Âm khí nồng hậu, đối với quỷ tu mà nói, quả thực cầu còn không được! Nhưng chuyện dị biến không bình thường như thế, trái lại làm trong lòng các quỷ tu sợ hãi, một loại sợ hãi đối với chuyện mà mình không biết.
Ngu Cơ cắn mồi, mái tóc bị gió thổi mạnh bay tung.
Một đám quỷ tướng phía sau ánh mắt kinh nghi bất định, không biết sắp phát sinh chuyện gì.
Thuận Thiên Đảo, Tất Trường Xuân đang khoanh chân nhắm mắt ngồi trong phòng bỗng nhiên mở bừng mắt, biến mất trong phòng.
Khi xuất hiện trở lại, đã đứng bên Thiên Lý hồ, đối mặt phương hướng Âm Phong Cốc, bàn tay vẽ ra một vầng trăng sáng, xác thực mà nói, là một chiếc gương phiếm ra bạch quang sáng tỏ.
Đột nhiên toàn bộ bạch quang thu liễm vào trong gương, trên mặt kính phong cách cổ xưa trơn nhẵn, chợt xuất hiện cảnh tượng trước Cửu U Minh Động, ngay cả đám người Ngu Cơ với vẻ mặt kinh nghi bất định cũng hiện lên trong đó.
Chiếc gương phiêu phù ngay trước mặt hắn, Tất Trường Xuân khẽ nhăn mày, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không giải thích được.
Hắn hiển nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bên trong Cửu U Minh Động, vượt qua u Minh Hỏa Hải, đại môn Minh giới nguy nga phát ra âm thanh nặng nề mà làm tim đập thật nhanh.
Khe hở giữa hai cánh cửa khép lại đang dần dần thành lớn.
U Minh Hỏa Hải bao phủ phía trước không biết đã bao năm kịch liệt rung chuyển lên.
Khí lưu rối loạn làm những bộ xương khô trên vách Minh Thiết phát sinh đủ loại tiếng khóc, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, những đầu lâu lớn nhỏ phảng phất như có sinh mạng trong nháy mắt.
Giống như đang hướng ai đó khóc lóc kể lể sự bất hạnh kiếp trước của chính mình.
Đủ loại tiếng khóc tụ tập ở dưới thế giới ngầm quanh quẩn không ngớt, thê thảm không dứt, vô cùng rối loạn.
Nếu như hiện tại Dược Thiên Sầu đang ở đây, chắc chắn khiếp sợ không ngớt, Minh giới đại môn đóng chặt không biết bao nhiêu năm không ngờ đang chậm rãi mở ra, thật nguy nga, nặng nề, đại mồn Minh giới ngăm đen mở ra rộng chừng một thước thì dừng lại bất động.
Phía sau cửa có lưu quang màu đen đang không ngừng xoay tròn.
Đột nhiên có hai điềm sáng trắng lóng lánh trong đó, “sưu sưu” hai tiếng, hai điểm sáng trắng hóa thành hai đạo thân ảnh dừng lại ngay trước đại môn Minh giới.
Xuất hiện hai gã nam tử áo bào trắng giống nhau như đúc sắc mặt tái nhợt, trắng tới mức có chút không bình thường, phảng phất giống huynh đệ song sinh.
Ánh mắt hai người lạnh lùng quan sát bốn phía, xem qua một hồi, trong đó một người chậm rãi nói: “Tất cả bình thường.”
Tên còn lại gật đầu nói: “Đại ca, Minh Hoàng thế nào lại nhớ tới việc để chúng ta dò xét Minh Đạo bảy mươi hai giới vậy?”
Người trước lắc đầu nói: “Là chủ ý của Hắc Trì phu nhân.”
Người sau nghe vậy giật mình than thở: “Đại ca, ngươi có phát hiện hay không, bởi vì hiện tại Minh Hoàng không hỏi nhiều đến chuyện của mình giới, vì vậy Hắc Trì phu nhân nhúng tay vào mọi chuyện càng ngày càng nhiều, đây sợ rằng không phải là chuyện gì tốt.”
