Lần đầu tiên ngủ trên một chiếc giường sang trọng như vậy, Đỗ Lôi Ty mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, cho đến rạng sáng mới ngủ được. Hậu quả của việc mất ngủ chính là, mặt trời đã lên cao, cô vẫn còn ngủ say ở trong phòng.
Điều này làm cho sếp tổng không nhịn được, hướng về phía lão quản gia nói: “Ông Dư, lên gọi cô ấy xuống đây.”
“Dạ.”
Cho nên, lão quản gia bắt đầu đạp từng bước đi lên lầu gọi Đỗ Lôi Ty rời giường.
Một lát sau, lão quản gia đạp từng bước cầu thang đi xuống, “Báo cáo chủ tịch, phu nhân không chịu rời giường.”
Liêm Tuấn mặt không đổi sắc: “Gọi lần nữa.”
Cho nên lão quản gia vừa khó nhọc đạp từng bước lên lầu, một lát sau, lại đạp từng bước đi xuống, vẫn là câu nói kia: “Báo cáo chủ tịch, phu nhân vẫn không chịu rời giường.”
“Gọi nữa.”
…
Cứ như vậy, ông Dư chạy lên chạy xuống mười mấy lần, không còn sức để chạy nữa, Đỗ Lôi Ty vẫn còn đang ngủ.
“Báo… Báo cáo chủ tịch… Phu… Phu nhân còn… không chịu rời giường…”
“Gọi nữa.”
Lão quản gia phát điên rồi, sớm biết như vậy đã xây thang máy.
Đúng vào lúc này, Đỗ Lôi Ty bị gọi đi gọi lại hơn mười lần đột nhiên tỉnh lại, ngáp một cái, từ trên lầu đi xuống. Đi vài bước, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên nhận thấy không khí ở chung quanh có điểm gì là lạ, nhìn nhìn mọi nơi, cô sợ hết hồn. Chỉ thấy ở lầu dưới, lão quản gia đang dùng ánh mắt chúa cứu thế để nhìn mình, vẻ mặt khó có thể dùng lời nói nào để hình dung.
Đỗ Lôi Ty dè dặt đi tới, nhìn thấy sếp tổng đại nhân đang ngồi ở trên ghế lật xem văn kiện.
Ồ? Hôm nay sếp tổng đại nhân có điểm khác so với ngày hôm qua.
Anh ta mặc quần áo ở nhà, đeo một chiếc kính có gọng màu đen, so với ngày hôm qua mặc tây phục đeo caravat, bộ dạng dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí làm cho người ta có cảm giác đây là người đàn ông của gia đình.
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty còn đang mê mẩn, sếp tổng đại nhân đột nhiên nói một câu: “Lại đây.”
Gọi cô? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, từ từ đi tới.
Sếp tổng đại nhân lật vài tờ văn kiện, sau đó đem văn kiện khép lại, lấy kính mắt xuống để qua một bên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Lôi Ty nói: “Ngồi xuống, ăn cơm.”
Đỗ Lôi Ty lúc này mới chú ý tới, trên bàn có bày đồ ăn sáng, mấu chốt nhất là, cô phát hiện ở trước mặt sếp tổng đại nhân cũng bày một phần đồ ăn sáng.
Không thể nào, đã trễ thế này sếp tổng đại nhân vẫn còn chờ cô cùng ăn sáng sao?
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lúc này, Liêm Tuấn cúi đầu, bắt đầu ăn bữa sáng.
Đỗ Lôi Ty phát hiện, hóa ra sếp tổng đại nhân cũng có lương tâm, đã trễ thế này còn chờ cô ăn bữa sáng, nếu không nói điều gì, có thể người ta sẽ nghĩ cô kiêu căng? Cho nên, Đỗ Lôi Ty quyết định trong lúc ăn cơm, cùng sếp tổng lôi kéo làm quen.
Bắt đầu nên nói như thế nào đây? Đỗ Lôi Ty nghĩ nửa ngày, nói ra một câu rất nhàm chán: “Hôm nay khí trời thật tốt.”
Nói xong, ở bên kia sếp tổng không có động tĩnh.
Có thể là không nghe thấy, cho nên Đỗ Lôi Ty lại nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lúc này, cuối cùng sếp tổng cũng có chút phản ứng, anh “Ừ” một tiếng.
Đỗ Lôi Ty như được ủng hộ, quyết định không ngừng cố gắng: “Căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh ở sao?”
Lúc này, sếp tổng ngẩng đầu, hơi không vui nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu, Đỗ Lôi Ty trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, vừa rồi cô đâu có nói bậy gì chọc cho sếp tổng mất hứng đâu?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên Liêm Tuấn nói: “Em chưa rửa mặt sao?”
Hả?
Đỗ Lôi Ty mờ mịt lắc đầu.
“Không rửa mặt mà đã dùng cơm sao?” Nhất thời sếp tổng đại nhân đen mặt, xoay người nhìn lão quản gia nói, “Ông Dư, đưa cô ấy đi rửa mặt.”
Không trách được mới vừa rồi sếp tổng mất hứng, thì ra là anh ta có sở thích sạch sẽ a!
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Đỗ Lôi Ty đi ngang qua phòng khách, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng. Nhìn kỹ lại, thì ra là nơi để thùng rác ngày hôm qua, sư tử đã không thấy, đổi thành một con chó Crest* ngồi xổm ở mặt đất.
