- Có qua phải có lại, đỡ chiêu "Đoạn huyền thùy thính " của ta
Người trên không trung, Công Cẩn đem kiếm gập lại, mũi kiếm tỏa ra nguyệt quang, hồng quang lóa mắt, bất ngờ đánh ra, khí kình kinh ngươi, phân làm ba như cường cung xạ tiễn bắn tới
Tử Ngọc biết sự lợi hại của chiêu này, hấp thụ ánh trăng, phân kình tấn công địch, hơn nữa một tầng kèm theo một tầng, không thể đón đỡ. Đầu tiêu nàng lui về phía sau, thân hình lùi sâu sáu thước, sau đó hoàng thương trước người chống đỡ. "Oanh" một tiếng, nàng bị chấn về sau mấy bước, cổ tay đau nhức, khí huyết trong ngực nhộn nhạo
Công Cẩn cũng không khá hơn, vừa rồi dùng quá sức khiến nội thương tái phát. Lồng ngực đau đớn rất khó chịu
Khí kình bắn xuống mặt đất, toàn bộ bùng nổ tạo thành một hố sâu trên mặt đất. Có thể thấy uy lực một chiêu vừa rồi thế nào
Tuy trúng chiêu nhưng Tử Nọc không nghĩ, đề tụ một ngụm chân khí, chu thương phát ra tiếng vang, hóa thành thương ảnh đầy trời, lại lần nữa tấn công địch
Công Cẩn không thể không bội phục ý chí chiến đấu của nàng
- Không được, cứ đánh bừa như vậy tất phải phân ra sinh tử
Chủ ý của Công Cẩn muốn kéo dài thời gian, không thực sự muốn phân sinh tử. Nhưng không ngờ ý chí chiến đấu của Tử Ngọc cao vút. Công Cẩn vốn là người cầm quân, không muốn tranh giành khí phách với địch nhân. Đối với hắn đó là hành vi không khôn ngoan
Bên Lôi Phong tháp có Xích tiên sinh. Tuy bọn họ chỉ là đám người tạp nham nhưng nếu có thể lợi dụng tốt vũ khí bí mật kia thì việc chế trụ Lancelot không thành vấn đề. Mình chỉ cần giữ chân Tử Ngọc là được
Có chủ ý, Công Cẩn thu nhỏ phạm vị vòng kiếm, đem "Thiên quang vân ảnh " "Hà sơn thiết kiếm " cùng vận dụng, dùng ít sức nhất để phòng thủ. Mặt khác còn dùng thêm mấy môn tuyệt kỹ khác. Động Bạch Lộc truyền thừa mấy ngàn năm, kỳ nhân dị sỹ có vô số, cao thủ nhiều như mây, ba mươi sáu tuyệt kỹ đều trải qua trăm ngàn lần tôi luyện. Lúc này thi triển ra khiến người khác có thời gian để tán thưởng
Tử Ngọc càng đáng càng nóng vội. Tuy nàng biết vị sư huynh này danh chấn các nước phương tây, thực lực sâu không lường được nhưng nàng không nghĩ lại cao minh tới trình độ này. Nếu không dùng kế đánh hắn bị thương chỉ sợ nàng đã bại trong tay hắn
Tuyệt kỹ của động Bạch Lộc uy chấn thiên hạ. Tử Ngọc là ái đồ của Lục Du, tự nhiên cũng tinh thông không ít. Nhưng hôm nay đối mặt với sư huynh, ở trên phương diện này, nàng tuyệt đối thua kém, đơn giản giấu dốt, chỉ dùng võ học Long tộc để đối địch
Sử dụng thân pháp "Đạp tuyết khinh hồng " Tử Ngọc quét ngang trường thương, Công Cẩn vung tay đón đỡ, trường kiếm đẩy trường thương. Tử Ngọc sớm tính, thừa dịp kiếm của hắn dính lấy trường thương cánh tay trái của nàng chuyển động, "Thăng long khí toàn " mang theo gió lốc cuốn lấy Công cẩn
