốn hối háºn, đáng lý ra nà ng nên mặc quần áo và o má»›i phải.
Bây giá» quả tháºt nà ng cảm thấy có chút lạnh lạnh, nhưng không lẽ cứ trần như nhá»™ng nhảy ra ngoà i bồn mà đi.
Huống gì, nà ng còn muốn biết, những tên mù kỳ quái nà y, rốt cuộc sẽ đem nà ng tới đâu ? Rốt cuộc muốn là m chuyện gì ?
Äầu óc hiếu kỳ cá»§a nà ng đã bị khuấy động lên.
Nà ng vốn là ngưá»i đà n bà yêu chuá»™ng kÃch thÃch, ham mê mạo hiểm.
Những kẻ mù vẫn còn ngáºm chặt miệng không hở má»™t lá»i.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi nói:
- Ấy, cái vị tiên sinh má»™t chân đằng trước, ông đã là hạng quân tá» thì cÅ©ng nên nhưá»ng quần áo cá»§a mình cho tôi mặc chứ.
Gã cụt chân chẳng quay đầu lại, hình như không những là kẻ cụt chân, mà còn là kẻ điếc.
Phong Tứ Nương dù có tà i bằng trá»i, đụng phải đám ngưá»i vừa mù vừa câm, vừa Ä‘iếc vừa cụt chân như váºy, cÅ©ng đà nh chịu không còn cách nà o hÆ¡n.
Con đưá»ng Ä‘ang Ä‘i từ trên xuống dưới, ngoặt qua má»™t khúc quanh, bá»—ng lại ngoằn ngoèo Ä‘i lên.
PhÃa trước là má»™t rừng phong, lá phong đã bị sắc thu nhuá»™m Ä‘á».
Phong Tứ Nương mặc kệ luôn đám ngưá»i chung quanh, nà ng hứng tình bá»—ng ngâm nga thi từ lên:
Äình xa ái tá»a phong lâm vãn (Dừng xe muốn ngồi trong rừng phong buổi chiá»u) Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa...
(Lá đã nhuốm hồng như hoa tháng hai) Trong rừng bá»—ng có tiếng cưá»i trong trẻo như chuông ngân, má»™t ngưá»i nói:
- Phong Tứ Nương quả nhiên là Phong Tứ Nương, giỠphút nà y còn có tâm tình ngâm thơ.
Giá»ng nói như chim hoà ng oanh bay ra khá»i động, ngưá»i nói hiển nhiên là má»™t thiếu nữ nhá» tuổi kiá»u mỵ.
Gã cụt chân tÃnh Ä‘i và o trong rừng, bá»—ng nhiên tung mình lá»™n ngược lại, trầm giá»ng há»i:
- Ai ?
Gã đáp ngưá»i xuống đất, lưng vẫn xoay vá» phÃa Phong Tứ Nương, không biết có phải vì không dám nhìn nà ng, hay không dám để cho Phong Tứ Nương nhìn gã.
Mấy kẻ mù cũng dừng bước lại, gương mặt lộ đầy vẻ khẩn trương.
Tiếng cưá»i trong rừng cứ vang lên không ngá»›t như chuông ngân, bá»—ng có má»™t cô bé để lá»n tóc Ä‘en nhánh sau lưng cưá»i hì hì bước ra.
Ãnh tịch dương chiá»u thu chiếu trên gương mặt trắng nõn nà cá»§a cô, rạng rỡ như má»™t đóa hoa trong ngà y há»™i.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi buộc miệng khen:
- Chà cô bé nà y dễ thương quá...
Cô bé nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Chỉ tiếc, cô bé đứng trước mặt Phong Tứ Nương, bỗng biến thà nh cô bé lỠlem.
Phong Tứ Nương cưá»i tươi nói:
- Cái cô bé vừa thông minh vừa dá»… thương như thế nà y, chắc không phải Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i cái bá»n quái váºt kia phải không ?
Cô bé yểu điệu là m lễ một cái, rồi nói:
- Em tên là Tâm Tâm, em được sai lại tặng y phục cho Phong Tứ Nương.
- Tâm Tâm, tên tháºt xinh, xinh xắn cÅ©ng như ngưá»i.
