Thương Vị Minh nhìn thấy phù văn không ngừng sáng lên dưới chân, kinh hãi thất sắc, vội vàng nhắc nhở Tả Mạc:
- Các người mau chạy đi! Cẩn thận phù trận!
Sự tình đã đến nước này rồi, Thương Vị Minh cũng sợ đến mức run rẩy toàn thân, có điều hắn biết những người này làm như vậy, vốn là vì tương trợ hắn. Nhưng mấy người này lại không rõ thế lực Nhâm gia ở Hư Linh thành…
Với tính cách ngoan độc của Nhâm Tịnh, chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy, nàng ta nhất định không để bọn hắn còn sống!
- Các ngươi đừng hòng chạy trốn! Lập tức thả Nhâm tịnh tiểu thư ra, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!
Một gã chưởng quầy tức giận đến xanh mặt quát lên.
Cả bọn Tả Mạc chỉ thấy một cỗ lực lượng vô hình đang trói chặt toàn thân, giống như có một ngọn núi nhỏ đang đè trên lưng. Thẻ bài đeo bên hông những chưởng quầy cùng hộ vệ trong Vân Các tỏa ra hào quang sáng rực, hiển nhiên bọn hắn không chịu ảnh hưởng bởi phù trận.
Vẻ mặt của cả bọn chưởng quầy cùng hộ vệ rất nhanh khôi phục trấn định, phù trận trong cửa hàng vốn được cao thủ phù trận bố trí, có thể ngăn chặn được lực tấn công của tu giả cấp Kim đan.
Mấy gia hỏa to gan trước mắt này, tuy rằng thực lực cũng không tầm thường, nhưng hiện tại phù trận đã mở ra, bọn hắn dù chắp cánh cũng khó thoát!
- Các ngươi có chạy cũng không thoát được đâu! Ta muốn cho các ngươi nếm qua thiên đao vạn quả! Không cho các ngươi được chết tử tế!
Nhâm Tịnh khàn giọng hét lên, nàng ta lúc này thập phần điên cuồng.
Tả Mạc không nói hai lời, bốp bốp tiếp tục vung tay tát, đến mức Nhâm Tịnh đầu váng mắt hoa, hai mắt lộ vẻ sợ hãi cùng cực, lúc này nàng ta mới nhớ ra, mình vẫn đang nằm trong tay cái tên gia hỏa vô cùng hung ác kia.
Đánh đến lúc hơi hơi nguôi giận, Tả Mạc mới hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là chua ngoa đáng ghét! Để lão tử đến dạy dỗ lại vậy!
Nhâm Tịnh thân hình run lên, hoảng sợ không dám nói gì nữa. Nam tử trước mắt này tuổi cũng không lớn, diện mạo cũng không lộ rõ vẻ hung ác, nhưng sát khí hắn tỏa ra lại khiến nàng ta miệng câm như hến.
Thương Vị Minh vô lực thất sắc, tu vi thấp kém như hắn, bị vây trong đại trận, yếu ớt hệt như giấy dán tường.
Công Tôn Sai được Tông Như bảo vệ bên cạnh, nên không chút ảnh hưởng.
Khóe mắt Tả Mạc lóe hung quang, liếc qua tình trạng Thương Vị Minh, quát lên:
- Lão Tạ, đập vỡ cây cột đèn thứ ba bên phải ngươi!
Vừa tiến vào Vân Các, hắn ngay lập tức đã chú ý nhìn mấy cung đăng, cửa hàng lớn như vậy tất nhiên sẽ phải có đại trận phòng hộ, điều này cũng là chuyện thường tình. Có điều Tả Mạc vốn từ hiểm địa đánh giết thoát ra, đến đâu cũng thập phần cảnh giác, tìm ra lối thoát thân cho mình đã trở thành bản năng thường trực của hắn.
Tạ Sơn đã sớm ngứa tay, không nói hai lời, tay vung lên, kiếm quang lóe lên như cầu vồng, gọn gàng cắt đứt cây cột đèn thứ ba như đậu hủ.
Mấy người Tả Mạc chỉ cảm thấy hành động nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Cây đèn thứ sáu sau lưng ngươi!
- Viên gạch dưới chân ngươi, hàng thứ ba, bên trái!