Công Cẩn không hề kinh hoảng, tay phải rung lên, đầu tiên thực hiện động tác xuyên hoa, sau đó biến thành miêu trảo bổ xuống mọi nơi. Cuối cùng trảm xuống trung tâm của cơn lốc, xóa tan cơn lốc vô hình. Động tác nhìn thì chậm nhưng có ba phần mờ ảo, ba phần điên cuồng, bốn phần thanh tịch, có cảm giác như phong vân phải dừng lại
Thấy chiêu này, Tử Ngọc kinh dị, bật thốt lên:
- Đại tự tại tha hóa tâm quan vô hạn quang minh như lai phục ma quyền
Công Cẩn lắc đầu, ngạo nghễ cười nói:
- Là phong miêu giảo cẩu quyền (mèo điên cắn chó)
Quyền này kết hợp giữa mật pháp vô thượng phật môn và một môn tuyệt học "Đại phạm thánh chưởng " tu luyện rất khó. Trong Cửu châu đại chiến, do một vị thần tăng "Vô Ngôn" sáng chế. Thuở thiếu niên, Vô Ngôn là một hiệp sỹ thành danh. Sau dính vào một đoạn tình nghiệt, thấu hiểu mọi chuyện, xuất gia đi tu
Đại chiến bùng nổ, hắn mang theo sự từ bi của phật, tham dự chiến tranh, đối kháng ma tộc, cuối cùng anh dũng hy sinh. Lục Du và hắn là bạn tri giao, nên đem bộ quyền pháp này truyền cho Công Cẩn
Tuổi trẻ du hí nhân gian, sau gia nhập không môn nhưng hào khí không gìảm. Lộ quyền pháp này do tiền nhân sáng chế, sau Vô Ngôn tự mình tìm hiểu. Hắn trời sinh lười nhác, đơn giản sửa lại, đổi tên thành Phong Miêu Giảo cẩu Quyền
Lộ quyền pháp này có hàm ý sâu xa, không phải người có đại trí tuệ thì không thể luyện thành. Lục Du cũng chỉ học bề ngoài của bộ quyền pháp này, Công Cẩn dùng tâm pháp động Bạch Lộc thúc giục nhưng cũng chỉ dùng được vài thức. Nếu Công Cẩn có thể phát huy được năm thành của bộ quyền pháp này thì không chỉ cơn lốc do Tử Nọc bị đánh bay mà cả Tử Nọc cũng bị chấn bay
Tử Ngọc không biết nhiều về bộ quyền pháp này. Nàng từng nghe sư phụ nhắc tới bộ võ học cái thế này, trong tộc cũng ghi lại sự lợi hại của bộ quyền pháp này. Lúc này thấy Công Cẩn nhẹ nhàng thi triển nên nàng giật mình. Nàng hiểu nếu cứ tiếp tục quần đấu thì không biết đối phương còn bao nhiêu thủ đoạn để hòm nữa. Vì vậy nàng lập tức đề cao công lực, quyết định dùng mãnh chiêu để thủ thắng
Thấy khuôn mặt đỏ hồng của Tử Ngọc đột nhiên trắng lại, sau đó chuyển thành cực hồng giống như sắp bốc cháy, Công Cẩn biết nàng sắp dùng toàn lực. Điều này cũng nằm trong dự kiến của hắn. Tử Ngọc không phải kẻ ngu dốt, mình muốn du đấu để kéo dài thời gian, nàng làm sao không biết. Tự nhiên phải dốc toàn lực để đánh
Tử Ngọc trời sinh thế chất yếu ớt, tới nỗi nàng không tu luyện được rất nhiều võ học thượng thừa của long tộc. Khi đối địch, nàng không dám vận dụng hết uy lực của Phần Thành Thương Pháp. Hiện tại nàng quyết tâm dùng toàn lực, không định giữ lại, uy lực không cần phải nghĩ
Nếu có thể tiếp được một chiêu này của Tử Ngọc, khí thế của Tử Ngọc sẽ giảm xuống. Đó là cơ hội để chế địch, chỉ là phải tiếp được một chiêu này mới có thể thắng được
Khổ đấu một đêm, rốt cuộc cũng tới thời khắc mấu chốt. Tử Ngọc liên tục vận kình, không quản thân thể đau đớn, đem công lực đề thăng tới mức cao nhất. Phần Thành Thương Phách thể hiện khí phách, những trận lửa hừng hực bốc lên, hơi nước xung quanh Tử Ngọc bắt đầu bốc hơi.
