Bách Mị Yêu Cơ nói: “Ta là bạn cũ của Dược Thiên Sầu, nghe nói hắn mới đến đây đặc biệt đến gặp mặt, phiền phức Văn chưởng quỹ giúp thồna báo một tiếng, cứ nói Diệp Đàn tìm hắn, hắn tự nhiên biết ta là ai.” Nếu không phải cố kỵ có mặt Văn Lan Phong tại đây, nàng đã sớm tự mình đi vào tìm kiếm.
Khuôn mặt Văn chưởng quỹ chợt nghiêm túc, Dược Thiên Sầu là người có quan hệ không cạn với Văn gia lão tổ, thật đúng là khổng nhìn ra, hoa khôi Xuân Miên Lâu mị thái hoành sinh này không ngờ lại là bằng hữu tốt của Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ giữa hai người có gì ám muội? Hắn thật sự không dám chậm trễ, lúc này chắp tay nói: “Hai vị chờ, ta đi báo cho Dược tiên sinh.”
“Làm phiền.” Bách Mị Yêu Cơ cung tiễn.
Trên lầu Dược Thiên Sầu đang lừa dối Văn Lan Phong, Lộ Nghiên Thanh ở một bên nghe được không ngừng nhắn mày, nhưng không nghĩ ra Văn Lan Phong lại giống như bị trúng tà, còn vô cùng thưởng thức đối với hắn, trong lòng khổng ngừng hâm mộ Tất Trường Xuân thu được đồ đệ tốt như vậy.
Chưởng quầy đi lên hưởng mấy người hành lễ, sau đó nói với Dược Thiên Sầu: “Dược tiên sinh, phía dưới có một nữ nhân gọi là Diệp Đàn đến tìm ngài, nói là cố giao của ngài, ngài có muốn găp mặt hay không?”
Dược Thiên Sầu nghe vậy vô cùng bất đắc dĩ, đây là chuyện trong dự liệu, sớm đã biết sẽ như thế, hắn thở dài nói: “Ngươi đưa nàng đến hậu viện trước đi! Ta sẽ đi xuống.” Nói xong không nói gì ngồi xuống ngẩn người, chưởng quầy lĩnh mệnh đi xuống.
Lộ Nghiên Thanh nghe được tên Diệp Đàn lập tức nhớ lại nữ nhân xinh đẹp bán tiếng hát tại Xuân Miên Lâu, không phải cũng gọi là Diệp Đàn sao?
Văn Lan Phong thấy hắn ngồi ngẩn người, không khỏi hỏi: “Diệp Đàn kia là ai? Nhìn bộ dáng của ngươi giống như có chút không quá bằng lòng gặp nàng.”
“Một lời thật khó nói hết!” Dược Thiên Sầu cảm thán một tiếng, hắn vừa nhìn thấy Bách Mị Yêu Cơ liền đau đầu, quan hệ thật không minh bạch, rất làm người ta phải rối rắm!
Bách Mị Yêu Cơ cùng Nhan Vũ được đưa đến hậu viện, chưởng quầy báo cho hai người, Dược Thiên Sầu đang nói chuyện với Văn Lan Phong, sau đó sẽ xuống, thinh hai người chở, chưởng quầy nói xong cũng không quấy rối hai nàng, vội vã rời đi.
Nhan Vũ cũng liếc mắt nhìn thấy bốn người Thiên Dã đang ngồi trong viện, bèn đi qua chào hỏi Lý Thu Hương.
Bách Mị Yêu Cơ lại ngắm nhìn bốn phía cảm khái không thôi, năm đó mình đường đường đứng đầu một cung, Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một tiểu đệ tử làm khổ sai đào linh thạch quáng, suýt chút đã bị mình giết chết, hiện giờ đúng là xưa đâu bằng nay, đại danh của hắn cả tu chân giới không người không biết, càng vang dội hơn so với chính mình, hơn nữa hiện tại hắn lui tới với những nhân vật đứng đầu mà cả Hoa Hạ tu chân giới cũng đều phải ngưởng mộ.
