Từ tuyết đến bãi biển, từ đầu mùa đông đến cuối hạ, hơn nửa năm lại đây, Lã Tân Mạn cảm thấy chính mình thay đổi rất nhiều.
Đương nhiên phải nói đến trước kia, từ khi cô hai mươi mốt tuổi rời nhà đi tới nay, thì cô đã thay đổi. Nhưng năm năm biến hóa mông lung, vì bận thích ứng hoàn cảnh, căn bản cô không thời gian dừng lại kiểm tra thật kỹ.
Mà hiện tại……Cô nhìn kỹ chính mình trong gương lớn.
Từ lúc đến đây công tác, kết quả rành mạch được biểu thị bằng hình ảnh trong gương. Được mặt trời Hawaii nhiệt tình soi rọi vài ngày, không chỉ toàn bộ hai má hồng, ngay cả bả vai, trước ngực, cánh tay đều bắt đầu phiếm hồng, mũi thậm chí có chút tróc da.
Làm sao có thể dùng bộ dáng chật vật như vậy để nghênh đón Chúc Bỉnh Quân đây? Anh là dành chút thời gian, ngàn dặm xa xôi bay tới thăm cô! Hơn nữa, lập tức sẽ đến!
May là trước khi về khách sạn, ở siêu thị Abc cô đã không quên cầm một chai lô hội đi tính tiền. Cô chạy nhanh lên tầng lấy thật nhiều đồ ra, chậm chạp lựa chọn. Sau đó bắt đầu tắm rửa, gội đầu, kì cọ, thay quần áo…… Tất cả đều là mấy ngày nay lục tục chọn mua, giống như cô nữ sinh nhỏ hưng phấn chờ mong chuẩn bị trước khi gặp mặt bạn trai.
Trong phòng tắm chạy tới chạy lui, ra ra vào vào nửa ngày, không có thời gian tắm bồn cho tốt, cô đành tắm vòi sen. Gương thủy tinh cách vòi sen một khoảng liền lập tức tràn ngập khí nóng, cô đang hưởng thụ cột nước vòi hoa sen mạnh xối lên người –
Một tiếng nói trầm thấp từ từ truyền đến,“Cửa phòng tắm là cố ý để vậy sao?”
Anh đã đến, còn trực tiếp đi vào, nhàn nhã tựa vào trên khung cửa, mỉm cười nhìn mỹ nhân tắm.
“A!” Lã Tân Mạn bị hoảng sợ, luống cuống tay chân muốn tắt nước ấm đi.
“Đừng đóng, anh cũng muốn tắm rửa.” Tiếng nói anh có mị hoặc mê người. Một mặt bắt đầu cởi nút áo sơmi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, như là luyến tiếc không thể nhìn thấy sớm hơn.
Cô bị anh nhìn làm cho toàn thân đều nóng lên, hai tay cũng không biết nênđể ở đâu. Hai người cũng là cách một khoảng thời gian mới có thể gặp mặt, sau ly biệt nhỏ mới gặp lại, thể nên lúc đầu cô luôn khẩn trương thẹn thùng như cô gái nhỏ.
Phải nói, Chúc Bỉnh Quân luôn làm cho cô trở lại trạng thái ngu ngơ đơn thuần nhất.
Từng kiện quần áo rơi xuống đất, lõa lồ ra thân mình tinh tráng, anh tự tại đi vào phòng tắm, từ sau ôm lấy người nào đó bởi vì ngượng ngùng mà toàn thân cứng lại.
Nước ấm rơi trên người hai người, anh phủ ở vành tai cô, nhẹ nhàng nói:“Nước quá nóng, như vậy làn da rất dễ bị khô, ngứa. Em xem, đều đỏ cả rồi. Anh giúp em kiểm tra xem.” (TNV: lợi dụng a ~~)
“Không phải, bởi vì –”
Anh không cho cô phản bác hay cự tuyệt, bàn tay to bắt đầu chậm rãi chuyển động ở trên người nhẵn mịn của cô, một tay ôm eo nhỏ, một tay giữ lên phong nhũ tuyết trắng.
“Ân……” Cô muốn hòa tan trong nước ấm. Vô lực ngửa ra sau tựa trên vai anh, tùy ý tay tình nhân làm càn.