Công Cẩn vận chuyển chân khí toàn thân. Phát hiện khí thế kinh người của Tử Ngọc, hắn chủ động tán công trước để tránh rơi vào thế bị động
Tử Ngọc xuất chiêu, tay cầm chu thương thi triển thân pháp "Đạp Tuyết Kinh Hồng " thân hình biến ảo hóa thành vài đạo thân ảnh trên không trung, hư hư thật thật. Khinh công của nàng vốn cao, phối hợp với thân pháp Đạp Tuyết Kinh Hồng lại càng khó nắm bắt. Chu thương hóa làm chín đạo thương ảnh, chia ra tấn công vào các đại huyệt của Công Cẩn
Thấy chiêu này, Công Cẩn không khỏi ngẩn ra. Võ công của Long Tộc từ trước tới nay đều theo con đường cương mãnh. Phần Thành Thương Pháp là một trong những võ công cương mãnh nhất của Long Tộc sao lại có một chiêu biến ảo như thế này. Không thể, tóm lại lực phân thì yếu, tiêu diệt từng bộ phận
Có chủ ý, Công Cẩn vận kiếm, kiếm phong rung lên, trảm một đạo thương ảnh. Nhưng khi tiếp xúc với đạo thương ảnh thì cảm thấy kình lực của thương ảnh trống rỗng. Công Cẩn thầm kêu không ổn, một âm thanh vang lên, đầu thương nổ mạnh
Hỏa kình nóng rực thăng hoa bùng nổ theo mũi kiếm truyền vào, giống như vạn mã nhảy chồm, thế như chẻ tre, trong nháy mắt xâm nhập chân khí hộ thể
Ngực Công Cẩn giống như bị búa đập, miệng cảm thấy ngọt, máu tươi phun ra, cả người bắn ra ngoài
Chiêu này là "Vụ Ẩn Vân Long " là một trong những tuyệt chiêu của Phần Thành Thương Pháp, chuyên dùng để đối phó cao thủ. Thời gian phát chiêu nhanh, người khác khó nắm bắt, chỉ cần một kích tìm được chỗ phòng ngự yếu của đối phương mấy thương còn thừa lại sẽ hóa thành hư chiêu, đem toàn bộ lực lượng tập trung lại bùng nổ. Bởi vì chiêu thức này cần hơi thở để chuyển hoán và thân pháp linh động nên quá mức phức tạp. Toàn bộ chiêu này đều dùng Tiên Thiên chân khí để phát ra, chân khí đè nén sinh ra bùng nổ, hảo tổn cực lớn nhưng uy lực cực kỳ mạnh mẽ
Công Cẩn không rõ ảo diệu trong chiêu này nên trúng kế. Nội lực của hắn tuy mạnh nhưng giờ phút này Tử Ngọc dùng Nhiên Huyết tâm quyết để kích phát tiềm lực, một thân nội lực cao hơn ngày thường bốn thành. Giờ phút này toàn lực phát ra nên nhất thời Công Cẩn bị thương.
Tử Ngọc vui mừng quá đỗi, đề tụ một ngụm chân khí, đây nội lực lên, phi thân truy kích. Trường thương đâm về phía ngực phải của Công Cẩn, thừa dịp hắn chưa kịp hồi khí đánh bại hắn. Nếu để cho hắn đề khởi Đế Thiên Thần Kiếm, thừa dịp chữa thương thì một phen tâm huyết của nàng tan thành bọt nước
Hắc Vô Thường không thể động đậy, chỉ có thể nhìn cương đao trong tay Lancelot chém xuống
- Dừng tay
Lancelot âm thầm buồn cười, ngươi nói ta dừng tay thì ta phải dừng sao. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Dù là Thiên Vương lão tử ngăn cản, một đao này cũng phải chém xuống
- Meo meo...
