Sáng sớm ngày hôm sau, vừa trực đêm xong Chúc Bỉnh Quân xuất hiện trên hành lang.
Anh chàng đẹp trai mang theo mệt mỏi nhưng vẻ mặt vẫn có thể thay cơm như trước, chẳng qua hôm nay không ai dám đến gần bắt chuyện. Ánh mắt sầu lo quan tâm vẫn dõi theo bóng dáng anh, mọi người đều biết, bác sĩ Chúc sẽ gặp phiền toái lớn.
Bởi vì Lã chủ nhiệm chẳng những sáng sớm đã tới, còn vừa đến liền nói, kêu Chúc Bỉnh Quân sau khi xong việc lập tức lăn lại văn phòng chủ nhiệm, thần thái sắc bén nghiêm túc làm cho tất cả mọi người lâm vào sợ hãi. Mà Lã chủ nhiệm mặc dù nhốt mình trong văn phòng nhưng dòng khí cường đại hắc ám vẫn không ngừng phóng xạ ra ngoài, thật sự rất đáng sợ !
Bác sĩ Chúc thực có can đảm, thần thái anh như mọi ngày sau khi hoàn thành công việc, lẳng lặng đi đến văn phòng chủ nhiệm. Kỳ thực anh biết rõ sẽ đối mặt với mưa rền gió dữ như thế nào, nhưng việc nên đến chính là trốn không xong.
Anh vừa mở cửa ra, đã thấy Lã Nho Hạo ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, anh liền nghênh diện dòng khí hắc ám mà đi.
Chúc Bỉnh Quân ngay cả đầu cũng chưa nâng, cũng hoàn toàn không nhận tội, anh đứng ở trước bàn nhận phạt.
Ba! Một văn kiện rơi xuống ở trước mặt anh.
Chúc Bỉnh Quân ngay cả không cần mở ra cũng biết bên trong là cái gì.
Giấy cam kết, là anh tự tay ký xuống.
“Cậu –” Lã Nho Hạo mở miệng, cũng là tức giận đến nói không được. Từng ngụm từng ngụm hô hấp xuống, miễn cưỡng tạm thời đè nén xuống tính tình, lạnh lùng hỏi: “Cậu, có gì để nói không?”
Có gì để nói ? Chúc Bỉnh Quân trầm mặc tự hỏi.
“Meo Meo, cô ấy –”
“Không được kêu nó như vậy! Em gái tôi có tên họ! Ai cho cậu kêu nhũ danh của nó?” Lúc này Lã Nho Hạo mới thật sự bùng nổ mạnh, giận đến đập bàn dựng lên, “Tôi đã hỏi qua, nó nói các người là tình cờ gặp, sau đó nó bắt đầu theo đuổi cậu. Tân Mạn trẻ người non dạ, thích hồ nháo còn không nói, cậu còn theo nó phát điên cái gì? Chỉ cần có phụ nữ đưa lại thì ngay cả là ai cậu cũng không cự tuyệt sao?”
Tuy rằng biết lúc này câm miệng là trên hết, đáp lại sẽ chỉ làm tình huống càng tệ hơn, nhưng Chúc Bỉnh Quân vẫn không nhịn được.
“Cô ấy không có theo đuổi em.” Chúc Bỉnh Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của Lã Nho Hạo, ngữ khí như chém đinh chặt sắt.
Gân xanh trên trán Lã Nho Hạo đang nổi lên, giận tới cực điểm, lại ngược lại đè thấp tiếng nói, mang theo một loại khủng bố dãn ra. “Ý cậu là cậu chủ động theo đuổi ?”
Nên nói thế nào đây? Quả thật không phải Chúc Bỉnh Quân muốn qua lại với cô ấy như thói quen ngày thường, thậm chí, anh còn từng cự tuyệt. Nhưng chính anh cũng rõ, cự tuyệt là bởi vì anh sợ mình rất nhanh sẽ dừng chân lại, hơn nữa –
Hơn nữa, nếu ngay cả anh cũng bỏ đá xuống giếng, trốn tránh trách nhiệm thì Lã Tân Mạn sẽ thảm hơn!
Cho nên, anh gật đầu khẳng định. “Là em theo đuổi cô ấy.”
“Tôi thất vọng về cậu quá rồi.” Lã Nho Hạo lãnh khốc nói: “Em gái tôi đầu óc không thông minh, nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài thì không nói, cậu chơi nhiều năm như vậy cư nhiên cũng bị diện mạo nó hấp dẫn sao? Cậu cũng không lựa chọn sao? Có ngốc bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần xinh đẹp là được rồi sao, dù sao cũng chỉ là chơi một chút mà thôi phải không?”
