Người kia, thiếu gia - 那个人,少爷
Chương 1.1
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
Ánh sáng mặt trời len lỏi vào trong nhà, chiếu rọi lên gương mặt đang say ngủ trên giường.
“Linh…”
Chuông báo thức bên giường bỗng nhiên vang lên kinh thiên động địa, làm cho Bạch Nghiên Lý vốn ngủ say hoảng sợ từ trên giường nhảy lên, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi ánh mắt của cô dừng lại nơi cái đồng hồ báo thức, cô mới vô hữu khí vô lực đưa tay đập một cái cho nó ngừng kêu lúc đó cô mới trở về lại trên giường.
Cô không có thói quen thức giậy theo đồng hồ báo thức, bởi vì trước kia còn ở trong nhà cô vẫn được mẹ gọi rời giường.
Mẹ…Mẹ có hạnh phúc không ? Chú Trần có thể cho mẹ hạnh phúc sao ? Không có cô ở bên để mẹ quan tâm loay hoay xoay quanh cô, mẹ hẳn là có thời gian có thể quan tâm bản thân và chú trần mới đúng chứ ?
Cô hy vọng mẹ có thể đạt được hạnh phúc. Kể từ khi cô ba tuổi, bởi vì tai nạn giao thông ba ba cô đã qua đời, mẹ phải bao quát lo lắng việc nhà, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, chẳng bao giờ suy nghĩ qua hạnh phúc bản thân.
Thật vất vả, rốt cuộc cô có thể tay làm hàm nhai, cô tuyệt đối không để cho mẹ canh giữ bên cạnh cô mà chậm trễ mười năm chờ đợi hạnh phúc của chú Trần, cho nên Cố mẹ mới không phản đối để cho cô xa nhà tìm việc. Một mình ở Đài Bắc.
Thành thật mà nói, một người thì có chút tịch mịch, nhưng chỉ cần nghĩ đây là vì hạnh phúc của mẹ cô có thể chịu được.
“Cốc cốc”
Cửa phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa, sau đó là giọng bạn cùng phòng Trương Huệ Quân vang lên.
“Nghiên Lý, cậu chưa dậy sao ?”
“Đã dậy”
Cô từ trên giường ngồi dậy đáp lại, Huệ Quân lập tức đẩy cửa vào.
Trương Huệ Quân là một người rất tốt lại hiền hòa, cô giống Nghiên Lý cũng là người miền nam lên miền bắc làm việc.Bất quá cô lên Đài Bắc đã hơn ba năm, cho nên sớm có thói quen cuộc sống của người Đài Bắc, cũng trở nên giống người Đài Bắc, luôn ăn mặc trau chuốt xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp, thường xuyên làm việc xong đi chơi đến nửa đêm mới về nhà, cảm giác như nửa đêm mới ngủ.
“Hôm nay cậu đi phỏng vấn phải không ?” Huệ Quân hỏi.
“Đúng” Cô gật đầu.
Huệ Quân gật đầu sau đó đi lên trước cầm một thứ gì đó cho cô “Cái này cho cậu”
Cô hoài nghi nhìn bạn cùng phòng một cái rồi cúi đầu nhìn thứ Huệ Quân thả vào trong tay mình, chỉ thấy một tờ giấy viết hai chữ đại cát, cô không hiểu ngẩng đầu nhìn bạn mình.
“Ngày hôm qua mình đến Thiên Cung bái lạy, thuận tiện giúp cậu xin xâm, đại cát đó nhưng là tối hôm qua về muộn quên đưa.” Huệ Quân nhếch miệng nói.
“Cảm ơn cậu, Huệ Quân” Bạch Nghiên Lý cảm động không thôi.
“Không cần khách khí, chúc cậu hô nay phỏng vấn thuận lợi” Cô phất tay một cái đột nhiên xoay người rời đi.
“Có cậu cầu đại cát mình nhất định sẽ thuận lợi” Cô ở sau lớn tiếng nói với.
Huệ Quân bỗng dừng bước lại, lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn cô “Nghiên Lý”
“Ân ?” Cô mỉm cười nhìn bạn.
“Xem ra mình giúp cậu cầu xin đại cát cũng là chuyện yêu đương”
“A”
Yêu thương ? Huệ Quân nhất định là nói giỡn với cô, đại cát nhất định là cầu sự nghiệp mà không phải yêu thương, bởi vì cô trúng tuyển giữa một đám trình độ học vấn cao hơn cô, so với cô cái gì cũng hơn, không cần cạnh tranh cũng trúng tuyển, làm cho cô lúc đó không có tự tin.
Rời đi nơi cao cấp đó là vào cuối tháng ba, cô tuyệt không thích hợp với nơi đó. Cô rốt cuộc tìm được một công việc văn thư phù hợp với cô, mặc dù tiền lương chưa tới ba vạn đồng cũng sẽ không có tiền thưởng, nhưng trạng thái yên tĩnh xử lý công văn quả thích hợp với cô, hơn nữa cấp trên còn khen cô viết chữ rất đẹp.
Cô nghĩ, phần công việc này sẽ làm lâu mới đúng, mà được như vậy phải cảm tạ Huệ Quân thay cô cầu đại cát.
Nhìn trong tay tờ giấy đại cát, cô lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho bạn cùng phòng.
“Huệ Quân, mình là Nghiên Lý, cậu tan việc chưa ? mình mời cậu ăn cơm” Điện thoại vừa thông, cô lạp tức cao hứng nói luôn một mạch.
“Sax, sao không có chuyện gì mời mình ăn cơm ?” Huệ Quân hỏi.
“Bởi vì mình trúng tuyển” Cô hưng phấn công bố.
“Cậu nhanh như vậy đã biết ? Đối phương mới gọi điện thoại cho mình sao cậu đã biết ?”
“Không phải là, ở nơi phỏng vấn người ta báo cho, hơn nữa còn là bắt đầu làm hôm nay luôn, mình vừa mới tan ca.”
“Cậu đi phỏng vấn ở công ty gì nha ? Trúng tuyển rồi sao không đi nhận chức ?” Huệ Quân hỏi.
“Một công ty mậu dịch nhỏ, mình làm ở phòng hành chính tổng hợp, vốn công việc này đã có người làm nhưng do vị tiểu thư đó từ chức không làm, cho nên lập tức xử lý công việc tích lại, cho nên…”
“Được rồi” Huệ Quân ngắt lời cô “Tóm lại, cậu tìm được công việc nên mời mình ăn cơm có đúng không ?”
“Đúng”
“Được, vậy chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê hạnh phúc nha, nửa giờ sau gặp được không ?”
“Có thể”
“Gặp sau” Huệ Quân nói xong liền ngắt điện thoại.
Bạch Nghiên Lý mỉm cười cất di động, sau đó đi đến trạm xe buýt.
Có đôi khi thật rất hâm mộ Huệ Quân có cá tính phong cách quyết đoán mau lẹ, nếu như cô có một nửa quyết đoán của Huệ Quân thì có lẽ mẹ cùng chú Trần mấy năm trước đã sống với nhau. Bất quá mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn vậy, cô hy vọng thiếu cái bóng đèn lớn như cô bên cạnh bọn họ, hai người bọn họ sẽ sớm kết hôn, nếu làm được như vậy cô nhất định sẽ gọi hai người lên Đài Bắc, đến quán cà phê hạnh phúc một lần cũng tốt lắm. Ha ha.
|