“Không muốn phiền phức thì câm miệng cho ta.” Người trước cảnh cáo nói: “Đây không phải là chuyện của ngươi, sau này ít nói một chút.”
“Đã biết.” Người sau bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Người trước lại thêm lần nữa quan sát chung quanh, đạm nhiên nói: “Đi, trở lại.” Hai người vừa mới chuyển thân, đột nhiên song song chấn động, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn vào Minh giới đại môn.
Chỉ thấy nguyên bản hai vòng gõ cửa của mình giới đại môn chỉ còn lại một cái, trong đó trong miệng một con Thôn Thiên Thú không chỉ thiếu vòng gõ cửa, mà còn thiếu cả hai chiếc răng nanh, thật không biết đã đi nơi nào.
Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, người sau ngây người nói: “Nhìn vết tích để lại, hình như bị người cắt rớt.”
Người trước trợn tròn mắt há hốc không biết nói gì, sau đó lầm bẩm: “Là ai có lá gan lớn như vậy, không ngờ dám hủy hoại đại môn Minh giới?”
Người sau gãi đầu nói: “Theo lý thuyết không có khả năng! Ở đây không phải địa phương ai cũng có thể tới, người trong Minh giới không có lệnh phù vốn không khả năng từ bên trong mở ra Minh giới đại môn, mà người phàm ngoại giới cũng không khả năng đi qua U Minh Hỏa Hải để vào đây, chẳng lẽ là nhân gian quỷ tu làm chuyện này?”
Người trước lắc đầu nói: “Hẳn không phải là quỷ tu, nếu quỷ tu đi vào đây, nhất định bị U Minh Hỏa Hải luyện hóa hết sinh khí, không có khả năng quay về nhân gian, bằng không nhất định hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh, quỷ tu đã đến đây, lối ra duy nhất chính là mở Minh giới đại môn, trở về Minh giới, nếu quay đầu lại chỉ còn đường chết.”
“Vậy cũng không phải kia cũng không phải, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thật không khả năng lại tự mình rơi xuống đó chứ? Nếu rơi xuống thì cũng phải thấy đồ vật trên mặt đất chứ! Nhưng trên đây rõ ràng có dấu vết bị cắt..
“Lẽ nào...” Người sau đột nhiên dừng lại không nói tiếp.
Người trước quay đầu hỏi: “Lẽ nào cái gì?”
Người sau nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ngươi không cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc sao? Vì sao Hắc Trì phu nhân ở ngay lúc này lại đòi dò xét bảy mươi hai Minh giới thông đạo, lại vừa lúc đại môn Minh giới chỗ này lại bị phá hủy, có phải do bên trong có người phụng mệnh đi ra làm việc này..
Người trước nghe vậy, vùng lông mày cau chặt lại, trầm mặc thật lâu mới trầm giọng nói: “Không nên tùy ý suy đoán, chúng ta chỉ cần đăng báo như thực chất là được, chuyện khác chúng ta không cần quan tâm.”
“Đi, trở lại!” Hai người hóa thành hai đạo bạch quang bắn vào đại môn Minh giới, trong nháy mắt biến mất bên trong hắc quang đang xoay tròn như lưu vân.
Không bao lâu, đại môn Minh giới lại lần thứ hai phát sinh âm thanh nặng nề làm tim đập nhanh, chậm rãi khép lại.
Trong nháy mắt hai cánh cửa khép lại, trong không gian ngầm đang rối loạn, chậm rãi khôi phục, bên ngoài Cửu U Minh Động, gió mạnh đột nhiên dần dần chậm lại, âm khí đen như mực đang cuồn cuộn phun ra cũng từ từ thu liềm, rất nhanh trở về như bình thường, phảng phất như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Ngu Cơ cùng các quỷ tướng đứng trên vách đá đối diện, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết bên trong Cửu U Minh Động tối đen như mực kia đã xảy ra chuyện gì.