Chúc Bỉnh Quân nhíu mày, anh không đồng ý cũng không tán thành cách nói như vậy. Huống chi, Lã Tân Mạn một chút cũng không ngốc. Có thể nhiều lần né tránh qua Lã chủ nhiệm, đến bệnh viện gặp anh, cũng có thể cẩn thận thu thập tin tức, đúng lúc thích hợp “tình cờ gặp” anh, ở nơi phức tạp như hộp đêm mà vẫn đi lại tự nhiên, toàn vẹn trở ra…… nếu ngu ngốc làm sao mà làm được như vậy? Lã chủ nhiệm không phải quá coi thường em gái mình rồi sao.
Lã Nho Hạo thấy vẻ mặt anh không cho là đúng, càng phát ra phẫn nộ, chỉ vào tập hồ sơ trên bàn, trầm giọng chất vấn: “Hơn nữa nói đến cái này, cậu còn nhớ năm đó là đồng ý với tôi như thế nào hay không ?
Năm đó, ở trong văn phòng chủ nhiệm, cũng từng có cảnh tượng tương tự, chẳng qua lúc ấy Lã Nho Hạo chính là chủ trị y sư, vì đàn em cấp dưới Chúc Bỉnh Quân ra mặt nghĩa khí.
“Thành tích ở trường của bác sĩ Chúc vô cùng vĩ đại, biểu hiện thực tập cũng rất lắm, chỉ là……” Ngay lúc đó chủ nhiệm khoa vuốt cằm, vẻ mặt thật do dự nói: “Ở khác phương diện dường như…… rất được hoan nghênh, rất sống động một chút.”
Lão chủ nhiệm nói chuyện thực khách khí uyển chuyển, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng, tất cả đều là bởi vì hôm trước Chúc Bỉnh Quân mới bị bại lộ một chuyện quá lớn, cho nên khi thi vào bổn viện mọi người không ai muốn nhận.
Bại lộ chính là, trong lúc anh thực tập, cư nhiên quen với con gái giám đốc bệnh viện. Đoạn quan hệ này cuối cùng làm xôn xao dư luận, thiên kim của Đổng sự kiêu căng chẳng những vì việc tình nhân cãi nhau mà đại náo phòng trực ban mấy lần, thậm chí còn có ý đồ tự sát, may mắn uống thuốc ngủ liều không mạnh, sau khi đưa đi cấp cứu cũng không lo ngại. Nhưng là lão Đổng sự lâm vào tức giận!
Rất nhanh, tin tức truyền khắp toàn viện, không có một khoa nào dám thu Chúc Bỉnh Quân — ai muốn tìm phiền toái a ?!
Sau lại là Lã Nho Hạo ra mặt bảo đảm. Lã Nho Hạo chẳng những là đàn anh ở học viện y của Chúc Bỉnh Quân, mà còn là tiền bối của đội bóng bầu dục thời trung học, đại học. Anh chém đinh chặt sắt cam đoan với trưởng quan: “Hành vi của cậu ấy từ nay tôi sẽ phụ trách theo dõi, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự phát sinh!”
Còn phụ thêm một giấy cam kết, muốn Chúc Bỉnh Quân đồng ý kí tên, cam đoan không cùng nhân viên trong bệnh viện có liên quan — bao gồm cả người nhà của họ — cũng không có khúc mắc về chuyện tình cảm, nếu có chút vi phạm nào, anh phải lập tức cuốn gói lên đường, hơn nữa chi nhánh của bổn viện cũng vĩnh viễn không mướn anh!
Có cam đoan của Lã Nho Hạo, hơn nữa biểu hiện của Chúc Bỉnh Quân thật sự vĩ đại, lão chủ nhiệm cũng cố mà thu nhận anh.
Rồi sau đó, Chúc Bỉnh Quân quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, về sau, mặc kệ bao nhiêu bác sĩ, y tá thậm chí là bệnh nhân hay người nhà của họ tỏ vẻ hảo cảm đối với anh, anh đều cẩn thận duy trì khoảng cách thích hợp mà khách khí. Muốn chơi, đều chơi ở bên ngoài.
Không ngờ gió êm sóng lặng vài năm, anh cư nhiên vẫn để xảy ra chuyện! Hơn nữa, không may lần này đối tượng gặp chuyện dĩ nhiên là người trực tiếp tương quan đến anh năm đó – Lã Nho Hạo.
Tình huống, còn có thể càng tệ hơn không?
“Nói rõ ràng ra đi. Cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu chủ động hay là em gái tôi chủ động?”