Phong Tứ Nương bỗng nhiên cảm thấy thoải mái ra.
Nà ng đã thấy hai cô thiếu nữ phÃa sau Ä‘ang cầm má»™t má»™t cái khay và ng, trên đó quả nhiên có bá»™ y phục chất liệu tháºt cao quý, mà u sắc tháºt kiá»u diá»…m.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Chúng em không biết kÃch thước y phục cá»§a Phong Tứ Nương, nhưng ngưá»i có thân hình như váºy, mặc y phục gì cÅ©ng nhất định rất đẹp đẻ.
Phong Tứ Nương cưá»i tươi nói:
- Cô bé nà y tốt bụng quá, tương lai nhất định sẽ có một đấng lang quân như ý nguyện của mình.
Tâm Tâm đỠmặt lên, nhưng lại lắc đầu nói:
- Ngưá»i tốt bụng không phải là em, là Hoa công tá» nhà em.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hoa công tỠ?
Tâm Tâm nói:
- Ông ấy nghe Tứ Nương lại vội quá, không kịp mặc y phục, gió trên núi lại lớn, sợ Tứ Nương bị cảm, do đó đặc biệt sai em lại đưa đồ.
Phong Tứ Nương nói:
- Xem ra cái vị Hoa công tá» nà y tháºt là má»™t ngưá»i rất hiểu biết chìu chuá»™ng.
Tâm Tâm che miệng cưá»i nói:
- Ông ấy vốn là váºy, không những là chìu chuá»™ng mà còn ôn nhu lắm.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng hình như ta chưa hỠquen biết cái vị Hoa công tỠnà y đấy.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Bây giỠthì chưa quen, nhưng lát nữa thì sẽ quen mà .
Phong Tứ Nương cÅ©ng cưá»i, nói:
- Äúng váºy, có ai sinh ra đã quen liá»n đâu nhÄ©, là m quen được má»™t ngưá»i đà n ông vừa ôn nhu vừa chiá»u chuá»™ng như váºy, bất kỳ ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng không thể phản đối nổi.
Tâm Tâm cà ng cưá»i thêm ngá»t ngà o, nói:
- Hoa công tá» tháºt ra chỉ hy vá»ng Tứ Nương nhá»› được có má»™t ngưá»i như ông ấy trên cá»i Ä‘á»i nà y là đủ rồi.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta nhất định không quên được.
Hai cô thiếu nữ ôm khay và ng bước tới.
Gã cụt chân bỗng nhiên la lên:
- Äứng lại!
Mấy cô thiếu nữ chưa nói gì, Phong Tứ Nương đã trừng mắt lên, nói:
- Ngươi dá»±a và o đâu mà bắt ngưá»i ta đứng lại ?
Gã cụt chân chẳng lý gì đến nà ng, gã trừng mắt nhìn Tâm Tâm há»i:
- Cái gã Hoa công tá» ngươi nói đó, có phải là Hoa Như Ngá»c không ?
Giá»ng cá»§a gã trầm trầm mà ú á»›, nghe rất khó chịu.
Tâm Tâm nói:
- Trừ Hoa Như Ngá»c Hoa công tá» ra, trên Ä‘á»i nà y còn có Hoa công tá» nà o biết ôn nhu chìu chuá»™ng ?
Gã cụt chân há»i:
- Hắn ở đâu ?
Tâm Tâm há»i lại:
- Ngươi há»i ông ta có chuyện gì ? Không lẽ ngươi muốn gặp ông ta ?
Gã cụt chân hình như giáºt nãy cả mình lên, nhịn không nổi bước lùi lại hai bước.
Tâm Tâm nhẫn nha nói:
- Ta biết ngươi không dám tìm ông ta đâu, do đó ta có nói cho ngươi biết cũng vô dụng.
Gã cụt chân hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, gằn giá»ng nói:
- Bá»™ y phục nà y ngươi hãy Ä‘em vá», Hoa Như Ngá»c đụng và o thứ gì, thứ đó Ä‘á»u có độc, bá»n ta không nháºn.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi không nháºn, ta nháºn!
