Äã là ngưá»i cá»§a giá»›i võ lâm, tất phải nghe đến uy danh lừng lẫy cá»§a tay kiếm vô địch thiên hạ: Yến Nam Thiên!
Và đã là ngưá»i cá»§a chốn giang hồ, thứ nhất là những thiếu nữ Ä‘ang độ mÆ¡n mỡn đà o tÆ¡, tất không sao khá»i mÆ¡ ước má»™t dịp nà o được nhìn thấy vẻ hà o hoa tuấn tú tuyệt phà m cá»§a chà ng kiếm sÄ© đẹp trai nhất Giang Phong, cÅ©ng như tà i múa kiếm vô song cá»§a vị kiếm thá»§ Yến Nam Thiên.
Há» là đôi bạn chà thân, gần như không rá»i nhau ná»a bước, hỠđã dám ném từng thá»i và ng xuống đáy nước là m trò chÆ¡i, đã từng phung phà hà ng loạt chuá»—i hạt minh châu chỉ để mua lấy ánh mắt nụ cưá»i cá»§a các giai nhân lầu xanh trong má»™t đêm ngắn ngá»§i.
Thế nhưng giỠđây má»™t trong hai chà ng kiếm sÄ© hà o hoa ấy Ä‘ang mặc má»™t chiếc áo vải cục mịch, Ä‘iá»u động má»™t cá»— xe không kém phần cÅ© kỹ tồi tà n, chuyển hà nh trên má»™t nẻo đưá»ng cá»±c kỳ hoang vắng.
Nếu hiện tại có ai trông thấy Giang Phong vá»›i sắc phục ấy, trong lá»›p hà nh trang ấy, sẽ không là m sao tin được rằng: gã chÃnh là chà ng kiếm sÄ© phong lưu đã má»™t thá»i vắng bóng vá»›i mỹ hiệu Ngá»c Lang!
Thá»i tiết tháng bảy tháºt nóng vô cùng, dù hoà ng hôn đã buông trùm trên vạn váºt, nhưng hÆ¡i nóng gay gắt cá»§a ban trưa vẫn vương vãi trên mà u cát và ng tÃt tắp, trên đầu cây tÆ¡i tả lá và ng.
Ngưá»i cÅ©ng như ngá»±a Ä‘á»u bải hoải dưới cái nóng thừa cá»§a ngà y tà n. Tuy thế, Giang Phong vẫn không ngừng tay roi cứ chốc chốc vụt lên tron trót, thúc giục con ngá»±a đã mệt nhoà i vì đưá»ng xa vì nắng cháy, phải luôn luôn cất vó nuốt nhanh Ä‘oạn đưá»ng dà i.
Cỗ xe lướt đi như bay, vượt qua vùng hoang dã, chừng như gấp đến một điểm nà o trước khi mà n đêm buông xuống.
Äá»™t nhiên Giang Phong nghe đâu đấy có tiếng gà gáy lên lanh lảnh.
Tiếng gà gáy lên giữa buổi chiá»u tà vắng lặng cá»§a miá»n hoang dã nghe tháºt não nuá»™t là m sao!
Giang Phong cau mà y lẩm bẩm :
- Lạ nhỉ! NÆ¡i đây không thôn xóm, không dân cư, tại sao lại có tiếng gà gáy, mà gáy má»™t cách nghịch thưá»ng như thế?
Như chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì, Giang Phong sắc mặt vùng biến đổi. Ãnh mắt như dao cá»§a chà ng xuyên qua và nh nón thá»§ng chiếu ra táºn xa xa.
Dưới cá»™i liá»…u già , chà ng trông thấy má»™t con gà trống to lá»›n dị thưá»ng Ä‘ang vươn cổ gáy lên, nhưng lạ má»™t Ä‘iá»u là thân hình bất động y như đôi chân bị chôn chặt dưới đất.
Dưới ánh chiá»u yếu á»›t, mà u lông cá»§a con váºt ngá»i lên chÆ¡m chá»›p như Ä‘áºp thẳng và o mắt Giang Phong, thứ nhất là đôi mắt cá»§a con gà trống lấp lánh má»™t thứ ánh sáng ngụy dị cá»±c cùng.
Äã biến sắc vì tiếng gà gáy, Giang Phong lại cà ng biến sắc hÆ¡n khi trông thấy ánh mắt cá»§a nó, láºp tức chà ng siết mạnh cương cho cá»— xe đỗ lại bên vệ đưá»ng.
Từ bên trong xe, má»™t giá»ng nói cá»±c kỳ êm dịu vá»ng ra :
- Có việc gì thế chà ng?
Giang Phong ngần ngừ má»™t lúc và cố nhếch nụ cưá»i :
- À, không có việc gì, hình như lá»™n đưá»ng nên dừng lại để nháºn định phương hướng.
Vừa đáp Giang Phong vừa siết cương ngựa để trở đầu xe lại.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng gà lại vụt gáy lên, tiếng gáy lanh lảnh y như má»™t giá»ng cưá»i ngạo mạn.
Giang Phong cà ng gấp rút quất roi túi bụi lên mình ngá»±a, con thú bị Ä‘au lồng lên sải như bay, lôi cá»— xe thoăn thoắt trên con đưá»ng xuyên hoang dã.
Chẳng ngá» chạy quá bốn mươi trượng trước mắt xa xa hình như có váºt gì nằm lù lù chắn lối.
Tia mắt ngá»i lên dưới đôi mắt xếch đến táºn thái dương, Giang Phong nháºn ra đó là má»™t con lợn tháºt lá»›n nằm khoanh giữa lá»™.
Sắc mặt cá»§a Giang Phong cà ng biến đổi dị thưá»ng. NÆ¡i đây, má»™t địa phương hoang vắng, trên con đưá»ng bá» phế không dấu chân ngưá»i, cá» má»c gần lấp lối, tại sao lại có lợn nuôi xuất hiện giữa đưá»ng?
Vừa rồi là má»™t con gà sống, bây giá» lại là má»™t con heo thịt, Giang Phong cắn chặt và nh môi, sắc mặt Ä‘ang tái biến bá»—ng trở nên kiên quyết lạ thưá»ng.
Lần nà y chà ng cho xe đỗ hẳn lại, nhất định không tiến tới mà cũng chẳng quay lui.
Xa xa, con lợn nằm chắn lối xe Ä‘ang lăn lá»™n trở mình, Giang Phong nhìn kỹ, thấy con heo được tắm rá»a rất kỹ. Mà u lông Ä‘en ngá»i cá»§a nó quện vá»›i mà u cát, biến thà nh má»™t mà u và ng mông mốc kỳ lạ.
Bên trong xe, giá»ng nói êm dịu khi nãy lại vá»ng ra :
- Phu quân lại lầm đưá»ng nữa rồi à ?
Giang Phong vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi :
- À... à ... tôi... tôi...
Nhưng ngưá»i ngồi trong xe đã cháºn lá»i chà ng :
- Chà ng lại dối em nữa phải không? Em đã biết hết từ khi nãy rồi!
Giang Phong chết lặng ấp úng :
- Em xem đã hiểu cả?
Ngưá»i trong xe đáp :
- Là m sao em lại chẳng nghe tiếng gà gáy khác lạ đó chứ? Nghe tiếng gà , em đã biết ngay là bá»n ngưá»i cá»§a Tháºp Nhị Quái theo dõi chúng ta, vì sợ em lo ngại nên chà ng cố giấu em phải chăng?
Giang Phong nhếch gượng nụ cưá»i :
- Kỳ tháºt! Chuyến Ä‘i nà y ta giữ gìn hết sức bà máºt, thế tại là m sao chúng lại biết được? Nhưng dù thế nà o, anh tá»± tin là mình cÅ©ng thừa sức để đối phó, em đừng lo lắng gì cả.
Tiếng ngưá»i con gái trong xe có vẻ không vừa ý :
- Sao anh lại nói thế? Từ ngà y ấy, em đã nhất quyết theo anh, sống cùng sống, chết cùng chết. Dù gặp phải cảnh hiểm nguy nà o, chúng ta vẫn nhất quyết mãi bên nhau chẳng rá»i, không má»™t trở lá»±c nà o chia rẻ chúng ta được. Anh đã hiểu rõ lòng em, sao lại còn nói lên những lá»i phá»§ nháºn tình yêu chung thá»§y cá»§a em như thế?
Giang Phong cố nén tiếng thở dà i :
- Nhưng hiện giỠem...
Má»™t chuá»—i cưá»i êm như ngá»c khua từ bên trong xe vá»ng ra, tiếng cưá»i hình như cố gắng nhưng không kém phần cương nghị :
- Anh yên lòng, chẳng có gì đáng lo lắm đâu, em đã bảo là em khá»e nhiá»u rồi!
Giang Phong cắn nhẹ lấy và nh môi :
- Váºy cà ng hay! Em có thể xuống Ä‘i bá»™ được chứ? Con đưá»ng nay đã bị cháºn cả hai đầu, bây giá» mình chỉ còn cách bá» xe, băng qua đồng...
Ngưá»i trong xe đáp :
- Tại sao lại phải xuống bá»™ bá» xe? Chúng đã quyết theo dõi, thì mình có thoát Ä‘i bằng ngõ nà o cÅ©ng vị tất thoát khá»i! Chi bằng mình cứ dừng xe ở đây chá». Tháºp Nhị Quái cho dù hung tà n bá»±c nà o, mình chắc gì đã sợ chúng?
Giang Phong lo ngại :
- Nhưng em...
Ngưá»i trong xe lại cưá»i lên thà nh tiếng, ngắt lá»i chà ng :
- Anh yên lòng, chẳng có gì quan hệ cả, em đã bảo là em khá»e hÆ¡n nhiá»u rồi kia mà ?
Nét lo lắng trên khuôn mặt từ từ tản lần, Giang Phong nở nụ cưá»i cá»±c kỳ trìu mến :
- Gặp được em tháºt là hạnh phúc lá»›n lao cho má»™t Ä‘á»i anh!
