"Ta không phải Dược Thiên Sầu, vậy ngươi bảo ta có thể là ai?” Dược Thiên Sầu buồn bực hỏi ngược lại
“Ta không phải ý này.” Gã tu sĩ ngồi sau bàn khoát tay nói, lúc này bên trong gian thạch thất khác có người đi ra, cười nói:”Chúng ta chỉ là muốn xác nhận vài điểm mà thôi.”
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, người này chính là sư thúc của Quản Trung Giai, tới đây vì muốn phát tài, cũng không phải nháo sự, nên Dược Thiên Sầu gật đầu, vung tay lên, một con thanh sắc hỏa long bắn ra ngoài, đem trọn cả gian thạch thất chiếu sáng lên, con hỏa long uốn quanh chiếc bàn án trước mặt một vòng, nháy mắt đem chiếc bàn hóa thành tro tàn, theo sau nhanh chóng chui vào trong ống tay áo của Dược Thiên Sầu, biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Sư thúc Quản Trung Giai hai mắt co rút, từ trên thân con hỏa long này không hề cảm nhận được một chút nhiệt độ nào, thế nhưng nó vẫn dễ dàng đem chiếc bàn án thiêu thành tro tràn, thuật khống hỏa này quả nhiên là lợi hại...
“Có cần ta dùng phương pháp khác để chứng minh hay không?” Dược Thiên Sầu nghiêng đầu hỏi.
“Kính ngưởng đại danh Tinh Diễm Hóa Quyết đã lâu, hôm nay được mãn nhẵn, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Sư thúc Quản Trung Giai tán thưởng một tiếng, theo sau nhìn tên tu sĩ phân phó nói:”Ngây ra đó làm gì, còn không mau giao ngọc điệp cho Dược tiên sinh đi?”
Gã tu sĩ kia sật đầu liên hồi, nhở Dược Thiên Sầu rót vào một đạo chân nguyên xong, liền nhanh chóng bắt quyết tạo thành, sau khi tiếp nhận miếng ngọc điệp, Dược Thiên Sầu mới hỏi:”Bao nhiêu tiền?”
Sư thúc Quản Trung Giai đảo mắt nhìn đám người đứng xem chung quanh, cười nói:”Có người đã trả tiền cho tiên sinh trước rồi.”
“Nga!” Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, cầm miếng ngọc điệp xoay người rời đi, đám người vây xem bên ngoài nhường ra một lối, đê cho hắn đi qua.
Chở sau khi hắn đi xa, lúc này mới có người lên tiếng dò hỏi:”Hắn chính là đồ tể Dược Thiên Sầu ư?”
“Đúng rồi! Hắn đắc tội với nhiều thế lực như vậy, không trốn tránh đi, mà còn dám tới đây nữa sao?”
“Người ta hiện giờ đã có Văn Lan Phong làm chỗ dựa, đâu cần phải sợ ai nữa chứ!”
Từ trong động khẩu bước ra, trước mắt lại nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa của Tụ Bảo Bồn, Dược Thiên Sầu nhìn ngang ngó dọc hồi lâu, rất nhanh liền có một đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn, người này chính là Tư Không Tuyệt.
Tư Không Tuyệt lần đầu tiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu, nên không khỏi cao thấp liếc mắt đánh giá hắn, hờ hững nói:”Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?”
Bản thân Tư Không Tuyệt đối với Dược Thiên Sầu cũng không có hảo cám, bởi vì người này đã từng đùa giỡn làm cho Quản Trung Giai đệ tử mình mất hết thể diện.
Dược Thiên Sầu cười thầm, người này lúc trước vẫn còn xưng hô tiền bối cùng hắn, thế nhưng lúc này đã muốn làm ra bộ dáng cao nhân, nên nhíu mày nói:”Ngươi hãy xưng tên ra, ta không muốn tùy tiện nói chuyện cùng với người lạ.”
Tư Không Tuyệt trong mắt toát lên quang mang, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng nói:”Thiên Hạ thương hội-Tư Không Tuyệt.”
“Nga! Cửu ngưỡng đại danh, tại hạ đúng là Dược Thiên Sầu.” Dược Thiên Sầu chắp tay hồ nghi nói:”Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ngưu tiền bối nhờ ta đến báo tin ngươi, nói vậy, hẳn là ngươi cũng đã minh bạch rồi chứ?” Tư Không Tuyệt đạm nhạt nói, nếu đối phương không mang theo thứ quan trọng tới đây, hắn làm sao mà phải nhẫn nhịn với Dược Thiên Sầu như thế.
“Nga! Ta hiểu rồi.” Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn xung quanh:”Thương thảo luôn ở đây sao?”
Tư Không Tuyệt vươn tay chỉ lên trên đinh Thần Tài Phong, nói:”Đi theo ta.”
Dược Thiên Sầu gật đầu, hai người một trước một sau lao vút về phương hướng của Thần Tài Phong.