Tâm Tâm nói:
- Tứ Nương nói là nháºn, các ngươi còn không mau đưa y phục cho chị ấy ?
Hai cô thiếu nữ do dự, hình như có vẻ sợ hãi.
Tâm Tâm cưá»i ruồi nói:
- Sợ gì ? Bá»n há» xem ra có vẻ hung dữ váºy đó, nhưng không dám ngăn cản các ngươi đâu...
Gã cụt chân bá»—ng nhiên cưá»i nhạt má»™t tiếng, cây gáºy ngắn trong tay bá»—ng đâm nhanh như Ä‘iện xẹt và o cổ há»ng cô ta.
Chiêu thức phát ra vừa nhanh vừa độc, giống như từ trong kiếm pháp lấy ra, không những kiếm pháp cao siêu, mà vừa ra tay đã dùng ngay sát thủ.
Gã Ä‘em chiêu thức độc địa như váºy ra đối phó vá»›i má»™t cô bé mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, Phong Tứ Nương nhìn không thuáºn mắt tý nà o.
Phong Tứ Nương mà nhìn ai không thuáºn mắt, ngưá»i đó trước sau gì cÅ©ng sẽ khốn nạn.
Gã cụt chân xem ra sắp khốn nạn tới nơi.
Gã đâm cây gây ngắn ra, ngưá»i cá»§a Tâm Tâm bá»—ng nhiên đã lòn qua dưới nách gã, y hệt con cá tung tăng trong nước, tháºm chà còn linh hoạt hÆ¡n ca?
cá.
Phong Tứ Nương bất giác giáºt nảy mình lên, nà ng không ngá» má»™t cô bé có tý tuổi đầu mà thân thá»§ cao siêu như váºy.
Nhưng gã cụt chân ứng biến cÅ©ng không cháºm gì, thân hình gã không quay lại, cây gáºy ngắn má»™t chiêu Äảo Äả Kim Äồng đâm ngược ra sau nách.
Tâm Tâm cưá»i nhạt nói:
- Äây là ngươi đánh trước đấy nhé, tá»± ngươi Ä‘i tìm khốn khổ, đừng oán trách ta.
Ba câu vừa nói xong, gã cụt chân đã tấn công được mưá»i lăm chiêu, toà n là lấy từ trong kiếm pháp ra sá» dụng, chiêu nà o cÅ©ng cay độc, hiểm ác, rõ rà ng là thân thá»§ cá»§a má»™t kiếm khách đương đại đệ nhất lưu.
Tâm Tâm nhẹ nhà ng tránh né như không, thân hình cô quay vòng vòng, trong tay bá»—ng nhiên lòi ra má»™t cây Ä‘oản Ä‘ao lấp lánh rợn ngưá»i.
Gã cụt chân công hết mưá»i sáu chiêu, Tâm Tâm xoay tay lại lướt qua, bá»—ng nghe "tinh" lên má»™t tiếng, cây gáºy là m bằng tinh thiết bị Ä‘oản Ä‘ao chặt gãy Ä‘i má»™t khúc.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Có phải ta đã nói ngươi sắp khốn khổ rồi không, bây giỠngươi đã tin chưa ?
Cô ta cưá»i trông tháºt khả ái, nhưng ra tay tháºt kinh hồn, Ä‘oản Ä‘ao trong tay biến thà nh má»™t tia sáng lạnh lẽo, tung hoà nh bay lượn.
Phong Tứ Nương dùng tốc độ nhanh nhất mặc bá»™ y phục kiá»u diá»…m ấy và o, cây gáºy ngắn dà i ba thước trong tay gã cụt chân đã bị chặt cụt Ä‘i còn má»™t thước hai ba tấc.
Äao quang bao phá»§ hết cả ngưá»i gã, má»—i chiêu Ä‘ao đánh ra, Ä‘á»u là sát thu?
trà mạng.
Phong Tứ Nương vốn đang lo cho Tâm Tâm, bây giỠngược lại có vẻ sơ.
dùm cho gã.
Nà ng không thÃch giết ngưá»i, và cÅ©ng không thÃch xem ngưá»i khác bị giết trước mặt mình.