Ngưá»i trong xe cưá»i đáp lại :
- Ngưá»i có hạnh phúc giữa chúng ta chÃnh là em má»›i phải. Anh nghÄ© trên giang hồ có bao nhiêu thiếu nữ Ä‘ang và sẽ đố kỵ em muôn Ä‘á»i không, chỉ vì... chỉ vì...
Ngưá»i trong xe thốt đến đó đột nhiên nÃn lặng.
Gió hoà ng hôn phất nhẹ mang cái mát dịu xóa tan phần nà o oi bức chiá»u tà .
Nhưng trong cái mát dịu cá»§a gió ấy, hình như phảng phất má»™t cái gì khác lạ khiến con ngá»±a Ä‘ang gằm đầu tìm gặm cá» non phải giáºt mình, cho đến ngưá»i bên ngoà i xe lẫn ngưá»i trong xe cÅ©ng giáºt mình bá» lững câu nói.
Con heo nằm giữa lá»™ chợt trở mình kêu lên eng éc. Và xa xa ngoà i bốn mươi trượng, tiếng gà gáy vá»ng lại văng vẳng.
Nắng chiá»u đã tắt hẳn, mà n đêm Ä‘ang bắt đầu ngá»± trị không gian, cảnh váºt cà ng như thê lương báo Ä‘iá»m má»™t cái gì bất trắc xảy đến...
Giang Phong biến sắc kêu lên :
- Hình như chúng đã đến!
Ngưá»i trong xe chưa kịp đáp, tiếng cưá»i vụt vang lên phÃa sau xe ngá»±a lẫn trong tiếng nói oang oang như chuông bể :
- Phải, chúng ta đã đến!
Tiếng cưá»i phát lên như tiếng gà gáy, lanh lảnh, nhá» vút vá»ng dà i...
Bình sanh, Giang Phong chưa từng nghe giá»ng cưá»i nà o quái dị dưá»ng ấy.
Chà ng quay nhanh ngưá»i hướng vá» phÃa cá»— xe quát :
- Ai?
Giữa tiếng cưá»i như gà gáy vang lên lanh lảnh như bất táºn, từ phÃa sau cá»— xe bảy tám ngưá»i lố nhố xuất hiện.
Há» lừ đừ tiến lên vòng thẳng ra phÃa trước đầu xe.
Ngưá»i Ä‘i đầu cao lêu nghêu, ốm như ngá»n sà o tre, váºn bá»™ quần áo mà u Ä‘á». Dù trong cảnh tối nhá nhem, lá»›p y phục cá»§a hắn cÅ©ng vẫn ngá»i lên đỠrá»±c.
Ngưá»i thứ hai lại cao gấp đôi ngưá»i thứ nhất, vóc dáng hùng vÄ© khác thưá»ng, áo và ng mão cÅ©ng mà u và ng, da mặt lạnh băng như mà u thép.
Bốn ngưá»i Ä‘i sau váºn y phụ nham nhở đủ mà u, lối ăn mặc lố lăng không xứng vá»›i dáng ngưá»i, trông chúng như những tên hà nh khất lem luốt vừa được phú ông bao cho chiếc áo sặc sở mặc và o mình.
Bốn ngưá»i cao thấp béo ốm bất đồng, tên nà o cÅ©ng lá»™ vẻ hung hăng ra mặt, tuy lốt ngưá»i có vẻ cục mịch vÅ© phu, nhưng bước Ä‘i tháºt chững chạc tá» ra là ngưá»i có má»™t trình độ võ công tương xứng.
Äi phÃa sau cùng táºn mút xa là má»™t tên béo núc nÃch như heo, béo đến độ không còn lá»›p y phục nà o mặc cho vừa vá»›i thân hình cá»§a hắn.
Hắn vừa đi vừa không ngớt cà u nhà u :
- Nóng nóng quá, nóng chảy mỡ đi được.
Mồ hôi từ trên đầu và trán hắn từng hạt từng hạt to lăn dà i xuống đôi má phục phịch y như hai sang thịt buông thõng.
Giang Phong nhảy xuống khá»i xe, mượn cái nhảy đó để trấn định tinh thần, chà ng há»i :
- Hai vị có phải là Tư Thần Khách và Hắc Diệu Tinh trong Tháºp Nhị Quái Kiệt đấy chăng?
Ngưá»i áo đỠbáºt cưá»i lanh lảnh :
- Giang công tá» quả có đôi mắt tinh Ä‘á»i, nhưng chúng tôi bất quá chỉ là má»™t gà má»™t heo mà thôi, là m gì mà có được cái mỹ danh Tư Thần Khách và Hắc Diệu Tinh như công tá» tặng cho. Có lẽ giang hồ định mượn cái mỹ danh đó để mà mỉa mai cái đám ăn cướp Tháºp Nhị Quái chúng tôi thì có.
Giang Phong hướng mắt sang ngưá»i đối thoại :
- Các hạ có lẽ là ...
Ngưá»i áo đỠnhếch môi cưá»i lạnh :
- Äá» là đầu gà , và ng là ức gà , bông lốm đốm sặc sở là đuôi gà , sáu chúng tôi hợp lại thà nh nguyên bá»™ gà . Còn cái vị máºp ú Ä‘i sau cùng công tá» thấy đó chứ? Công tá» nhìn xem y giống váºt gì? Có đúng là heo không? Heo ná»c hạng nhất đấy!
Giang Phong đi ngay và o câu chuyện :
- Các vị có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Hồng Y Kê Quan, ngưá»i tá»± xưng là đầu gà đáp :
- Nghe đồn công tá» vừa gặp được giai nhân, anh em chúng tôi láºp tức Ä‘i tìm công tỠđể được chiêm ngưỡng trang giai nhân tuyệt thế đó đẹp đến bá»±c nà o mà có thể là m xiêu lòng cả vị kiếm khách Ngá»c Lang. Và sau cùng... anh em chúng tôi định yêu cầu công tá» cho mượn tạm má»™t váºt.
Giang Phong không đáp Ä‘oạn đầu mà chỉ đỠcáºp đến Ä‘oạn sau :
- Chư vị muốn mượn váºt gì?
Hồng Y Kê Quan cưá»i to :
- Tất nhiên váºt đó cÅ©ng phải vô cùng giá trị, bằng chẳng váºy dá»… gì Hắc nhân huynh chúng tôi lại chịu khó bôn ba dưới cái nóng thiêu ngưá»i?
Hắc Diệu Quân Ä‘ang đứng thở dốc vụt bước tá»›i cưá»i lên khình khịch y như heo ục :
- Nếu không phải là váºt vô giá thì Hắc tôi đâu khi nà o chịu bôn ba dưới cái nóng như đổ lá»a thế nà y?
Giang Phong mặt liá»n biến sắc :
- Rất tiếc vì rá»i nhà hấp tấp, nên tại hạ không há» mang váºt gì quý giá theo ngưá»i. Hiện thá»i trong cá»— xe nà y tuyệt không có món gì xứng đáng cho các vị phải lưu ý cả.
Hồng Y Kê Quan nhướng mắt cưá»i lanh lảnh :
- Äá»™t nhiên Giang công tá» Ä‘em gia tà i sản nghiệp bán Ä‘i, là m chúng tôi hết sức suy nghÄ© chẳng biết công tá» muốn gì. Nhưng gia tà i sá»± sản đó, công tá» Ä‘em đánh đổi má»™t hạt minh châu. Ha ha... Giang công tá» cÅ©ng hẳn thừa hiểu trong đám anh em chúng tôi từ lâu, không bao giá» xuất hà nh chịu vá» tay không, váºy công tá» nên trao viên minh châu đó cho chúng tôi!
Giang Phong nhếch mép cưá»i gằn :
- Hay lắm, thì ra các vị đã dá» biết được cái tin như thế nên theo dõi chúng tôi. Tất nhiên tại hạ phải biết rằng Tháºp Nhị Quái Kiệt chư vị từ lâu chẳng há» khinh xuất ra tay. Và nếu đã ra tay thì chẳng bao giá» tay không trở vá», nhưng...
Hồng Y Kê Quan trầm giá»ng :
- Nhưng là m sao?
Giang Phong nghiêm sắc mặt :
- Nếu muốn cho tại hạ...
Hồng Y Kê Quan hừ má»™t tiếng, cháºn liá»n :
- NghÄ©a là công tỠđặt Ä‘iá»u kiện? NghÄ©a là công tá» muốn tạo má»™t khó khăn để có lý do từ khước?
Giang Phong lạnh lùng :
- Chẳng có khó khăn, chẳng có Ä‘iá»u kiện gì cả, thiết tưởng các vị cÅ©ng hiểu rõ cái ý tứ cá»§a tại hạ rồi. Bởi các vị chỉ được mãn nguyện là khi nà o...
Câu nói cá»§a Giang Phong chưa dứt, má»™t đưá»ng sáng trắng lao vút đến, chiếu thẳng và o ngá»±c chà ng.
Thủ pháp của Hồng Y Kê Quan nhanh không tưởng nổi.
Giang Phong vừa thốt mấy tiếng đầu, là y rút vÅ© khà cầm tay sẵn sà ng. Äến lúc chà ng thốt được ná»a câu, vÅ© khà đó chá»›p lên, y vung tay gần như đồng thá»i vá»›i Giang Phong mở miệng.
VÅ© khà cá»§a y có hình dáng cá»±c kỳ cổ quái, mưá»ng tượng lưỡi cà y, mà cÅ©ng giống chiếc má» sắc, song chẳng phải lưỡi cà y, chẳng phải má» sắt.
Má»™t vÅ© khà không có tên trong các loại vÅ© khà khách giang hồ thưá»ng sá» dụng, nhìn thoáng qua cÅ©ng thừa hiểu là má»™t loại vÅ© khà sắc bén phi thưá»ng.
Thân pháp hòa theo thủ pháp, chiêu thức phát ra, thân pháp chuyển động, biến cái tư thế của Hồng Y Kê Quan thà nh hình thức một con gà cất cao chiếc cổ dà i, vươn mình nhóng tới, từ trên mổ xuống, vũ khà chiếu và o ngực Giang Phong như mỠgà nhắm mổ thóc.
