Tiếng hét của hắn ai cũng nghe được trong lòng hắn vẫn mang oán niệm, suýt chút đã làm thịt được nhi tử của Hồ Trường Thọ, trong lòng rất không sảng a!
Sát ý bên trong con ngươi của Hồ Trường Thọ chợt lóe lên, quay đầu lại đột nhiên biến mất trên không trung!
Hồ Vân Thiên vui vẻ hớn hở cùng Yến Truy Tinh và Man Hổ rời đi, ba gã hộ vệ run như cầy sấy đến trước quầy hàng của Dược Thiên Sầu thu thập thi thể đồng bạn, người này điên cuồng như vậy, ngay cả Hồ Trường Thọ cũng không để vào mắt, thực sự lo lắng hắn sẽ làm ra cử động gì khác người, ba người vùi đầu nhặt xác, ngay dũng khí liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu cũng không có.
Tư Không Tuyệt liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu, lại phất tay với đám người Mục Liên Thu, đem người ly khai, tiếp tục duy trì trật tự Tụ Bảo Bồn.
Các lĩnh chủ khắp nơi trên không trung, thấy tuồng kịch đã diễn xong, cũng không còn gì để xem, cùng nhau biến mất, Văn Lan Phong nhìn Lộng Trúc cười khổ, ra vẻ đang nói, tiểu tử này sẽ không ghi hận đến ta chứ! Hai người kể cả Lộ Nghiên Thanh cũng cùng nhau biến mất.
Băng Thành Tử thấy Dược Thiên Sầu bày ra huyết lan, con ngươi đột nhiên co rút lại, ánh mắt chợt lóe rời đi, duy nhất chỉ còn Yến Truy Tinh và Man Hổ đứng cách đó không xa.
Không bao lâu, từng quầy hàng lại khôi phục hình dạng nguyên lai, vô luận là chủ quầy hay đoàn người còn đang lưu luyến, ánh mắt luồn luôn như có như không nhìn về phía Dược Thiên Sầu, tràn ngập kính nể.
Từng nghe được nhiều lời đồn về Dược Thiên Sầu, nhưng lần đầu nhìn thấy hắn ương ngạnh như vậy, một lời không hợp liền làm thịt một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, hơn nữa tên tu sĩ này còn là đệ tử Thiên Phong Vân cung danh chấn thiên hạ, ngay sau đó hung hãn ở ngay trước mặt quần hùng khiêu chiến sáu gã đệ tử của Thiên Phong Vân cung và Băng cung, trong đó còn có hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, kết quả đệ tử Thiên Phong Vân cung và Băng cung đều cam nguyện chịu thua lui ra.
Lại thêm định luận của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Bùi Phóng, đến tận đây, trong sự cảm nhận của mọi người, Dược Thiên Sầu đã chính thức ngồi yên trên vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ.
Mạc Thiếu Quân lẳng lặng đứng ngay phía sau Dược Thiên Sầu, thái độ càng phát ra cung kính, Ngưu Hữu Đức chỉ định người hiệu lệnh bọn họ, cũng không hề bồi nhọ bọn họ.
Diệp Thành đứng ngay một bên, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu càng thêm cuồng nhiệt sùng bái, có lẽ do nguyên nhân cùng một quốc gia, hắn không hề cảm thấy cử động của Dược Thiên Sầu là quá mức kiêu ngạo, trái lại còn cho rằng Dược Thiên Sầu là tìm tới mặt mũi cho Hoa Hạ tu chân giới.
Kỳ thực trong đám người quanh thân, còn có không ít đệ tử các phái từ Hoa Hạ tu chân giới lẻn vào, đáng tiếc không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Dược Thiên Sầu như Diệp Thành, nhưng cũng không hề ảnh hưởng sự sùng bái điên cuồng của bọn họ đối với Dược Thiên Sầu, bình thường bọn họ vẫn không dám ngẳng đầu lên cao đối đãi, bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Hạ tu chân giới xuất hiện một nhân vật như vậy, thật đúng là cảm xúc dâng trào khó an, kích động không ngờt.
Dược Thiên Sầu kiêu ngạo sao? Không kiêu ngạo! Bọn họ còn ước gì Dược Thiên Sầu kiêu ngạo hơn vạn lần mới tốt, tốt nhất là đạp hết toàn bộ thực lực chư quốc xuống dưới chân, bọn họ yên lặng sùng bái một lát, lại lặng lẽ rời đi, phải nhanh chóng đem chuyện xảy ra ở đây truyền lại Hoa Hạ tu chân giới.
