[Lịch Sá» - Quân Sá»±] Äại Tống Phong Lưu Tà i Tá» - Ngá» Háºu Phương Tình - Chương 270
Äại Tống Phong Lưu Tà i Tá»
Quyển 1: Thánh Nhân Xuất Thế
Chương 1: Nhục Nhã
Tác giả: Ngá» Háºu Phương Tình
Dịch: JiNjNguyen
Nguồn: Sưu tầm
Cảnh tượng trong mắt hắn hiện lên tháºt mÆ¡ hồ.
Hắn Ä‘ang nằm trên giưá»ng, trước mắt là má»™t bà lão tóc hoa râm Ä‘ang khóc. Má»™t ông lão Ä‘ang vuốt râu, má»™t tay bắt mạch hắn.
Ông lão mặc một bộ áo dà i, tóc bạc trắng.
Nhìn cách bố trà trong phòng, toà n bá»™ Ä‘á»u là đồ đạc thá»i cổ đại.
- Ta đang ở đâu ?
Triệu Thanh Thà nh thầm nghĩ.
Lúc nà y, hắn cảm thấy trong đầu dưá»ng như có má»™t thanh âm Ä‘ang thì thầm vá»›i hắn:
- Ngươi là ai ?
Triệu Thanh Thà nh cảm thấy trong đầu hắn dưá»ng như có má»™t ngưá»i nữa, má»™t trà nhá»› thứ hai, chÃnh là trà nhá»› cá»§a thân thể nà y.
Ta xuyên việt, đây là ý nghĩ đầu tiên của hắn.
Thông qua trà nhá»› cÅ©, hắn hiểu rằng hắn vẫn chưa chết, hoặc có thể nói rằng thân thể cá»§a hắn đã chết, nhưng linh hồn lại vượt thá»i gian, trở vá» Tống triá»u má»™t ngà n năm trước, và hiện tại Ä‘ang phụ thể lên ngưá»i thiếu niên nà y.
Hiện tại chÃnh là năm 1016 trước công nguyên. Ngưá»i hắn nháºp hồn và o tên là Thạch Kiên, năm nay chỉ má»›i tám tuổi. Phụ thân hắn khi hắn bốn tuổi được Ä‘iá»u đến Giang Ninh phá»§ nắm quyá»n, nhưng ngà y vui ngắn chẳng tà y gang, phụ thân hắn mắc bệnh lao, không thể không cáo lão hồi hương. HÆ¡n nữa còn lây bệnh cho mẹ hắn, má»™t năm sau cha mẹ hắn cùng mất.
Phụ thân hắn mặc dù khi còn sống là quan viên triá»u đình, nhưng lại không kinh doanh, gia cảnh không được tốt, sau khi bá»n há» mất, Thạch Kiên sống cùng bà ná»™i. Hai năm sau, vì kế sinh nhai, bà mang Thạch Kiên tá»›i ở nhá» bằng hữu cá»§a phụ thân là Lý Quốc An. Hắn và Lý gia còn có má»™t hôn ước, tám năm trước, khi hắn sinh ra, Lý gia cÅ©ng sinh hạ má»™t đứa con gái. Hai nhà vì váºy mà ước định hôn nhân cho hắn.
Triệu Thanh Thà nh thông qua trà nhá»› cÅ© còn biết rằng, thiếu niên mà hắn phụ thể rất chăm há»c, chỉ là , má»™t chút tri thức kia so vá»›i vinh quang, bằng cấp, tam đại há»c vị cá»§a Triệu Thanh Thà nh thì không tÃnh là gì cả. HÆ¡n nữa, trong thế giá»›i nà y, trong đầu có ngà n năm tri thức liệu có mấy ngưá»i có thể so được vá»›i Triệu Thanh Thà nh ?
Bà lão kia nhìn Thạch Kiên rồi cao hứng nói:
- Tỉnh rồi, con của ta, đừng là m ta sợ.
Nói xong nước mắt lại tuôn trà o.