Cái miệng nhỏ nhắn cũng bị cắn, hôn nóng bỏng nồng nhiệt truyền đến khát vọng lẫn nhau. Đến lúc đầu gối cô mềm nhũn do từ phía sau tạo ra, thì ngón tay dài của anh phủ tiến nơi trung tâm nào đó của cô, cô run run than nhẹ:“Không được…… phải…… mũ……”
“Anh biết, đừng sợ.”
Tuy nói cô tín nhiệm tự chủ của Chúc Bỉnh Quân, nhưng cô không tin lý trí chính mình, hơn nữa sau khi bị tương tư dày vò, được anh gắt gao ôm vào trong ngực như vậy, đầu của cô trong vài giây toàn bộ đều thiêu đốt!
Chúc Bỉnh Quân chính là Chúc Bỉnh Quân, cho dù đã sắp bị dục vọng bức điên nhưng anh vẫn tôn trọng ý nguyện của cô. Cũng giống như lần đầu tiên bọn họ ở Paris, bây giờ anh lấy âu yếm, hôn môi, cọ xát…… đùa cô tan rã, ở dưới tiếng nước che lấp, thở dốc nhẹ ngâm, uyển chuyển nức nở –
Chờ cô bất lực cao trào ở đầu ngón tay anh, anh mới ôm cô mềm nhũn trở lại trên giường. Có chuẩn bị đầy đủ, nên anh lại thật tốt hưởng dụng món điểm tâm ngọt tuyệt mỹ này.
“Ân…… Nhẹ chút……” Vừa mới cao trào qua thân mình cực mẫn cảm, còn tại từng trận co rút nhanh, anh phấn khởi liền thong thả mà kiên trì xâm nhập, làm cho cô thở hào hển kháng nghị,“Em còn chưa, chưa được…… đợi chút……”
“Anh đã phải chờ lâu rồi.” Anh cắn răng nói, một cái thẳng lưng, thật sâu nhập vào!
“A!” Cô nhịn không được kêu ra tiếng, hai tay giữ chặt vai anh, ổn định chính mình bị va chạm thật mạnh.
“Mỗi một…… buổi tối tách ra, anh đều…… chờ giờ khắc này.” Thỉnh thoảng lời nói ồ ồ thở dốc, từng câu từng chữ, đều như muốn nói lên nỗi tương tư,“Chỉ có thể trách em…… rất mê người.”
Mặc dù bị từng trận va chạm làm cho đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng nghe thổ lộ khó được như vậy, cô vụng trộm nở nụ cười. Ý cười ngọt ngào lại mị hoặc như vậy, làm cho người nam trên người càng phát ra điên cuồng.
Bác sĩ Chúc ngày thường nhã nhặn tiêu sái, giờ phút này cũng chỉ là một người đàn ông mê loạn trong tình dục, anh hôm nay tựa hồ vội vàng xao động khác thường, ngang nhiên xâm chiếm, hung hăng đoạt lấy.
Thân thể thân mật triền miên, thường thường lại là một loại phương thức khác để tiếp cận tâm linh. Lúc cô đang chịu mưa rền gió dữ hết sức nhiệt tình, cũng là lúc cảm nhận được lo âu cùng buồn khổ mà anh không dễ dàng nói ra miệng.
Tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt tuấn tú ẩm ướt mồ hôi của anh, vô cùng yêu thương nhẹ vỗ về, lại ở một trận dồn dập mãnh liệt nhịn không được kêu ra tiếng,“A, a…… chậm, chậm một chút……”
“Làm đau em sao? Thực xin lỗi.” Tuy nói như vậy, nhưng anh lại nâng đùi đẹp của cô lên, đặt đến trên vai, làm cho hai người trong lúc đó tiếp xúc càng sâu, quá nặng.
Tư thế này mới vài lần, cô lại bị cao trào bao phủ. Khoái cảm mãnh liệt đến làm cho đầu óc cô trống rỗng, cơ hồ muốn hôn lên: Ở trong mắt hoa bị anh bày bố, không chút khách khí tiếp tục –
Từ chạng vạng đến vào đêm, bọn họ ở trên giường lớn xa hoa dây dưa đã lâu. Nếu cô thật sự là một món điểm tâm ngọt như anh nói, đã sớm bị ăn sạch sẽ, ngay cả mảnh vụn cũng không thừa.