Phía sau truyền tới kêu rất nhỏ, thanh âm tuy nhỏ nhưng khi truyền tới tai không khác gì tiếng sấm
- Là Phong nhi
Lancelot kinh hãi, nhìn kỹ thì trong làn khói, một người tay cầm lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Phong nhi. Người đó là thủ lĩnh của quân địch, Xích tiên sinh
Xích tiên sinh vốn nghĩ kế hoạch của mình hoàn mỹ nhưng không ngờ tiểu tử này lại xuất hiện phá quấy khiến bên hắn thương vong lớn. Nếu không có chuẩn bị, chỉ sợ lúc này đã bị hắn phá giải cấm chế, quần hùng đứng lên không phải chuyện đùa
Phong nhi vốn được an bài ở Lạc Quỳnh Tiểu Trúc. Nhưng lúc đó Từ Ngọc và Công Cẩn chuyên tâm chiến với nhau. Thủ hạ của Xích tiên sinh thừa cơ xông vào cướp. Khí lực của Phong nhi lớn, đánh thương vài kẻ thù, cuối cùng huynh đệ Weasel phải ra tay mới chế trụ được nàng
Lancelot phản ứng cực kỳ mau lẹ, biết có điều không đúng, lập tức dừng cương đao ở cổ Hắc Vô Thường
Xích tiên sinh cười ha hả, hắn đối nhân xử thế thâm trầm. Trong lòng càng tức giận thì vẻ mặt càng hòa hoãn, muốn kẻ thù mất đi sự cảnh giác
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu hiệp có thể tung hoành trong trận địa của ta mà không việc gì, hảo thân thủ
- Nói ít thôi, mau hạ binh khí xuống, đem người thả ra, sau đó tự tát mình mười cái, đem toàn bộ tài sản dâng ra, nếu không ngươi nhặt xác của thủ hạ đi
Thừa dịp đối phương nói lung tung, Lancelot uy hiếp luôn. Trên tay mỗi người đều có con tin, mình phải tranh thủ nói trước
Giữa sân không còn nhiều người còn sống. Nếu qua thêm một giờ nữa thì quần hùng bị tàn sát hầu như không còn. Khi đó dù có giải trừ cấm chế cũng chả có lợi ích gì. Thời gian càng lâu bên mình càng bất lợi, phải làm thế nào phá giải cục diện bế tắc này?
- Ha ha ... Ngươi biết hắn là thủ hạ của ta đúng không? Hắn không có giá trị lợi dụng gì cả, ngươi muốn giết thì giết
Xích tiên sinh cười nói
Dù sao huynh đệ Weasel là sát thủ do hắn dùng tiền để mời tới. Đối với hắn không có giá trị gì cả, chết đi cũng chả sao
- Ha! Ngươi cho rằng bổn đại gia sợ ngươi sao? Nhưng....
Nhìn ánh mắt đau đớn của Phong nhi, Lancelot không nói được gì. Hắn chưa có nhiều kinh nghiệm không giống như lão cáo già Xích tiên sinh, dễ dàng nói ra những lời bạc nghĩa như vậy
- Meo meo... Meo meo...
Nước mắt của Phong nhi chảy xuống, trên người đầy vết thương hiên nhiên là bị ngược đãi. Nàng vặn vẹo thân hình, liều mạng giãy dụa, dường như biết mình gây phiền toái cho chủ nhân. Thế nhưng tứ chi của nàng bị người chế trụ, tuy lo lắng nhưng chỉ có thể rên rỉ
- Chà! Phải làm thế nào giờ ...
Tuy Lancelot lanh lợi nhưng không giỏi trong việc nghĩ mưu. Trù tính kế sách kém xa Tiểu Thảo. Mặc dù tức giận, lo âu nhưng không có chút biện pháp nào
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng gió, có người đánh lén. Lancelot không kịp né tránh, vội vàng đẩy Hắc Vô Thường ra trước, vừa vặn có một tấm lá chắn sống
Người đánh lén là Lam Vô Mệnh, hắn vận công kháng độc, hơn nữa dùng độc môn giải độc, đã khôi phục năng lực tác chiến. Mắt thấy huynh trưởng bị người uy hiếp, hắn lập tức ra tay công kích Lancelot, muốn cứu huynh trưởng trở về nhưng không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, một chưởng này lại đánh lên người Hắc Vô Thường.