Trên đỉnh Thần Tài Phong. Âm Bách Khang cười híp mắt nhìn Dược Thiên Sầu đang ngó nghiêng đông tây, nói:”Lão phu Âm Bách Khang, ngươi chính là Dược Thiên Sầu, tân tú mới quật khởi ở trong tu chân giới? Ha ha! Quả nhiên là tư văn nho nhã, không sai không sai!”
“A! Ngài chính là Âm tiền bối, người được liệt danh trong mười đại cao thủ đương thế.” Dược Thiên Sầu giật mình, có điểm hồ nghi dò hỏi.
“Ha ha! Một chút điểm hư danh mà thôi, không cần phải nhắc đến.” Âm Bách Khang thái độ phi thường hòa nhã dễ gần.
“Bái kiến Âm tiền bối!” Dược Thiên Sầu khom lưng cúi chào, sau khi đứng thẳng lên, liền nhìn sang Tư Không Tuyệt nói:”Ngươi nên học theo sư phụ của ngươi đi, luận tu vi. Âm tiền bối so với ngươi cường đại hơn nhiều, nhưng ngươi nhìn xem. Âm lão tiền bối nói chuyện vô cùng hòa khí, dáng vẻ không hề giống ngươi, vừa gặp mặt đã khiến cho ta cảm giác, giống như là ngươi đang muốn giết người ah!”
Tư Không Tuyệt nghe hắn nói vậy thì không khỏi sửng sốt, theo sau diễn cảm trên mặt đanh thép xuống, hai mắt tràn ngập căm tức, người này đang tố cáo mình, cần phải biết rằng, thời gian Tư Không Tuyệt xuống núi. Âm Bách Khang đã dặn dò hắn, đối với Dược Thiên Sầu phải nên khách khí chút.
Quả nhiên. Âm Bách Khang nét mặt chìm xuống, thản nhiên hỏi:”Tư Không, ngươi đã làm gì thế?”
“Sư phụ, ta không làm gì cả.” Tư Không Tuyệt hung hăng kiềm chế lửa giận, cung kính hồi đáp.
Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh khoát tay:”Âm lão tiền bối, ngài đừng hiểu lầm, hắn quả thật là không làm gì ta cả, nhưng thái độ làm cho người ta nảy sinh cảm giác không thoải mái chút thôi.” Theo sau lại hành lễ nói tiếp:”Âm lão tiền bối, chúng ta đã gặp nhau rồi, ta không dám quấy rầy ngài nữa, xin được cáo từ.”
Nói xong xoay người như muốn ly khai.
Đã muốn rời đi sao? Âm Bách Khang ngẩn ra, vốn còn muốn làm bộ trách mắng Tư Không Tuyệt để cho Dược Thiên Sầu xem, nhưng lúc này không khôi gấp gáp hô:”Dược Thiên Sầu, hãy dừng bước.”
Dược Thiên Sầu xoay người nói:”Âm lão tiền bối, chẳng lẽ ngài còn chuyện gì muốn phân phó hay sao?”
Câu nói này nhất thời làm cho Âm Bách Khang trong lòng nhảy dựng lên, Ngưu Hữu Đức chưa liên hệ cùng Dược Thiên Sầu ư? Dằn nồi nghi vấn trong lòng xuống, mỉm cười hỏi:”Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đức huynh không báo trước cho ngươi biết chuyện tình gì sao?”
“A! Thiếu chút nữa thì quên mất rồi, ta là người trí nhớ không được tốt cho lắm.” Dược Thiên Sầu vồ trán nói:”Lão tiền bối chính là muốn hỏi về chuyện tình Thất Bảo Đan đi?”
Âm Bách Khang nghe vậy mới khẽ thở phào một hơi, theo sau mỉm cười nói:”Không sao, đã nhớ lại thì tốt rồi, chúng ta mau chóng hoàn thành xong khoản giao dịch này thôi.”
Âm Bách Khang vung tay một cái, mười chiếc túi trữ vật căng phòng đã rơi lên trên thạch đài.
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn mười chiếc túi trữ vật kia, nhăn nhó nói:”Lão tiền bối, có thể cùng ngài thương lượng vài chuyện hay khổng?”
Âm Bách Khang cười:”Có chuyện gì cứ nói.”
“Là như thế này.” Dược Thiên Sầu ngượng ngùng giải thích:”Thiên Hạ thương hội của lão tiền bối tài lực hùng hậu, chỉ một ít Thất Bảo Đan nhất định là sẽ không nhìn vào trong mắt, mà vãn bối cũng muốn làm vài vụ buôn bán nhỏ ở Tụ Bảo Bồn, ngài xem số Thất Bảo Đan này có thể nhường lại cho ta vài phần hay không?”
