Đao Thần nói: "Ngươi là Lão lão gia, chính là cái tên định ra cái quy củ dắm thối của Sơn trang phải không?"
Người nọ cười nói: "Không sai, lão phu sống hơn một trăm tuổi, lại chỉ có một nhi tử, lão phu đương nhiên hy vọng nhi tử này của ta lấy nhiều vợ, làm cho Tây môn nhất tộc của ta phát dương quang đại. Ai biết được cái tên tiểu tử bất thành khí đó một hơi cưới mười tám bà vợ, mới sinh cho ta hai đứa cháu trai. Không ngờ được lại là đứa ngớ ngẩn. Thực ra cũng còn có một đống lớn cháu gái. Lão phu trong cơn giận dữ, đem danh tự thủa trước của Sơn trang cải thành 'Tình Nhân Sơn Trang', hy vọng các cháu gái này của ta tìm được cho ta một đứa cháu ngoại tốt."
Đao Thần nghe hắn nói xong, mới biết nguồn gốc của cái tên Tình Nhân Sơn Trang này. Đao Thần nói: "Cứ như ngươi nói như vậy, nữ tế ở rể của Tình Nhân Sơn Trang các ngươi đặc biệt nhiều. Bọn nam tử uống rượu đánh đàn ở ven hồ đều là con rể của Tình Nhân Sơn Trang các ngươi phải không?"
Người nọ nói: "Thông minh, thông minh. Lão gia hoả, ta biết tuổi của ngươi cũng đã cao, không thể tưởng được đầu óc vẫn còn linh hoạt như vậy. Đáng tiếc hôm nay lại chết tại nơi đây. Để ta hút khô nội lực của ngươi, đến lúc đó thiên hạ ai còn là đối thủ của lão phu...hắc hắc hắc."
Đao Thần vừa nghe, sắc mặt biến đổi, quát lên: "Lão quái vật, ngươi luyện tà môn công phu gì, yên nhiên muốn đem công lực của ta hút khô."
Người nọ nói: "Dù sao ngươi rồi sẽ chết, nói cho ngươi biết cũng chẳng hại gì. Ngươi chắc là đã nghe nói qua về Tứ Đại Tà Thư và Tứ Đại Thánh Thư phải không?"
Đao Thần nói: "Lão phu đương nhiên nghe nói qua."
Người nọ âm hiểm cười nói: "Lão phu luyện chính là một trong Tứ Đại Tà Thư 'Bạch Cốt Địa Ngục Lục'. Đến nay công lực của lão phu đã là thiên hạ đệ nhất hùng hậu. Ta lại nói cho ngươi biết một bí mật nữa. Ngươi có biết trong Sơn trang này của ta còn có bảo bối gì không?"
Đao Thần sắc mặt đại biến, kinh thanh hỏi: "Bảo bối gì?"
Người nọ nói: "Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự cũng ở nơi đây.....hắc hắc, mặc dù chỉ có một trong ba phần, nhưng là ta còn không có hiểu thấu được một phần năm. Như vậy nhiều năm nhờ vào bí kíp của Thiếu Lâm tự này, nếu không ta đã tẩu hoả nhập ma, bán thân bất toại rồi. Ngươi nói Tứ Đại Tà Thư này là ai cũng đều luyện được cả hay sao? Ngay cả lão phu là thiên chúng kỳ tài, nếu không có Tẩy Tuỷ Kinh bảo vệ, lão phu há có thể đưa 'Bạch Cốt Địa Ngục Lục' rốt cuộc đạt tới tầng thứ tám. Ta chính là cố ý dùng Tẩy Tuỷ Kinh để hấp dẫn ngươi đến đây. Thế nào, bây giờ ngươi chắc là đã biết cháu rể đó của ta nói là nửa thật nửa giả rồi phải không. Vì nếu không như thế, loại cao thủ như các ngươi lại như thế nào mà bất chấp tất cả nhất thiết phải đến xem xét."
Đao Thần nói: "Thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự quả thật là ở đây? Cái bảo bối đã hấp dẫn lão phu thật sự là Tẩy Tuỷ Kinh?"
