Trầm ngâm cân nhắc hồi lâu, chuyện này khiến cho hắn phi thường hoài nghi, xem như đã ghi nhớ vào trong lòng.
Tiếp tục rót thần thức vào kiểm tra những thông tin khác bên trong ngọc điệp, Dược Thiên Sầu còn phát hiện ra vật phẩm giao dịch muôn sắc muồn màu, đa dạng chủng loại, hơn nữa, những thứ được mang vào trong Trân Bảo Lâu giao dịch, phần lớn đều là vật phẩm trị giá xa xỉ, mỗi vật phẩm cơ hồ đều vượt quá một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch.
Dược Thiên Sầu âm thầm cảm thán không thôi, nhiều chủng loại như vậy, sợ rằng chỉ thu mỗi tiền thuế, thì hội thương nghiệp Thiên Hạ cũng sẽ phát tài.
Đang cảm thán, thì có một đạo thân ảnh bước vào trong viện, Mạc Thiếu Quân đứng bên cạnh hành lễ nói:’ Tư Không tiền bối!”
Tư Không Tuyệt mỉm cười gật đầu, hướng Dược Thiên Sầu chắp tay: “Ngưu tiền bối!”
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn, ra hiệu cho Mạc Thiếu Quân rời đi, sau đó mới đứng dậy hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Gia sư thỉnh tiền bối lên trên đỉnh Thần Tài Phong!” Tư Không Tuyệt mỉm cười nói, lúc này đơn đặt hàng Phá Cấm Đan rất nhiều, làm cho từ trên xuống dưới Thiên Hạ thương hội đều phấn chấn tinh thần, Phá Cấm Đan còn chưa xuất ra, mà đã thu về hơn năm mươi ức thượng phẩm linh thạch làm tiền đặt cọc, nếu bảo không hề hưng phấn thì chính là giả, tất cả mọi người tin tưởng, sau khi giao dịch kết thúc, mọi người cũng sẽ được hưởng không ít phần trăm lợi nhuận.
Dược Thiên Sầu cười cười, phỏng chừng Âm Bách Khang vừa nhận được tiền đặt cộc, liền đã vội vàng muốn đưa cho mình, nhân tiện thúc giục hàng hóa, hắn cũng không dông dài, ném phi kiếm ra, lao vút lến trên đỉnh Thần Tài Phong.
Tư Không Tuyệt ngắm nhìn bốn phía chung quanh, khổng khỏi cười khổ, đời này vẫn là lần đầu tiên đến thanh lâu khó chịu như vậy, cũng không có biện pháp ah! Ai bảo cái đại tôn thần kia, lại ưa thích nơi này như thế!
Trên đỉnh Thần Tài Phong. Âm Bách Khang cười ngoác miệng chắp tay nghênh đón, Dược Thiên Sầu đáp xuống mặt đất liền thu hồi phi kiếm, cười nói: “Chúc mừng Âm huynh, chúc mừng Âm huynh, lần này buôn bán hẳn là đã lời khổng ít!”
“Ngưu huynh quá lời, nói đến cùng vẫn là nhờ phúc của Ngưu huynh mà thôi.” Âm Bách Khang nhanh tay trưng bày ra túi trữ vật căng phồng, nói: “Trong này có sáu mươi ức, tiếp tục mua thêm năm ngàn viên Phá Cấm Đan, làm phiền Ngưu huynh vất vả thêm một chuyến nữa!”
Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, mà trực tiếp thu lấy túi trữ vật, lúc trước, khi Thiên Hạ thương hội công bố giá bán ra Phá Cấm Đan là hai trăm vạn một viên. Âm Bách Khang chỉ sợ Ngưu Hữu Đức thấy mình thu nhiều tiền thì sẽ mất hứng, vì thế mới thinh hắn lến đây để thương lượng tiếp.
Sau đó cảm thán nói: “Sau khi tính toán tiền vốn của những thế lực trong thiên hạ, ta liền đem giá bán ra của Phá Cấm Đan đặt ở ngưỡng hai trăm vạn một viên, đương nhiên là Âm Bách Khang phát tài, nhưng cũng sẽ không để Ngưu huynh đây phải thiệt thời đâu, mười ức lần trước còn dư thì không cần trả, ngoài ra, giá mua đan dược lằn này cũng tăng lên thành sáu mươi ức trên năm ngàn viên, Ngưu huynh, ngươi xem như thế có được hay khổng?”
Âm Bách Khang là người kinh doanh, cho nên mới chủ động tăng thêm giá mua, mục đích hiển nhiên là sợ Ngưu Hữu Đức cảm thấy bất bình, sẽ hủy bỏ hợp tác cùng hắn, kì thực lo lắng này của Âm Bách Khang là hơi dư thừa, coi như hẳn không tăng thêm giá, thì Dược Thiên Sầu cũng sẽ không bao giờ đổi ý, đương nhiên, nếu hắn đã muốn tăng giá, thì Dược Thiên Sầu càng không phản đối.