Nói là chiếu và o ngá»±c Giang Phong, song chẳng phải bất cứ nÆ¡i nà o trên phần ngá»±c cÅ©ng bị mổ. Sá»± thá»±c thì Hồng Y Kê Quan chú trá»ng đến các yếu huyệt mà lao vÅ© khà và o, như những huyệt Trung Cá»±c, Thần Tạng, Linh Hư...
Nếu chỉ có thế thôi, thì thủ pháp của Hồng Y Kê Quan cũng chẳng có gì linh nghiệm cho lắm.
Cái hay cá»§a y, là ở chá»— má»™t chiêu thức từ lúc phát ra đến khi gần chạm trúng Ä‘Ãch, đã biến đúng bảy lượt.
Thà nh ra, chỉ má»™t cái vung tay, y phát xuất đúng bảy chiêu trong thá»i gian ngắn hÆ¡n má»™t thoáng mắt.
VÅ© khà thoạt đầu mở rá»™ng má»™t vòng tròn, vòng tròn đó từ từ khép lại. Thoạt đầu còn bao bá»c toà n thân Giang Phong, cuối cùng thì gom nhá» lại và chiếu thẳng và o ngá»±c chà ng.
Vòng tròn thu hẹp, vừa đủ trùm phần ngá»±c cá»§a Giang Phong, mÅ©i vÅ© khà bắt đầu xoáy, cà ng phút cà ng nhanh như để chá»n má»™t địa Ä‘iểm mà lao và o, nhưng kỳ thá»±c thì Hồng Y Kê Quan cố ý gây hoang mang cho đối tượng.
Trước má»™t thế công cá»±c kỳ ảo diệu cá»§a đối phương, Giang Phong chẳng dám khinh thưá»ng, xuất thá»§ hóa giải láºp tức. Chà ng khẽ nhún chân, lấy đà tung bổng thân hình lên không.
VÅ© khà hình má» gà cá»§a Hồng Y Kê Quan mất cái Ä‘Ãch, mổ luôn bảy lượt và o khoảng không.
Vá»t lên cao, tránh thế công cá»§a địch, tránh được rồi là phải đáp xuống, nhưng Giang Phong chưa đáp xuống, chỉ nhìn thôi, vừa nhìn, bất giác chà nh kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra ướt đầu, ướt mặt.
Bên dưới, có bốn chiếc câu liêm hình móng gà đang chỠđón chà ng.
Một con gà di động, hẳn đuôi, mồng, cánh, chân phải di động theo.
Bốn câu liêm đó, do bốn gã đại hán cầm tay, bá»n đại hán mặc y phục sặc sỡ, trông như lông gà , há» tượng trưng cái Ä‘uôi gà . Äầu gà , nhÃt động, là đuôi cÅ©ng nhÃt động.
Thân pháp cá»§a Hồng Y Kê Quan, được gá»i là Kê pháp. Bá»n đại hán sá» dụng câu liêm Ä‘ang thi triển Vỹ pháp, bởi chúng tượng trưng phần Ä‘uôi, cÅ©ng như các đại hán tượng trưng bá»™ cánh nếu di động sẽ thi triển Dá»±c pháp. Bá»n nà o tượng trưng cho móng thì sá» dụng Trảo pháp.
Trong nhiá»u năm qua, trên giang hồ, có biết bao nhiêu ngưá»i táng mạng dưới Kê Vỹ Liêm Äao cá»§a chúng...
Má» gà mổ tá»›i, Ä‘uôi vẫy theo liá»n, móng chá»±c vồ, cánh chá»±c Ä‘áºp.
Má»™t Hồng Y Kê Quan và các đại hán tùy thuá»™c tạo thà nh má»™t chiến pháp vô cùng liá»n lạc, tuần tá»± mà diá»…n tiến.
Má»™t chiến pháp gần như liên thá»§, song không diá»…n tiến đồng thá»i, liên thá»§ là để áp đảo tinh thần địch chứ thá»±c ra thì phải theo thứ tá»± mà diá»…n tiến, tá» rõ sá»± lợi hại cá»§a má»—i bá»™ môn má», Ä‘uôi, chân, cánh.
Tuy nhiên, nếu cần, bá»™ môn nà o cÅ©ng có thể há»— trợ bá»™ môn kia và thá»i thưá»ng thì Hồng Y Kê Quan không cho toà n diện chiến pháp phát động cùng má»™t lượt.
Nhưng, đã biết Hồng Y Kê Quan là má»™t nhân váºt trong số mưá»i hai Quái Kiệt, biết như váºy, thay vì đánh xe Ä‘i luôn Giang Phong lại dừng bên đưá»ng chá», thì hiển nhiên chà ng không ngán chúng cho lắm.
Chúng hùng hổ thị oai, chà ng khi nà o chịu kém.
Váºn chân khÃ, chuẩn bị xong rồi, chà ng lá»™n ngưá»i má»™t vòng, thuáºn thế, buông mình đáp xuống.
Äáp xuống, tức nhiên phải nhanh, cà ng nhanh cà ng tốt.
Äể tăng phần nhanh, chà ng dùng pháp Thiên Cân Trụy, cho thân hình nặng hÆ¡n.
Chà ng vừa đáp xuống, mỠgà và đuôi gà cùng bao vây chà ng và o giữa.
Chà ng vung tay, tung chân, chống tả, công hữu, thoạt vá»t tá»›i trước, thoạt lùi vá» sau, chà ng xoay mình vòng vòng.
Bá»n Hồng Y Kê Quan vẫn chưa là m gì được chà ng dù chúng đông ngưá»i lại luôn luôn giữ áp lá»±c mạnh.
Nếu chỉ có bá»n Hồng Y Kê Quan thôi, thì cÅ©ng chẳng đáng cho Giang Phong lo ngại cho lắm, dù sao thì cÅ©ng thừa sức duy trì má»™t lúc lâu.
Chà ng không cần thá»§ thắng, chỉ cầm chân được bá»n nà y, giữ cái thế quân bình thôi qua má»™t thá»i gian ngắn. Nếu sá»± ức Ä‘oán cá»§a chà ng không sai thì nguy sẽ chuyển thà nh an, há»a sẽ chuyển thà nh phúc.
Song, nà o phải chỉ có mỗi một Hồng Y Kê Quan?
Bên ngoà i, còn có Hắc Diệu Quân đứng nhìn cuá»™c chiến, chá»±c chá» má»™t sÆ¡ hở cá»§a chà ng mà xuất thá»§ tiếp trợ đồng bá»n ngay.
Hắc Diệu Quân báºt cưá»i hăng hắc, gá»i các huynh đệ Ä‘ang giao đấu bên trong, mà cÅ©ng để trêu tức Giang Phong :
- Các huynh đệ đừng há»c theo thói nhi nữ yếu long mà tha chết cho hắn đấy nhé! Nụ cưá»i cá»§a hắn chỉ để dùng lung lạc thiếu nữ chứ không phải đưa duyên vá»›i anh em đâu mà nhẹ dạ vá»›i hắn! Cố mà hạ cho kỳ được hắn đấy. Ta còn phải báºn đến cá»— xe, xem thá» giai nhân có vẻ đẹp như thế nà o mà rung chuyển được tâm tình cá»§a Ngá»c Lang đây! Ha ha!
Giang Phong sôi giáºn, quát :
- Ngươi không được bước tới một bước! Nếu di động thì chỉ có chết với ta!
Nhưng, vÅ© khà cá»§a bá»n Kê Quan và Kê Vỹ như tưá»ng đồng vách sắt, xoắn tÃt quanh ngưá»i chà ng, đã mấy lượt chà ng xung phá vòng vây mà không tà i nà o thoát khá»i.
Trong khi đó, Hắc Diệu Quân đã cất từng bước chân nặng chịch Ä‘i vá» phÃa cá»— xe.
Hắn đã đến nÆ¡i rồi. Hắn Ä‘ang vươn tay vén rèm che cá»a xe.
Vừa lúc đó, cánh cá»a cá»— xe mở hé.
Bên trong, má»™t bà n tay nhá», trong trắng mịn mà ng, không má»™t vệt, má»™t Ä‘iểm nhá» nà o trên bà n tay là m mất cái thần sắc tươi nhuáºn cá»§a nó, bà n tay đó từ từ ló ra, năm ngón tay cầm má»™t đóa hoa mai, mà u Ä‘en.
Tiết đầu thu và o tháng bảy, mà có hoa mai, là một sự lạ.
Hơn nữa, hoa mai lại mà u đen, một loà i hoa hi hữu, lại là một sự lạ khác.
Bà n tay trắng, đóa hoa mà u Ä‘en, hai mà u sắc tương phản đó là m cho nổi báºt nhau, Ä‘en cà ng Ä‘en hÆ¡n, trắng cà ng trắng hÆ¡n, vẻ đẹp cá»§a bà n tay và cá»§a hoa cà ng thần bà ảo diệu hÆ¡n.
Song, nếu một nữ nhân có ngần ấy vẻ, cũng chưa đủ xứng với cái danh mỹ nhân.
Giá»ng há»i từ trong cá»— xe vá»ng ra ngoà i, nghe ấm dịu là m sao! Vừa ấm dịu, vừa trong, vừa nhẹ, nghe như ru, nghe giá»ng nói đó, ngưá»i ta sẽ quên ngay những nét ngưá»i mà chỉ nhá»› giá»ng ngưá»i, nhá»› để mà ngây ngất đê mê, nhá»› để phiêu phưởng thần hồn trong huyá»n ảo.
Ngưá»i chưa xuất hiện, chỉ có má»™t bà n tay xuất hiện, chỉ có má»™t âm thinh ấm dịu vang lên, cÅ©ng đủ là m con ngưá»i nghe đê mê ngây ngất. Nếu ngưá»i xuất hiện thì liệu những kẻ có mặt còn giữ vững tâm thần chăng?
Ngưá»i trong xe từ từ há»i :
- Các vị muốn xem váºt chi?
Hắc Diệu Quân đột nhiên nghe đôi chân nặng, không là m sao nhấc lên nổi.
Rồi thì má» gà , Ä‘uôi gà , móng gà , cánh gà đang chuyển động vù vù, bá»—ng dừng lại, như nhiá»u bá»™ pháºn má»™t cÆ¡ quan đình chỉ khi nà o cái nút Ä‘iá»u động được khóa chặt.