Một đám quỷ tu đợi thêm một thời gian dài, cũng không nhìn thấy lại phản ứng dị thường nào khác.
Ngu Cơ nhăn mày phất tay nói: “Trở lại tái nghị!” Lập tức các quỷ tu đều rời khỏi nơi đó.
Thuận Thiên Đảo, bên Thiên Lý hồ, Tất Trường Xuân nhìn thấy cảnh tượng trong gương đã khôi phục lại bình thường, vung tay lên thu bảo kính.
Hắn chắp tay nhìn ra phía chân trời xa xa, không biết suy nghĩ chuyện gì.
Hạo hạo u minh, tự thành nhất giới, sinh lão bệnh tử, chung cực chi địa, văng sinh minh giới.
Hai mươi chữ viết lạnh lẽo đỏ tươi thật lớn, chữ khắc trên bia đá màu đen, thật xa là có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Thạch bi, cổ tự. (tấm bia đá, chữ cổ).
Lộ ra vẻ tang thương cổ viễn, phong cách cổ xưa thuần phác, lại khí thế phi phàm, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền có xung động muốn quỳ bái.
Bên dưới tấm bia đá giống như một tòa núi lớn, một phiến đại môn chậm rãi mở rộng, hai đạo bạch quang chợt lóe ra, đại mồôn chậm rãi khép lại.
Hai người hiện thân trước đại môn chính là hai gã áo bào trắng vừa hiện thân trước cửa Minh giới khi nãy.
Trước đại môn có hai tướng sĩ ôm đao mặc thiết sắt chiến giáp đứng gác, vóc người dị thường khôi ngô, lưng hùm vai gấu cường tráng không gì sánh được, hai mắt như chuồng đồng trợn tròn, không giận tự uy.
Hai gã áo bào trắng đều tự xoay người đối mặt hai người kia, lấy ra một thanh sắc lệnh bài cở bàn tay, nói: “Lưu Bồn, Lưu Bào, quay về Minh giới phục mệnh.”
Bọn họ lấy ra lệnh bài đề chứng minh mình không phải là quỷ tu từ ngoại giới đến, thủ vệ ở đây không tiếp thu người mà chỉ nhận thức lệnh bài.
Nếu không có lệnh bài, hết thảy đều phải bị áp giải tới Vô tận Hắc Nhai làm khổ sai.
Trong đó có một gã tướng sĩ phát ra thanh âm long long quát: “Đã có lệnh bài, không được dừng, tốc tốc ly khai!” Giọng nói thô to quanh quẩn ù ù khắp bốn phía.
Hai gã áo bào trắng cũng không nói nhiều, cùng nhau chắp tay, lập tức hóa thành hai đạo bạch quang hướng xa xa bay đi, một mực phi hành vào trong bóng tối.
Bốn phía nơi nơi đều là hắc ám vồ biên hỗn loạn, chỉ có bên dưới mặt đất có thể thấy được dung nham cuồn cuộn đỏ tươi, hỗn loạn cùng khói đen tràn ngập.
Trên mặt đất tách ra kẽ nứt, dung nham sôi trào, có thể nhìn thấy đoàn người tay đeo xích sắt đang làm việc khổ sai.
Ở đây vĩnh viễn không nhìn thấy trăng sao mặt trời, bầu trời vĩnh viễn bị hắc ám bao phủ.
Ở đây diện tích vô biên, ai cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, có chỉ là vô tận hắc ám.
Bởi vì nơi này chính là Minh giới tự thành nhất giới! Tận sâu trong vùng đất có diện tích rộng lớn mà người thường không cách nào biết được, tồn tại vô số vị bá chủ cường hãn xưng bá từng vùng đất mênh mông.