(*giống chó nhỏ, có chỏm lông xù trên đầu)
Đỗ Lôi Ty囧 , thì ra ở trong mắt của sếp tổng, hình tượng của cô chính là một con chó, hay là các loài động vật xấu xí khác.
Cho nên, Đỗ Lôi Ty nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi tìm sếp tổng tính sổ.
Mới đi đến phòng khách, lại phát hiện sếp tổng đại nhân đã đổi lại tây trang ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh còn có phụ tá Jason, trong tay Jason còn cầm một chiếc túi to.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt đang rất tức giận của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng chỉ vào chiếc túi giấy trong tay Jason nói: “Cái này, cho em.”
Cho cô?
Đỗ Lôi Ty nhận lấy chiếc túi, hé ra nhìn, trong túi là một cái váy liền áo.
“Cái này, cho tôi?” Đỗ Lôi Ty mờ mịt nhìn sếp tổng, sao lại như vậy? Đợi cô cùng ăn bữa sáng, rồi lại đưa cô váy liền áo.
Đỗ Lôi Ty rốt cục cảnh giác, chẳng lẽ sếp tổng có âm mưu gì?
Cô đoán không sai, sếp tổng đại nhân đích xác là có âm mưu, anh ta muốn dẫn cô đi bệnh viện gặp lão phu nhân.
Lão phu nhân?
Lão phu nhân ở trong ấn tượng trên TV của Đỗ Lôi Ty chính là một người tâm cao khí ngạo, mặc quần áo xa xỉ, tính tình cổ quái, có vẻ mặt của một quý bà giàu có. Giống như bà mẹ của Đạo Minh Tự*, nhìn thấy đĩa trái cây còn chọn ba lấy bốn, tìm từ hà khắc, ngang ngược chỉ trích.
(*mẹ của Jun Pyo trong Boy Over Flowers)
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ty đột nhiên luống cuống.
Lão phu nhân sẽ không từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, bóp chết cô chứ?
Trên thực tế, lão phu nhân quả thật từ trên giường bệnh nhảy lên, nhưng mà tay của bà không có bóp cổ Đỗ Lôi Ty, mà là nắm chặt lấy tay của Đỗ Lôi Ty.
Đây là tại sao lại như vậy? Bởi vì bà bà thích Đỗ Lôi Ty! Bà bà tại sao lại thích Đỗ Lôi Ty?
Nguyên nhân rất đơn giản — bà bà cảm thấy Đỗ Lôi Ty không đủ xinh đẹp.
Có thể tin tưởng vào mắt chọn người của cháu trai, không có vẻ bên ngoài xinh đẹp, vậy nhất định phải có vẻ đẹp bên trong!
Nhà giàu có luôn có những suy nghĩ đặc biệt kỳ quái, bà bà không phải sợ nhất là cháu trai mình lấy vợ xinh đẹp, mà là sợ cưới phải một cô vợ xinh đẹp những trong mắt chỉ có tiền không có cháu của mình.
Mà Đỗ Lôi Ty, hết lần này tới lần khác cũng là bởi vì vẻ ngoài không đủ xinh đẹp, khiến cho bà bà càng nhìn lại càng thấy đứa cháu dâu này rất đàng hoàng, giàu nhân ái, không giống với những cô gái chỉ biết ham tiền kia.
Bà bà vui mừng, bệnh tình chuyển biến tốt, có thể ăn có thể uống có thể xuống giường, tinh thần so với lúc chưa nằm viện còn tốt hơn.
Bác sĩ đều cho rằng đây là một kỳ tích, nhưng mà Đỗ Lôi Ty bắt đầu choáng.
Bà bà không phải là sắp đi gặp Phật tổ rồi sao? Làm sao thoáng một cái nét mặt rạng rỡ, có tinh thần như vậy rồi? Nếu mà cứ tiếp tục như vậy, lúc nào cô mới có thể ly hôn đây?
Mới kết hôn vậy mà một lòng đã nghĩ tới làm sao để ly hôn, Đỗ Lôi Ty có thể coi như là nhân vật hiếm gặp nhất trong lịch sử các cuộc hôn nhân hiện đại của Trung Quốc.
Nhưng là, đầu này cô còn chưa kịp lo lắng xong, đầu kia phiền toái lại tới nữa.
Kể từ khi bà bà gặp mặt Đỗ Lôi Ty, đã cảm thấy đứa cháu dâu này là một cô gái tốt, tại sao cháu trai nhà mình mới chỉ đi đăng ký kết hôn đã đưa người ta về nhà? Nói như thế nào cũng phải cưới hỏi đàng hoàng, náo nhiệt nghênh đón người ta vào nhà mới đúng!
Cho nên bà bà chân mềm nhũn trở lại giường bệnh. Ngã trên giường không kêu đau, mà bà bà kêu la muốn tham gia hôn lễ của cháu trai và cháu dâu.
Kêu la rồi náo loạn, rốt cục sếp tổng đại nhân đối phó không nổi.
Cho nên sếp tổng đại nhân quyết định trưng cầu ý kiến của “cô dâu”: “Hôn lễ, em thích kiểu phương Tây hay là kiểu Trung Quốc?”