Lã Nho Hạo còn cho một cơ hội cuối cùng, “Nếu đúng như Tân mạn nói, từ đầu tới đuôi cậu cũng không hề cảm kích, như vậy cậu vẫn có thể như trước, tôi không phải người không phân biệt thị phi, tôi cũng tin tưởng cậu, sẽ còn xin lỗi cậu, là tôi không quản tốt em gái mình.”
Chỉ cần thừa nhận như vậy là được. Chỉ cần nói mình không biết việc gì là được rồi. Như vậy tất cả trách nhiệm đều ở trên người Lã Tân Mạn, anh chính là người vô tội bị hại……
Nhưng anh không có biện pháp nói dối. kỳ thật lúc anh biết tên của cô, cũng biết cô là ai rồi.
“Từ đầu tới đuôi em đều biết chuyện.” Chúc Bỉnh Quân thản nhiên nói, “Tuy rằng chủ nhiệm không nói nhưng bọn em cũng biết được chủ nhiệm có em gái; Hơn nữa, đàn chị Giai Cần cũng nhắc qua tên Tân Mạn một hai lần.”
Huống chi, anh đã sớm hoài nghi, Lã Tân Mạn đối với bệnh viện rõ như lòng bàn tay, hơn nữa họ “Lã” này cũng không phải phổ biến, nào có chuyện khéo như vậy ? Chỉ cần lén điều tra một chút thì biết được tình hình thực tế cũng không phải rất khó khăn.
Chỉ là Chúc Bỉnh Quân cũng không nói gì để phá vỡ.
Rõ ràng đã biết, lại vẫn đem tiền đồ của chính mình dứt bỏ, còn quay lưng với sự tín nhiệm của trưởng quan, chỉ đơn giản là sự đơn thuần của cô ấy có lực hấp dẫn quá mạnh mẽ, anh không có biện pháp, chậm rãi đến gần cô –
Không phải chưa từng có giãy dụa, không phải không có do dự, chỉ là……
Không khí trong văn phòng lâm vào trầm mặc lạnh như băng, ngay cả Lã Nho Hạo cũng không thể mở miệng.
“Tôi nhìn lầm cậu rồi.” Cuối cùng Lã Nho Hạo mở miệng, mang theo một loại đau lòng cùng thất vọng khôn kể.
Chúc Bỉnh Quân như bị hung hăng đâm một chút.“Chủ nhiệm –”
“Cậu đi ra ngoài đi”. Dù mắng nữa cũng không khác được. Lã Nho Hạo mệt mỏi ngồi trở lại ghế, lau mặt. Lã Nho Hạo luôn luôn kiên cường hung hãn, nháy mắt giống như già đi vài tuổi.
Chúc Bỉnh Quân không có hỏi gì về tiền đồ, công việc của anh…… giờ phút này, anh chỉ quan tâm một việc.
“Tân Mạn cô ấy…… có khỏe không? Xin chủ nhiệm đừng trách cứ cô ấy, đây cũng không phải lỗi của cô ấy.” Đều do anh đi. Nữ sinh nhỏ nũng nịu mềm nhũn như cô làm sao chịu nổi cuồng mắng của chủ nhiệm như vậy? Vừa nghĩ đến liền đau lòng.
Nước mắt của cô ấy như là axit cực mạnh, nhẹ nhàng một hai giọt cũng có thể làm ngực anh như bị ăn mòn hai cái động lớn, đau đến tận xương.
“Chúng tôi muốn đưa nó xuất ngoại.” Lã Nho Hạo ngắn gọn nói, hai đạo ánh mắt lợi hại như bắn về phía anh, giống như có thể bắn thủng anh, “Rời xa người giống như cậu.”
Chúc Bỉnh Quân hít một hơi, tiếp được một kích thật mạnh này. Anh gật gật đầu, im lặng xoay người, rời đi nơi của chủ nhiệm.
Dáng người gầy gò tiêu sái vẫn duy trì thẳng thắn như cũ, chậm rãi đi qua hành lang dài. Mặc kệ người bên ngoài nhìn thế nào cũng tuyệt đối nhìn không ra bản thân anh đã bị trọng thương, trong chỗ sâu của thân thể như là chứa một cái động lớn, đang từ từ, từ từ đổ máu –
Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn bị anh trai mắng, chọc anh trai tức giận qua vô số lần, anh cô cũng hoàn toàn không để ý tới cô.
Cho dù cùng ở dưới một mái nhà, Lã Nho Hạo vẫn xem như em gái là không khí, hình như cũng không thấy. Ngay cả Lã Tân Mạn nói chuyện với anh, chào hỏi đều giống như không nghe thấy, mặt luôn nghiêm túc như một khối sắt, cho dù Lã gia ba mẹ tự mình tới khuyên cũng đều vô dụng.