Cuối cùng, không còn sức lực, cô rúc vào trong lòng anh, ngay cả mắt cũng không mở ra được, anh lẳng lặng đùa bỡn tóc cô.
“Meo Meo.” Anh nặng nề gọi cô.
“Ân? Cái gì?” Trả lời dính dính, còn có chút khàn khàn; Không phải là anh làm hại sao? Làm cho cô rên rỉ thét chói tai đến cổ họng đều sắp nghẽn.
“……Cùng anh ở một chỗ được không?”
“Đương nhiên a! Bằng không…… đây là cái gì?” Cô kỳ thật không nghe thật sự rõ ràng, chỉ là vừa mơ mơ màng màng đáp lại, vừa chui chui vào trong lòng anh.
“Ý anh là, nếu cái gì anh cũng đều không có…… em còn muốn cùng anh ở một chỗ không?”
Lã Tân Mạn kỳ thật không quá xác định sao anh lại hỏi như vậy, cô đã mệt đến không thể tập trung tinh thần mà nghe nữa. Cô thì thào nói gì đó, lúc sau, đã bị buồn ngủ bao phủ –
Tình nhân vào sáng sớm, vẫn lửa nóng, mật ngọt như trước.
Bọn họ gọi phục vụ phòng, chuẩn bị ăn bữa sáng trước hải cảnh xinh đẹp. Khi đang đợi đồ ăn đưa lên, danh y khoa da liễu kiên trì muốn kiểm tra cô có đúng là do phơi nắng không, còn muốn tự mình làm mẫu để dùng khuôn mẫu đo cho chính xác.
Lã Tân Mạn ngoan ngoãn nghe lời. Ánh mặt trời nóng bức từ cửa sổ chiếu sát đất, cô mềm mại rút đi áo choàng tắm, để cho tình nhân “làm mẫu”ở trên người. Đương nhiên, mới chạm đến lưng trần bóng loáng của cô, có người liền không chịu nổi, đè nặng cô ở dài ghế trước cửa sổ, từ đằng sau mà hung hăng yêu thương cô lần nữa.
Bên ngoài cửa sổ là lộ đài, ra xa chút là bờ cát trắng xóa, cùng với biển xanh trời xanh mênh mông bát ngát. Tại nơi như vậy bị ôm thắt lưng, mông nhỏ nâng cao cao, rồi hạ xuống bị hung hăng tràn ngập, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bất lực lại kiều mỵ rên rỉ……
Trước kia, cho dù là mộng xuân cuồng dã nhất, cũng không có khả năng tưởng tượng chính mình cùng một người con trai thân cận như vậy. Năm đó cái miệng nhỏ nhắn chỉ hôn, tay nhỏ bé chỉ nắm thôi đã mặt đỏ tim đập, nhưng hiện tại, cô lại chìm đắm trong lửa nóng kích tình, thân thể hoàn toàn đều bị anh giữ lấy, cũng giữ lấy anh –
Thật vất vả tạm thời thỏa mãn khát vọng, một loại nhu cầu khác nháy mắt tăng vọt; Bụng đã đói, nhu cầu cấp bách là bổ sung thể lực do đó hai người cùng nhau hưởng dụng bữa sáng nóng hầm hập đưa đến phòng. Bàn ăn ngay trước cửa sổ rộng mở sát mặt đất, gió biển thổi qua, vô nhàn nhã thoải mái.
Chúc Bỉnh Quân ngồi ở trước bàn, mà Lã Tân Mạn là ngồi ở trên đùi anh, ăn bữa sáng mật ngọt, ngay cả tách ra vài phút cũng không nỡ. Cái bánh dính đầy mật ong bị bàn tay to linh hoạt của bác sĩ tinh tế cắt thành khối nhỏ, một ngụm miệng đưa đến miệng cô, cô vừa ăn, vừa cười so với mật còn ngọt hơn, ánh mắt đều mị hoặc.
“Rất ngon nha, anh cũng ăn một chút đi.” Cô rúc vào trong lòng anh làm nũng.
“Không cần, anh thích nhìn em ăn.” Anh mỉm cười chói lọi, quả thực vẫn nhìn cô, bộ dáng một lát cũng không chịu dời.