“Lần trước chạy lên, ta xem thấy có không ít đan hàng, nếu như đủ tiền mua, tin tưởng rằng, một lần sẽ có thể mang về không ít.” Dược Thiên Sầu cười nói: “Sao Âm huynh khổng mua nhiều hơn một chút, cũng đỡ cho ta phải chạy nhiều thêm vài lần.”
“Ngưu huynh còn không biết, số người tham dự lần này đã vượt xa hơn những năm qua, mà lưu lượng linh thạch dao động quá lớn, ta không thế điều động kịp thời, chỉ đành vừa bán ra Phá Cấm Đan, vừa quay vòng linh thạch, xin Ngưu huynh hiểu và thông cảm cho!” Âm Bách Khang uyển chuyển cự tuyệt nói.
Người làm kinh doanh đến thời điểm cần phải có đảm lượng mạo hiểm, nhưng hiện giờ đã qua thời gian mấu chốt đó rồi, cũng không cần mạo hiểm thêm nữa, nếu như có thể an ổn kiếm tiền, thì đâu cần phải gánh vác nhiều phưu lưu mạo hiểm như vậy, trên Tiên giới kia, quỷ mới biết sẽ như thế nào, vạn nhất xảy ra tình huống bất trắc, thì cũng sẽ thuyên giảm mức độ rủi ro xuống mức thấp nhất.
“Hiểu rồi!” Dược Thiên Sầu nói một câu hai nghĩa, gật đầu: “Vậy ta đi thêm một chuyến nữa!”
“Chờ chút!” Âm Bách Khang chắp tay dò hỏi: “Không biết lần này Ngưu huynh đi, khi nào thì sẽ quay về?”
Dược Thiên Sầu trầm ngâm cân nhắc, nói: “Lần trước chạy lên còn xem xét hàng hóa, lần này thì chỉ cần trực tiếp lấy hàng rồi sẽ quay về, mất khoảng nửa ngày thời gian!”
“Hảo!” Âm Bách Khang vỗ tay hoan nghênh, nhưng đột nhiên lại thấy hắn nhíu mày hỏi: “Ngưu huynh, Tụ Bảo Bồn đã muốn bắt đầu rồi, vì sao Dược Thiên Sầu vẫn còn chưa đến? Ta vẫn đang chở hắn để mua Thất Bảo Đan ah!”
“Theo tính toán, thì khoảng trong vòng hai ngày nữa là sẽ đến thôi!” Dược Thiên Sầu liếc mắt đánh giá Âm Bách Khang, mỉm cười nói: “Khổng cần gấp, nếu như hắn không tuân thủ quy ước, vậy cũng đừng trách ta lỡ hẹn, đến lúc đó, cùng lắm thì ta trực tiếp mua Thất Bảo Đan rồi chuyển giao cho ngươi.”
“Ha ha! Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi.” Âm Bách Khang đang vui tươi hớn hở, lại nghe thấy Ngưu Hữu Đức quăng ném ra một câu: “Ta đi nhanh rồi sẽ quay về.”
Vừa nói dứt lời, thân ảnh bất tri giác liền đã biến mất không thấy tăm hơi.
Âm Bách Khang sửng sốt, nhanh chóng đem thần thức quét xung quanh một lần, sau khi phát hiện không khí xung quanh, không hề có bất luận một tia dao động dị thường nào, mà Ngưu Hữu Đức cứ như vậy biến mất. Âm Bách Khang không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí, lằn này so sánh cùng lần trước càng ly kỳ hơn, ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có.
Trong hậu viện Xuân Miên Lâu, Nhan Vũ cười dài, bưng theo một mâm hoa quả đi vào, bất quá, rất nhanh nàng đã phát hiện ra, trến bàn ghế bên cạnh hồ sen khổng có bóng người, chung quanh là một mảnh vắng lặng yên tĩnh.
“Thần thần bí bí, lại chạy đi đâu mất rồi!” Nhan Vũ nén giận phun ra một câu, đem mâm hoa quả đật lên trên bàn, đột nhiên cảm giác thấy có một cơn gió thoảng qua, quay đầu nhìn về phía sau, liền đã thấy bên trong hậu viên vồ thanh vồ tức xuất hiện thếm ba nhân ảnh, hai nam một nữ!
Ba người này chính là Lộng Trúc cùng Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh.
Nhan Vũ nhiều ít đều cảm thấy có điểm kì quái, Ngưu Hữu Đức thường trú ở trong này, cư nhiên còn có người dám tùy tiện xông vào hay sao? Đảo mắt nhìn qua, phát hiện chính nàng cũng không thể nhìn thấu tu vi của ba người này, nên không dám khinh thường, cung kính nói: “Chăng hay ba vị đến đây là muốn làm gì?”
“Xem bộ dáng của ngươi, dường như là một cái nữ từ phong trần đi?” Lộng Trúc vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh nói: “Ngươi chính là Nhan Vũ?”
Vừa gặp mặt đã thấy đối phương nói lời châm chọc, nhan Vũ khẽ cắn môi, không hiểu rõ nội tình bên trong, cho nên nàng cũng không dám đắc tội, chi miễn cường cười đáp: “Đúng là Nhan Vũ, ba vị đến tìm ta hay sao?”