Lã Tân Mạn càng giống con chuột nhỏ, ở nhà đều chỉ dám tránh ở trong phòng, yên lặng không tiếng động, cơ hồ như là biến mất ở trên thế giới, tự bế đến cả nhà đều nhìn không được.
Cuối cùng là nhóm đàn em của cô đã bố trí ổn thỏa hết thảy, đem bắt cóc cô ra ngoài.
“Đàn chị Meo Meo, chị cũng sắp xuất ngoại rồi, chẳng lẽ không muốn nhân cơ hội này tranh thủ hội họp với bọn em sao?” Một đàn em làm nũng nói, biết tâm đàn chị này mềm nhất, sợ người cầu xin, chỉ cần cầu xin một chút thì cái gì cô ấy cũng đều đồng ý. Nên các cô nắm chắc nhất định có thể năn nỉ được đàn chị Meo Meo đi ra ngoài du ngoạn.
“Đúng vậy đúng vậy, đàn chị, chúng ta đi ngâm suối nước nóng trên núi nha! Khách sạn thật khá, chị nhất định sẽ rất thích…… Bọn em đã chuẩn bị món quà để tiễn chị a!”
Nghe thấy vậy, Lã Tân Mạn liền cảm động đến mau rớt nước mắt.Nhưng rất kỳ quái, gần đây dường như cô đã đánh mất năng lực rơi nước mắt, cùng lắm là trong lòng rất đau rất đau, ánh mắt cũng là như vậy.
Cho nên cô mới cùng nhóm đàn em ra ngoài chơi. Một đám cô gái mở lòng vui vẻ đến vùng núi tên là khách sạn Ôn Tuyền, ở đồi núi lượn lời, trong khí trời nóng hưởng thụ ngâm nước nóng, phòng lớn siêu thoải mái, đồ ăn vặt ngon, điên cuồng cười đùa.
Nhóm đàn em đều rõ chuyện cô tiếp cận Chúc Bỉnh Quân, cũng đã nhiệt tâm hỗ trợ, nhưng lần này chị em tụ hội du lịch lại không ai hỏi nhiều một câu.
Là quan tâm sao? Trong lòng Lã Tân Mạn ê ẩm suy nghĩ, nhóm đàn em đáng yêu này trong trí nhớ cô là hồi ức vui vẻ xán lạn nhất. Gia đình cô – phải nói là anh trai cô — đã quyết định muốn đưa cô đi nước Mỹ, trước tiên học ngôn ngữ, sau lại chuyển lên đại học, sắp tới chia ly Lã Tân Mạn thật sự thực luyến tiếc.
“Đàn chị Meo Meo, chúng ta đi ngắm sao được không?” Ăn cơm chiều xong, vốn muốn khải hoàn trở về phòng xem tivi, tiếp tục tán gẫu, không ngờ đám đàn em kích động đề nghị,“Trên núi có thể nhìn thấy thật nhiều sao nha, nói không chừng còn có thể nhìn thấy sao băng cầu nguyện, đi thôi!”
Lã Tân Mạn có chút hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã tối, nhưng tầng mây rất dày, như vậy có nhìn thấy không?
“Đi đi, nhất định có thứ tốt có thể xem!”
Dưới kiên trì của đám đàn em, Lã Tân Mạn cũng không nhiều lời, chỉ dịu dàng đồng ý. Một đám cô gái đi ra cửa khách sạn, theo bước đi xuống, dọc theo đường đi nói nói cười cười, làm cho cô hoàn toàn không có khả nghi –
Mãi đến khi các cô đi tới công viên nhỏ ở gần giữa sườn núi.
Công viên nhỏ thật sự rất nhỏ, chỉ có mấy bàn ghế đá, gần đó có đại thụ vờn quanh. Có một chiếc xe đứng ở xa hơn một chút, có một người đứng ở bên cạnh xe nhìn về phía bên này.
Người kia, thân hình thon dài tiêu sái, cho dù ngọn đèn đường mỏng manh, cô vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Là Chúc Bỉnh Quân.
“A! Thực khéo, là bác sĩ đẹp trai nha!” nhóm đàn em giả bộ giật mình, miệng thật sự là giả không chịu được, nhưng các cô ra sức diễn “Làm sao có thể gặp ở nơi này ? Rất bất ngờ nha!”
Lã Tân Mạn vừa thấy, lập tức xoay người muốn đi, còn nhỏ giọng thầm oán: “Là an bài tốt của các cô? Vì sao không nói cho tôi biết ?”
“Nói cho chị biết sẽ không là bất ngờ rồi.” Khuôn mặt tươi cười trả lời, “Đàn chị, bác sĩ đẹp trai đặc biệt liên lạc với bọn em nha, người ta muốn gặp mặt chị một lần như vậy, ít nhất chị cũng đi qua nói một hai câu đi.”