Người nọ nói: "Lão phu không biết cái gì Thiếu Lâm Thất Tuyệt. Nhưng là trong tay lão phu đích xác có một quyển Tẩy Tuỷ Kinh, mặt trước viết năm chữ 'Thiếu Lâm Tự bí kíp'. Đó có thể chính là bảo bối của Thiếu Lâm Tự. Lão phu rất ít quan tâm đến việc trong chốn võ lâm. Thế nào, ngươi còn có chuyện gì muốn nói nữa không?"
Đao Thần đột nhiên ha ha cười, nói: "Lão quái vật, ngươi nghĩ rằng Đao Thần ta là loaị dễ đối phó vậy sao. Ngươi gạt ta tới đây, chẳng lẽ không phải là ta cố ý để ngươi lừa gạt. Bây giờ ta đã biết nơi đây xấu tốt như thế nào rồi, lão phu trước tiên đem trận này phá đi, sau đó sẽ lại đi tìm ngươi cũng không muộn."
Người nọ cười lạnh nói: "Lão gia hoả, lão phu để cho ngươi phá trận, xem ngươi lợi hại hay là 'Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận' của Tây Môn Nhất Tộc chúng ta lợi hại."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Đao Thần đã hét lớn một tiếng, Đại Khảm Đao từ bên hông cởi xuống, lăng không một đao, phát ra đao khí bài sơn đảo hải, đem binh khí trong vòng năm trượng trước người đánh bay ra. Nhưng những binh khí này cứng đầu một cách cổ quái, vừa bị đánh bay ra sau lại xoay tròn bay trở lại. Đao Thần vừa động chạm vào trận pháp, vô số binh khí nổi điên lên hướng Đao Thần và Phương Kiếm Minh đánh tới.
Đao Thần tay trái dắt theo Phương Kiếm Minh , tay phải cầm Đại Khảm Đao, uy phong lẫm lẫm xông loạn tứ phía bên trong trận. Hắn với đao trong tay thực sự lợi hại, những binh khí này còn chưa chạm tới thân đao, đã bị đao khí đánh bay ra. Đao Thần nghĩ lấy công kích mà đập tan hết tất cả binh khí, cũng là không thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đao Thần lại không phải là thần tiên, không thể không làm hắn chết vì mệt mỏi.
Đao Thần đánh nửa ngày, thuỷ chung không có nhìn thấy Phương Kiếm Minh có động tĩnh gì. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cố dứt ra nhìn một cái, suýt chút nữa tức đến hộc máu. Nguyên lai Phương Kiếm Minh không ngờ đang ngủ ngon giấc, hai mắt khép hờ, hít thở lên xuống nhịp nhàng, sắc mặt chẳng biết như thế nào lại lờ mờ lộ ra một cỗ hắc khí và sát khí.
Đao Thần sững sờ, thầm nghĩ: Tiểu tử này làm sao thế, chẳng lẽ là trúng độc sao? Nhìn vẻ ngoài không giống nha, sát khí của hắn như thế nào càng ngày càng dữ dội như vậy.
Đao Thần muốn nhất tâm đối phó 'Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận', không còn nhìn Phương Kiếm Minh nữa, Đại Khảm Đao vung lên, đem ba thanh lợi kiếm và năm cây đại đao đang bay đến trước người một thước đánh bay, phi thân nhảy lên không trung, vừa nhìn tứ phía. Hắn muốn tìm ra một nơi nào đó có thể thoát ra ngoài. Vừa mới nhìn, hắn đã thấy ở phương hướng Đông Nam tựa hồ có lối ra, lập tức múa đao liền kín khiến gió cũng không lọt, hướng Đông Nam phương tiến tới.