Thật sự làm cho người ta có chút suy nghĩ không thông, hắn một mực bên ngoài gây rối loạn không ngừng, gây rắc rối nơi nơi, có thể sống được đến bây giờ đúng là một kỳ tích, nhưng lại ngoài dự đoán mọi người càng làm càng tiến về phía trước, bò tới một độ cao mà rất nhiều người không thể với tới!
Đúng lúc này, nơi hậu viện lại đồng thời hạ xuống ba đạo nhân ảnh, chính là Lộng Trúc đem Tử Y và Phù Dung mang đến, Lộng Trúc vừa đến, người trong viện liền sôi nổi đứng dậy hành lễ: “Lộng Trúc tiền bối.”
Lộng Trúc tùy ý khoát tay, ý bảo không cần đa lễ, bất quá sau khi ánh mắt nhìn tới Nhan Vũ, vẻ mặt liền sầm xuống, Nhan Vũ âm thầm cúi đầu, oán thầm không thôi, không biết mình từ khi nào lại đắc tội vị tiền bối này, luôn không cho mình sắc mặt hòa nhã một chút xem ra sao.
Tử Y vô tình nhìn thấy Bách Mị Yêu Cơ, nhất thời sửng sốt, lập tức hoan hô nói: “Nha! Diệp tỷ tỷ! Sao ngươi lại tới đây?”
“Tử Y?” Ánh mắt Bách Mị Yêu Cơ sáng lên, hai người kéo tay nhau hưng phấn không thôi, nhất là Tử Y, nàng vốn không có bằng hữu, đột nhiên gặp được, thật sự vui vẻ ra mặt, vô cùng cao hứng.
Trên lầu Dược Thiên Sầu nghe được tên Tử Y liền ngẩn ra, lập tức rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, giống như đang làm đạo tặc, thò đầu dò xét bên dưới, khổng nhìn không sao, vừa nhìn liền tái mặt, đừng nói Tử Y, nha đầu kia cũng không có gì, ngoại trừ Bách Mị Yêu Cơ, còn có Nhan Vũ, gặp quỷ! Phù Dung cũng đã tới, Lộng Trúc làm gì vậy, đem nàng tới đây làm gì?
Văn Lan Phong cùng Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau, phát hiện đối với tiểu tử này có chút không nghĩ ra, nhìn xem hành động kỳ quái của hắn.
Lộng Trúc nhìn thấy nữ nhi cao hứng như thế, chuyện Nhan Vũ cũng ném ra sau đầu, cười hỏi: “Tử Y, ai vậy? Cho ngươi cao hứng như thế!”
“Sư phụ, đây là Diệp Đàn Diệp tỷ tỷ, lúc con ở Hoa Hạ tu chân giới, là bằng hữu tốt nhất, nàng từng giúp con không ít lần đó!” Tử Y kêu lên vui vẻ.
“Nha.” Lộng Trúc nhất thời cười tươi, nhìn Bách Mị Yêu Cơ gật đầu nói: “Như thế nói đến cũng phải cảm tạ cô nương, tiểu đồ không hiểu chuyện, cũng nhờ cô nương đã chiếu cố.” Lời này của hắn cũng không phải tùy tiện nói, nếu từng giúp Tử Y, hắn thật sự sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này.
“Tiền bối khách khí, ta cũng không có làm gì.” Bách Mị Yêu Cơ cung kính nói.
“Ân! Diệp cô nương, nếu như sau này có chuyện gì cần tới ta, có thể đến Nam Hải Tử Trúc Lâm tìm ta, có lẽ ta có khả năng giúp đỡ được một chút.” Lộng Trúc cười nói, đây xem như một lời hứa hẹn.
Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy mừng rỡ, lập tức khom mình hành lễ nói: “Tạ tiền bối, tạ tiền bối.”
Đại danh Lộng Trúc tiên sinh nàng đã sớm nghe thấy, không nghĩ tới thoáng qua liền tạo được quan hệ với vị cao thủ Hóa Thần trung kỳ, thật sự làm cho nàng vui sướng ngây ngất.
Lộng Trúc đột nhiên “di” một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Mị Yêu Cơ đánh giá từ trến xuống dưới, lập tức có chút hồ nghi hỏi: “Ngươi tu luyện qua Ngọc Mỵ Công? Hoa Hạ tu chân giới Cừu Mị Nương là gì của ngươi?”