“Đúng a, em đều siêu cảm động, nếu anh ấy là tới tìm em, em đã muốn chạy đến!”
Các cô đều là nữ sinh trẻ tuổi, sẽ bị những hành động lãng mạn làm mê đảo, hơn nữa nhân vật chính lãng mạn lại đẹp trai như vậy, khó trách người người đều quỳ gối dưới chân anh!
Nhưng chuyện tàn khốc là, bọn họ không nên gặp lại.
“Tân Mạn.” Chúc Bỉnh Quân gọi cô lại, đi nhanh tới.
Cô chần chừ quay đầu. Một thời gian không gặp, không biết có phải ảo giác không, anh tựa hồ gầy yếu.
“Ô ô! Đàn chị, anh ta biết tên của chị nha.”
“Vậy anh ta có biết hay không anh chị là……”
Chúng đàn em líu ríu, tranh nhau mở miệng.
“Các cô à, phiền các cô có thể cho chúng tôi một chút không gian riêng tư không?” Chúc Bỉnh Quân hòa khí nói với nhóm người giúp đỡ. Anh vốn nghĩ đến phải “qua ngũ quan, trảm lục tướng” mới có thể nhìn thấy Lã Tân Mạn, không ngờ vừa liên lạc đã được đáp lại, các nữ sinh một tiếng liền đồng ý muốn giúp bày bố việc này.
qua ngũ quan, trảm lục tướng: qua năm cửa, chém sáu tướng.
“Được được được, không thành vấn đề!”
“Bọn này lập tức đi!”
Nói xong, nhóm đàn em hi hi ha ha thật sự biết ý nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, quay về khách sạn.
Lã Tân Mạn cũng rất muốn đi, nhưng hai chân lại như là mọc rễ, căn bản là bất động.
Nhưng cô không hề giống như trước đây, lớn mật mà chuyên chú nhìn anh, giờ phút này cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, cũng không nhúc nhích, mãi đến khi hai chân khác xuất hiện ở tầm nhìn.
Không dám nhìn. Anh mặt mày ngũ quan rất xinh đẹp, cặp mắt kia sẽ phóng điện. Cô không thể lại nhìn, không thể lại thích.
“Meo Meo.” Anh đến gần rồi giọng nói trở nên mềm mại, làm một bên tai của cô chậm rãi nóng lên, run lên.
Thấy cả người cô cứng đờ, Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cảm giác được cô hơi hơi phát run.
“Chúng ta…… không thể gặp mặt, em cũng không muốn gặp lại anh.” Cô chậm rãi, gian nan nói.
“Meo Meo, em nhìn anh đi.” Anh vẫn nói thực dịu dàng, giống như đang dụ dỗ trẻ con.
Cô không nói, cũng không chịu ngẩng đầu.
Còn muốn nói cái gì nữa? Lúc trước đã bị anh rành mạch cự tuyệt. Hơn nữa là anh nói không thể lại tiếp tục, hiện tại lại muốn cái gì?
Nếu là cô gái mạnh mẽ quả quyết một chút, đại khái đã muốn hung hăng đem lời nói của anh quăng trở về, hoặc là quay đầu bước đi, nhưng Lã Tân Mạn không làm được, cô căn bản không động đậy.
Cô chính là yếu đuối như vậy, cho nên toàn thế giới đều cảm thấy cô vô dụng, anh cô luôn lo lắng thất vọng, đại học đều học không xong –
“Nghe nhóm đàn em của em nói, hai tuần nữa em sẽ xuất ngoại? Muốn đi đâu?” Anh thật sự là cao thủ tán tỉnh, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng không phải phi thường gần, nhưng đã thành công khiến cô mặt đỏ tim đập.
“Mỹ, nước Mỹ, trường học là anh em tìm.”
Hết thảy đều là Lã Nho Hạo an bài, cô không dám nói không.
“Em đi một mình sao?” Thấy cô gật đầu, Chúc Bỉnh Quân nói: “Như vậy trong nhà yên tâm không?”
Cô đau khổ cười, “Nếu là bình thường thì sang năm em cũng tốt nghiệp đại học. Hàng năm đều có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học ra nước ngoài nghiên cứu, vì sao…… em không thể đi?”
“Không phải không thể đi, mà là……” Anh dừng lại, ngón tay dài nhẹ nhàng cuốn cuốn lấy tóc sau lưng cô, động tác vô cùng thân thiết, “Mà là, một nữ sinh nhỏ nũng nịu như em, một mình đi nước Mỹ du học, cuộc sống sẽ làm người ta không nỡ.”
