Đào tiên trong tay Nam Cực Tiên Ông, đây chính là loại đào có thể sánh ngang với Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương a! Nghe thấy lời nói của Mai Hoa Lộc, nước miếng của Dương Thần đều muốn chảy ra.
- Quả đào đó ngươi vẫn không nỡ ăn, mà để ở Linh giới à? Thật lãng phí!
Một âm thanh khinh thường bên cạnh truyền đến, đó chính là Tiên Hạc vẫn cùng với Mai Hoa Lộc bên cạnh Nam Cực Tiên Ông, nhưng mà vừa mới mở miệng thì đã chế nhạo rồi:
- Quả đào của ta thì đã bị ta ăn rồi, đột đào còn ở phàm giới, cũng không biết có nở hoa kết quả không...
Dương Thần ở bên cạnh nghe hai vị này tranh cãi, không hề mở miệng. Dù sao, chỗ tốt cuối cùng sẽ thuộc về hắn, cứ để hai vị này trước khi chết cãi nhau cho đã đi.
- Hột đào đó chắc đã sinh trưởng ở phàm giới rồi...
Tiên Hạc nói với Dương Thần một câu, sau đó nói ra yêu cầu của mình.
- Nếu có cơ hội thì ngươi hãy đi xem một chút. Còn bây giờ thì chém chúng ta đi!
*****
- Uống!
Hạo Thiên Khuyển hô nhỏ một tiếng, nói:
- Ở phàm giới còn một giọt máu huyết của ta. Nếu như có súc sinh nào dung hợp được thì sẽ kích thích ra huyết mạch dị thú thượng cổ. Máu huyết đang ở...
- Ta có một pháp môn "Ngự Thú quyết", chính là công pháp của Yêu tộc chúng ta, cao minh gấp trăm lần so với bọn Ngự Thú môn gì đấy. Nhưng mà yêu cầu vô cùng hà khắc, ngươi luyện được hay không thì phải xem tạo hóa vậy!
Thanh Ngưu cũng nói ra một câu.
*****
Những Yêu thần này khác với nhóm người hai mươi tám Tinh Tú lúc trước, toàn bộ bọn họ đều là sủng vật của các thượng tiên nổi danh Thiên Đình, có người vẫn giữ bản thể, có người đã hóa hình. Nhưng mà, tuy nói là sủng vật, nhưng thực lực của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, nếu như đem so sánh với các tiên nhân kia thì còn có hơn chứ không hề kém.
Lúc chém giết thì Dương Thần không rảnh chú ý, nhưng sau khi chém giết xong, hắn nhìn qua điểm công đức của mình thì liền giật mình. Mới chém mười mấy Yêu thần thôi, nhưng điểm công đức của Dương Thần đã lên đến mấy chục điềm*.
Giờ phút này, trên người Dương Thần đã bị một tầng huyết quang nồng đậm bao phủ, nhìn từ xa xa cứ tưởng có một đám mây máu đang lượn quanh Dương Thần vậy. Nếu như cảnh tượng này mà bị người tu hành nhìn thấy thì lập tức sẽ cho đây là một sát nghiệt, tuyệt đại ma đầu chứ không phải là một người phàm không có pháp lực, còn chưa tu hành công pháp gì.
Sau khi chém hết Yêu thần, mặc dù Dương Thần không nói lời nào nhưng sát khí vẫn luôn tản phát ra ngoài. Một Thiên Quân được đưa vào Trảm Tiên Thai, vừa nhìn thấy sát khí của Dương Thần thì đã bị chấn nhiếp đến nỗi phải tuyệt khí.
- Bị thương nặng đến như thế, chống cự được đến giờ phút này nhưng không ngờ lại bỏ mình như vậy!
Dương Thần nhìn thấy Thiên Quân chưa bị mình động thủ mà đã vẫn lạc thì không khỏi lắc đầu thở dài.
Nhóm tiên nhân tiến vào Trảm Tiên Thai lần này có phẩm cấp rất cao: Thiên Quân, Thiên Tướng, Thượng Động Bát Tiên, Bắc Đẩu Thất Tinh, Lục Đinh Lục Giáp, Ngũ Đức Tinh Quân, Tứ Phương Công Tào, Phúc Lộc Thọ Tam Tinh, Thiên Bồng Nguyên Soái, Thường Nga, Cự Linh Thần...tất cả đều có đủ. Nhưng mà, khác với những tiên nhân cấp thấp ban nãy, hầu như các tiên nhân cấp cao này đều bị trọng thương cả, khuôn mặt cũng vô cùng dữ tợn!
Hỏa Đức Tinh Quân, chém! Một cỗ tinh hoa nóng cháy đến cùng cực xông thẳng vào phế phủ của Dương Thần!
Thủy Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính thủy.
Mộc Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính mộc.
Thổ Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính thổ.
Kim Đức Tinh Quân, chém! Tinh hoa tính kim.
Mới chỉ chém chết Ngũ Đức Tinh Quân thôi, nhưng Dương Thần đã cảm thấy thuộc tính ngũ hành trong cơ thể mình tăng vọt, điều này làm cho Dương Thần phải mất rất nhiều thời gian để hấp thu. Chém giết cho đến bây giờ, tuy Dương Thần vẫn luôn cố gắng để cho tâm tình của mình thăng bằng, nhưng cũng có cảm giác mệt mỏi rồi.