Bách Mị Yêu Cơ ngẩn người, lập tức đáp: “Bẩm tiền bối, vãn bối quả thật tu luyện Ngọc Mỵ Công, Mị Nương tiền bối là phu nhân chưởng môn Huyễn Ma Cung, ta tu luyện Ngọc Mỵ Công này chính là khi sửa sang di vật các thời đại mới ngẫu nhiên phát hiện, chính do Cừu tiền bối để lại, hay tiền bối là cố giao của tổ tiên Huyễn Ma Cung?”
“Thời gian quả thực qua thật nhanh! Đã qua hơn một ngàn năm! Khi đó tu vi của ta chỉ mới là Độ Kiếp trung kỳ.” Lộng Trúc cảm khái thở dài một tiếng, trong đầu hiện ra nữ nhân vũ mị gọi là Cừu Mị Nương kia, tu vi của nàng lúc đó còn cao hơn hắn một bậc.
Hai người ngẫu nhiên quen biết cũng không biết rõ lai lịch đối phương, cũng không muốn hỏi thăm bối cảnh đối phương, thuần túy bởi vì bị hấp dẫn lẫn nhau nên ở chung một đoạn thời gian, tư vị thật khó quên, sau một đoạn thời gian mỗi người đều tự vỡ mộng tan vỡ, từ đó về sau cũng chưa từng găp lại.
“Từng gặp.” Lộng Trúc đột nhiên sửng sốt, có chút yếu ớt hỏi: “Ngươi mới vừa nói gì? Ngươi nói Cừu Mị Nương là chưởng môn phu nhân của Huyễn Ma Cung?”
“Phải a! Tiền bối không biết sao?” Bách Mị Yêu Cơ hỏi.
“Cừu Mị Nương, tên rất hay!” Trên lầu Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình chán ngấy cười xấu xa, nhìn Văn Lan Phong cũng vừa đi đến bên cửa số truyền âm hỏi: “Văn tiền bối, ngươi có nghe nói qua lịch sử phong lưu của Cừu Mị Nương và Lộng Trúc tiền bối hay không?”
Văn Lan Phong không cho là đúng truyền âm trả lời: “Ta chưa từng nghe qua tên Cừu Mị Nương, lịch sử phong lưu trước kia của Lộng Trúc nổi danh tu chân giới, ai biết hắn từng thông đồng qua bao nhiêu nữ nhân, bằng tư chất tu luyện của hắn, nếu như có thể đem phân nửa tâm tư dùng trên người nữ nhân để tu hành, chỉ sợ thanh danh đã sớm liệt trong hàng mười đại cao thủ.”
Không phải ngươi cũng như vậy, tâm tư đều dùng lên người Lộ Nghiên Thanh hay sao, Dược Thiên Sầu vụng trộm cười cười, nhưng khi nhìn thấy mấy nữ nhân bên dưới, nhất thời cười không nổi, thì ra chính minh cũng hiống như vậy.
“Ha ha! Có thể thời gian quá dài nên lãng quên.” Lộng Trúc ha ha nói, trong lòng toát mồ hồi, thì ra lúc ấy mình thông đồng chính là phu nhân chưởng môn Huyễn Ma Cung? Khi đó thiên phú tu luyện của mình mặc dù không sai, nhưng bất quá cũng chỉ là tán tu Độ Kiếp trung kỳ, mà khi đó Huyễn Ma Cung đã là thế lực không nhỏ, chính mình lại đi cấp cho chưởng môn Huyễn Ma Cung đội nón xanh, nếu như bị phát hiện, chỉ sợ đã chết không toàn thây.
Nguy hiểm thật, quá nguy hiểm! Lộng Trúc may mắn không thôi, theo bản năng hỏi: “Hiện tại nàng thế nào?” Vừa hỏi xong, lập tức biết mình hỏi bậy, người ta đã nói là di vật, tự nhiên là đã chết, huống chi nếu Cừu Mị Nương còn sống đến bây giờ tu vi khẳng định cũng đã tới Hóa Thần kỳ, nếu tu vi tới Hóa Thần kỳ, không có lý do gì mà minh không biết.
Tuy rằng lời hắn hỏi vô nghĩa, nhưng Bách Mị Yêu Cơ vẫn thành thật đáp: “Cừu tiền bối đã đi về cõi tiên một ngàn năm trước.”