Anh không nỡ sao? Vì sao phải dùng động tác cùng ngữ khí dịu dàng như thế để nói chuyện? Lần trước khi gặp mặt người quyết tuyệt là ai? Huống chi phiền toái của bọn họ còn chưa đủ nhiều sao? Tối hôm đó anh trai chất vấn cô cũng đã nói rất rõ ràng, nếu là nói Chúc Bỉnh Quân đến trêu chọc cô, anh sẽ có kết cục thật thảm –
Anh có thể do dự cùng cự tuyệt như cũ. Anh không biết việc gì nha, hết thảy đều phải trách cô, không sao; nhưng là, cũng không thể để cô tan nát cõi lòng im lặng mà rời đi được sao?
Mới lần đầu gặp mặt, liền đủ để cho cô phấn đấu quên mình, mà cuối cùng dịu dàng, là muốn làm cho cô vạn kiếp bất phục sao ?
“Em…… cần phải trở về. Đám đàn em các cô ấy…… đang đợi em.” Trăm ngàn lời nói đến cuối cùng thật sự không biết phải nói cái gì, cô đành phải nói như vậy.
“Sẽ không, anh đã nói với các cô ấy rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, “Lã chủ nhiệm chửi mắng thực hung phải không? Em có khóc nhiều hay không? Thực xin lỗi –”
Cô lắc đầu, “Không phải lỗi của anh.Thật sự xin anh không cần xin lỗi, là em mới phải…… mới phải nói xin lỗi anh, gây cho anh rất nhiều phiền toái. Anh của em anh ấy…… không có đối với anh như vậy chứ ?
Chúc Bỉnh Quân mỉm cười, không nhiều lời về tình cảnh của mình.
“Em đi ngày nào? Anh có thể tiễn em không?”
Nghe Chúc Bỉnh Quân nói như vậy, sắc mặt Lã Tân Mạn càng trắng.
Người nhà cô nhất định sẽ đưa cô ra sân bay, đến lúc đó gặp mặt, nói không chừng anh cô sẽ tức giận đến ra tay đánh anh!
“Vì sao muốn như vậy?” Cô không dám tin hỏi, “Anh không phải…… không muốn gặp lại em nữa sao?”
Anh chỉ nói là không thể lại tiếp tục, chứ chưa từng nói qua không muốn gặp lại cô. Đương nhiên loại thời điểm này dù giải thích nhiều cũng chỉ là phí thời gian, lập tức chính là ôn hòa nói: “Không phải hứa hẹn cái gì, anh chỉ là muốn tiễn em một đoạn đường mà thôi.”
“Nhưng là em không cần.”
Cuối cùng cô cũng nhìn anh, mắt to chớp cũng không chớp, thoáng nhìn ngập nước.
Sau đó, cô rời đi.
Ngày Lã Tân Mạn rời khỏi, đội hình đưa tiễn rất long trọng.
Lã gia ba mẹ, anh hai, chị dâu tương lai đều trình diện cũng không nói, bạn bè nhóm đàn em cũng xuất động toàn bộ. Ở sân bay quây chung quanh Lã Tân Mạn, một chút lại dặn dò giấy chứng nhận, vé máy bay phải giữ kĩ, một chút lại dặn dò đừng quên sau khi máy bay hạ cánh lập tức gọi điện báo bình an, bận tối mày tối mặt.
Mà cô chỉ dịu dàng mỉm cười, yên lặng nhận yêu thương của người nhà, quan tâm của nhóm bạn bè.
Lã Nho Hạo vẫn là không mở kim khẩu. Tuy rằng hết thảy đều ở trong khống chế của anh nhưng anh vẫn không có bộ dáng sung sướng. Lã gia ba mẹ hỏi anh vài lần, anh cũng không chịu giải thích, chỉ đưa ra mặt lạnh dọa người.
Sự thật là, trong lòng anh đang có lo lắng.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Lã Tân Mạn cùng Chúc Bỉnh Quân biểu hiện chia cách đều thực bình thường, tốt đẹp. Dưới sự đốc thúc của anh, mỗi ngày Lã Tân Mạn đều ngoan ngoãn học tiếng Anh, tra các loại tư liệu về trường học và cuộc sống ở nước ngoài, đối với việc bị ra nước ngoài du học cũng không có dị nghị. Mà Chúc Bỉnh Quân, tuy rằng xác định chính mình sẽ không được làm tiếp, nhưng mỗi ngày vẫn nghiêm túc chẩn bệnh như cũ, tăng ca, đọc sách, viết luận văn báo cáo cũng đều đúng giờ giao lên. Phong ba hôm trước tựa hồ hoàn toàn bình ổn, thuyền đi qua không có dấu vết.