Ý chí của Trảm Tiên Thai vẫn không ngừng tỏa sát khí ra, nhưng cũng không làm được gì dưới sự khống chế của Dương Thần. Chỉ còn cách tuân theo sự an bài, định đoạt của Dương Thần.
Vào căn phòng nghỉ ngơi, Dương Thần ngủ một giấc thật say. Sau khi tâm tình bình tĩnh hơn thì sát khí nồng nặc trên người mới giảm bớt đi. Tuy huyết quang vẫn lưu chuyển bên ngoài như cũ, nhưng đã không còn điên cuồng như trước kia nữa. Sau khi dưỡng thần một hồi thì Dương Thần mới quay lại Trảm Tiên Thai.
Lúc này Dương Thần đã không còn nghe thấy tiếng chửi bởi gì từ các tiên nhân nữa. Đại nhân vật chính là đại nhân vật, họ không hề có chút oán hận nào cả. Thắng chính là thắng, bại chính là bại, tuy đã thất bại nhưng dù sao mình cũng đã dốc hết toàn lực, cũng không có nhiều sự luyến tiếc cùng mất mác lắm, vô cùng thống khoái.
- Ta có một bình hồ lô đan dược, còn ở Phàm giới...
- Từ lâu ta đã cô đọng ra một kiếm khí thuần dương, uy lực vô cùng. Nếu có hứng thú thì ngươi đi lấy thử xem!
- Trước khi chết có thể gặp ngươi, xem như là thiện duyên! Trận kỳ bộ này của ta đưa cho ngươi vậy!
*****
Dương Thần bình tĩnh tiếp thu tin tức này, đồng thời luôn nói câu "oan có đầu, nợ có chủ..." ra, rồi từng bước từng bước chém hết các thần tiên vốn rất nổi tiếng này.
Đúng là lúc chém giết các vị thần tiên nhỏ thì Dương Thần không có chút do dự nào, nhưng đối với những thượng tiên này thì lại là hoàn toàn khác. Trên thực tế, đối với từng thượng tiên thì Dương Thần đều cô đọng một cổ sát ý trong nội tâm rồi mới bình tĩnh mà động thủ được.
Mỗi khi chém đầu từng vị thượng tiên, hầu như Dương Thần đều cảm nhận được cơ thể mình đang có sự biến hóa khổng lồ, quả thực còn kinh khủng hơn việc chém đầu mấy vạn phàm nhân. Mà Dương Thần cũng không chú ý đến điểm công đức nữa, số điểm đã lên đến mấy ngàn điềm rồi, thậm chí còn đang tiếp tục tăng lên. Nói không chừng sẽ đột phá được qua đại quan một kinh*.
Các thiên binh trông chừng ở bên ngoài Trảm Tiên Thai cảm nhận được sát khí ở bên trong thì không nhịn được mà run lên. Bọn họ cũng chỉ là thiên binh bình thường thôi, sao mà chống cự được sát khí đáng sợ như thế chứ. Nếu không phải có mệnh lệnh ở cấp trên thì bọn họ đã sớm chạy đi nơi khác rồi.
Ngay cả Giám Trảm quan cũng không khỏi run rẩy lên, hắn nhìn đám thiên binh đang run ở bên cạnh rồi nói:
- Trảm Tiên Thai này đúng là tiên khí duy nhất có thể câu thông được cả Phàm giới cùng Tiên giới, người trên Thiên Đình thì chỉ đi vào được chứ không đi ra được; còn người Phàm giới thì đi vào được, còn đi ra thì chưa biết thế nào. Chúng ta vâng mệnh dùng Hồi Mộng Đại Pháp để lựa chọn đao phủ thủ, coi như là hoàn thành xong mệnh lệnh ở trên. Nay Trảm Tiên Thai đã phát uy rồi, chúng ta nên thối lui thì hơn.
Nói xong hắn liền lui đi. Chúng thiên binh thấy vậy liền đi theo phía sau, thoát ra khỏi phụ cận Trảm Tiên Thai. Nhưng vẫn có một tên thiên binh không nhịn được phải hỏi lên:
- Tại sao Trảm Tiên Thai lại như thế này? Trong quá khứ cũng chưa từng có tình trạng như vậy a!
- Trong quá khứ, Trảm Tiên Thai chém được bao nhiêu tiên nhân? Mấy năm nay, số người phi thăng lên Tiên giới chỉ có mấy chục người, mà lần này lại chém đến mấy vạn người. Nhiều máu tươi tiên nhân như thế, đừng nói là Trảm Tiên Thai, cho dù là một thanh binh khí phàm nhân thì sợ rằng cũng thành tinh khi dính phải nhiều máu tươi tiên nhân đó!
Giám Trảm quan đang thối lui ra sau bỗng dừng lại, hắn đưa mắt nhìn Trảm Tiên Thai một cái, rồi giải thích trong nỗi sợ hãi.
---------------------------
*Điềm: Một trăm ức, cách tính đơn vị hồi xưa của Trung Quốc.
*Kinh: Một vạn điềm.