Ông già bên cạnh nói:
- Lão phu nhân, lệnh công tá» chỉ nhiá»…m phong hà n mà thôi, nghỉ ngÆ¡i và i ngà y sẽ khá»e lại.
- Cảm ơn thầy thuốc Lưu.
Bà lão cúi đầu hà nh lá»… rồi lấy ra mấy chục đồng tiá»n đưa cho ông lão.
Ông lão thở dà i nói:
- Tuy nhiên, lệnh công tá» thân thể yếu nhược, phải tiếp tục Ä‘iá»u dưỡng.
Triệu Thanh Thà nh cưá»i thầm, hóa ra vừa rồi khi hắn chiếm lấy thân thể nà y, tên thiếu niên nà y vốn chỉ lo Ä‘á»c sách, không táºp luyện, thêm nữa cuá»™c sống khó khăn, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên cÆ¡ thể suy yếu. Mấy hôm trước hắn nhiá»…m phong hà n, nói cách khác chÃnh là cảm mạo, thiếu chút nữa mất mạng, ngay tại lúc hắn suy yếu nhất, linh hồn Triệu Thanh Thà nh xuyên việt thừa cÆ¡ chiếm lấy thân thể. Triệu Thanh Thà nh cảm thấy hiện tại trong đầu hắn có má»™t luồng tư tưởng khác, có thể chÃnh là linh hồn chá»§ thể cá»§a Thạch Kiên, chỉ là linh hồn nà y vô cùng yếu nhược, hiện tại đã bị Triệu Thanh Thà nh hoà n toà n chiếm Ä‘oạt thân thể.
Triệu Thanh Thà nh nghÄ© thầm, nếu ông trá»i không để ta chết, cho ta cÆ¡ há»™i tái sinh thì thân thể nà y từ nay chÃnh là cá»§a ta.
Trong chốc lát, hắn bắt đầu là m quen với cơ thể mới, khống chế toà n thân, trong quá trình nà y, hắn cảm giác như linh hồn yếu ớt kia có chút bất bình, nhưng hắn không thèm để ý.
Hắn đứng dáºy, đỡ bà lão lên rồi nói:
- Bà ná»™i, không cần lo lắng, cháu khá»e rồi.
Trong lòng hắn thầm quyết định, sao nà y táºp luyện cho thân thể má»›i nà y tháºt tốt, nếu không đến lúc bị bệnh nặng lại bị má»™t tên khác xuyên việt nháºp và o….thì chẳng phải linh hồn cá»§a mình sẽ như thiếu niên kia, tan thà nh tro bụi hay sao. Bản thân mình và tên thiếu niên kia tiá»n thân Ä‘á»u giống nhau, chỉ lo Ä‘á»c sách, thân thể suy yếu nên má»›i bị lÅ© gian phu dâm phụ kia bức chết.
Hắn cúi đầu thi lễ với đại phu:
- Äa tạ tiên sinh
Triệu Thanh Thà nh gia thế khá tốt, kiếp trước gia đình hắn là chá»§ má»™t xà nghiệp lá»›n, tuy rằng cả hai kiếp thân thể hắn Ä‘á»u rất yếu nhược, nhưng khà độ cá»§a hắn rất tốt. Hiện tại linh hồn dung hợp vá»›i thân thể má»›i, tá»± nhiên mang theo khà độ nà y.
Giá»ng nói cá»§a hắn không lá»›n, không nhá», không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vô cùng nho nhã, lá»… độ.
Lưu đại phu nhìn thấy, quay lại nói với bà lão:
- Lệnh công tỠquả nhiên thừa hưởng phong phạm của phụ thân năm đó, vô cùng khà phách.
Xem ra, phong phạm vừa rồi của Thạch Kiên đã thuyết phục được lão.
Triệu Thanh Thà nh sá»ng sốt, hắn không rõ lão thầy thuốc nà y nói hắn giống ai, sau nghÄ© lại, phụ thân Thạch Kiên là quan ở Giang Ninh, theo cấp báºc quan viên cá»§a Tống Triá»u thì là quan bát phẩm, quan văn bát phẩm.