Nhưng Lã Nho Hạo không phải ngu ngốc, anh cũng được xem như nhìn thấy quá trình hai người kia lớn lên, sẽ không bị mặt ngoài bình tĩnh lừa gạt, liền xem nhẹ dấu vết để lại.
Chúc Bỉnh Quân rất im lặng, hơn nữa hai ngày này đều xin phép nghỉ.
Anh không cho là Chúc Bỉnh Quân có lá gan lớn đến nỗi sẽ ra mặt khiêu khích, dám ở loại thời điểm này hiện thân đến tiễn Meo Meo, có lẽ chỉ là vừa vặn nghỉ thôi, hết thảy đều là trùng hợp –
Bất quá anh cũng không tin tưởng loại chuyện trùng hợp này. Dựa vào hiểu biết của anh đối với Chúc Bỉnh Quân, cậu đàn em này rõ ràng nhìn như vô vị lạnh nhạt, nhưng trong lòng rất ảo, trước kia ở đội bóng chính là cầu thủ tiến công luôn chấp nhất và khó chơi nhất, khi đã hạ quyết tâm vốn không ai ngăn được.
Cho nên Lã đại ca liền giống như diều hâu nhìn quét bốn phía, phòng bị chưa xảy ra, ngoan trừng từng người con trai trẻ tuổi khả nghi. Đường đường là một chủ nhiệm khoa lại giống như nhân viên bảo an, làm cho tinh thần mọi người đều thực căng thẳng.
Mãi đến khi đưa Lã Tân Mạn tiến vào khu vực cấm, đột nhiên một đàn em thở dài nói: “Sau khi đàn chị Meo Meo rời khỏi, Lã đại ca nhất định sẽ thực tịch mịch rồi.”
Người nhà Lã gia đều giống bị thiên lôi đánh tới mà nhìn cái đàn em kia.
Đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc cũng phải từ biệt. Lúc cô sắp đi vào, nhóm đàn em còn lấy ra một cái túi đầy đã sớm chuẩn bị trước, dặn dò nói phải lên máy bay mới được mở ra xem — bằng không sợ đàn chị Meo Meo lại đột nhiên đổi ý, lại không chịu đi — sau đó, Meo Meo cười vẫy tay cáo biệt.
Lã Tân Mạn cố nén nước mắt, từ đầu tới đuôi cũng không khóc, thầm nghĩ để mọi người nhìn cô lúc rời đi là mang theo tươi cười. Đi một mình vào khu cấm, cũng không quay đầu lại.
Thông qua các cửa kiểm tra, cô chậm rãi đi đến phía cửa đăng ký của mình. Hết thảy đều như là đang nằm mơ, cô một mình đeo túi, mang theo tình cảm của nhóm đàn em, từ nay về sau sẽ bắt đầu cuộc sống một mình sao?
Cô có thật sự làm được không?
Ở phòng chờ máy bay, cô tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, không nhịn được mà mở túi ra.
Bên trong được bỏ vào đồ ăn vặt, bánh bích quy, mứt hoa quả, sôcôla…… thậm chí còn có một hộp cánh gà! Sau đó, có một quyển lịch tháng thật dày cũng để ở bên trong.
Vừa mở ra, nước mắt Lã Tân Mạn nhịn đã lâu đột nhiên dâng lên.
Thì ra lịch tháng là các cô ấy tự làm thủ công, mỗi tháng đều dán ảnh chụp khác nhau, còn có chú thích ở dưới. Nơi các cô đã cùng nhau chơi đùa, trường học, sân bóng, nhà ăn, vườn bách thú…… Tất cả ký ức đều tràn về –
“Lễ vật dùng bằng tấm lòng, thật sự là bạn tốt.” Đột nhiên, tiếng nói dịu dàng vang lên bên cạnh cô.
Lã Tân Mạn chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, trong tầm nhìn mơ hồ hiện ra khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt hoa đào rất đẹp, chính là đang hàm chứa cười nhìn cô.
Anh, sao anh có thể ở trong này?!
“Anh nói sẽ đến tiễn em.” Anh vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ngốc nhìn anh, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đây hết thảy đều rất không thật.
Mà ánh mắt dường như là ngưng lại, dừng tại sườn mặt tuấn mỹ của anh, trong tiềm thức tựa hồ biết rằng sẽ phải thật lâu, thật lâu không thấy được anh, cho nên muốn nhìn bộ dáng anh lâu một chút.
Chúc Bỉnh Quân thì là tự tại chuyển người sang, tùy tay cầm quyển lịch tháng thủ công thật dày. Sau khi cầm lên thấy ảnh chụp hôm trước khi các cô đi lên núi ngâm nước nóng, bên trong có ảnh chụp cô, thay bộ áo tắm, khuôn mặt làm hồng toàn bộ ảnh chụp.