“Ngươi cũng xứng để chúng ta đến tìm ư?” Lộng Trúc lại xuất khẩu cuồng ngôn, biểu tình trên mật chán ghét cực điểm.
“Lộng Trúc, nói chuyện giữ ý một chút, người ta không hề đắc tội với ngươi.” Lộ Nghiên Thanh nghe hết nổi, lúc này mới ngoảnh mặt nhìn sang cảnh cáo Lộng Trúc, theo sau lại nhìn Nhan Vũ ôn nhu nói: “Nhan đương gia, thỉnh chuyển cáo Ngưu Hữu Đức, nói rằng Lộ Nghiên Thanh, Văn Lan Phong cùng Lộng Trúc tới đây bái phòng!”
“A!” Nhan Vũ nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô, nỗi ủy khuất trong lòng nháy mắt biến thành lo lắng bất an, nàng không khỏi vội vàng khom người hành lễ: “Nhan Vũ xin bái kiến ba vị tiền bối!”
“Không càn đa lễ.” Lộ Nghiên Thanh quét mắt nhìn bốn phía chung quanh, liền dò hỏi: “Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đức khổng còn ở đây nữa sao?”
Nhan Vũ đáp: “Bẩm tiền bối, vãn bối cũng không biết hắn đi đâu nữa.”
Trong tứ đại kỳ nhân đương thời, liền đã xuất tràng hai vị, hơn nữa còn có thêm Lộng Trúc tiên sinh nổi danh thiên hạ, đối với chính mình không quá khách khí, cho nên áp lực trong lòng của nàng cũng phi thường lớn...
… … …
Trong đám người đứng vây quanh trước cửa Xuân Miên Lâu, Yến Truy Tinh, Man Hồ cùng Hồ Vân Thiên đi tới, ba người ngẩng đầu nhìn bài thơ trên tưởng xong, thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, lúc này Hồ Vân Thiên cũng nghe thấy tiếng cầm khúc từ bên trong truyền ra, liền giật mình kinh hô: “Hôm nay vì sao lại có khúc nhạc đễ nghe như vậy thế nhỉ?”
“Trước kia không có sao?” Yến Truy Tinh dò hỏi.
“Hôm qua đến đây không nghe thấy.” Hồ Vân Thiên lắc đầu, lập tức khoát tay nói: “Đi, vào xem nào.”
Ba người rảo bước tiến vào trong lầu, liền có một đoàn nữ nhân oanh oanh yến yến xúm tới, Yến Truy Tinh đối với mấy ả phụ nhân này khổng hề cảm thấy hứng thú, ngay cả liếc mắt cũng đều lười biếng khổng muốn nhìn, lúc này, hắn đang đưa mắt đánh giá bố cục trong lầu, tầng một là đại sảnh đón khách, không có gì đáng để nhìn xem, Quy nô* thấy vậy, lập tức đưa ba người lến trến tầna hai để nghe cầm khúc, ngày hôm nay khách nhân trên tầng hai đông đúc dị thường! (*: là tên gọi của những người hầu dẫn khách bên trong thanh lâu, kĩ viện. )
“Ha ha! Hôm nay mọi người đều rúc ở trên này để nghe nhạc khúc hay sao?” Bước lên tầng hai, Hồ Vân Thiên liền cười khểnh nói, nhưng khi ánh mắt của hẳn nhìn thấy nữ nhân phong tình vạn chùng ngồi ở trong nội đường, thì nhất thời đã cười hết nổi.
Nữ nhân kia nước da trắng nõn, dáng người thướt tha yểu điệu, hàm tình câu nhân, ánh mắt thi thoảng loạn chuyển, tràn đầy sắc thái ma mị, khiến cho chư khách trên tầng, thiếu chút nữa thì đã tuôn trào nước miếng...
Quy nô dẫn ba người đi lên, lòng vòng quanh hành lang, không tìm được bàn trống, liền khoát tay dẫn đường nói: “Ba vị quý khách, mời đi theo ta!”
Nào ngờ Hồ Vân Thiên kéo vạt áo của hắn lại. ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân mỹ lệ kia, ngoài miệng nhỏ aiọng hỏi: “Mỹ nhân kia quả nhiên là phong tình vạn chủng, ngày hôm qua như thế nào không nhìn thấy nàng, nàng ta tên gọi là gì?”
Quy nồ không dám đắc tội khách nhân, đành phải mỉm cười hiền lành đáp: “Ngày hôm qua nàng mới đến Xuân Miên Lâu, nên hôm nay mới xuất tràng biểu diễn, tên là Diệp Quần!”
“Diệp Quần!” Hồ Vân Thiên hắc hắc mỉm cười dâm dật, bàn tay cũng buông chéo áo của Quy nô ra, ba người được Quy nô dẫn tới một chiếc bàn ở khá xa.
Hồ Vân Thiên cảm tưởng nơi này cách trung tâm quá xa, nhất thời có điểm mất hứng, trầm giọng nói: “Ta muốn vị trí ở trên đầu, nhanh đi an bài cho ta...”[/FONT][/COLOR]