Vì sao không muốn xa rời như thế? Lần này gặp mặt, anh thật nhiệt tình, rất lòng tham không đáy, dường như muốn chứng minh cái gì, hoặc như là muốn nắm chặt cô. Mấy lần đều làm cô đau, nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống, mềm mại chịu đựng nhiệt liệt dây dưa như mưa rền gió dữ.
Bộ dáng trong nhiệt tình, lại như là có tâm sự, thiếu đi phần độc đáo tiêu sái kia.
Là do dự sao? Hay là mệt mỏi, muốn từ bỏ? Công việc của anh nhất định là bề bộn nhiều việc, cứ đuổi theo cô như vậy, quả thật thực vất vả, tiêu phí lại lớn.
“Anh……” Lã Tân Mạn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Lời nói đã đến đầu lưỡi, nhưng cô lại không dám hỏi. Lỡ như anh nói đúng vậy thì sao? Lỡ như anh lại ở thời điểm ngọt ngào nhất này đột nhiên kêu ngừng thì phải làm sao bây giờ? Cô có thể chịu đựng được không?
So với cô gái trẻ tuổi năm đó không chút nào sợ hãi, dũng cảm theo đuổi, thì cô ở tuổi trưởng thành lá gan lại trở nên càng ngày càng nhỏ. Một mình ở nước ngoài nhiều năm thì như thế nào? Ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn có thật sâu sợ hãi như trước.
“Không có việc gì.” Cô ngọt ngào cười, quyết tâm làm một người nhát gan.“Hôm nay muốn đi chơi đâu? Đàn Hương Sơn em đã tới vài lần, ảnh chụp được tạp chí Nhật Bản rất thích dùng, bán rất khá, ông chủ của em cơ hồ mỗi một quý đều đưa em đến, em có thể hướng dẫn anh a.”
“Meo Meo tiểu thư đã hướng dẫn anh vài lần rồi, thật lợi hại.” Anh vừa nói, vừa đút một miếng thơm cho cô ăn,“Trước kia là anh nói muốn mang em đi chơi, sao hiện tại đã biến thành em dẫn anh đi rồi?”
“Trước kia là trước kia.”
Trước kia đều là cô đuổi theo anh, hiện tại –
“Meo Meo.” Anh hơi giảm ý cười, trầm ngâm chậm rãi hỏi:“Em tính như vậy……”
Còn chưa kịp nói xong, đột nhiên, bị một trận tiếng chuông nhẹ nhàng cắt đứt.
Hai người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ là muốn tới quét phòng sao? Cũng không phải giờ này nha. Cũng không phải là phục vụ tới dọn bàn ăn, bởi vì bữa sáng vừa mới đưa tới không bao lâu.
Dưới sự chần chờ, tiếng chuông lại vang lên, lần này còn cùng với tiếng đập cửa.
“Em đi xem được rồi.” Cô nhảy từ trên đùi anh xuống, khép nhanh vạt áo choàng tắm vào rồi đi ra cửa,“Ngày hôm qua tôi có đã nói ở quầy nói hay chưa……”
Ra đến cửa, Lã Tân Mạn ngây người, ngay cả nói cũng chưa kịp nói xong.
Đứng ngoài cửa là một đôi vợ chồng tuy nhẹ nhàng, phong trần mệt mỏi nhưng lại khó nén hưng phấn. Chính là…… cha mẹ cô.
Bọn họ không phải hẳn là ở San Francisco sao? Hoặc là Seattle? Hay là, là công viên Hoàng Thạch, Lạc Ki sơn mạch, đại khe sâu? Nói tóm lại, sao có thể đột ngột xuất hiện ở trên bãi biển lướt sóng, ở khách sạn Trang Thiên Đường này được?
“Ba ba, mẹ…… các người, các người……” Cô cũng cà lăm.
“Chúng ta vốn từ Tây Mỹ về Đài Loan, muốn tiện đường đến thăm con, cho con một bất ngờ.” Cha cô từ ái nói:“Thế nào, có dọa con nhảy dựng hay không?”
“Gọi mấy cuộc điện thoại cho con cũng không ai bắt máy, còn phải gọi đến phòng làm việc ở Newyork của con hỏi, mới hỏi ra con ở tại khách sạn nào.” Mẹ cô vẫn là không nhịn được phải lải nhải,“Không phải đã dặn dò con, đi ra bên ngoài, không được phép không tiếp điện thoại sao? Sao còn khiến cho ba mẹ tìm không thấy? Lỡ như có chuyện khẩn cấp muốn liên lạc –”
“Được rồi được rồi, con gái cũng một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nó tự có chừng mực.” Ba ba chính là sủng con gái, ra mặt ngăn lại mẹ nhắc đi nhắc lại.“Meo Meo, ăn sáng chưa, chúng ta vừa xuống máy bay, muốn cùng ăn với con.”