Cái nút Ä‘iá»u động đó, là bà n tay trắng vá»›i đóa hoa mai Ä‘en. Bà n tay trắng và đóa hoa Ä‘en xuất hiện, toà n bá»™ cÆ¡ quan dừng.
Bà n tay đó, có ma lá»±c huyá»n dịu phi thưá»ng, vừa xuất hiện là nắm chắc những linh hồn bá»n hiện Diệu, và tất cả cầm như những công cụ vô tri vô giác, tùy tiện bà n tay phát lạc.
Chúng dừng tay, dừng chân, thân hình dừng mà chừng như máu trong ngưá»i chúng cÅ©ng ngừng chạy, ánh mắt chúng cÅ©ng ngưng Ä‘á»ng, không chá»›p, lại mất thần.
Hắc Diệu Quân xám mặt mãi một lâu mới kêu lên được mấy tiếng :
- Tú Ngá»c cốc! Di Hoa cung!...
Ngưá»i trong xe trầm ấm thốt :
- Khá đấy! Thì ra các vị cũng có kiến thức đấy!
Äang là hung thần, Hắc Diệu Quân trở thà nh tá»™i quá»·, phà m có tá»™i thì còn chi oai khà cá»§a má»™t ngưá»i?
Äang ở trên cao, Hắc Diệu Quân tụt nhanh xuống thấp, lá»i nói cá»§a y cÅ©ng nhá» nhoi đáng thương vô cùng :
- Ta... tại hạ... tiểu nhân...
Y thay đổi luôn ba tiếng xưng hô. Giả như dưới hai tiếng tiểu nhân còn có tiếng nà o thấp kém, hèn má»n, y đã dùng rồi.
Mà dù có, trong cÆ¡n sợ hãi tá»™t độ, y cÅ©ng chẳng tìm ra kịp thà nh thá» y phải dung tạm hai tiếng tiểu nhân, váºy mà y còn cho rằng hai tiếng đó chưa tá» niá»m tôn kÃnh cá»§a y.
Y sợ rõ rệt thốt được mấy tiếng đó rồi, không còn nói tiếp được nữa, bởi hà m răng dưới rung mạnh, chạm cạch cạch và o hà m răng trên, niá»m sợ hãi là m lạnh ngưá»i, lưỡi y lạnh lÃu luôn.
Ngưá»i trong xe thản nhiên há»i tiếp :
- Ta chá» nghe các vị cho biết muốn gì, các vị cứ là m thinh mãi, thế là các vị không muốn gì. Phà m con ngưá»i không muốn gì nữa, tất nhiên chỉ còn chá» chết. Thế là các vị muốn chết, có đúng váºy không?
Hắc Diệu Quân rung lên :
- Tiểu nhân... tiểu nhân không...
Ngưá»i trong xe nghiêm giá»ng hÆ¡n :
- Nếu không muốn chết thì chạy nhanh đi.
Tiếng thốt từ trong xe vá»ng ra vừa buông dứt, đầu tiên là hồng, rồi đến và ng, rồi đến hoa mà u sặc sở, toà n bá»™ không hẹn nhau mà cùng cất chân, cùng chạy như dẫm trên lá»a.
Hắc Diệu Quân không dám cháºm chân, đến hÆ¡i thở y cÅ©ng không dám phà o ra dù tấm thân máºp mạp như thế, trong lúc đó cÅ©ng phải thi Ä‘ua vá»›i đà n em út, nếu y có đôi cánh chắc y cÅ©ng bay nhanh, mặc cho những kẻ nà o xấu số cháºm chân rÆ¡i lại sau.
Nhưng, đừng tưởng y máºp mạp như thế mà cháºm như rùa đâu. ChÃnh y chạy sau mà trong thoáng chốc lại dẫn đầu, đủ biết thân pháp cá»§a y nhanh chóng thế nà o.
Khi bá»n gà đã Ä‘i hết rồi, Giang Phong bước đến bên song cá»a xe, cất tiếng há»i :
- Em... có là m sao không?
Ngưá»i trong xe cưá»i nhẹ, đáp vá»ng ra :
- Có gì đâu? Chẳng qua vừa rồi em bắt buộc phải vẫy tay một tà thôi...
Giang Phong thở phà o, đoạn buông ra từng tiếng thở dà i :
- Không ngá» khi em rá»i cung lại mang theo má»™t đóa hoa bằng ngá»c mà u Ä‘en cá»§a các nà ng ấy, không ngá» bá»n Tháºp Nhị Tinh Tượng hung hãn váºy mà trong thấy đóa hoa mai lại kinh sợ hãi hùng như váºy.
Äóa hoa mai ngá»c mà u Ä‘en tượng trưng cho những ai? Tại sao Giang Phong lại gá»i là bá»n các nà ng ấy qua má»™t đóa mai hoa?
Chỉ nghe ngưá»i trong xe đáp :
- Äó đó, anh thấy các nà ng ấy đáng sợ như thế nà o. Nhưng thôi bá» chuyện đó qua má»™t bên Ä‘i, giá» mình lo chạy Ä‘i, chạy cà ng xa cà ng hay. Dù cho ai Ä‘uổi theo chúng ta, cÅ©ng chẳng đáng lo ngại gì, chỉ có...
Äá»™t nhiên, lúc đó, ba tiếng vút! vút! vút! vang lên, rồi có tiếng áo phất trong không gian nghe rèn rẹt.
Giang Phong vừa kịp nhìn ra, thấy bá»n gà đã chạy Ä‘i, giá» lại toà n bá»™ trở lại.
Chúng chạy đi nhanh một, chúng trở lại nhanh hai.
Còn từ xa, Hắc Diệu Quân đã báºt cưá»i hăng hắc :
- Bá»n ta không chạy được rồi, nên bắt buá»™c phải trở lại.
Giang Phong quắc mắt :
- Trở lại thì chỉ chết?
Hắc Diệu Quân cưá»i lá»›n :
- Trong xe kia, nếu đúng là ngưá»i trong Di Hoa cung, thì bá»n chúng ta là m gì lại được tha mạng sống? Hừ! Ngươi có nghe nói thá»§ hạ cá»§a Di Hoa cung có bao giá» tha cho kẽ nà o sống sót không chứ?
Ngưá»i trong xe vá»ng ra :
- Ta tha chết cho các ngươi, các ngươi lại...
Hắc Diệu Quân hét cháºn ngay tiếng nói cá»§a ngưá»i trong xe :
- Im ngay! Äừng mạo nháºn! Hãy ra đây đối diện vá»›i ta!
Y thốt xong, vung tay đánh một chưởng.
Cánh cá»a sổ cá»— xe bị chưởng kình đó đánh bể ra từng mảnh.
Cánh cá»a xe mở rá»™ng để lá»™ ngưá»i ngồi trong xe là má»™t nữ nhân, đầu bù tóc rối, sắc diện như có bệnh chưa là nh.
Dù trong trạng thái bệnh hoạn, phạc phá», nữ nhân vẫn có vẻ đẹp hấp dẫn mê hồn.
Không phải nà ng hoà n toà n đẹp đúng theo cái nghÄ©a đẹp tuyệt vá»i cá»§a những ngưá»i được tặng cho là má»™t mỹ nhân.
Äôi mắt không xanh biếc lắm, chiếc mÅ©i không chỉnh và thon nhá» lắm, đôi môi không má»™ng đỠvì máu đã mất nhiá»u.
Nhìn từng vẻ, từng bá»™ pháºn, thì con ngưá»i đó không hoà n toà n là má»™t mỹ nhân, song có má»™t cái gì huyá»n bÃ, kếp hợp vá»›i những Ä‘iểm bất đồng đó tạo thà nh má»™t sức hấp dẫn mãnh liệt.
Äặc Ä‘iểm cá»§a sức hấp dẫn đó là vừa nhìn qua, không ai có thể quên được, và cà ng nhá»› đến lại cà ng thấy sức hút mạnh hÆ¡n, cho nên hình ảnh đó phải khắc ghi Ä‘áºm trong tâm tư ngưá»i nhìn, dù qua bao nhiêu thá»i gian, cÅ©ng chẳng phai má».
Bụng của thiếu nữ von lên, chứng tỠnà ng đang mang thai.
Hắc Diệu Quân trố mắt nhìn nữ nhân má»™t lúc, bá»—ng báºt cưá»i sằng sặc, thốt :
- Thì ra, ngươi là một lão bà to bụng!
Äoạn y quắc mắt, cao giá»ng tiếp luôn :
- Ngươi là ai? Lá gan ngươi bao lá»›n, dám mạo nháºn là ngưá»i trong Di Hoa cung? Di Hoa cung chá»§ hay được, liệu ngươi còn sống sót nổi hay chăng? Ngươi vô lá»… vá»›i bá»n ta, liệu ngươi có tránh khá»i tá»™i chăng?
Câu nói cá»§a Hắc Diệu Quân vừa buông dứt, nữ nhân như má»™t cái máy báºt nÆ¡i chá»— ngồi, bắn vá»t ra ngoà i.
Hắc Diệu Quân hoảng hồn, chưa hiểu nữ nhân sẽ là m gì, thì nữ nhân vung hai bà n tay đẹp, tát mạnh và o hai bên má y.
Bốn tiếng chát vang lên, chứng tỠnữ nhân tát đủ bốn tát.
Äoạn, nà ng bay mình trở và o trong xe, rồi cưá»i nhẹ, há»i :
- Má»™t lão bà to bụng là kẻ vô dụng à ? Bây giá», ngươi đã thấy lão bà to bụng lợi hại như thế nà o chưa?
Thẹn quá, hóa tức, tức là không còn đắn đo lợi hại nữa, Hắc Diệu Quân hét lên như sấm :
- Hèn! Äánh trong lúc ta không đỠphòng là hèn! Äã có hà nh động hèn hạ, ngươi còn cao hãnh lá»›n tiếng được à ?
Sở trưá»ng cá»§a y là quyá»n pháp, bà n tay y nắm lại, đánh ra có cái khà thế ngang vá»›i má»™t quả chùy to, rÃt gió báºt thà nh tiếng vù, vút và o cá»— xe.