Tả Mạc bình tĩnh ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác, kiếm quang Tạ Sơn mỗi lần vung lên, lực lượng đại trận lại suy yếu đi một ít. Trong ánh nhìn hoảng sợ của những chưởng quầy cùng hộ vệ Vân Các, đại trận vô cùng kiên cố trong lòng bọn hắn từng chút từng chút bị phá vỡ, đến lúc, tia phù văn cuối cùng trên Kim tinh Diệu thạch ảm đạm tản mác hết, cũng là lúc đại trận Vân Các hoàn toàn đi tong.
Áp lực trên người biến mất, Thương Vị Minh tựa như cá chết, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Trong lúc nhóm hộ vệ cùng chưởng quầy hết sức tuyệt vọng, một gã hộ vệ chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nhất thời giống như bắt được phao cứu mạng, kiệt lực hô lên:
- Từ lão! Từ lão! Cứu mạng a!
Từ Chính Uy đang ẩn nấp chợt cứng người lại, trong lòng thầm kêu không ổn!
Kỳ thật hắn đã tới đây từ lâu, nhưng thấy đối phương nhẹ nhàng đập nát đại trận, hắn liền không khỏi sinh lòng thối ý! Hắn tuy rằng mỗi tháng thu được một lượng tài phú từ Vân Các, cũng từng đáp ứng sẽ hỗ trợ chiếu cố khi cần, nhưng nếu phải vì Vân Các mà mất mạng, hắn sẽ tuyệt đối không làm, mẹ nó chứ!
Mấy tên ngu ngốc kia! Mắt chúng bay mù hết rồi sao? Người nào trêu trọc không trêu, lại cố tình đi trêu chọc cái nhóm côn đồ liều mạng thế kia!
Từ Chính Uy cũng là người có nhãn lực, nhìn thấy mấy người này ra tay gọn gàng linh hoạt, không chút run rẩy băn khoăn. Sát phạt quyết đoán như thế, nếu không phải trải qua chém giết liên tục, tuyệt đối không làm được!
Bất kể nói thế nào, hắn cũng không nguyện dây vào mấy thứ phiền toái thế này!
Có điều, ngay khi hắn chuẩn bị chuồn đi, lại bị một tên hộ vệ nhìn thấy, nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan! Nếu cứ thế chuồn đi, thì mặt mũi hắn còn đâu, dù sao mỗi tháng hắn cũng nhận tiền của người ta rồi. Nhưng không đi, ở lại liều mạng cùng mấy tên côn đồ này, chẳng lẽ hắn ngại mình sống quá lâu sao!
Trong lòng kịch liệt đấu tranh một lát, Từ lão vẫn đành cắn răng đứng lại.
- Các vị xin hãy dừng tay! Lão hủ tuy rằng không phải là chủ nhân nơi này, nhưng cũng quen thuộc với chủ nhân cửa hàng, lão đây mặt dày đành hướng các vị xin lỗi, xin các vị nể mặt lão hủ, dừng tay thu kiếm, chuyện dữ hóa lành!
Từ lão cúi thấp người, lời nói thập phần mềm mỏng, khiến mấy tên hộ vệ đang định kêu: “Từ lão, mau bắt mấy tên gia hỏa này” đành phải nhịn lại. Cả bọn hộ vệ trợn mắt há mồm, khiến nhất thời cả cửa hàng lặng ngắt như tờ!
Từ lão chính là Kim đan kỳ tu giả a…
Tất cả bọn hắn đều hiện lên ý niệm này trong đầu. Bọn hắn hoài nghi mình không phải bị hoa mắt đi! Hình tượng Từ lão bình thường vốn kiêu căng, vẻ mặt vĩnh viễn thản nhiên không vui không buồn, viễn thế thoát tục với hình tượng Từ lão bây giờ cúi người, thở dài, khuôn mặt tươi cười, vô cùng khiêm tốn thành thật đây quá khác xa nhau, chẳng lẽ là cùng một người sao?
Lão đầu này là Kim đan!
Ý niệm đồng dạng cũng hiện lên trong đầu mấy người Tả Mạc. Vân Các này thật đúng là danh gia nha, quả nhiên có cả Kim đan thủ hộ!
Tuy rằng mấy người Vi Thắng đều là Kim đan, Tả Mạc thì ngay cả Kim Đan đệ tử Tùng Viên của Côn Luân cũng đánh bại, nhưng bọn hắn cũng không muốn gây chiến với những Kim đan tu giả khác.
Có thể tu luyện thành Kim đan, thì người đó, nhân vật đó hẳn không đơn giản chút nào.