Huống gì, nà ng nháºn thấy gã cụt chân Ä‘ang sá» dụng thứ kiếm pháp rất quen, chắc chắn mình có biết gã nà y.
Chẳng qua cô bé nà y có lòng tốt cho nà ng y phục, bây giá» nà ng không mặt má»§i nà o mở miệng nói và o má»™t lá»i cho gã.
Kỳ quái là , bảy kẻ mù không lá»™ vẻ gì là khẩn cấp, cứ đứng yên không động Ä‘áºy ở đó, như bảy khúc gá»—.
Bá»—ng nghe "xẹt" má»™t tiếng, má»™t tia máu hồng nhạt vá»t ra, bả vai cá»§a gã cụt chân bị há»a phá má»™t vết thương dà i chừng bảy tám tấc.
Tâm Tâm cưá»i ngặt nghẹo nói:
- Ngươi quỳ xuống đất, gá»i ba tiếng "bà cô", ta sẽ tha cho ngươi.
Gã cụt chân công vá»™i bảy chiêu, "tinh" lên má»™t tiếng, cây gáºy ngắn trong tay lại cụt Ä‘i má»™t khúc.
Không thể nghi ngỠđược, gã là một tay kiếm khách đệ nhất lưu trong giang hồ, nhưng trước mặt cô bé nà y, kiếm pháp của gã bỗng trở thà nh đê.
bát lưu.
Tâm Tâm xuất thá»§ không những nhanh mà gấp rút, chiêu nà o cÅ©ng biến hoá ngụy dị, cÅ©ng là m cho ngưá»i ta không thể ngá» tá»›i.
Phong Tứ Nương thá»±c tình nghÄ© không ra, cô ta có bao nhiêu đó tuổi, là m sao mà luyện cho ra được thân thá»§ kinh hồn như váºy.
Tâm Tâm nói:
- Ta há»i ngươi, ngươi có chịu gá»i hay không ?
Gã cụt chân đột nhiên gầm lên má»™t tiếng giáºn dữ như dã thú, vất mạnh cây gáºy đã bị chặt cụt xuống đất, thò hai bà n tay to lá»›n xương xẩu ra, nhảy chồm lại chá»™p cổ há»ng Tâm Tâm.
Tâm Tâm hình như bị tiếng gầm là m sợ hãi đỠcả ngưá»i ra, cây Ä‘ao cầm trong tay quên cả đâm ra.
Thình lình, bà n tay to lớn đã chụp tới trước mặt cô.
Tâm Tâm ngược lại còn cưá»i tươi lên, há»i:
- Ngươi nhẫn tâm giết ta sao ?
Cô ta cưá»i còn rá»±c rỡ hÆ¡n hoa mùa xuân, ngá»t ngà o còn hÆ¡n máºt.
Gã cụt chân nhìn thấy ngẫn cả ngưá»i ra, bà n tay bá»—ng cháºm lại, chÃnh ngay lúc đó, nụ cưá»i cá»§a Tâm Tâm bá»—ng nhiên lạnh hẳn ra, cây Ä‘oản Ä‘ao trắng như tuyết đã đưa tá»›i cổ há»ng cá»§a gã.
Tháºt tình gã không nỡ giết cô bé nà y, nhưng cô bé nà y giết gã, quả tháºt không nháy mắt lấy má»™t lần.
ChÃnh ngay lúc đó, rừng phong bá»—ng như bị má»™t cÆ¡n gió lốc xoáy qua, má»™t cây nhuyá»…n tiên dà i bốn năm trượng, như má»™t con rắn độc, tùy theo cÆ¡n gió lốc, đầu cây tiên vá»— và o cổ tay Tâm Tâm má»™t cái nhẹ, cây Ä‘ao trong tay Tâm Tâm đã văng lên trá»i.
Tiếp theo đó, thân hình cô cÅ©ng bị cuốn lên, lá»™n ba bốn vòng, má»›i rá»›t xuống đất, rồi lại lăn Ä‘i má»™t vòng trên mặt đất, sau đó má»›i gượng đứng vững lại, bà n tay cầm Ä‘ao đã biến thà nh đỠá»ng và sưng vù lên.
