Đau!
Sở Thiên cảm thấy, dường như mình vừa trải qua một giấc mộng, một giấc mộng kỳ lạ, hình như hắn đã bay trong một con đường ánh sáng bảy màu, không biết là bao lâu
Hơn nữa, điều cuối cùng hắn nhớ, là hắn đang rơi xuống từ trong những đám mây đen vô cùng cao trên bầu trời, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa từ trong mộng tỉnh lại, giá mà trong mộng có cái dù để nhảy thì tốt quá?
Vụt.
Bỗng nhiên, Sở Thiên mở hai mắt ra, hắn còn chưa kịp nhìn cảnh vật chung quanh, một hồi kịch liệt đau đầu mạnh mà vọt tới, khiến hắn nhịn không được, đau khổ mà rên rỉ một tiếng.
"Tiểu đệ đệ, ngươi đã tỉnh?"
Ngay tại Sở Thiên đầu hỗn loạn thành một đống hồ dán thời điểm, đột nhiên nghe thấy non nớt dị thường dễ nghe thanh âm, cũng là không nhịn được sửng sốt, tiểu đệ đệ? ! Gọi ai vậy? !
Đôi mắt của Sở Thiên dần dần hồi phục, hắn nhìn thấy một cô bé.
Một cô bé tóc búi sừng dê, bờ môi hồng, mắt to chớp chớp đang nhìn mình, Sở Thiên nội tâm rét lạnh, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác, ánh mắt mà tiểu nha đầu nhìn hắn, giống như đang nhìn một món đồ chơi? !
"A . . ."
Sở Thiên định mở miệng ngập ngừng lại thôi, một câu cũng nói không nên lời, như có cục đá nghẹn trong cổ họng , dị thường khó chịu.
"A! Tiểu đệ đệ, ngươi muốn uống nước đúng không?" Cô bé tóc búi sừng dê cười cười, hình như đang vui lắm, vừa nói vừa cười, để lộ ra cái răng khểnh duyên với hai cái núm đồng tiền xinh xinh trên gò má, kết hợp với gương mặt dễ thương, khiến Sở Thiên ngây người mấy giây.
Chậc, tuổi còn nhỏ đã câu người như vậy, lớn lên chắc sẽ hại nước hại dân. Sở Thiên nhìn dáng cô bé tươi cười, nhịn không được nghĩ đến.
"Ừ, nước đây." Cô bé ôn nhu cầm một nửa bát nước bằng gỗ đưa tới bên môi Sở Thiên. Sở Thiên không nhớ bữa ăn cuối cùng mình là khi nào, chỉ nhớ rằng đã rất lâu, hắn không được uống nước, vừa nhìn thấy nửa bát nước, tự nhiên hồi phục một chút khí lực, vội vàng giơ tay nhận lấy, ọc ọc ọc ọc mà uống một hơi hết.
"Sảng khoái!" Sở Thiên cảm giác khỏe hơn trước nhiều, ít nhất bây giờ hắn đã có thể nói ra một cái đơn âm từ ngữ rồi.
Sở Thiên đưa bát gỗ trả lại cho cô bé, rồi bắt đầu quan sát mọi vật xung quanh, chỉ biết mình nằm trên một chiếc giường gỗ khá đơn sơ , về phần đơn sơ như thế nào ... Sở Thiên thầm nghĩ, nếu hắn không ngủ ở đây, nếu hắn nhìn qua, chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một cái chăn phủ trên tấm ván gỗ .
Tuy vậy, Sở Thiên lại ngửi được, một hương thơm tinh tế, nhẹ nhàng, như có như không bay qua người hắn, khiến hắn vô tình quên đi mình đang nằm trên tấm ván gỗ đơn sơ.
"Khục khục." Sở Thiên hắng giọng, nói ra một câu có chút ngập ngừng: " Nơi này, là ở đâu? !"
Nhưng hình như cô bé không nhìn Sở Thiên ..., đúng vậy, cô bé quay đầu hướng phía cửa bên khẽ nói một tiếng: "Sư tỷ, sư tỷ! Mau tới đây! Tiểu đệ đệ tỉnh rồi!"
Tiểu đệ đệ? !
Lần thứ ba nghe thấy cụm từ này, Sở Thiên bực mình khó hiểu, hắn đã hai mươi ba tuổi, tổ quốc bốn có thanh niên, vậy mà bị một cô bé chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi kêu "Tiểu đệ đệ" ?
Đoán chừng ai nghe xong đều khó chịu.
Cô bé hô một câu, hình như không có người trả lời, liền vung tay vung chân dứ dứ Sở Thiên, quay đầu đi ra cửa.
"Ê, nhóc kia, quay lại đây! Ngươi giải thích cho ta, ngươi bảo ai là "Tiểu đệ đệ" vậy! Ôi!"
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Sở Thiên không nhận ra thân thể của mình đã rời khỏi chiếc giường gỗ, vừa mới giơ tay giữ lấy cô bé tóc búi sừng dê, bị nghiêng trọng tâm, "Ôi " một tiếng liền ngã đầu xuống giường!
Mặt đất cũng không bẩn, ngã xuống đất coi như xong, "Rầm " một tiếng, sọ não không chút do dự, nhiệt tình hôn mặt đất " Chụt!" một cái.
Sở Thiên đau quá, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, mẹ nó đấy, chỉ vì cô bé kia!
"A ————!"
Một tiếng "A " thét lên, Sở Thiên sững sờ, màng tai đau nhức, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm truyền đến. Ngoài cửa, có hai cô gái mặc áo trắng đang đứng, một người là cô bé tóc búi sừng dê, một người khác khoảng hai mươi tuổi, nhưng đeo khăn che mặt.
Không đúng!
Nét mặt của các nàng không bình thường!
Cô bé tóc búi sừng dê má nhỏ đỏ bừng, giống như là quả táo chín, còn cô gái che mặt, Sở Thiên nhìn không ra nét mặt của nàng, nhưng một cơn gió thôi qua, cái khăn che mặt bay lên, lộ ra hai bờ rặng mây đỏ, nhìn đỏ cũng không kém cô bé tóc búi sừng dê.
Để cho Sở Thiên buồn bực nhất là, ánh mắt của các nàng, giống như dị thường kinh ngạc mà cùng nhìn chằm chằm một vị trí ( đoạn này mình thấy khó quá, nhìn trym ấy )? !
Sở Thiên ánh mắt dời, nhìn xuống ...
Thẳng đến cái lúc này, Sở Thiên mới cảm giác được, hai chân man mát...
"A A A ————! Bà mẹ nó!" Sở Thiên mạnh mà rống to một tiếng, lại chửi tục thêm một câu nhỏ!
Hắn đã thấy gì?
Trần truồng, coi như xong, cũng hơi bất ngờ đấy, nhưng so với trần truồng, hắn lại tận mắt nhìn thấy một chuyện khác khiến hắn sợ hãi, cái cằm rơi xuống đất —— trym hắn ngắn lại rồi !! !