Thân hình cá»§a y vừa lùn, vừa béo, mưá»ng tượng má»™t quả cân, nhìn y ai cÅ©ng nghÄ© là y cỠđộng phải cháºm chạp lắm.
Song, bá»™ pháp cá»§a y nhanh không tưởng nổi, quyá»n vút ra, nhanh là cái chắc, lại còn mãnh liệt phi thưá»ng.
Má»™t hòn núi trúng phải má»™t chiêu cá»§a y, Ãt nhất cÅ©ng phải vỡ má»™t góc.
Song, thiếu phụ trong xe Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i khinh miệt, khẽ nhấc bà n tay lên.
Má»™t bà n tay đẹp dÄ© nhiên phải nhá», trắng mịn, má»m mại, dùng bà n tay đó chá»i lại vá»›i chiêu quyá»n cá»§a Hắc Diệu Quân, có khác nà o Ä‘em quả trứng xem tảng đá cứng rắn như thế nà o.
Bà n tay đẹp vừa nhấc lên, khoanh má»™t vòng tròn, Ä‘i thêm ná»a vòng rồi từ bên trên, chặt xuống.
Bà n tay chặt xuống rõ rà ng, đáng lý nếu chạm tay cá»§a Hắc Diệu Quân, thì tay cá»§a y phải trầm xuống, nhưng lạ lung thay, nà ng chặt xuống mà tay cá»§a Hắc Diệu Quân lại bị hất tung lên, vừa báºt lên lại vừa bị bắn dá»™i ngược trở vá».
Má»™t bà n tay nhá» ngăn cháºn chiêu quyá»n cá»§a con ngưá»i có xác thân như hòn non bá»™, kể ra đã là má»™t sá»± phi thưá»ng rồi, chiêu thức cá»§a nà ng cÅ©ng ngụy dị vô cùng, nà ng đánh xuống mà tay địch lại bị hất tung lên, chÃnh Ä‘iá»u đó má»›i nói lên chá»— tuyệt diệu trong thá»§ pháp cá»§a nà ng.
Bà n tay cá»§a Hắc Diệu Quân bị báºt dá»™i trở lại không tạt ra ngoà i, trái lại như có má»™t áp lá»±c vô hình, bẽ co quắp cánh tay y, Ä‘iá»u động cho nắm tay Ä‘áºp và o vai y, kêu má»™t tiếng bịch to lá»›n.
Thà nh ra, Hắc Diệu Quân xuất thủ để tự đánh lấy mình.
Bất giác, y kinh sợ đến xám mặt.
Má»™t quyá»n đó, nếu chạm trúng cá»— xe, thì cả ngưá»i lẫn xe phải nát như cám, thế mà thiếu phụ chỉ khoát nhẹ tay má»™t vòng, như đưa tay chụp má»™t đưá»ng tÆ¡ nhện phiêu phiêu trước mặt, má»™t cỠđộng nhẹ nhà ng, như là m dáng cho vẻ ngưá»i được tá»± nhiên vá»›i cái đẹp, cỠđộng đó lại có công hiệu hóa giải má»™t chiêu thôi sÆ¡n cá»§a y, quả tháºt bình sanh y không há» tưởng có má»™t sá»± kiện như thế, chứ đừng nói là có thấy qua má»™t lần.
DÄ© nhiên, y phải Ä‘au, bởi công lá»±c váºn dụng bao nhiêu Ä‘á»u trả lại trá»n vẹn cho chÃnh mình, thay vì giáng xuống đối tượng.
Chịu Ä‘au không nổi, y loạng choạng ngưá»i, lùi lại mấy bước, lùi mà chân vẫn không đứng vững được, lại ngã ngồi xuống đất.
Äầu gà , Ä‘uôi gà vừa sợ vừa tức, toan lướt tá»›i cùng má»™t lượt, song cái ý thì thừa mà lá»±c thì thiếu, thà nh ra chân dợm lên, chung quy không nhấc nổi.
Chúng ngây ngưá»i, đưa ánh mắt từ Hắc Diệu Quân sang thiếu phụ, rồi từ thiếu phụ trở lại Hắc Diệu Quân.
Một ngồi dưới đất, bao nhiêu đứng sững tại chỗ, đứng cũng như ngồi, bất động.
Thiếu phụ nhìn quanh bá»n chúng má»™t lượt, lạnh lùng há»i :
- Các ngươi có biết ta vừa sỠdụng thủ pháp gì đó chăng?
Hắc Diệu Quân chưa hết xanh mặt, rung rung giá»ng đáp :
- Di Hoa Tiếp Ngá»c! Má»™t thá»§ pháp vô song! Äến quá»· thần cÅ©ng không hóa giải nổi, trên thế gian nà y, là m gì có kẻ không ngã gục trước thá»§ pháp đó?
Thiếu phụ hừ một tiếng :
- Äã biết cái tên cá»§a thá»§ pháp, tất các ngươi cÅ©ng biết xuất xứ nó luôn. Bây giá» các ngươi còn cho rằng ta mạo nháºn nữa chăng? Các ngươi định ở đây luôn, quyết ngăn cháºn ta, hay lặng lẽ cúi đầu cút Ä‘i nÆ¡i khác? Nói cho ta biết Ä‘i!
- Äi! Äi ngay!... Tiểu nhân đáng chết!... Xin...
Nhưng, y đưa tay tự tát và o mặt, tát liên hồi, tát độ mươi lượt, mới dừng.
Mặt y đỠlên.
Y tá»± tát tháºt sá»±, bà n tay chạm và o má, kêu chát chát có thể bảo là mạnh hÆ¡n má»™t ngưá»i nà o khác hà nh tá»™i y.
Thiếu phụ buông tiếng thở dà i :
- Muá»™n rồi! Ngươi có tát đến vỡ mặt, cÅ©ng chẳng là m sao chuá»™c lại cái tá»™i vô lá»… vá»›i ta! Tuy nhiên, ta không trách các ngươi, cứ đứng lên và dẫn nhau rá»i khá»i nÆ¡i nà y, nhưá»ng lối cho xe ta chuyển bánh!
Nà ng tự thốt âm thinh nghe nhỠhơn một chút :
- Giết ngưá»i là m gì? Máu có đổ vẫn không giúp Ãch gì cho mình! Mình nên lưu lại cho đứa bé trong bụng đây má»™t chút phước vá» sau...
Không phải giục đến hai lần, nà ng vừa cho phép chúng bỠđi, tên nà o đứng, phóng chân chạy trước, tên nà o ngồi, cũng vội đứng lên, chạy theo.
Chúng chạy chết! Chúng sợ, nếu trì hoãn đứng lại đó, nà ng thay đổi chủ ý, thì oan mạng cho chúng quá chừng!
Trong bóng má» má» lúc giao liên ngà y táºn đêm đến, có má»™t bóng ngưá»i, chạy theo chúng...
Giang Phong đứng lặng ngưá»i, nhìn theo lưng bá»n Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân, thở phà o mấy lượt.
Rồi, nhớ lại thực cảnh, chà ng thở dà i, thốt :
- CÅ©ng may! Em am tưá»ng thá»§ pháp tuyệt diệu đó, chứ nếu không thì... dù chúng ta có má»p mình, cầu khẩn, vị chúng chịu bá» Ä‘i!
Äá»™t nhiên, chà ng xanh mặt.
Thiếu phụ thay đổi thần sắc đáng sợ.
Nà ng rung rẫy, toà n thân mồ hôi đổ ra ướt cả đầu, mặt. Mồ hôi đẫm ướt cả y phục nà ng.
Rồi nà ng nhăn mặt, uốn mình, ôm bụng oằn oại.
Tưởng chừng nà ng không đủ sức chịu đựng nổi cơn đau!
Giang Phong hấp tấp há»i :
- Em... Em là m sao thế?
Thiếu phụ phá»u phà o :
- Em... chiêu thức vừa rồi... là m động thai, chắc là ...
Nà ng vặn mình, cắn môi đến rớm máu, mồ hôi đổ ra từng hạt lớn.
Giang Phong chợt hiểu.
Nhưng hiểu mà là m gì giúp được nà ng? Chà ng lúng túng bối rối, dáºm chân liá»n liá»n :
- Là m sao? Là m sao hở em? Anh phải giúp em như thế nà o?
- Äem... cá»— xe... sát lỠđưá»ng... Ä‘i anh!... Nhanh lên!
Giang Phong không cháºm trá»…, cố đẩy cá»— xe và o lá». Chà ng lại cố gắng đẩy luôn nó xuống đám cá» gần đó, cho có má»™t địa Ä‘iểm êm ái má»™t chút.
Con ngá»±a cÅ©ng ác tháºt. Trong lúc chá»§ nhân bối rối như váºy, thay vì im lặng, nó cứ hà lên vang lồng lá»™ng. Nó là m cho Giang Phong đã quýnh, cà ng quýnh hÆ¡n.
Trên Ä‘á»i nà y, thá» há»i má»™t ngưá»i chưa từng chứng kiến cảnh sanh sản gặp trưá»ng hợp như chà ng, là m sao khá»i quýnh bấn lên?
Huống chi ở tại nhà , vợ sanh là má»™t sá»± thưá»ng, không có mụ, thì còn có thân thÃch, có láng giá»ng, ngưá»i kinh nghiệm chỉ Ä‘iểm cho kẻ chưa quen...
Bây giá», đúng là trong cảnh tứ cố vô thân, đúng là má»™t cảnh bị bá» rÆ¡i, gia dÄ© chà ng chưa thạo việc, bảo sao chà ng đừng khổ sở?
Bên ngoà i, Giang Phong cứ chạy quấn quanh, chẳng biết là m gì giúp Ãch cho thiếu phụ, bên trong nà ng cứ rên Ä‘au thoạt nhá», thoạt lá»›n, có lúc nà ng im bặt tiếng rên, tưởng chừng đã lịm Ä‘i rồi.
Lâu lâu, nà ng buông một câu :
- Chết!... Ngá»c Lang Æ¡i!... Em chết mất!... Äau quá Ä‘i thôi!...