Lúc này Lã Tân Mạn mới từ trong khiếp sợ hơi chút hoàn hồn lại, thay vào đó là một trận khủng hoảng thấu tâm, giống như bị một chậu nước đá đổ xuống đầu!
Quần áo cô không chỉnh không nói, mà Chúc Bỉnh Quân vẫn còn ở trong phòng cô, cửa phòng này một khi mở ra –
Không được, không được không được không được!
“Ách, con, con ăn rồi.” Cô vội cái khó ló cái khôn,“Ba ba, nhà ăn khách sạn này rất tuyệt, ngay tại dưới lầu, ba mẹ có muốn đi ăn cơm trước hay không, con sửa sang lại một chút, lập tức sẽ xuống.”
Mẹ cô nhíu mày, có chút hồ nghi hỏi:“Con muốn sửa sang lại cái gì? Mà sao lại không ra cửa?”
Là ba Lã nhìn ra manh mối. Con gái chỉ khoác áo choàng tắm, tóc cũng loạn loạn, cũng không giống bộ dáng vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt lóe ra, chột dạ đến độ không dám nhìn bọn họ…… Đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện, trong phòng cô tuyệt đối có con trai!
Cũng nên là lúc, con gái cũng bao nhiêu tuổi rồi! Ba Lã lập tức kéo vợ,“Bà để con thay quần áo rồi xuống lầu, chúng ta xuống ăn điểm tâm trước đi.”
“Vì sao……”
“Đi thôi, đừng nhiều lời.” Đang lúc Lã Tân Mạn vụng trộm muốn thở một hơi, ba cô lại quay đầu, hòa ái nói một câu lại làm cô đỏ mặt,“Có bạn thì mang xuống dưới cùng nhau uống chén cà phê.”
Cuối cùng tạm thời tiễn bước cha mẹ, cô đóng cửa lại, người mềm nhũn tựa vào trên ván cửa, tay ấn ngực, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
Thật mạo hiểm! Thật sự, còn kém một chút –
Chúc Bỉnh Quân đứng ở bên bàn ăn, im lặng nhìn cô. Anh nghe thấy được toàn bộ đối thoại.
“Em, ba mẹ em đến đây!” Cô với bộ dáng tinh thần chưa định mà nói với anh:“Em thật sự không biết bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, bọn họ là đột ngột nảy ra ý định, trước đó lúc gọi điện căn bản không nhắc tới.”
Mà mấy ngày nay, tất cả tâm tư cùng tinh thần cô đều đặt vào việc cùng Chúc Bỉnh Quân gặp nhau, căn bản không rảnh đi quản việc khác.
“Ừ, anh cũng nghe thấy.” Anh lại khôi phục cái thần thái lạnh nhạt trước kia, thuận miệng hỏi:“Lát nữa có muốn anh đi xuống cùng em hay không:”
“Không muốn!” Đổi lấy đột nhiên cự tuyệt của cô.“Nếu để ba mẹ biết…… Anh em cũng sẽ biết…… Nếu là anh……”
Cô nói lung tung, có thể thấy được nỗi lòng hỗn loạn của cô, mà Chúc Bỉnh Quân vẫn im lặng nhìn cô.
“Nghe anh nói.” Cuối cùng, anh thản nhiên nói,“Em đi xuống với bọn họ trước đi, anh sẽ rời đi trước khi em trở về.”
“Em không phải…… Em……” Nghe nói anh phải đi, trái tim cô đều thắt lại.
Ngàn dặm xa xôi gặp mặt, lại vội vàng chấm dứt như vậy, cô không muốn a!
“Không sao, anh vốn đã tính trước thời gian trở về, Đài Bắc còn có một ít…… việc tư phải xử lý.” Anh hơi nhếch khóe miệng, nhưng đôi mắt lại không có ý cười.“Anh đi trước. Em cùng ba mẹ em chơi vui vẻ.”