Cái người âm thầm che dấu ấy không có nói nữa, đại khái là đối với trận pháp của Tây Môn Nhất Tộc bọn họ rất có tín tâm, Đao Thần căn bản là không thể phá được. Hắn cũng vui vẻ đứng một bên quan sát. Đao Thần một cây Đại Khảm Đao, thực sự là có thế vạn người khôn địch, trong thời gian tích tắc đã vọt tới bên cạnh một cái tường vây ở phương hướng Đông Nam. Đao Thần quát to một tiếng, nhảy lên, thân hình bay vụt qua tường vây. Vậy mà khi vượt qua đầu tường, hai chân chạm đất, lại là trở về nguyên vị trí cũ. Đao Thần hướng thân đao đâm về phía trước, xem bức tường nọ tại nơi đó là thật không. Bất quá là trong trận có cái gì đó không thực. Đao Thần tức khí liên tục huy động chín đao, bổ ra ngoài tạo thành vùng đất trống chu vi đạt tới ba trượng, phi thân vọt lên, hướng Đông Nam phương hướng phóng đi, nói: "Lão phu không tin cứ thẳng hướng Đông Nam xông tới, lại không thể rời khỏi được. Trận này dù có lợi hai gấp đôi đi chăng nữa cũng phải có cái tận cùng nha."
Đao Thần đối với trận pháp không hiểu rõ lắm, cứ tưởng rằng hướng về một phương vọt tới, sớm muộn gì cũng giúp cho hắn phá vỡ được trận. Nên biết rằng trận pháp đều có một trận nhãn (mắt trận), ngươi nếu tìm không được trận nhãn, có chạy cả đời cùng đừng có mơ tưởng chạy ra khỏi, chỉ có thể tại một vài nơi vòng đi vòng lại. Đao Thần thẳng đường chạy như bay, cũng không biết đã bay vọt qua tường vây nhiều ít bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có xông ra được.
"Con mẹ nó! Trận pháp quỷ này là như thế nào đây, ta một đường này chí ít cũng đã bay vọt tới trên một trăm dặm, như thế nào lại không ra khỏi được. Năm đó lão phu bị một vài lão gia hoả Thiên Sơn sử dụng kiếm trận vây khốn, lão phu chỉ cần đem toàn thân công lực quán chú vào thân đao, bổ xuống vài cái đã đem kiếm trận đánh cho vỡ tan thành từng mảnh. Còn lão nhân này ẩn Đông náu Tây lão phu không dựa vào đâu được."
Hiểu biết của Đao Thần đối với trận pháp, đơn thuần là những điều nhận thức được khi đại chiến với Thiên Sơn Thất Lão vào vài chục năm trước. Hắn lúc ấy dựa vào nội lực thâm hậu, với cách đánh liều mạng, đao pháp điên cuồng, không bao nhiêu thời gian đã làm cho Thiên Sơn Thất Lão chịu thiệt thòi lớn dưới tay hắn, bị hắn đem Thiên Sơn kiếm trận phá vỡ. Kiếm trận đó của Thiên Sơn phái cùng Thất Tinh kiếm trận của Võ Đang nổi danh ngang nhau, há dễ dàng phá vỡ như vậy. Lúc đó Đao Thần vừa mới được Võ Lâm Bách Sự Thông xếp lên trên Thiên Bảng, lúc đó hắn cũng vừa sáu mươi tám tuổi. Bảy trưởng lão này của Thiên Sơn phái là sư đệ của Thiên Sơn Chưởng Môn Nhân, niên kỷ so với Đao Thần chỉ hơn vài tuổi. Đao Thần dùng một địch bảy, phá kiếm trận, khiến đệ tử Thiên Sơn phái mất hết thể diện. Sau đó chính Chưởng môn Chung Tử Đan của Thiên Sơn phái đuổi theo ra ngoài, cùng Đao Thần một đối một. Đao Thần biết rằng có cùng Chung Tử Đan đánh nhau tới hơn một ngàn chiêu, cũng không hẳn có khả năng thắng được hắn. Không thể làm gì khác hơn là bỏ chạy. Chung Tử Đan đó là người trên Thiên Bảng, hơn nữa tên còn được xếp ở vị trí thứ ba, trên cả Đao Thần. Tuy nhiên võ công hai người cũng chỉ kẻ nửa cân người tám lạng. Nhưng Đao Thần cũng là có chút cần phải học hỏi hắn. Vì thế mà ngày nọ, khi Cừu Phong kia nhắc đến hắn năm đó một mình xông lên Thiên Sơn phái, Đao Thần nói đó là hắn "lúc tuổi trẻ đã có những hành động càn rỡ". Hắn lúc ấy đã sắp bảy mươi, còn nhỏ cái nỗi gì. Chỉ bất quá thanh minh bản thân lúc ấy có chút tự đại thôi.