Chà ng là nhà mấy tiếng, cố trấn an nà ng :
- Ráng chứ, em Æ¡i... cố nhịn Ä‘au... Xong rồi là hết Ä‘au ngay! Từ xưa đến nay, nếu gặp trưá»ng hợp nà y mà nữ nhân nà o cÅ©ng phải chết cả, thì còn ai dám...
Chợt, chà ng nháºn ra mình hÆ¡i lố, vá»™i tiếp :
- Không có gì đáng ngại đâu em! Em không chết đâu! Hãy gượng Ä‘au má»™t chút nữa, rồi má»i việc sẽ qua!
Trấn an bằng miệng, can thiệp bằng miệng, trong khi ngưá»i ta Ä‘au không tưởng nổi, nghÄ© cÅ©ng khôi hà i tháºt, song ái tình có cái nhiệm mầu cá»§a nó, nó lên tiếng là nguồn an á»§i vô biên xuất hiện liá»n.
Thiếu phụ nÃn lặng má»™t lúc lâu.
Thá»i khắc chầm cháºm trôi qua... Giang Phong gần như nÃn thở.
Bỗng, có tiếng oe oe vang lên trong xe.
Giang Phong bất giác thở phì, tiếng thở cá»§a chà ng to quá như ngá»n gió mạnh quét qua. Tiếng thở mang theo tất cả lo lắng dồn ứ, cùng má»™t lúc thoát ra ngoà i, vang thà nh má»™t âm thinh khá lá»›n.
Con!
Chà ng có má»™t đứa con! Má»™t tiếng “con†rất gá»n, hà m súc bao nhiêu ý nhị cá»§a má»™t ngưá»i? Con, là tượng trưng tương lai, sá»± nghiệp cá»§a chà ng!
Ngoà i ra và ý nghĩa hơn nữa, cái tiếng “con†là chất keo sơn gắn chặt hai tâm tình. Con là lá bùa bảo vệ hạnh phúc lứa đôi!
Ngưá»i ta có thể chán yêu nhau, nhưng đứa con sẽ xoa dịu má»i xô xát giữa nhau, đứa con sẽ Ä‘em đôi tâm hồn nhÃt lại gần nhau, để hà n gắn nếu có rạn nứt, để chắp vá nếu có đổ vỡ!
Chà ng thở phì, chẳng phải hoà n toà n vì có má»™t đứa con, mà chÃnh là vì thiếu phụ thoát nạn.
Phải, sanh xong, là thoát nạn chứ còn gì nữa? Ãt nhất, cÅ©ng tạm thá»i, còn như những gì sẽ xảy ra sau nà y, thì khi đến má»™t thị trấn nà o đó, chà ng sẽ nhá» y sư lo chữa trị...
Hãy biết là cái nạn cấp thá»i đã qua rồi, còn thì vá»›i thá»i gian má»i việc vẫn tá»± nó sắp xếp.
Chà ng chưa dám và o xe vá»™i, chỉ khi nà o thiếu phụ lên tiếng gá»i, chà ng má»›i dám và o.
Bên trong xe, lại im lặng như cũ.
Thá»i khắc lại trôi qua... chầm cháºm... Giang Phong lại nÃn thở.
Bỗng, tiếng oe oe lại vang lên?
Má»™t đứa bé nữa ra Ä‘á»i. Hai đứa bé đã ra Ä‘á»i.
Lần nà y, vừa thở phì phì, Giang Phong vừa reo lên :
- Hai đứa! Song sanh! Phước chẳng đến đôi, phước hôm nay đến đủ đôi với ta!
Bây giỠthì chà ng chắc chắn lắm rồi.
Chà ng chắc chắn là thiếu phụ không thể sanh thêm một đứa thứ ba nữa.
Chà ng lăng xăng, chà ng chạy quấn bên ngoà i xe, thiếu phụ bảo gì, chà ng là m váºy, tìm váºt nà y, váºt ná», chân chà ng như không bén đất.
Qua cuá»™c hà nh trình quá vá»™i, lại vừa chiến đấu vá»›i bá»n Hồng Y Kê Quan, rồi quýnh quáng vì cÆ¡n Ä‘au oằn oại cá»§a thiếu phụ trước lúc lâm bồn, Giang Phong có cái vẻ xác xÆ¡ tÆ¡i tả, má»› tóc rối bù, vá»›i y phục xốc xếch, chẳng khác nà o má»™t gã Ä‘iên lang thang trên đưá»ng vô định suốt mấy ngà y trá»i không há» vấy qua má»™t tà nước sông nước suối.
Cũng có thể và chà ng với một gã hà nh khất đói lả và o nhà ăn xin bị chê đuổi dồn, chạy bất kể chết.
Còn đâu cái phong độ hà o hoa cá»§a má»™t công tá» thuở nà o từng là m rung động những con tim nấp kÃn trong phòng sâu thăm thẳm?
Còn đâu dáng vẻ của một mỹ nam tỠtừng là thần tượng của lứa tuổi xuân thì?
Giang Phong bước và o xe, nhìn qua mặt hai giá»t máu vừa chà o Ä‘á»i, an á»§i thiếu phụ mấy câu, rồi trở ra ngoà i.
Gương mặt chà ng lá»™ vẻ hân hoan, miệng Ä‘iểm nụ cưá»i tươi, mắt ngá»i sáng, đôi mắt đó vừa nhìn lên, bất giác ánh sáng tắt ngay, rồi nụ cưá»i cÅ©ng tắt theo.
Gương mặt đang rạng rỡ, bỗng xám lại.
Chà ng vừa ngẩng đầu lên, là trông thấy hai bóng ngưá»i. Hai bóng đó, đứng không xa cá»— xe, chẳng rõ xuất hiện từ lúc nà o.
Hai bóng đó, dù đêm xuống, gieo tối nhá nhem, Giang Phong vẫn nháºn ra dá»… dà ng. ChÃnh là Tư Thần Khách và Hắc Diệu Quân, đã bá» Ä‘i má»™t lúc lâu, đột nhiên quay trở lại.
Kinh hãi trong phút giây, Giang Phong lấy lại bình tÄ©nh, trầm giá»ng há»i :
- Các vị còn trở lại đây à ?
Chà ng cố giữ lá»… độ, chưa dùng đến tiếng ngươi xưng hô vá»›i há», có lẽ chà ng chỉ muốn được an thân thôi, nên tá» cái ý cầu hòa hÆ¡n là khÃch chiến.
Hồng Y Kê Quan, tức là Tư Thần Khách, nở má»™t nụ cưá»i bà hiểm không đáp, chỉ há»i lại :
- Công tỠhẳn lấy là m lạ?
Y cÅ©ng giữ lá»… độ, chưa gá»i Giang Phong bằng tiếng ngươi, song âm thinh cá»§a y bá»™c lá»™ rõ rệt má»™t sá»± khinh miệt, má»™t thách thức rõ rệt.
Bá»±c vì giá»ng nói cá»§a Hồng Y Kê Quan, Giang Phong hừ má»™t tiếng, há»i luôn :
- Các ngươi trở lại để nạp mạng phải không?
Hắc Diệu Quân báºt cưá»i ha hả :
- Nạp mạng?
Giang Phong cao giá»ng :
- Dù sao, các ngươi cÅ©ng là những kẻ hữu danh trên chốn giang hồ, nghe nhiá»u, thấy rá»™ng, đương nhiên các ngươi thừa hiểu Di Hoa cung tại Tú Ngá»c cốc, lợi hại như thế nà o. Äã được tha cho Ä‘i, còn trở lại thế chẳng phải nạp mạng, thì là gì?
Vốn là má»™t tay hà o hoa, luôn luôn chà ng giữ phong độ tao nhã, bình sanh chưa há» thốt to tiếng vá»›i ai bao giá».
GiỠđây, chà ng cất giá»ng cao, đôi mắt lại đỠrá»±c, chỉ vì chà ng quá phẫn uất, thà nh mất bình thưá»ng.
Nhưng, chà ng phẫn uất để là m gì?
Há» dám trở lại đây, là há» xem chà ng quá thưá»ng, há» xem thưá»ng chà ng từ trước, chứ nà o phải đợi đến phút giây nà y? Há» dám trở lại đây, là há» xem thưá»ng luôn thiếu phụ, dù thiếu phụ đã dùng thá»§ pháp Di Hoa Tiếp Ngá»c, đánh ngã gục má»™t ngưá»i trong bá»n há».
Hắc Diệu Quân thấy chà ng là m oai, cất tiếng cưá»i vang :
- Giang Phong! Cái chết Ä‘ang tiếp cáºn ngươi, ngươi chưa hay biết hay sao, mà còn lên giá»ng hống hách vá»›i bá»n ta? Ngươi không hay biết hay ngươi giả vá»? Vô Ãch, ta đã khám phá ra sá»± bà máºt cá»§a ngươi rồi. Cho ngươi biết, hiện tại, hai vị công chúa trong Di Hoa cung Ä‘ang tìm ngươi trên khắp nẽo sông hồ, nếu ngươi có tà i, có sức, hãy liệu mà đối phó vá»›i hai vị công chúa, chứ bá»n ta đối vá»›i ngươi, là những kẻ vô can, bá»n ta là m khó dá»… ngưá»i, phá»—ng có Ãch lợi gì?
Mồ hôi lạnh toát ra, ướt đầu, rơi từng hạt lớn xuống mặt, Giang Phong giữ thần sắc thản nhiên, gằn từng tiếng :
- Nhị vị công chúa Di Hoa cung? Ngươi có nằm mộng chăng? Ngươi có biết ai đang ở trong xe kia chăng?
Hồng Y Kê Quan bĩu môi :
- Ai ở trong xe? Ngươi tưởng bá»n ta chẳng biết gì sao? Kẽ ở trong xe chỉ là má»™t liá»…u đầu, má»™t nữ tỳ, má»™t nà ng nô lệ chuyên hái hoa cho ngươi, có sang quý gì mà ngươi khoe khoang? Má»™t kẽ phản nghịch Ä‘ang bị truy nả khắp nÆ¡i, có oai vá»ng gì mà ngươi hòng tá»±a và o để thoát nạn bá»n ta?