Triệu Thanh Thà nh nghe hắn khÃch lệ, thản nhiên cưá»i, dá»±a và o ngưá»i bà lão không đáp lại.
Vị thầy thuốc há» Lưu thấy váºy lại gáºt đầu tán thưởng.
Bà lão tiá»…n Lưu đại phu sau đó quay lại xoa đầu Thạch Kiên cưá»i nói:
- Tôn nhi láu lỉnh, ngươi hù bà nội muốn chết. Nếu ngươi có chuyện gì, là m sao bà nội có thể sống nổi ?
Triệu Thanh Thà nh nắm tay bà lão, ngắm nhìn khuôn mặt hòa ái cá»§a bà rồi lại nhá»› tá»›i bà ná»™i cá»§a hắn. Chỉ là khi đó hắn quá nhá», không cảm nháºn được tình yêu vÄ© đại nà y, chỉ cho tá»›i khi bà nhắm mắt quy tây, dù hắn có muốn báo đáp cÅ©ng đã muá»™n. Ngưá»i trước mặt hiện tại mặc dù không phải thân nhân cá»§a hắn, nhưng là thân nhân cá»§a thân thể nà y, hắn thầm quyết định, sau nà y nhất định phải báo đáp bà ná»™i tháºt tốt.
NghÄ© tá»›i đây, hắn cảm thấy ná»™i tâm chợt trà o dâng, hắn biết cảm xúc nà y chÃnh là cá»§a linh hồn trước đây lưu lại, vui mừng vì quyết định cá»§a hắn mà trà o dâng.
Hắn nói:
- Bà ná»™i, cháu thá» vá» sau sẽ không để ngưá»i phải lo lắng nữa.
Vừa má»›i nói xong, cá»a chợt báºt mở, má»™t tiểu cô nương bước và o. Nà ng mặc má»™t bá»™ váy hoa ngắn mà u lục, phÃa dưới mặc má»™t chiếc quần dà i mà u hồng, đôi mắt to, mái tóc kẹp như Ä‘uôi ngá»±a, khẽ lắc lư theo nhịp bước, nhìn vô cùng đáng yêu, hoạt bát.
Nà ng nhìn Thạch Kiên rồi vui sướng chạy tới:
- Kiên đệ đệ, đệ khá»e rồi sao ?
Triệu Thanh Thà nh thông qua trà nhá»› cá»§a Thạch Kiên nà ng biết rằng cô gái nà y chÃnh là Lý Tuệ, ngưá»i được chỉ hôn vá»›i hắn, hắn lại cảm thấy ý nghÄ© cá»§a hắn có chút vui sướng, như tâm tình cá»§a linh hồn còn lưu lại. Hai ngưá»i trẻ tuổi, vô tư, nà ng sinh ra sá»›m hÆ¡n Thạch Kiên và i tháng vì váºy luôn gá»i hắn là đệ đệ. Nhưng Triệu Thanh Thà nh còn qua trà nhá»› biết rằng, sau khi bà ná»™i mang hắn tá»›i nương tá»±a Lý gia, mẫu thân Lý Tuệ và má»i ngưá»i láºp tức thay đổi thái độ, nếu như không có gì biến hóa, có lẽ việc hôn nà y khó có thể tiếp tục.
Nói xong, Lý Tuệ lấy từ trong lòng ra một quyển sách dà y, Triệu Thanh Thà nh nói:
- Cảm ơn.
Hắn biết rằng thiếu niên nà y bình thưá»ng sách vở mà hắn xem Ä‘á»u nhá» thiếu nữ nà y lấy trá»™m từ trong phòng phụ thân. Việc nà y phụ thân cá»§a Lý Tuệ cÅ©ng phát giác, tuy rằng sá»± khốn quẫn cá»§a Thạch gia hôm nay khiến hắn hối háºn vá» hôn ước trước đây, nhưng dù sao đó cÅ©ng là đứa con cá»§a bằng hữu, hắn cÅ©ng hy vá»ng rằng Thạch Kiên có tiá»n đồ, vì váºy cố tình ra vẻ như không biết.