Không qua bao lâu, liền thấy Phù Dung, Tử Y, Bách Mị Yêu Cơ cùng ba người Thiên Dã chạy tới, sau khi Lộng Trúc trở về, thấy tình thế đã dẹp loạn, liền cho phép mấy người đi ra.
“Ngươi không sao chứ?” Ba nữ nhân hầu như đồng thanh hỏi.
“Ta có thể có chuyện gì?” Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung, thấy vẻ mặt nàng lo lắng bèn tươi cười, hỏi: “Các ngươi đến làm gì? Muốn giúp ta bán hàng sao?”
“Oa!” Tử Y nhìn chằm chằm huyết lan bày trên quầy hàng cả kinh kêu lên: “Chuyện bán hàng vui vẻ như vậy ngươi cũng không chịu kêu ta.” Nói xong hưng phấn vượt qua quầy hàng, đẩy Dược Thiên Sầu ra ngoài, chính mình đứng ngay vị trí bán hàng, lại nhìn đồng nhìn tây, ra vẻ rất mong muốn có người đến mua, bình thường đều là dùng tiền mua đồ vật, tư vị bán đồ vật cũng là lần đầu tiên nếm thử.
Phù Dung cũng không nhường bước, cao hứng bừng bừng đứng bên người Tử Y, hai người cùng nhau chia sẻ tư vị làm chủ bán, Dược Thiên Sầu không nói gì, hai nàng vốn không biết nỗi khổ cực khi kiếm tiền, còn tưởng rằng là chuyện đùa chơi vui vẻ, sau này có cơ hội cho hai người chơi mỗi ngày, để xem các nàng còn hăng hái như vậy nữa hay không? Lão tử cũng có thể nếm thử tư vị ăn cơm do đàn bà nuôi dưỡng.
Bách Mị Yêu Cơ mỉm cười đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu, ba người Thiên Dã và Mạc Thiếu Quân song song đứng cùng nhau cảnh giác nhìn bốn phía.
Diệp Thành đứng một bên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Phù Dung, mạnh mẽ che giấu nỗi khiếp sợ trong lòng, tuy rằng Phù Dung rất ít lộ mặt tại Phù Tiên Đảo, thế nhưng trùng hợp chính là có một lần ở Vạn Phân Viên, trong lúc vô ý nhìn thấy qua nàng một lần, sau khi tỉ mỉ quan sát, hắn xác nhận nàng là nữ nhi Phù Dung của chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên.
Làm cho hắn không nghĩ ra chính là Phù Dung thế nào cùng Dược Thiên Sầu xuất hiện ở chỗ này?
“Dược tiền bối, vãn bối còn có chút việc, xin bái biệt.” Diệp Thành đột nhiên hưởng Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói, Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nhìn hắn gật đầu, Phù Dung nhìn theo, phát hiện người này có chút quen mặt nhưng cũng không nhận ra là ai, cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi Diệp Thành được cho phép, cấp tốc đi ra ngoài Tụ Bảo Bồn, hắn phải nghĩ biện pháp đem tin tức kinh người này truyền trở lại Phù Tiên Đảo.
Yến Truy Tinh hí mắt tinh tế đánh giá Tử Y, Phù Dung và Bách Mị Yêu Cơ, khóe miệng câu dẫn ra dáng tươi cười bao hàm thâm ý, hắn nhìn Man Hổ gật đầu, hai người cùng hưởng quầy hàng của Dược Thiên Sầu đi qua.
Bởi nguyên nhân náo loạn một hồi, nguyên lai đoàn người vây xem náo nhiệt cũng không dám đi qua, khiến cho quầy hàng lạnh lùng khác thưởng, dù một người đi ngang qua cũng không có, tất cả mọi người đều đi vòng, tử Y còn đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy hai người đi tới, lúc này hưng phấn nói: “Các ngươi mua sao? Các ngươi muốn mua bao nhiêu...” Còn chưa nói xong, liền phát hiện chính là hai người có mặt trong đại hội rút đao trước kia.
“Tử Y cô nương, đã lâu không gặp.” Yến Truy Tinh chắp tay nói.
Dược Thiên Sầu cười lạnh: “Yến huynh, chẳng lẽ còn muốn tạp bãi thêm một lần?”