Nhìn anh xoay người vào phòng ngủ, tim Lã Tân Mạn liền thắt lại rất chặt, giống như bị một nắm đấm hung hăng đấm vào lòng cô, làm cho cô đột nhiên không thở nổi.
Vì sao cô cảm thấy…… bóng dáng anh, rất cô đơn?
Trở lại Đài Loan, Chúc Bỉnh Quân liền đến thẳng phòng khám, chuẩn bị bắt đầu công việc. Nhưng anh vừa bước vào cửa chính của phòng khám, các cô gái đều kinh ngạc nhìn anh, giống như gặp quỷ.
“Viện, viện trưởng, sao anh đã về rồi?” Thư ký Tôn từ phòng bệnh lịch đi ra, chấn động,“Vé máy bay về không phải đăng ký ngày mốt nữa sao?” Vẫn là cô tự tay đăng ký! Sao có thể sai được?!
Chúc Bỉnh Quân nhún nhún vai, vừa làm bộ dáng không muốn giải thích nhiều, vừa đi về phía văn phòng,“Mấy ngày nay phòng khám có tốt không? Sắp xếp báo biểu lấy vào cho tôi xem, buổi chiều là tôi có thể khám bệnh lại”
“Viện trưởng, chờ một chút!” Thư ký Tôn đuổi theo ở phía sau anh. Đáng tiếc Chúc Bỉnh Quân người cao chân dài, tốc độ đi đường lại mau, cô đi mãi cho đến cửa văn phòng mới đuổi kịp.“Cái kia…… Văn phòng anh……”
Vừa đi vào văn phòng chính mình, Chúc Bỉnh Quân lại lần nữa sửng sốt.
Ba anh đang ngồi trước bàn làm việc, dùng máy tính của anh. Thấy anh tiến vào, cũng không có bộ dáng giật mình, chỉ là nhe răng cười, đùa giỡn phất phất tay.
“Con, con đã trở lại.” Ba Chúc vừa nói một cách thoải mái, vừa đứng lên.
“Ông ở trong này làm cái gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
Thư ký Tôn kinh ngạc trừng lớn mắt,“Viện trưởng, ba ngài muốn mượn văn phòng ngài dùng, ông ấy nói trước đó đã nói với ngài rồi nha.”
“Máy tính có chút vấn đề, con có rảnh thì về nhà xem.” Khẩu khí của ba Chúc dường như rất bình thường, giống như là cha con cảm tình tốt lắm đang nói chuyện phiếm.“Ta có việc gấp cần phải xem, cho nên mấy ngày nay sẽ quấy rầy.”
Chúc Bỉnh Quân chỉ cảm thấy tức giận bốc lên đầu, một đường ngang đi liếc mắt một cái. Cô thư ký vô tội nhìn anh, lại nhìn ba ba của ông chủ.
“Chúc tiên sinh còn mang theo thật nhiều đồ ăn đến thăm chúng ta.” Thư ký Tôn đã ăn đồ của người ta nên chột dạ nhanh nhảu nói,“Buổi trưa nào cũng đều mang rất nhiều điểm tâm cùng đồ uống đến đây, thật sự là rất tốn.”
“Có sao đâu, là nên như vậy, các người làm việc vất vả, còn giúp con ta buôn bán lời nhiều tiền như vậy, một chút điểm tâm nhỏ tính nhẩm cũng không là cái gì. Ha ha ha……”
Tiếng cười dũng cảm lại sang sảng, thật sự là rất có khôi lực. Cô thư ký sùng bái nhìn ba ba viện trưởng.
Nhưng viện trưởng trẻ tuổi lại chút không nhúc nhích, sắc mặt không tốt, chỉ lạnh lùng nhìn cha.
“Nghe nói con đi thăm bạn gái ?” Ba Chúc lơ đễnh nói, miệng như người cha hiền nói chuyện với đứa con, siêu có kiên nhẫn,“Là con cái nhà ai, lần sau mang đến ăn bữa cơm cùng ba ba –”
“Không cần.” Chúc Bỉnh Quân đi vừa về phía bàn làm việc, vừa nói với thư ký Tôn:“Đưa vị tiên sinh này đi ra ngoài. Về sau không có sự cho phép của tôi, đừng cho bất kỳ kẻ nào đi vào văn phòng tôi.”