Trong khi bọn Tả Mạc đang thận trọng đánh giá, thì Từ lão đang đứng chắp tay tươi cười không xa kia trong lòng thập phần lo lắng sợ hãi! Cả nhóm kia, trừ bỏ một tên tu vi cực yếu ra, những người còn lại lão khẳng định tất cả đều là Kim đan, mà ba người kia, lão không thể nhìn ra thực lực đối phương cao thấp thế nào!
Đây là dấu hiệu báo hiệu cực kỳ nguy hiểm!
Hoặc là thực lực của đối phương cao hơn hắn, hoặc là đối phương tu luyện một loại pháp quyết bí hiểm nào đó! Vô luận là thế nào, với lão mà nói, đều đáng sợ như nhau! Trong lòng lão không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may mà hắn đã lựa chọn cúi người thật thấp.
Tục ngữ nói, người ta không đánh kẻ đang cười, Từ Chính Uy hắn dù sao cũng là một Kim đan, đã xuống nước như vậy với đối phương, đối phương chắc cũng không thể ra tay nổi!
Quả nhiên, địch ý của đối phương đã giảm xuống, nào biết đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc phá tan cục diện hòa hoãn vừa được thiết lập!
- Từ gia gia! Cứu mạng, cứu Tịnh Nhi a!
Chỉ thấy một kẻ tóc tai bù xù, mặt mũi sưng phù xanh xanh tím tím, đang liều lạng dãy dụa trong tay một thanh niên bên đối phương. Vừa rồi, lão trốn ở một bên quan sát đã nhìn ra, thanh niên này chính là thủ lĩnh của cả nhóm, cũng là một trong những người lão không nhìn thấu thực lực!
Từ lão ngẩn ngơ, mắt mở lớn không thể tin nhìn vào Nhâm Tịnh trong tay Tả Mạc hỏi:
- Tịnh Nhi? Ngươi là Tịnh Nhi sao?
- Ô ô ô! Từ gia gia, cứu Tịnh nhi đi!
Thể xác và tinh thần đều bị đả kích nặng nề, Nhâm Tịnh oa oa khóc lớn.
Biết trong tay Tả Mạc chính là Nhâm Tịnh, Từ lão liền hiểu được. Nhâm Tịnh vốn tính tình ngang ngược càn rỡ, hắn chẳng lẽ lại không biết? Nhất định là Nhâm Tịnh đã trêu chọc gì đối phương, nên mới bị đối phương giáo huấn đây!
Lão cũng nhìn ra được người kia đã hạ thủ lưu tình, mặc dù Nhâm Tịnh đầu tóc rối bù, gương mặt xanh xanh tím tím, nhưng không tổn thương đến gân mạch, là do đối phương tuyệt đối không sử dụng linh lực. Chứ nếu đối phương dùng linh lực, Nhâm Tịnh kia chắc khó giữ được mạng nhỏ.
Từ lão cảm thấy đau đầu vô cùng, Nhâm Tình điêu ngoa xảo quyệt nên hắn một chút cảm tình cũng không có, nhưng nếu bỏ mặc Nhâm Tịnh, mấy trưởng bối của nàng ta chắc sẽ không tha cho lão. Nhâm Tịnh ngang ngược càn rỡ như thế ở Hư Linh thành, cũng là do mấy vị trưởng bối của nàng ta nuông chiều, bao che khuyết điểm mà ra!
Hôm nay nếu thấy chết không cứu, ngày mai mấy tên… mấy lão gia của nàng ta nhất định sẽ tìm lão tính sổ!
Chuyện này phải làm thế nào đây!
Từ lão trong lòng chua sót vô cùng, chắp tay thành khẩn nói:
- Các vị tiểu huynh đệ, lão hủ cũng quen biết trưởng bối của vị cô nương này, đây chẳng qua là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, cũng coi như nàng đã bị giáo huấn rồi, xin các vị rộng lòng bỏ qua, thả nàng đi có được không!
Tả Mạc vốn cũng không muốn lấy mạng nhỏ của Nhâm Tịnh, thấy Từ lão khẩn thiết lên tiếng, liền gật đầu nói:
- Được!
Dứt lời vung tay lên, ném Nhâm Tịnh về phía Từ lão.
Từ lão vội vàng vươn tay ra, tiếp lấy Nhâm Tịnh.
Nhâm Tịnh vừa được thả, hốc mắt liền đỏ lên, tay chỉ cả nhóm Tả Mạc, hét to:
- Từ gia gia! Giết bọn họ! Giết chết tất cả cho con!