Tử Y vừa nghe được có người đến muốn đập quầy hàng của nàng, gậy trúc màu tím đen lập tức vọt ra trên tay, rất có ý tứ như muốn động thủ.
“Dược huynh, ngươi nói như vậy thật ngượng ngùng.” Yến Truy Tinh quét mắt nhìn huyết lan bày trên quầy hàng, cười nói: “Ta chỉ thấy quầy hàng của Dược huynh quạnh quẽ, muốn mởi Dược huynh nếu rảnh rỗi đến cửa hàng Băng cung của chúng ta, ở nơi đó có lẽ có người sẽ mua nhiều Thất Tinh Huyết Lan của Dược huynh.”
Chẳng lẽ là hắn? Dược Thiên Sầu giật mình nhưng mặt ngoài cũng không tỏ vẻ gì chắp tay nói: “Đa tạ Yến huynh nhắc nhở, Dược mỗ nhất định đến cửa bái phỏng.”
“Ha hả! Vậy không quấy rối Dược huynh buôn bán, cáo từ!” Yến Truy Tinh chắp tay, cùng Man Hổ xoay người rời đi.
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt lóe ra bất định, bỗng nhiên bị thanh âm ồn ào bốn phía làm sực tỉnh, thấy không ít người hưởng giải đất trung tâm của Tụ Bảo Bồn chạy tới.
“Thế nào vậy! Thế nào vậy! Xảy ra chuyện gì đó?”
“Thiên Hạ thương hội mới treo bảng bố cáo, bắt đầu bán ra Thất Bảo Đan có thể đột phá tu vi bình cảnh.”
“Nha! Chúng ta đi nhìn xem, nói không chừng tán tu chúng ta lại có cơ hội mua được, qua tay có thể kiếm được một số.”
Tin tức về Thất Bảo Đan từ trong đám người truyền đến, Dược Thiên Sầu nhàn nhạt khoát tay nói: “Mạc Thiếu Quân, ngươi đi nhìn xem.”
“Dạ.” Mạc Thiếu Quân lĩnh mệnh rời đi.
Hai mắt Dược Thiên Sầu khép hở, âm thầm nói: “Bán ra Thất Bảo Đan? Âm Bách Khang, thời gian không may của ngươi đã tới.”
Từ khi lợi dụng thân phận Ngưu Hữu Đức đem nhóm Phá Cấm Đan cuối cùng bán cho Âm Bách Khang, hắn đã quyết định thu tay lại, không phải hắn không muốn kiếm thêm tiền, mà là thấy thực lực chư quốc đang âm thầm đánh cờ với Âm Bách Khang, biết muốn kéo dài việc phát tài đã không được nữa.
Chư quốc liên thủ tuy rằng bị Âm Bách Khang phá nát một lần, nhưng họ cũng không phải kẻ ngồi không, khẳng định sẽ không chịu ngồi yên nhìn Thiên Hạ thương hội tiếp tục làm như vậy, có thế hỗn thành lĩnh chủ một phương trong tu chân giới, không có ai là kẻ ngu si, chỉ vì thủ đoạn vơ vét của cải của Âm Bách Khang còn chưa tới mức làm cho mọi người thương cân động cốt đến nỗi phải động tới quái vật lớn như Thiên Hạ thương hội, bây giờ còn chưa đến thời gian, bởi vi còn có người đang giữ thái độ quan sát tinh hình, sợ lọt vào thế lực cường đại như Thiên Hạ thương hội phản phệ, nên mọi người còn chưa chịu đồng lòng.
Nhưng nếu thủ đoạn vơ vét của cải của Âm Bách Khang làm tổn thương nguyên khí của mọi người, thế lực khắp nơi cũng không cách nào ngồi yên được, tất nhiên sẽ liên thủ mạnh bạo.
Ban đầu Dược Thiên Sầu còn kỳ quái vì sao Âm Bách Khang dám làm như vậy, hắn cũng không phải kẻ ngu si a! Sau đó suy bụng ta ra bụng người tự hỏi một chút, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra lão hồ ly đã nghĩ Ngưu Hữu Đức là tiên nhân Tiên giới nên nghĩ rằng mình có chỗ dựa vào.