Giang Phong thoáng giáºt mình, song cố gượng giữ bình tÄ©nh.
Tuy nhiên, niá»m sợ hãi quá to lá»›n, chà ng không thể nà o che dấu trá»n vẹn được.
Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, nhưng nụ cưá»i biến thà nh cái mếu.
Hắc Diệu Quân thÃch chÃ, báºt cưá»i khanh khách :
- Chà ng công tỠđẹp trai nhất nước lại khiếp đảm rồi à ?
Äoạn y trầm giá»ng, tiếp luôn :
- Có lẽ ngươi muốn há»i tại sao bá»n ta lại biết được sá»± tình? Vô Ãch! Chẳng bao giá» bá»n ta tiết lá»™ Ä‘iá»u đó!
Thực ra, Giang Phong hết sức lấy là m lạ.
Việc chà ng bá» cả sá»± nghiệp to lá»›n, cùng thiếu phụ âm thầm ra Ä‘i, được chà ng và thiếu phụ giữ bà máºt tuyệt đối. Sở dÄ© cả hai phải giữ bà máºt, là vì cần phải tránh sá»± truy tầm cá»§a Di Hoa cung.
Ngưá»i trong thiên hạ đương thá»i có thể không sợ trá»i đất, quá»· thần, nhưng chẳng má»™t ai không ngán Di Hoa cung.
Bởi, từ nhiá»u năm qua rồi, thá»§ pháp truy hồn Di Hoa Tiếp Ngá»c chưa há» buông lá»ng má»™t linh hồn nà o, má»—i lần xuất phát, cho nên hà o kiệt võ lâm lấy cái việc tránh chạm mặt ngưá»i trong Di Hoa cung là m má»™t phương châm tá»± tồn.
Thì khi nà o Giang Phong và thiếu phụ kia, mà cÅ©ng là vợ chà ng, lại Ä‘i tiết lá»™ cái Ä‘iá»u tai hại nhất cho cả hai?
Thế tại sao bá»n Hắc Diệu Quân, Hồng Y Kê Quan lại biết được?
Chà ng Ä‘ang tìm hiểu nguyên nhân sá»± kiện, bên trong xe, thiếu phụ rên ư á», tiếng rên vá»ng ra nghe bi thảm phi thưá»ng.
Hòa lẫn với tiếng rên của thiếu phụ, có tiếng hà i nhi khóc ré.
Chẳng phải là một hà i nhi, mà là hai hà i nhi.
Vợ rên, con khóc, còn cái cảnh nà o não nuá»™t hÆ¡n cho Giang Phong, khi hà nh trình dang dở, xe dừng lại vệ đưá»ng hoang vắng, giữa lúc ngà y tà n, đêm đến?
Thêm và o đó, có mấy ma vương, quá»· sứ Ä‘ang hiện hình dá»a chết.
Chưa hết, sau chúng, trong má»™t giây, má»™t phút, còn có mấy ngưá»i nữa, mà những ngưá»i sau nà y má»›i đáng sợ hÆ¡n!
Äúng là cái cảnh há»a vô đơn chÃ! Äúng là há»a triá»n miên chÃ!
Bất giác Giang Phong như điên lên, gầm một tiếng lớn, lao vút mình tới trước.
Thân hình chà ng vừa chá»›p, thì từ nÆ¡i phÃa đối diện hai đạo bạch quang cÅ©ng chá»›p liá»n.
Hai đạo bạch quang ngăn chặn khà thế của Giang Phong như một chiếc chiên được đưa ra, đón lấy mũi tên.
Dĩ nhiên, hai đạo bạch quang đó do Hồng Y Kê Quan.
Hồng Y Kê Quan phát xuất vÅ© khà sóng đôi, vÅ© khà hắn mưá»ng tượng đôi cánh gà , và hai đạo bạch quang chÃnh là đôi Kê Dá»±c Ä‘ao, rất đặc biệt, bảng rá»™ng hÆ¡n, thân má»ng, chế luyện theo hình thức cánh gà , khi được vung lên, bảng rá»™ng nên ánh thép chá»›p rá»™ng hÆ¡n, mà cÅ©ng bảng rá»™ng nên gió rÃt mạnh hÆ¡n.
Äôi đó, phải bén là cái chắc.
Hai đạo bạch quang chá»›p lên, tá»a rá»™ng nhanh chóng, phút chốc đã biến thà nh hai chiếc tán, thoạt đầu hai chiếc còn rá»i ra, dần dần nháºp lại là m má»™t, từng chiếc đã tán rá»™ng rồi, hai chiếc há»p lại, tất phải rá»™ng hÆ¡n, chiếc tán đó phá»§ nhanh từ bên trên đỉnh đầu Giang Phong.
Hiện tại, Giang Phong như mất cả lý trà rồi, không còn biết lợi hại là gì nữa, dù thấy rõ chiếc tán bạch quang chụp xuống đầu, vẫn không lùi, không né tránh sang tả hay sang hữu, cứ hùng hổ lướt tới.
Thoáng mắt, chà ng đã đến sát Hồng Y Kê Quan, vươn nhanh tay lên, chụp trúng một thanh Kê Dực đao.
Äồng thá»i gian, chà ng tung má»™t ngá»n cước và o hạ bá»™ cá»§a đối phương.
Với thanh đao vừa đoạt, chà ng hoà nh tay, đảo vũ khà một vòng, từ bên trên chặt xuống thanh Kê Dực đao còn lại của Hồng Y Kê Quan.
Cùng lúc đó, đuôi gà phát động, bốn Vỹ Liêm đao bay tới.
Nhưng, đã liá»u, phải liá»u luôn, huống chi chà ng vừa đắc thá»§. Giang Phong đảo bá»™ soạt chân nháºp ná»™i, xung phá vòng vây do bá»n đại hán bá»c bên ngoà i, thanh Ä‘ao trong tay quét qua má»™t vòng, đánh bạt bá»n Ä‘uôi gà tản ra xa, nhưá»ng lối cho chà ng vá»t đến Hắc Diệu Quân.
Không cháºm trá»…, ước độ thân hình vừa sát địch, tay Ä‘ao vung lên, bạch quang chiếu và o mặt Hắc Diệu Quân, nhanh hÆ¡n Ä‘iện chá»›p.
Chỉ mất một phút, Giang Phong đã đánh lại một đầu gà , bốn đuôi gà , ngoà i ra lại còn dồn áp lực trước một trư bát giái.
Thấy đồng bá»n Ä‘ang từ cái thế ưu chuyển sang thế bại lại tá»± mình cÅ©ng bị đối phương bức cà n, Hắc Diệu Quân hết sức hãi hùng, mồ hôi đổ ra ướt cả thân thể như tắm.
Nhưng, sợ là má»™t việc, tá»± vệ là má»™t việc khác, không vì sợ mà lÆ¡i sá»± việc tá»± vệ, bản năng tá»± tồn không cho phép y lùi lại, bởi lùi chạy là quay mình, địch lướt theo, công từ phÃa sau, y cầm chắc cái nguy trong tay. Ưu thế!
Tiên cơ đã mất rồi phải là m sao chiếm lại ưu thế, mà mong dà nh tiên cơ.
Láºp tức, y hét lên :
- Tiểu tá» liá»u mạng rồi đấy nhé, các anh em! Phải hết sức cẩn tháºn! Kẻ Ä‘iên bao giá» cÅ©ng lợi hại hÆ¡n ngưá»i tà i, mà tà i cá»§a hắn cÅ©ng khá lắm, các anh em sÆ¡ hở là mất mạng liá»n.
Äồng vá»›i câu nói, y vung luôn cả hai tay.
Äúng như y vừa cảnh cáo đồng bá»n, kẻ Ä‘iên giao đấu, bất chấp cả chiêu thức, thuáºn tay thế nà o, đánh ra thế ấy, đánh không cần nhắm Ä‘Ãch, đánh vun vÃt, đánh bất kể có đối thá»§ trước mặt hay không.
Trước má»™t kẻ địch như váºy, còn ai ức độ thế công ra sao mà hòng nghÄ© ra cách thức hóa giải?
Cho nên, vung tay để lấy tư thế, chứ Hắc Diệu Quân không dám ngang nhiên nghinh chiến, hai tay vừa khoát lên, đôi chân nhún khẽ, y nhảy vụt vá» phÃa háºu, tránh đưá»ng Ä‘ao ác liệt cá»§a Giang Phong.
Mặc cho đối phương lùi hay tiến, Giang Phong cứ vung Ä‘ao, chém tả, hoà nh hữu, vút lên, bổ xuống, tung hoà nh, đôi chân lại phóng ra, rÃt gió vù vù, ngưá»i chà ng xoay như con trốt lốc.
Tức uất mà đánh, đánh như điên cuồng, Giang Phong xuất phát chiêu nà o cũng hà m súc một nội lực vô cùng mãnh liệt.
Và những chiêu đưa ra, toà n là tỠchiêu, nhắm đúng tỠhuyệt của địch thủ.
Lắm lúc, như tối mắt, không cần nhắm và o yếu huyệt, chà ng vẫn vung tay, phóng chân, đánh đá vun vÃt, đối phương dù không chết vì đánh đá, cÅ©ng phải tung bay, hoặc ngã nhà o, nếu sÆ¡ xuất để quyá»n cước cá»§a chà ng chạm phải.
Lâm tráºn, chỉ có đầu gà là Hồng Y Kê Quan Tư Thần Khách, và đuôi gà gồm bốn đại hán lá»±c lưỡng, còn Hắc Diệu Quân thì đứng bên ngoà i, xa xa, quan sát cuá»™c chiến.
Y luôn luôn Ä‘iểm nụ cưá»i, chốc chốc lại cưá»i thà nh tiếng, cưá»i mỉa mai, cưá»i thách thức, như để khiêu khÃch Giang Phong cho chà ng thêm phẫn ná»™.
Chà ng cà ng phẫn ná»™ thì đấu pháp cà ng loạn, do đó để lá»™ sÆ¡ hở và bá»n Hồng Y Kê Quan sẽ có cÆ¡ há»™i hạ chà ng.