Từ lão sắc mặt biến đổi, hắn không nghĩ tới Nhâm Tịnh ngu xuẩn như vậy, tình hình đã đến nước này còn không sáng mắt ra. Cả nhóm đối phương nhất thời sắc mặt tối đi, mơ hồ toát ra vài phần sát ý.
Lão cười xấu hổ nói:
- Thật ngại quá! Tiểu hài tử không được dạy dỗ chu đáo, xin các vị đừng chê cười! Hôm nay nàng ta bị các vị giáo huấn thực ra cũng là chuyện tốt!
Lời nói của Từ Chính Uy khiến cho sắc mặt mấy người Tả Mạc nhất thời buông lỏng.
Nào biết đâu, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm xót xa bùi ngùi:
- Con cháu Nhậm gia chúng ta khi nào tới phiên người khác lại giáo huấn vậy?
Từ Chính Uy sắc mặt biến đổi!
Chỉ thấy ngoài cửa đi vào ba vị lão giả cao tuổi, râu tóc đều bạc trắng, sắc mặt âm trầm. Nhâm Tịnh khi bị Tả Mạc bắt lấy, đã trong nháy mắt lặng lẽ phát linh phù cầu cứu. Ba người này phát hiện cháu gái cầu cứu, kinh hãi thất sắc, vội vàng truy tìm.
Nhâm Tịnh nhìn thấy ba vị lão giả, nhào vào lòng lão giả đi đầu, oa oa khóc lớn.
- Gia gia! Gia gia!
Lão giả đi đầu nhẹ nhàng an ủi:
- Tịnh Nhi, đừng khóc nữa, các gia gia sẽ thay ngươi trút giận!
Nhâm Tịnh ngẩng đầu lên, trong mắt hung quang oán độc lóe lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con muốn giết chết tất cả bọn hắn! Giết hết không để sót tên nào!
- Tịnh Nhi yên tâm!
Một vị lão giả khác mở miệng nói:
- Nhị gia gia cam đoan, mấy tên kia ngày hôm nay nhất định sẽ chết.
- Dám khi dễ Nhậm gia chúng ta, các ngươi đã ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Sát khí trên mặt Nhâm lão tam bốc lên nồng đậm.
Nhâm Tịnh hai mắt tràn ngập hung quang, chỉ vào Thương Vị Minh nói:
- Kia là Thương Vị Minh! Gia gia đừng giết chết hắn, con muốn chậm rãi hành hạ hắn!
Khuôn mặt Thương Vị Minh xám như tro tàn, hắn biết mình hôm nay chạy trời không khỏi nắng!
- Được! Chỉ cần con vui vẻ, việc gì cũng theo ý con!
Đại gia gia hòa ái cười vô cùng hiền lành.
- Còn nhi tử của hắn, ở Thành Sơn kiếm phái nữa!
Nhâm Tịnh vô cùng độc ác tiếp tục nói.
- Được, chúng ta nhất định sẽ bắt hắn về cho Tịnh Nhi chơi đùa!
Thương Vị Minh cảm giác như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân hình run lên!
Nhâm Tịnh mỉm cười tàn nhẫn nói tiếp:
- Con còn muốn…
Đúng lúc này, mấy người Tả Mạc phút chốc biến mất.
Sắc mặc Nhâm tam gia đột nhiên biến đổi, hắn phản ứng cũng không chậm, hai tay đẩy ra, Nhâm Tịnh lập tức được bảo hộ sau lưng hắn.
Một tia kiếm ý đột nhiên hiện ra từ hư không, thêm một đạo hồng quang kiếm ý, một đạo quang quyền cứng rắn rõ nét cùng hiện ra!
Trong nháy mắt tập trung tấn công ba người Nhâm gia!
Cả ba tên Nhâm gia lông tơ dựng đứng!
Cũng ngay lúc đó, một đạo thân ảnh màu vàng kim nhạt từ từ hiện lên phía sau ba người.
Nhâm Tịnh đang nói thì dừng lại, nụ cười tàn nhẫn cũng vĩnh viễn đọng lại trên mặt. Nàng ta nghe thấy xương cổ mình kêu rắc một tiếng, sau đó lại thấy hình ảnh trong mắt mình bị nghiêng đi thập phần quái dị. Nhưng trước khi bị đạo thân ảnh nhàn nhạt kia bẻ gãy cổ, nàng ta mơ hồ nghe thấy một câu.
- Loại nữ nhân như ngươi, tốt nhất nên chết đi!
----------oOo----------