Phong Tứ Nương cũng sỠdụng nhuyễn tiên.
Nà ng biết nhuyễn tiên cà ng dà i, cà ng khó thi triển.
Trước giỠnà ng chưa hỠthấy cây nhuyễn tiên nà o dà i như cây nà y, nà ng cũng chưa hỠthấy cây nhuyễn tiên nà o linh hoạt như cây nà y.
Bất cứ ai sá» dụng cây nhuyá»…n tiên dà i như váºy, mà linh hoạt như váºy, phải là má»™t tay phi thưá»ng đáng sợ.
Bá»—ng nhiên nà ng nháºn ra, hôm nay hình như không phải là ngà y cát lợi lắm, hôm nay ngưá»i nà o nà ng gặp, hình như không có ai không phải là má»™t quái váºt kinh sợ phi thưá»ng.
Äợi đến lúc nà ng thấy mặt ngưá»i đó rồi, nà ng má»›i biết má»™t quái váºt chân chÃnh hình thù ra là m sao.
Ngưá»i nà y má»›i đúng là má»™t quái váºt chân chÃnh, quái váºt trong các quái váºt.
Äối vá»›i Tâm Tâm mà nói, hôm nay đương nhiên chẳng cát lợi tý nà o.
Cô ta lấy bà n tay kia ôm lấy bà n tay bị sưng, Ä‘au muốn khóc òa lên, đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên nhìn ngưá»i đó, cô sợ đến khóc còn không dám khóc ra tiếng.
Ngưá»i đó không phải Ä‘i bá»™ đến đây, cÅ©ng không phải Ä‘i xe đến, đương nhiên cÅ©ng không phải bò lại.
Y ngồi trên đầu má»™t ngưá»i lại, ngồi trên má»™t gã đại hán thân hình khổng lồ.
Gã đại hán cao chÃn thước, để mình trần, đầu đội má»™t chiếc mÅ© lá»›n.
Chiếc mÅ© như má»™t cái bà n vuông vắn, nằm ngang vững chắc, ngưá»i đó ngồi trên chiếc mÅ© , trên ngưá»i mặc chiếc áo dệt đủ các thức các dạng loà i chim, ống tay áo bên trái không không như dã.
Gương mặt của y xem ra không có gì quái dị, gương mặt trắng bệch, biểu tình rất trang nghiêm, cặp mắt loang loáng, chiếc mũ nạm trân châu đội trên đầu tóc den nhánh.
Tháºt ra, nếu chỉ nhìn má»—i gương mặt, y có thể được gá»i là má»™t ngưá»i đà n ông rất anh tuấn.
Nhưng ngưá»i y hình như mang má»™t vẻ âm hiểm tà khà sao đó, nhìn kỹ má»™t hồi, má»›i nháºn ra, không phải y Ä‘ang ngồi, mà là đang đứng, chẳng qua, hai bắp đùi đã bị chặt Ä‘i mất tá»›i táºn đầu.
Ngưá»i nà y tứ chi chỉ còn má»—i cánh tay phải, cây nhuyá»…n tiên dà i năm trượng Ä‘ang nằm trong cánh tay phải cá»§a y.
Phong Tứ Nương muốn lạnh cả ngưá»i, nà ng cảm thấy hôm nay quả nhiên không cát lợi tý nà o.
Gương mặt của Tâm Tâm, ngay cả tý máu, cũng chẳng còn thấy đâu, cô bỗng nhiên la lên:
- Hắn ra tay trước mà , ông không tin cứ há»i hắn.
Ngưá»i đó lạnh lùng nhìn cô, nhìn má»™t hồi lâu, má»›i từ từ gáºt đầu nói:
- Ta biết.
Giá»ng cá»§a y nghe ra cÅ©ng rất thanh tao, rất có nét hấp dẫn, lúc y chưa bi.
tà n phế, hiển nhiên là ngưá»i rất có sức thu hút đà n bà .
Tâm Tâm nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là kẻ phụng mệnh Hoa công tỠđến đây giao y phục cho Phong Tứ Nương.
Ngưá»i đó nói:
- Ta biết.