Triệu Thanh Thà nh dá»±a và o trà nhá»› cá»§a thiếu niên, thấy rất nhiá»u thư sách hắn Ä‘á»c qua, nhưng lại không được ai dạy bảo, chỉ là tá»± há»c, muốn thà nh tà i ? Chỉ sợ còn khó hÆ¡n lên trá»i.
Trong trà nhá»› cá»§a thanh niên nà y Triệu Thanh Thà nh phát hiện không Ãt sai lầm, chưa nói tá»›i ná»™i dung chá»— có chá»— không.
Tuy nhiên Ä‘iá»u nà y không ảnh hưởng gì, ở thá»i đại nà y, hắn mang theo ngà n năm văn hóa cá»§a tương lai, ba há»c vị cá»§a hắn ở tiá»n kiếp cÅ©ng không phải vứt không, đối vá»›i văn há»c niên đại nà y, hắn có lý giải rất sâu, thêm nữa, thân thể má»›i nà y má»›i chỉ tám tuổi, thá»i gian còn rất nhiá»u, hoà n toà n có thể tiến thêm má»™t bước.
NghÄ© tá»›i đây, trong lòng hắn chợt phát ra vạn trượng hà o tình, hắn Ä‘i vá» phÃa cá»a sổ, ngắm hà ng cây bên ngoà i, trong lòng thầm hô lá»›n:
- Äại Tống, ta đến đây. Từ nay vá» sau, ta chÃnh là Thạch Kiên !!
Giá» khắc nà y, trong mắt hắn ánh lên má»™t tia sáng sâu thẳm, đối vá»›i hai ngưá»i Ä‘ang nhìn hắn kia, hắn chỉ là má»™t tiểu tá» ngây thÆ¡, vô tri, nếu để ý hai ngưá»i khẳng định phát hiện ánh mắt vừa rồi cá»§a hắn hoà n toà n không phải ánh mắt cá»§a má»™t tiểu tá» má»›i tám tuổi, mà là cá»§a má»™t trung niên trầm ổn.
Lý Tuệ nhìn ánh mắt kiên định cá»§a Thạch Kiên, nà ng cảu thấy đệ đệ cá»§a nà ng giá» khắc nà y chợt tá»a ra mị lá»±c mê ngưá»i, vá» phân nguyên nhân tại sao như váºy thì chÃnh nà ng cÅ©ng không biết.
Và o lúc nà y, cá»a lại báºt mở, ngưá»i tiến và o chÃnh là mẫu thân cá»§a Lý Tuệ, nhìn bá»™ dáng hung hăng cá»§a bà ta, Thạch Kiên không khá»i thở dà i, bị ngưá»i nà y bắt gặp ở đây, không biết Lý Tuệ lại phải nghe gì nữa.
Quả nhiên, bà ta mở miệng là quở mắng Lý Tuệ:
- Tại sao ngươi lại chạy tới đây, không phải ta đã nói cho ngươi biết, ngươi không được đến gần tiểu tỠnà y sao ?
Rồi lại quay vá» phÃa bà ná»™i Thạch Kiên nói:
- Các ngươi không biết tự nhìn bản thân hay sao ? Không biết các ngươi hiện tại là loại gì sao ?
Nói xong lại xỉ vả Thạch Kiên:
- Ngươi tuổi còn nhá», không chịu há»c hà nh, như má»™t con hát, chỉ biết câu dẫn tiểu cô nương !!!
Phụ thân Lý Tuệ vốn là cá» nhân, còn đảm nhiệm chức vụ quản lý, là vợ cả đáng lẽ phu nhân nà y không thể mắng chá»i ngưá»i khác như đám tiểu dân đầu đưá»ng xó chợ như váºy má»›i phải, nhưng hiện tại, mụ nà y chá»i ngưá»i so ra còn ngoa ngoắt hÆ¡n cả lÅ© đầu đưá»ng xó chợ.