“Nhưng là ông ấy là của anh –”
“Đừng trách cô Tôn, là ta phiền người ta” Ba Chúc ra vẻ hiểu biết nói: “Cãi nhau với bạn gái sao? Tâm tình thật không tốt, ta đây cũng không làm phiền con nữa.”
“Đi ra ngoài!” Chúc Bỉnh Quân giận đến nắm tay đập xuống mặt bàn, anh thề, nếu còn nghe một câu dối trá loại này nữa, chắc anh sẽ nôn mửa.“Tôi đã nói là không cần đến nữa! Nơi này không chào đón ông!”
Trong mắt người cha hiền liền hiện lên một tia tức giận, nhưng ông ta cũng không nói nhiều, chỉ là gật gật đầu với thư ký Tôn, sau đó tao nhã rời đi.
Thư ký Tôn kinh ngạc nhìn viện trưởng, Chúc Bỉnh Quân đưa ngón tay thon dài vuốt mi mắt. Cùng làm việc chung mấy năm qua, lần đầu tiên cô nhìn thấy Chúc Bỉnh Quân khác thường như vậy.
“Viện trưởng, nhìn bộ dáng anh rất mệt mỏi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Cô nhịn không được quan tâm,“Dù sao mấy ngày nay anh cũng nghỉ khám bệnh, bệnh nhân đều tìm bác sĩ khác khám rồi.”
“Không sao, cho tôi vài phút là được rồi.” Anh mệt mỏi đáp,“Cô trước đi ra ngoài đi, điện thoại tạm thời không cần tiếp.”
Sau khi cô thư ký ra ngoài, Chúc Bỉnh Quân bắt đầu cẩn thận kiểm tra máy tính chính mình, bàn làm việc, ngăn kéo, tập hồ sơ một chút, xem có dấu vết xâm nhập hay bị lật xem hay không.
Sớm biết rằng cha nhất định sẽ xuất hiện, chỉ không ngờ sẽ lớn gan như vậy, tiến dần từng bước!
Từ nhỏ đến lớn, nhà anh vẫn rất nhiều tiền, nhưng cũng vẫn thực nghèo. Ba anh vốn cũng là sinh viên y khoa, nhưng bởi vì ham bài bạc thành tánh, sau lại bị ngon ngọt dụ dỗ, ngay cả thực tập cũng chưa hoàn thành, liền chuyên tâm đi đánh bạc –
Đúng vậy, đánh bạc cũng có thể trở thành nghề nghiệp chính. Bởi vì ba anh là người được gọi là “Người nổi tiếng thị trường chứng khoán”, thứ mang cá cược là cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng, ngoại tệ, quỹ.
Lúc tình hình tốt, có thể trong thời gian ngắn ngủi có thể kiếm được rất nhiều; Nhưng tiền tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dân cờ bạc vĩnh viễn đều tự thôi miên chính mình, vận may tiếp theo sẽ rất tốt, thu lợi sẽ càng nhiều!
Chúc Bỉnh Quân lập chí phải làm một bác sĩ chân chính, bất luận cha uy hiếp dụ dỗ, giễu cợt châm chọc như thế nào, anh cũng hoàn toàn không dao động. Muốn chứng minh cho ông ta thấy, anh có thể đối mặt với hết thảy dụ hoặc, có thể sống trong phấn khích thậm chí thối nát, cũng tuyệt đối không đi lên con đường cờ bạc.
Anh kiếm tiền, tình nguyện tiêu xài, uống, lãng phí, đi mở quán bar…… Cũng tuyệt đối không vì lời nói của cha mình mà dao động, không tin tưởng cái chuyện ma quỷ gọi là “Kiếm ổn không lỗ”,“Có tin tức bên trong, cổ phiếu này có thể mua” linh tinh.
Từ khi học ở bệnh viện, bị cha cười nhạo châm chọc qua vô số lần.
“Kiếm một chút tiền lương kia, chỉ đủ mày ăn ba bữa ?” Ba đã nói như vậy,“Con bỏ một chút ra đi, ta dạy cho con làm ăn, con sẽ sớm không cần mỗi ngày vất vả chẩn bệnh a. Có tiền thoải mái vậy sao lại không kiếm? Chúc Nhân ta nào đó đứa con không có đầu óc như vậy, nói ra thực mất mặt.”