Những lời này khiến Lộng Trúc nghe được than thở không thôi, quay đầu nhìn từng màn chuyện cũ, chính mình đã trải qua bao nhiêu nữ nhân, mình cũng không nhớ rõ ràng lắm, nhưng những người có thể còn sống cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Cừu Mị Nương, một đường đi hảo!” Lộng Trúc nhìn trời thở dài nói, nhân sinh gặp gỡ luôn thần kỳ như vậy, năm đó tu vi Cừu Mị Nương cao hơn hắn, hiện tại chỉ sợ không biết chuyển sang kiếp khác đầu thai bao nhiêu lần, mà chính mình trải qua ngàn năm, lại vẫn còn sống, đây ý nghĩa của sự tu hành! Bách Mị Yêu Cơ cũng đang hoài nghi quan hệ giữa hắn và Cừu Mị Nương, bất quá Cừu Mị Nương dù sao cũng là tổ tiên sư môn, ý niệm vừa khởi liền lập tức dập tắt, nàng không dám nghĩ sâu xa hơn, nhưng nhiều ít có chút may mắn, không nghĩ tới tổ tiên sư môn lại có quan hệ với Lộng Trúc tiên sinh đại danh đinh đĩnh, nếu đến lúc đó tông môn găp được phiền toái sì, rất dễ mở miệng xin giúp đở, vậy cũng như hậu nhân dính mặt mũi của tổ tiên.
“Phù Dung, Phù Dung, mau tới đây.” Tử Y ngoắc Phù Dung, gọi nàng lại gần, chỉ vào Bách Mị Yêu Cơ nói: “Đây chính là Diệp tỷ tỷ mà ta thường xuyên nhắc với ngươi, nàng cũng rất quen thuộc với Dược Thiên Sầu, ngươi cũng gọi là Diệp tỷ tỷ đi!”
“Diệp tỷ tỷ.” Phù Dung cũng gọi lên một tiếng.
Tử Y lại chỉ Phù Dung nói với Bách Mị Yêu Cơ: “Đây là Phù Dung, là nữ nhân của Dược Thiên Sầu.”
Trên lầu Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Tử Y đang nhảy nhỏt mắt trợn trắng.
“Nữ nhân của Dược Thiên Sầu?” Bách Mị Yêu Cơ ngẩn ra, lập tức cười nói: “Chào Phù Dung muội muội.”
Nhan Vũ đứng một bên. ánh mắt nhìn tới nhìn lui, trong chốc lát nhìn xem Bách Mị Yêu Cơ, trong chốc lát lại nhìn Phù Dung, một mực suy nghĩ người nào càng giống nữ nhân của Dược Thiên Sầu, nàng không biết mình cũng là một trong số đó, nếu đã biết, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Diệp tỷ tỷ, ngươi không phải ở Hoa Hạ tu chân giới sao? Làm sao tới nơi này?” Tử Y tò mò hỏi.
Bách Mị Yêu Cơ chỉ chỉ trên lầu, cười nói: “Vừa lúc đến Tụ Bảo Bồn, nghe nói Dược Thiên Sầu ở trong này nên liền đến xem.”
“Hắn ở trong này?” Tử Y cùng Phù Dung cơ hồ đồng thanh hỏi.
Bách Mị Yêu Cơ kinh ngạc nói: “Các ngươi không biết?”
Tử Y cùng Phù Dung đồng loạt nhìn về phía Lộng Trúc, Tử Y có chút hồ nghi hỏi: “Sư phụ, Dược Thiên Sầu thật sự ở trong này sao?” Giọng nói có chút ai oán.
Lộng Trúc chột dạ ho khan một tiếng nói: “Ta làm sao biết.” Kể từ khi biết Dược Thiên Sầu xen lẫn trong Xuân Miên Lâu, hắn đã lửa giận tam trượng, liền không muốn để cho hai nàng gặp mặt Dược Thiên Sầu, thế nào còn chịu nói cho hai nàng biết Dược Thiên Sầu đã đến đây, nếu không phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện, hắn vốn sẽ không mang hai nha đầu tới nơi này...[/FONT][/COLOR]