Vì vậy, Dương Dạ liền dùng sức, hai tay đẩy mạnh cửa ra, "rầm rầm" một tiếng, cửa đá bị đẩy ra, Dương Dạ cảm thấy một dòng nước tràn từ ngoài cửa đá, giống như muốn hút lấy mình vào trong cửa đá vậy!
Càng kỳ quái hơn là, khi Dương Dạ tiến vào trong cửa đá, thì hai phiến đá kia tự nhiên lại có thể giữ được áp lực nước bên ngoài, giống như là có sinh mạng vậy, tự động vận hành ngăn cản nước biển bên ngoài lại.
Thì ra là do cửa đá làm! Là một không gian không có nước! Điều này làm cho Dương Dạ kinh ngạc vô cùng. Trong đáy biển sâu như vậy, một tòa thành không biết đã ngủ say bao lâu, tự nhiên lại có một không gian không có nước biển! Dương Dạ vô kinh ngạc đứng lên khỏi mặt đất, nhìn nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên nghĩ : Không biết trong tòa thành này, những kiến trúc hai bên đường đi, có phải đều là không gian không có nước không?
Lúc này thì không có biện pháp đi kiểm tra rồi, nếu đã đến tòa kiến trúc ở giữa tòa thành, mà không đi nhìn một chút, nhìn xem có đồ chơi bên trong hay không, vậy thì đúng là có lỗi với bản thân lắm.
Dương Dạ nghĩ nghĩ, sau đó phủi hết nước trên người xuống, hất nước trong lổ tai ra, rồi bắt đầu lục lọi, mò mẫm trong bóng đêm.
Nói là bóng đêm, nhưng bởi vì có năng lực, cho nên con mắt của Dương Dạ cũng có thể mơ hồ thấy rõ tất cả, đi được vài bước, Dương Dạ bỗng kinh ngạc phát hiện ra một chuyện mà nãy giờ mình không chú ý đến, xích ấn đã không còn đau nhức nữa!!! Tại saokhi vào trong tòa thành này rồi, sự đau nóng mãnh liệt của xích ấn lại biến mất?
Tầng chót của tòa kiến trúc là một phòng khách, tường u ám, không có trang sức, không có bức họa, ngay cả một hình vẽ cũng không, hoàn toàn là một phòng khách vắng vẻ, nhưng mà Dương Dạ phát hiện ra một thứ gì đó tại ngay trên vách tường đối diện, đi qua nhìn kỹ, là một đồ vật rất giống như là cây gậy chống vậy, quanh thân phát ra ánh kim, trên mặt đều là hoa văn, mà ngoài mặt của cây gậy thì lại đầy vô vàn vết nứt, giống như chỉ cần nắm nhẹ thôi cũng đủ làm vỡ vụn vậy.
Mặc kệ nó là cái gì, nhìn thấy tốt là được, đem về tặng cho ba, chắc là ba sẽ thích lắm đây. Dương Dạ nghĩ vậy, liền đưa tay cầm lấy cây gậy chống trên tường.
Khi tay của Dương Dạ vừa cầm vào cái chuôi của cây gậy, thì cây gậy liền phát sáng lên, ánh kim biến thành màu vàng kim, nhưng mà cái thay đổi này chỉ ra trong nháy mắt, lọt vào trong mắt của Dương Dạ, sau đó ánh sáng của cây gậy liền trở nên ảm đạm lại, biến về ánh kim nguyên thủy.
Dương Dạ đang rất buồn bực vì cây gậy trong tay, đột nhiên, trong đại sảnh bắt đầu xuất hiện ánh sáng liên tục, ánh sáng này không biết là từ đâu mà có, là do vật thể gì vọng lại, nhưng nói chung là càng ngày càng sáng, hình như trên nóc nhà, tường,mặt đất đều đang phát sinh ánh sáng vậy! Nương theo ánh sáng này, Dương Dạ rốt cục đã nhìn thấy rõ hoàn toàn phòng khách này, trên vách tường là những viên gạch màu ám hồng, trên mặt có dính một chút bụi nước làm cho nó mờ mờ đi, mà trên mặt đất ... Ồ Sh*T! Cái chó gì thế này!!! Dương Dạ vừa nhìn xuống liền bị dọa hết hồn nhảy dựng lên!
Mặt đất là do những viên gạch hình vuông xếp thành, phủ kín toàn bộ phòng khách, mà cái dọa người chính là, trên mỗi viên gạch đều là một mặt người! Đau đớn, kêu rên, bất đắc dĩ, vặn vẹo, mờ mịt, bi thương, giãy dụa, sợ hãi, phẫn nộ, trầm mặc, cười nhạt, khiếp sợ, hung ác, độc địa ... Trên mỗi viên gạch đều là một mặt người cả, biểu tình trên mỗi khuôn mặt đều khác nhau, tuy rằng là do điêu khắc ra, nhưng mà quả thật là rất sống động, nhất là điêu khắc trên phiến gạch màu ám hồng này, quả thật không kém khuôn mặt thật của con người là mấy, hơn nữa mặc kệ là Dương Dạ có tránh né hay núp qua một bên, thì mỗi bước chân đều dẫm lên một khuôn mặt, cái cảm giác này quả thật là con mẹ nó quái dị quá, giống như mỗi khuôn mặt dưới bước chân đều đang hé miệng giữ lấy chân của Dương Dạ vậy, làm cho hắn nổi toàn da gà lên.
Đây là cái chổ quỷ quái nào vậy? Dương Dạ kinh ngạc nhìn dưới chân mình, tránh trái tránh phải, rốt cục cũng thấy một cửa ra đi lên tầng cao hơn trong phòng khách, liền không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nhào đến đó.
Bên trong cửa ra là một cầu thang, nhưng mỗi bậc thang lại là hình cung bốn mươi lăm độ kia, tay vịn cầu thang cũng được điêu khắc các khuôn mặt, Dương Dạ đi vài bước, liền nổi lên một cảm giác kinh khủng giống như xem những bộ phim kinh dị hồi đó vậy, mà cái này không có biện pháp tránh được, cho dù có lợi hại cỡ nào thì cũng sẽ cảm thấy sợ, mà Dương Dạ lại cảm thấy những khuôn mặt này giống như còn sống, giống như đang theo dõi hắn!
Cái đệt mợ nó, thằng điên nào ở chổ này trước đây vậy? Khuynh hướng tự ngược? Dương Dạ chửi bới một câu trong lòng, sau đó không dám nhìn những khuôn mặt này nữa, bước chân mà đi lên lầu.