Kia hẳn là sau khi cùng anh gặp mặt xong, khuya hôm đó đã chụp. Mặc dù cô đang mỉm cười nghe đàn em bên cạnh nói chuyện nhưng ánh mắt trống trơn, cả người đều giống mất hồn.
Cô luôn như vậy, cho dù ở bên trong náo nhiệt vẫn luôn luôn có một loại khí chất thiên sứ đặc thù, giống như đến từ một nơi không vướng hồng trần.
“Cái ảnh chụp này có thể cho anh không ?”
Chỉ hỏi có cho lệ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dùng một chút lực, gỡ ảnh chụp kia lên. Cô trơ mắt nhìn anh đem ảnh chụp cất vào túi áo trước ngực.
Lã Tân Mạn đột nhiên chịu đựng đã đủ.
“Anh đừng như vậy nữa được không?” Tạp âm của cô run run, “Không phải đã nói không muốn tiếp tục sao? Không phải đã cự tuyệt tôi sao? Vì sao phải một lần rồi một lần xuất hiện? Là đang đùa bỡn tôi sao?
Anh quay đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
Một tiểu công chúa chỉ vì một khối bánh ngọt dâu tây thơm ngon, một cái hôn nhẹ thuần khiết, liền cười đến rất ngọt, rất vui vẻ đi nơi nào rồi?
Vì sao anh và cô lại không có kết cục tốt đẹp như hoàng tử và công chúa? Mà là công chúa phải để lại tóc dài làm dây thừng chạy khỏi tháp cao mà hoàng tử sau khi phải đẫm máu giết rồng mới có thể hạnh phúc mãi mải về sau sao ?
Tháp cao là người anh luôn lo lắng mà xây dựng thành lũy sao ? Ác long là lòng tâm phục cùng kính ngưỡng người từ trước tới nay bồi dưỡng đề bạt anh, vừa là thầy vừa là đàn anh của anh kia sao ?
Sau một hồi rất lâu, Chúc Bỉnh Quân mới thản nhiên mở miệng, “Anh chỉ là…… muốn nói với em một tiếng bảo trọng, thật tốt chiếu cố chính mình.”
Cho nên, anh tiêu tiền mua vé máy bay. Từ trước lúc bọn hô đến sân bay liền vào khu cấm, ở phòng chờ máy bay chờ cô, chỉ vì tránh đi mọi người — tránh đi Lã Nho Hạo — sau đó, có thể cùng cô nói thêm mấy câu.
“Tôi không hiểu.” Cô thật là hoang mang, “Anh vì sao phải làm như vậy?Tôi nghĩ đến…… “
“Anh không thích hợp với em.” Anh ngốc giải thích, “Nhưng đó không có nghĩa là anh không thích em. Meo Meo, như vậy…… đối với em có vẻ tốt.”
Đây đã là anh rõ ràng trực tiếp thổ lộ nhất rồi. Nhìn anh như tay chơi phong lưu tiêu sái, nhưng cũng là người đem tâm ý cất giấu chỗ sâu nhất, tuyệt không dễ dàng nói ra miệng.
Nhưng Lã Tân Mạn nghe xong, chính là mỉm cười. Tươi cười chua xót.
“Cho nên, vì tốt cho tôi sao?” Cô hỏi lại, “Các người đều là vì tốt cho tôi, nhưng là, rốt cuộc thế nào mới tính là tốt? Là tốt nhất đối với các người hay là tốt nhất đối với tôi?”
Cô quả thật không ngu ngốc, chỉ là ôn nhu thuận theo, anh là một lần duy nhất cô đã lớn mật diễn xuất trật đường ray.
Nhưng là, kết cục cũng rất không thú vị, hơn nữa còn đả thương người.
“Tôi thật sự phải đi, tạm biệt.” Cô không muốn, cũng không có biện pháp nói thêm nữa. Còn đứng ở bên người anh, cô sợ chính mình lại muốn dâng lên hy vọng vô dụng xa vời khát cầu, muốn rúc vào bên người anh làm nũng, muốn gả cho anh, nghĩ tới cuộc sống gia đình ngọt ngào……
Cứ như vậy đi.
Đứng dậy, cô vác đồ đạc chính mình trên lưng cùng với túi đầy, nắm chặt lịch tháng trên tay, kiên quyết đi hướng cửa đăng ký.
Chúc Bỉnh Quân im lặng nhìn theo bóng dáng tinh tế của cô một đường đi xa, biến mất sau cửa đăng ký.
Lúc này đây, cô không có quay đầu.