Âm Bách Khang không đáp, năm ngàn viên Thất Bảo Đan mà là buôn bán nhỏ sao? Tiểu tử ngươi quả lòng tham vô đáy! Hắn tận lực bày ra vẻ tươi cười miễn cường nói:”Người trẻ tuổi, ngươi làm như thế là không đúng rồi, thái độ làm người cần phải thủ tín, chuyện đã đáp ứng người khác thì nến hoàn thành cho xong, ngàn vạn lần đừng để mất uy tín như thế.”
“Ha ha!” Dược Thiên Sầu cười cười:”Ta chỉ tùy tiện nói thôi, ngài không đáp ứng cũng không thành vấn đề.”
Theo sau có chút không tình nguyện lấy ra một chiếc túi trữ vật. Âm Bách Khang tiếp nhận, lấy một viên đan dược ra, liền chứng kiến thất thải quang mang tản xuất ra từ đan dược, cùng Thất Bảo Đan lúc trước nhìn thấy giống y hệt nhau. Âm Bách Khang rót thần thức vào trong túi trữ vật kiểm tra, nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hỏi:”Ngưu Hữu Đức giao cho ngươi bao nhiêu viên Thất Bảo Đan?”
Dược Thiên Sầu bộ dáng có điểm chột dạ, nói:”Hẳn là đều ở hết trong túi đi!”
Tiểu tử này thật ngang ngạnh! Âm Bách Khang thần tình trầm xuống:”Không đúng! Trong này chỉ có bốn ngàn viên, mà Ngưu Hữu Đức rõ ràng đã nói rằng, hắn giao cho ngươi năm ngàn viên, còn một ngàn viên nữa đâu rồi?”
Tư Không Tuyệt đứng bên cạnh đảo mắt lạnh nhìn qua, chuẩn bị nhân cơ hội xả giận.
“Nga! Thiếu chút nữa lại quên mất, ta là người trí nhớ không được tốt cho lắm.” Dược Thiên Sầu theo trong ngực, móc ra thêm một chiếc túi khác, diễn cảm xấu hổ nói:”Ta sợ linh đan để trong một túi sẽ không an toàn, cho nên mới chia một ngàn viên sang chiếc túi khác.” Nói xong phi thường không tình nguyên đem chiếc túi giao cho Âm Bách Khang.
Âm Bách Khang cầm túi trữ vật lên kiểm tra, quả nhiên đúng là một ngàn viên còn lại, lúc này mới khẽ mỉm cười hài lòng, thu hết toàn bộ vào trong tay áo, chỉ xuống mười chiếc túi nằm trên thạch đài, nói:”Đó là một trăm ức thượng phám linh thạch, ngươi kiểm tra đi! Rồi chúng ta hoàn tất giao dịch.”
Dược Thiên Sầu thong dong bước đến thạch bàn, nâng chiếc túi đầu tiên lên kiểm tra, ngoài miệng buồn bực phàn nàn:”Tiền nhiều hơn nữa thì cũng không phải là của ta, tất cả phải giao về cho Ngưu tiền bối ah!”
Sau khi xác nhận số lượng linh thạch, Dược Thiên Sầu mới thu hồi túi trữ vật, hơn nữa còn nhìn Âm Bách Khang nói:”Lão tiền bối, lần sau nếu còn giao dịch Thất Bảo Đan, thỉnh ngài bảo Ngưu tiền bối trực tiếp giao dịch, đỡ cho ta phải chuyển tới chuyển lui, làm như thế này quả thực là không có ý nghĩa.”
Âm Bách Khang mỉm cười, hắn xem như đã nhìn thấu con người của tiểu tử này, bất quá như vậy càng hợp ý mình, thất Bảo Đan ở trong tay tiểu tử này chuyển tới, chính bản thân mình cũng có điểm lo lắng, không bằng để Ngưu Hữu Đức tới đây giao dịch vẫn là sảng khoái hơn bao giờ hết!
Nghĩ xong. Âm Bách Khang liền gật đầu:”Ưm, ngươi đã nói như vậy, thì ta sẽ chuyển cáo chuyện này đến cho Ngưu huynh.”
Tiếp đó mới đưa mắt nhìn sang Tư Không Tuyệt:”Tư Không, đưa Dược Thiên Sầu xuống núi, đừng quên lấy thêm mười vạn thượng phẩm linh thạch giao cho hắn, đừng để người ta cực khổ mà phải uổng công.”
Tư Không Tuyệt phụng mệnh đưa Dược Thiên Sầu xuống núi, đến chân núi cũng ném cho Dược Thiên Sầu mười vạn thượng phẩm linh thạch, theo sau chẳng thèm quản tới hắn nữa, lắc mình rời đi, nếu như không phải xem trên thể diện của Ngưu Hữu Đức, thì Tư Không Tuyệt nhất định là sẽ không buông tha dễ dàng cho tên tiểu tử này.
Dược Thiên Sầu ước lượng túi trữ vật trong tay, cười hắc hắc, lãng phí tâm cơ một hồi, liền có thể kiếm thêm được mười vạn thượng phẩm linh thạch cũng đáng ah!... [/FONT][/COLOR]