Âm Bách Khang đầu tiên lớn mật bỏ ra mười ức, làm ra cử động mạo hiềm trả tiền trước lấy hàng sau, sau đó mỗi năm ngàn viên Phá Cấm Đan lại chủ động tăng giá mười ức thượng phẩm linh thạch, không ngừng tỏ ý tốt với Ngưu Hữu Đức.
Sở dĩ hắn không tiếc nhường lợi tức cùng liên thủ buôn bán với Ngưu Hữu Đức, chính là vì muốn buộc chặt lợi ích của Ngưu Hữu Đức cùng hắn liên kết vững vàng cùng một chỗ, nếu tới thời gian các thế lực khắp nơi liên thủ bắn ngược, không chỉ tổn hại tới lợi ích của hắn, tất nhiên cũng sẽ tổn hại tới lợi ích của Ngưu Hữu Đức.
Dược Thiên Sầu nghĩ, giả như mình thực sự có được thực lực tiên nhân Ngưu Hữu Đức trên Tiên giới, khẳng định sẽ không chịu ngồi yên nhìn xem lợi ích của mình bị tổn hại, thời khắc mấu chốt sẽ không chút do dự xuất hiện làm kinh sợ tất cả mọi người một chút.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Dược Thiên Sầu cười khổ không ngớt, nếu không phải mình chiếm được tiên cơ, thật đúng là bị Âm Bách Khang dựa thế quật khởi, thành tựu địa vị bá chủ tu chân giới không thể dao động, nghĩ đến hắn âm thầm kinh hãi, phải bội phục Âm Bách Khang đa mưu túc trí, hắn ngay từ đầu biết Ngưu Hữu Đức là tiên nhân, liền lập tức bắt đầu dựa thế bố cục, phần đảm lược và ánh mắt kia, thật làm cho mình cảm thấy không bằng, quả nhiên là người thành đại sự, Thiên Hạ thương hội có được ngày hôm nay cũng khôngphải ngẫu nhiên.
Dược Thiên Sầu minh bạch lợi và hại bên trong, biết vụ phát tài này đã kết thúc, không thể tiếp tục chen chân thêm nữa, vì vậy quyết định thật nhanh, duy nhất ném ra hai vạn viên Phá Cấm Đan, hung hăng mò một bút, cấp tốc bỏ rớt thân phận Ngưu Hữu Đức, lại lập tức dùng thân phận Dược Thiên Sầu đưa ra năm ngàn viên Thất Bảo Đan mai táng Thiên Hạ thương hội, ngồi xem Âm Bách Khang làm sao giải quyết tàn cục này.
Duy nhất làm Dược Thiên Sầu tiếc nuối chính là, ngày trước hắn không nghĩ được xa như vậy, hối hận không nên để bản thân mình và Ngưu Hữu Đức liên quan đến cùng nhau, ngày sau làm không tốt có lẽ còn có phiền toái.
… … …
Yêu Quỷ Vực, Âm Phong Cốc, ngọn núi lớn kéo dài hơn mười dặm bị âm vụ dày đặc phong tỏa vô số năm qua. Âm phong tàn sát bừa bãi lôi cuốn theo âm lân ma trơi phiêu đãng chung quanh, tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, nhưng đối với mười vạn quỷ tu tu luyện nơi này mà nói, cũng là tu luyện bảo địa âm khí sung túc.
Ngay khi các quý tu vẫn còn đang tu luyện, đột nhiên một cỗ âm khí đen như mực từ bên trong Cửu U Minh Động kịch liệt phun trào, khí lưu mạnh mẽ điên cuồng gào thét bắn ra, mấy tảng đá nặng tới mấy trăm cân ở gần bên cũng bị thổi tung bay loạn, trong tích tắc, toàn bộ mây đen bao trùm bầu trời Âm Phong Cốc rung chuyển lên dữ dội, làm hơn mười vạn quỷ tu đều phải đưa ánh mắt nhìn về nơi này, một cỗ cảm giác kinh khủng không hiểu lan tràn trong lòng đám quỷ tu...
Ngay lúc Cửu U Minh Động phát sinh dị biến, bên trong Quỷ Vương đại điện, Ngu Cơ suất lĩnh các quỷ tướng ùn ùn kéo đến, lướt trên gió mạnh đáp xuống cách cửa động mấy trăm thước, cả đám người kinh nghi bất định, chỉ thấy âm khí nơi cửa động tối đen không ngừng hộ tống gió mạnh điên cuồng gào thét bay ra…[/FONT][/COLOR]