Ở giai Ä‘oạn nà y cá»§a Tống triá»u, Ä‘a phần dân chúng Ä‘á»u là văn nhân, thÃch từ phú. Lúc nà y, con hát thân pháºn rất hèn hạ, con hát nam thì lại cà ng thấp hèn, Ä‘a phần chấp nháºn chỉ vì mưu sinh. Cho đến thá»i Minh, ca hát má»›i thà nh má»™t loại tục lệ, còn ở Tống triá»u, thân pháºn con hát luôn phải chịu má»™t thái độ khinh bỉ, coi thưá»ng.
(Con hát: tương tự ca kỹ)
Mẫu thân Lý Tuệ Ä‘em Thạch Kiên so sánh vá»›i con hát, quả thá»±c là sỉ nhục rất lá»›n vá»›i Thạch Kiên. Bà ná»™i Thạch Kiên ở bên cạnh cÅ©ng tức giáºn run rẩy cả ngưá»i.
Kiếp trước, Thạch Kiên vốn là má»™t ngưá»i tá»± cao, luôn được má»i ngưá»i tôn trá»ng, hắn cà ng không thể chịu nổi sá»± sỉ nhục nà y, hắn quay lại nói:
- Lý phu nhân, không cần lo lắng, và i ngà y nữa ta sẽ rá»i khá»i Lý phá»§.
Mẫu thân Lý Tuệ vừa nghe thấy, còn tưởng rằng lá»— tai mình có vấn Ä‘á», nhưng sau khi nà ng nhìn thấy sá»± khinh thưá»ng trong ánh mắt cá»§a thiếu niên gầy gò trước mặt, nà ng nghiến răng nghiên lợi nói:
- Tốt, có chà khÃ, ta chống mắt xem và i ngà y nữa các ngươi có phải nhìn thấy các ngươi trong nhà cá»§a ta nữa hay không.
Nói xong, nà ng nổi giáºn đùng đùng, túm lấy Lý Tuệ ra khá»i căn phòng, vừa Ä‘i vừa mắng.
Nhìn nà ng rá»i Ä‘i, bà lão thở dà i:
- Cháu cá»§a ta, sao vừa rồi con lại nói váºy, chúng ta Ä‘ang nương nhá» mái hiên nhà ngưá»i ta, không thể không cúi đầu.
- Bà ná»™i, ngưá»i yên tâm, con sẽ có cách.
Thạch Kiên nói
Bà lão nặng ná» thở dà i. Kỳ tháºt khi bước và o Lý phá»§, bà cÅ©ng không phải ăn không ngồi rồi, má»—i ngà y Ä‘á»u phải lau dá»n, nấu nướng giúp Lý gia, so vá»›i đầy tá»› thì chỉ thua má»™t tá» công văn mà thôi. Rá»i khá»i Lý phá»§, bà có thể là m thuê cho ngưá»i khác, nhưng nếu ký và o công văn ở đợ, là mẹ cá»§a má»™t mệnh quan triá»u đình, so vá»›i chết còn khó chịu hÆ¡n.
Thạch Kiên có thể nói như váºy vì hắn tá»± tin và o tri thức cá»§a hắn, hắn không tin ở thá»i cổ đại nà y, hắn không thể nuôi sống gia đình hắn. Nhưng bà lão lại nghÄ© hắn chỉ là trẻ con mà thôi. Kể cả mẫu thân Lý Tuệ cÅ©ng không tin rằng hắn tháºt sá»± rá»i khá»i Lý phá»§, tháºm chà còn chuẩn bị và i ngà y nữa sẽ tá»›i xỉ vả cả tổ tông Thạch Kiên.
Má»™t ngà y sau, Thạch Kiên cảm thấy thân thể đã tốt lên rất nhiá»u, hắn liá»n ra ngoà i xem xét, muốn xem có cách nà o có thể kiếm được tiá»n hay không.
Last edited by ™HoaLân; 02-03-2012 at 10:04 PM.
|