Hai gã thuá»™c bá»™ pháºn cánh gà , cùng vung Ä‘ao, song lấp ló bên ngoà i, như trợ oai, như chá»±c chá».
Chúng không và o cuá»™c, sợ vướng báºn nhau, chúng đứng bên ngoà i là m thinh thế.
Tuy Giang Phong hung hăng tá»™t độ, song đánh đá mãi, vẫn chẳng là m sao hạ được má»™t tên bên phÃa địch.
Dần dần, chà ng thấm mệt, trong khi đó thì bá»n Hồng Y Kê Quan lại tăng gia khà thế, đảo lá»™n những loại vÅ© khà dị hình quái trạng, Ä‘ao quang chá»›p chá»›p, Ä‘ao phong vù vù, Ä‘ao khà rợn rợn.
Nhất định là chà ng không thể xung phá vòng vây thoát đi.
Nhất định là chà ng phải chết dưới tay bá»n nà y!
Bây giá», chà ng có vẻ tÆ¡i tả quá chừng, trông chẳng còn nhân dạng chút nà o, y phục rách, từ mảng to tá»›i mảng nhá», mảng nà o đứt luôn bay mất, mảng nà o còn lại, dÃnh long thong, lất phất theo đà xoay chuyển cá»§a chà ng, tóc xá»a dà i, bay loạn thà nh rối tung, mồ hôi đổ ra như tắm, mặt mà y xanh dá»n, hÆ¡i thở hồng há»™c, mắt trắng nhợt, tay thì cứ vung, chân vừa nhảy choi choi, vừa đá vút vút.
Chà ng như con dã thú, điên tiết lên, giữa bảy tên thợ săn, tuy thừa sức hạ con thú song vẫn đùa dai với thú, nhìn con thú lồng lộn như nhìn một trò tiêu khiển.
Từ trong xe, má»™t gìá»ng nói yếu á»›t vá»ng ra :
- Ngá»c Lang! Hãy giữ bình tÄ©nh, chỉ cần chà ng cẩn tháºn, là chúng chẳng là m gì chà ng được đâu! Chúng chẳng phải là đối thá»§ cá»§a chà ng, bất quá chúng lấy số đông, tạo áp lá»±c, gây hoang mang cho chà ng đó thôi!
Hắc Diệu Quân giựt mình, như chợt nhớ ra một việc gì, khi nghe thiếu phụ cất tiếng.
Y láºp tức bá» phÃa cuá»™c chiến, quay mình bước vá» phÃa cá»— xe, đưa tay vén áo choà ng do Giang Phong máng nÆ¡i cá»a xe, che bá»›t gió, trong lúc thiếu phụ lâm bồn.
Y cất tiếng cưá»i vang, giá»ng cưá»i quái dị vô tưởng, nghe như tiếng lợn eng ét trong chuồng. Y kéo dà i trà ng cưá»i đó, tá» rõ cái thÃch chà cá»§a kẻ đắc thế, rồi y thốt :
- Tiểu tỠtốt phúc quá chừng. Không có con thì thôi, lúc có lại có đôi, có ba một lượt. Cứ cái đà nà y mà đi thì trong vòng và i năm, hẳn sẽ có cả chục cũng nên.
Giang Phong nghe trà ng cưá»i và câu nói cá»§a y, quay mình lại trông thấy y đã đến sát cá»— xe rồi, lá»a giáºn bốc lên phừng phừng trong tâm, quát lá»›n :
- Súc sanh kia! Không được đến gần xe! Muốn sống thì hãy cút đi gấp.
Má»™t tiá»m lá»±c vùng dáºy, chà ng đáng bạt bá»n Hồng Y Kê Quan ná»›i rá»™ng vòng vây, toan vá»t Ä‘i.
Nhưng vô Ãch.
Vòng vây vừa tản ra liá»n khép lại chặt chẽ kÃn đáo hÆ¡n.
Giang Phong đã mấy lượt quáºt khởi thế công, quyết xông phá hà ng rà o ngưá»i, nhảy đến cá»— xe, bảo vệ vợ chà ng nhưng lần nà o cÅ©ng thế, bá»n Hồng Y Kê Quan vừa tản ra là áp và o, cầm chân chà ng tại má»™t chá»—.
Chà ng quắc đôi mắt, bắn tia lá»a đỠngá»i ngá»i. Chà ng giương mắt suýt rách khóe, song phẫn uất mà là m gì, khi chà ng không áp đảo ná»—i chúng?
Cà ng phẫn uất thì cà ng tiêu hao chân khà thôi.
Trong xe thiếu phụ hai tay bế con, hét vá»ng ra :
- Tên khốn nạn! Ngươi định là m gì chứ?
Hắc Diệu Quan báºt cưá»i khanh khách :
- Là m gì? Tại hạ là m gì thì mỹ nhân rồi cÅ©ng sẽ thấy, há»i là m chi. Yên trà đi, mỹ nhân! Từ nghìn xưa, chưa có má»™t ai dám chạm đến mỹ nhân, kể cả những tên vÅ© phu hung bạo nhất. Mỹ nhân là má»™t cái gì trá»i sanh ra để cho nam nhân tôn thá» kia mà . Tại hạ mong má»i là m được má»™t cái gì giúp mỹ nhân mau hồi phục nguyên trạng cho tại hạ chóng được dịp tôn thá» mỹ nhân. Thú tháºt tuy không đẹp trai bằng hắn, tại hạ vẫn biết nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Gì thì chẳng biết chứ vá» cái khoa đó thì tại hạ áp dụng đúng ká»· thuáºt.
Giang Phong tiêu hóa là m sao được những lá»i sà m sỡ đó cá»§a Hắc Diệu Quân, quát to như sấm :
- Súc sanh! Ngươi đúng là má»™t súc sanh, chẳng còn má»™t Ä‘iểm nhân tÃnh. Ta thách ngươi dám nhÃch đến gần xe hÆ¡n.
Hắc Diệu Quân không đáp lá»i chà ng, cÅ©ng không lưu ý đến chà ng, vừa cưá»i hì hì vừa bước tá»›i.
Y đã đến sát thiếu phụ rồi.
Y đưa tay xoa nhẹ đôi má nà ng rồi y báºt cưá»i vá»›i cái giá»ng lợn kêu, y nghiêng đầu qua, nghiêng đầu lại, ngã ngá»›n mà cưá»i, hÃp mắt mà cưá»i, có lúc y chồm tá»›i như để hÃt cái hÆ¡i hướm cá»§a nà ng.
Y tặc lưỡi, y hÃt hà , chốc chốc lại buông gá»n :
- Äẹp! Äẹp tuyệt! Tiểu tá» có đôi mắt tinh đấy! Chá»n ngưá»i rất đúng, chẳng có chá»— nà o chê được.
Bây giá» y má»›i quay đầu lại, nhìn Giang Phong há»i :
- Ta đến gần xe, ta thân thiết với mỹ nhân, ngươi sẽ là m gì ta?
Giang Phong điên tiết, vừa gà o vừa lồng lộn, vũ lộng thanh đao vun vút.
Vô Ãch.
Äã mấy lượt xung phá vòng vây, khà lá»±c còn mà vẫn không là m sao thoát Ä‘i, thì khi khà mòn lá»±c kiệt, chà ng mong gì đắc chÃ?
Äầu gà , Ä‘uôi gà rồi cánh gà , tất cả Ä‘á»u gia tăng áp lá»±c, ká»m chặt chà ng trong vòng vây nhá» hẹp.
Qua má»™t hồi xông xáo trong tuyệt vá»ng, Giang Phong bị trúng mấy nhát Ä‘ao, thương thế cÅ©ng khá nặng, song chà ng chưa nghe Ä‘au đớn gì, bởi cÆ¡n giáºn Ä‘ang sôi động, chà ng như không còn nghe má»™t cảm giác nà o nÆ¡i thân thể.
Bị thương thì tất nhiên là máu chảy. Thương thế cà ng nặng thì máu chảy cà ng nhiá»u, máu đã nhuá»™m đỠnhững mảnh vải còn lại trên mình chà ng, máu hòa vá»›i mồ hôi tuôn như má»™t dòng nước, má»™t thứ nước hồng hồng loãng loãng chảy ròng ròng, ứ thà nh vÅ©ng, chiếm trá»n khoảng đất bên trong vòng vây.
Thiếu phụ vá»›i giá»ng yếu á»›t, gá»i vá»ng ra :
- Cứ bình tÄ©nh nhé, Ngá»c Lang. Chưa có gì đáng cho chúng ta tuyệt vá»ng đâu. Chúng kém tà i Ngá»c Lang thấy rõ nên trêu tức cho Ngá»c Lang rối loạn tâm thần đó. Cẩn tháºn má»™t chút là hạ chúng ngay.
Thiếu phụ lặp Ä‘i lặp lại câu nói đó mấy lượt rồi, song là m sao Giang Phong bình tÄ©nh được khi bên nà y chà ng bị bá»n Hồng Y Kê Quan quần thảo. Bên kia vợ chà ng lại bị Hắc Diệu Quân cợt đùa, sà m sỡ.
Nà ng cà ng ân cần dặn dò chà ng, chà ng cà ng Ä‘iên loạn hÆ¡n, đưá»ng Ä‘ao dần dần mất kÃn đáo, chà ng lại bị chúng gây thêm mấy vết thương nữa.
Khà lá»±c mất, máu lại ra nhiá»u, chà ng là m sao chi trì được lâu hÆ¡n.
Chà ng có thể ngã gục bất cứ trong giây phút nà o.
Hắc Diệu Quân cưá»i lá»›n :
- Lang là trai đẹp, quá»· là thứ dữ. Ta khuyên mỹ nhân nên gá»i hắn là Ngá»c Quá»· thì đúng hÆ¡n. Chứ đã ra thân thể như váºy mà gá»i hắn là Ngá»c Lang thì sai, sai rất xa.
Toà n thân Giang Phong hiện tại đẫm ướt máu và mồ hôi, đầu bù, tóc rối, chà ng đâu còn nhân dạng nữa để xứng đáng vá»›i hai tiếng Ngá»c Lang?
Giang Phong giáºn sùi bá»t mép, quát :
- Câm ngay, súc sanh!
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2(a)