Đao Thần phá không được "Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận" của Tình Nhân Sơn Trang này, lực hấp dẫn của Tẩy Tuỷ Kinh kia lại chưa từng yếu bớt, khiến cho chân khí của hắn chạy loạn khắp nơi, uy lực mặc dù cường đại, nhưng là một chút tác dụng cũng không có. Hắn tại bên trong Thương Long Cốc mất đi ba tầng nội lực, đối với hắn mà nói là một yếu hại trí mạng. Nếu không hắn hôm nay có thể sử xuất "Khuynh Thành Nhất Đao", có lẽ còn có thể đem trận này phá vỡ. Hắn bây giờ nếu miễn cưỡng sử xuất 'Khuynh Thành Nhất Đao', không thể nói trước được là có kết quả hay không, ngược lại hắn sẽ chết tại bên trong trận là cái chắc.
Đao Thần đúng lúc gấp rút
lại hết cách, đột nhiên Phương Kiếm Minh ở trong tay cử động, bất ngờ từ trong tay hắn trơn tuột phóng ra. Đao Thần cư nhiên không thể nắm giữ được hắn. Phương Kiếm Minh quay đầu lại, hai mắt hắc quang chợt loé, dùng một loại thanh âm cực kỳ lạnh lẽo nói: "Ngươi lui ra, để ta tới phá trận."
Khẩu khí nói chuyện của Phương Kiếm Minh, không phải chính là thanh âm nọ, cái thanh âm mà khi trước ở bên trong Thương Long Cốc , lúc mới gặp Thiên Thiền Đao, cùng Thiên Thiền Đao nói mấy câu khó hiểu đó sao? Đao Thần thấy vẻ mặt hắn có điểm si ngốc, lại có chút lạnh lùng, trong lòng thấy lạ kỳ. Lại thấy Phương Kiếm Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn phía sau, xoay tay lại chỉ một chưởng, tạo ra một vùng đất trống dài đến hai mươi trượng, làm Đao Thần cả kinh hai mắt trợn tròn, còn tưởng rằng mình đang nằm trong mộng.
Phương Kiếm Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đao Thần, trong hai mắt hắc quang bạo xạ, chậm rãi cử Thiên Thiền Đao lên. Động tác của hắn mặc dù thong thả, nhưng Đao Thần lại biết rằng trong cử động đó của Phương Kiếm Minh, hàm chứa một lực lượng kinh thiên động địa. Cho dù Thiên Bảng bài danh đệ nhất Độc Cô Động Thiên phục sinh, cũng không có lợi hại như vậy. Bởi vì Phương Kiếm Minh đã biến đổi thành một người khác, trong tay hắn lại là Thiên Thiền Đao.
"Chao ôi.... tiểu tử này có chuyện gì vậy?"
Người kia rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
Phương Kiếm Minh cười lạnh nói: "Ngươi cuối cùng cũng đã khai khẩu, nếu không ta còn không dễ phá trận." Nói xong, phi thân bay lên, một đường hướng chính Bắc phương lao tới. Thiên Thiền Đao không có ra khỏi vỏ, nhưng đã mang theo một cỗ lực lượng huỷ thiên diệt địa làm cho cái trận pháp đang còn nguyên vẹn đó bắt đầu chấn động.
"Không tốt, trúng kế rồi...." Người kia thất thanh kêu lên. Phương Kiếm Minh một đao phi xuất, chỉ một đao, hắn đã biết phương vị của người nọ, một đao đã đem trận pháp phá vỡ, binh khí vô số đã không còn, cái sân rộng cũng không thấy nữa. Hai người bọn họ đã tới bên trong một cái phòng xa lạ, phòng cũng rất rộng rãi, không có bao nhiêu đồ đạc, tại cuối phòng có một cái giường lớn, trên giường lúc này ở giữa có một người nằm nghiêng, đưa lưng về phía bọn họ.
Hết chương 38.