Tuy rằng tu vi bọn họ cao thâm, pháp lực cường hãn, nhưng bọn họ đều phải thần phục về một người, đó là quân vương của toàn bộ Minh giới, Minh Hoàng! Về phần Minh Hoàng tên gọi là gì, rất ít có người biết, người biết đến hầu như cũng đã không còn tồn tại, mọi người chỉ biết hắn gọi là Minh Hoàng.
Bởi vì Minh Hoàng tồn tại thời gian đã rất lâu, rất lâu lắm.
Bá chủ khắp nơi hưng suy lên xuống, chỉ có Minh Hoàng vẫn vĩnh tồn trong Minh giới, không ai có khả năng khiêu chiến quyền uy của hắn.
Tuy rằng Minh Hoàng cũng rất ít phát uy, cũng rất ít người biết hình dáng của hắn ra sao, nhưng người mưu đồ khiêu chiến quyền uy của Minh Hoàng, không một ai may mắn tránh khỏi cái chết.
Minh Hoàng, là một nhân vật mà người trong Minh giới có thể cả đời cũng chưa có cơ hội được nhìn thấy, dù là gặp được, cũng không ai biết hắn chính là Minh Hoàng uy chấn Minh giới.
Lưu Bôn và Lưu Bào hai huynh đệ song sinh này rất may mắn, bởi vì bọn họ biết mình Hoàng có dáng dấp như thế nào.
Bởi vì bọn họ gặp qua Minh Hoàng, bởi vì bọn họ nhậm chức trong Minh Hoàng cung mà cả Minh giới đều ngưởng mộ.
Tuy rằng tu vi bọn họ cũng không cao, chỉ là một người chạy chân nho nhỏ, thế nhưng bọn họ thực sự nhìn thấy qua Minh Hoàng.
Minh Hoàng sơn cao cao chót vót a! Không biết đã sừng sững bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, có lẽ đã tồn tại mãi mãi.
Đó là địa phương thần thánh nhất trong toàn bộ Minh giới, bởi vì trong Minh Hoàng cung sừng sững nguy nga hùng vĩ, có vị Minh Hoàng thần thánh tôn quý nhất của toàn bộ Minh giới! Trên Minh Hoàng sơn, nơi nơi lưu quang bay lượn.
Đó là những con huỳnh hỏa trùng (đom đóm) lớn như nắm tay, tuy rằng gương mặt dữ tợn, nhưng chỉếc đuồi kéo theo quang cầu lại dị thường sáng sủa.
Chính những con phi trùng này, đem toàn bộ Minh Hoàng sơn soi sáng rực rở vô cùng.
Trên Minh Hoàng sơn, có sáu đỉnh núi.
Minh Hoàng cung nằm trên đỉnh núi cao nhất.
Năm đỉnh núi khác có hình dáng như ngôi sao năm cánh, bảo vệ xung quanh Minh Hoàng cung thần thánh nhất, đương nhiên, trên năm đỉnh núi khác cũng có tòa cung điện hùng vĩ, chủ nhân bên trong đều là nhân vật có địa vị gần với Minh Hoàng nhất trong Minh giới.
Thế nhưng địa vị của năm vị chủ nhân kia cũng có phân chia cao thấp.
Chủ nhân của tòa cung điện nằm trên đỉnh núi bên trái chính diện Minh Hoàng cung, ngoại trừ Minh Hoàng, người có quyền lợi lớn nhất, cũng là một vị có địa vị cao nhất trong năm vị chủ nhân kia.
Bao nhiêu năm rồi, Minh Hoàng rất ít lộ diện can thiệp chuyện gì khác, đại đa số chuyện tình đều giao cho người này xử lý.
Lưu Bôn và Lưu Bào đáp xuống trên ngọn núi này, xác thực mà nói, là đáp xuống ngoài cửa lớn tường vây cung điện trên đỉnh núi.
Tuy rằng bọn họ nhậm chức trong Minh Hoàng cung, nhưng không dám tùy tiện xông vào trong tòa cung điện này… tòa Hắc Minh cung của Hắc Trì phu nhân![/FONT][/COLOR]