Chúc Bỉnh Quân đương nhiên không để ý tới. Anh có lý tưởng cùng giấc mộng muốn thực hiện của anh, tuy rằng đến sau lại thất bại, bởi vì đủ loại nhân tố — nhưng một cái chính yếu trong đó, là Lã Tân Mạn – đến nỗi anh phải rời khỏi dạy học bệnh viện.
Trải qua vất vả cùng áp lực, cha cười nhạo cùng hèn mọn, thậm chí phản bội…… Chúc Bỉnh Quân cũng đều cắn răng nhẫn xuống dưới, cho tới bây giờ –
Anh lại lần nữa vuốt mi mắt chính mình, cảm nhận sâu sắc từng trận mơ hồ từ từ rõ ràng hơn.
Anh thật sự mệt chết đi được, thực mệt mỏi. Thầm nghĩ muốn thấy nụ cười của một thiên sứ ngọt ngào đơn thuần để gột rửa linh hồn, mỗi một cái ôm cùng hôn môi đều say lòng người, ở trước mắt anh, ở trong lòng anh……
Thật sự, anh không ngại tiếp tục truy đuổi cô; Nhưng là thời khắc gặp nhau càng ngày càng không đủ dài, khát vọng của anh càng ngày càng không thể khống chế. Cô tựa như dây cuốn lấy tâm anh, nhưng là lúc này đây, rễ đều thật sâu chui vào thịt, chặt chẽ trói chặt, muốn cứng rắn ngăn lại so với lần trước càng mơ hồ.
Rất nhớ cô, hơn nữa là toàn bộ thân thể, tâm linh đều nghĩ đến. Lần này ly biệt, giống như từng bộ phận của thân thể cũng để lại đó.
Cầm lấy di động muốn gửi cái tin nhắn, lại phát hiện hết pin, đã tự động tắt máy; Cầm lấy điện thoại muốn ấn số điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, lại để lại chỗ cũ. Do dự trong chốc lát, mới thở dài một hơi mà từ bỏ.
Nên hồi tâm làm việc.
“Thư ký Tôn, buổi chiều hôm nay là tôi có thể chẩn bệnh. Có việc gì cần xử lý hay không?”
“Đã đều sắp xếp lại ổn rồi, tôi sẽ lập tức đưa vào. Nga, còn có, một cô Lã nào đó vừa gọi điện thoại đến đây, cô ấy hỏi anh đã bình an trở về rồi phải không –”
Hỏi như vậy, hiển nhiên là biết hành tung của viện trưởng, huống chi lại là giọng nói ngọt ngào xa lạ…… Đem tất cả dấu vết hợp lại một chỗ, ở trong não cô thư ký lập tức diễn xuất một trường quay nhỏ: Chẳng lẽ, hay là, có lẽ vị này, chính là “Bạn gái” trong truyền thuyết kia?!
Chúc Bỉnh Quân phản ứng siêu khác thường, lời nói anh lập tức mang trách cứ truy vấn:“Vì sao không nối vào cho tôi? Cô ấy gọi tới lúc mấy giờ ? Có nói sẽ gọi lại hay không? Còn nói cái gì?”
“Là anh bảo tôi không được quấy rầy anh……” Thư ký Tôn một bụng ủy khuất, cũng càng thêm xác định cô gái kia không tầm thường.
Tắt đường dây nội bộ, Chúc Bỉnh Quân lập tức gọi điện. Kết quả, cô không có tiếp điện thoại.
Lã Tân Mạn xa cuối chân trời, chính là đang vội vàng ở cùng cha mẹ rồi. Có lẽ bọn họ đang ở trong biển xanh trời xanh hưởng thụ một ngày vui vẻ, làm sao có thời giờ tiếp điện thoại của anh? Huống chi nhận điện thoại, lỡ như cha mẹ cô hỏi, lại khó xử cho cô lại phải nói dối hoặc nói có lệ cho qua……
Nghĩ đến đây, cảm giác mỏi mệt dâng lên càng nhiều.
Anh đã hơn ba mươi tuổi, rốt cục cũng có sự nghiệp, có công việc mỗi người ca ngợi, có tình nhân khiến anh ái mộ mê luyến, cũng rốt cục có thể yên tâm theo đuổi; Nhưng là tiền đồ…… Vì sao vẫn mờ mịt như thế?