Tâm Tâm thở phà o má»™t tiếng, gượng cưá»i nói:
- Ông đã biết tất cả, váºy tôi đã Ä‘i được chưa ?
Ngưá»i đó nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đi được.
Tâm Tâm chẳng nói thêm một tiếng, quay đầu chạy đi.
Ngưá»i đó cÅ©ng chẳng ngăn cản gì, Phong Tứ Nương bất giác cảm thấy y chẳng phải là má»™t con ngưá»i đáng ghê sợ gì cho lắm.
Nà o ngá» Tâm Tâm vừa chạy ra khá»i rừng phong, bá»—ng nhiên lại chạy trÆ¡?
và o, bà n tay cô lúc nãy đã sưng lên, bây giỠlại cà ng phồng ra bằng cả bắp chân, gương mặt lúc nãy tươi như hoa bây giỠbiến thà nh xám xịt, cô gà o lên:
- Cây nhuyễn tiên của ông tẩm thuốc độc ?
Ngưá»i đó nói:
- Có tý đỉnh.
Tâm Tâm nói:
- Là m.... là m sao bây giỠ?
Ngưá»i đó há»i:
- Ngươi có biết hai chân một tay của ta là m sao bị chặt đi không ?
Tâm Tâm lắc lắc đầu.
Ngưá»i đó nói:
- Tự ta chặt chúng nó đấy.
Tâm Tâm há»i:
- Tại sao ông chặt tay chân của mình ?
Ngưá»i đó đáp:
- Tại vì tay ta trúng phải độc của kẻ địch.
Tâm Tâm hình như bá»—ng nhiên bị ai quáºt cho má»™t roi và o ngưá»i, loạng choạng đứng không vững, thất thanh há»i:
- Không lẽ.... không lẽ ông muốn tôi cÅ©ng bị tà n phế như váºy ?
Ngưá»i đó lạnh lùng nói:
- Tà n phế thì sao ? Những ngưá»i ở đây ai ai cÅ©ng Ä‘á»u tà n phế.
Tâm Tâm chỉ và o gã đại hán cao lớn nói:
- Y không phải ngưá»i tà n phế.
Gã đại hán bá»—ng nhiên nhe răng ra cưá»i.
Tâm Tâm ngẫn ngưá»i ra.
Gã đại hán tuy tứ chi Ä‘á»u là nh lặn, không mù cÅ©ng không què, nhưng trong miệng chẳng thấy có lưỡi đâu.
Tâm Tâm ngẫng đầu lên nhìn gã, bỗng nhiên nước mắt rà n rụa, cô nói:
- Ông muốn tôi chặt đi bà n tay nà y sao ?
Ngưá»i đó nói:
- Bà n tay bị độc, phải chặt nó đi, bắp đùi bị độc, cũng phải chặt đi.
Tâm Tâm chảy nước mắt nói:
- Nhưng.... nhưng tôi không nỡ.
Ngưá»i đó nói:
- Nếu ta mà không nỡ, ta đã chết đi mất ba lần.
Phong Tứ Nương không nhịn được nữa, xông lại, lớn tiếng nói:
- Sao cô ta có thể so sánh được với ngươi ? Cô ta là đà n bà .
Ngưá»i đó lạnh lùng nói:
- Äà n bà cÅ©ng là ngưá»i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi cÅ©ng là ngưá»i, ngươi dá»±a và o đâu mà ngồi trên đầu ngưá»i khác ?
Ngưá»i đó đáp:
- Bởi vì ta vốn là "Nhân Thượng Nhân" (ngưá»i trên ngưá»i).
Phong Tứ Nương láºp lại:
- Nhân Thượng Nhân ?
Ngưá»i đó nói:
- Nếm phải cái khổ nhất trong cái khổ, tức là Nhân Thượng Nhân.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi nếm cái khổ nhất trong cái khổ ?
Ngưá»i đó nói:
- Nếu ngươi chặt đi hai chân một tay của mình, ngươi sẽ biết ta đã nếm cái khổ nhất trong cái khổ chưa.
Phong Tứ Nương không thể không thừa nháºn, ngưá»i nà y quả tháºt đã nếm mùi vị khổ nhất trong cái khổ.