Chẳng ai ngờ Tả Mạc lại nhân cơ hội đánh lén!
Từ Chính Uy cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nhìn thấy cái cổ gãy gập của Nhâm Tịnh, lão nhất thời ngây người. Đối phương tàn nhẫn quả quyết vượt xa dự liệu của lão, lão ngàn vạn lần không nghĩ đến, chỉ là chút xung đột nhỏ, lại trở thành đại chiến sinh tử.
Theo tính cách bao che khuyết điểm và sủng ái Nhâm Tịnh hết mực của Nhâm thị tam lão, lại nhìn tình cảnh hiện tại, lão đã biết kết quả chỉ có một chính là đánh nhau đến chết mới thôi!
Mà nhóm thanh niên không rõ lai lịch kia đánh lén rất gọn gàng linh hoạt, thể hiện bọn hắn cũng quyết tâm chiến đấu, không hề úy kỵ gì.
Sau một hồi ngây người, lão lại thêm bối rối không biết nên làm sao.
Ba lão Kim đan của Nhâm thị đều là những nhân vật nổi tiếng trong Hư Linh thành, đến cả Hư Linh phái cũng phải nể mặt vài phần. Từ Chính Uy mặc dù cũng là Kim đan, nhưng lão tự biết thực lực của mình không bằng mấy gia hỏa kia.
Từ Chính Uy hiểu ra, lão ta đang lâm vào tình cảnh hết sức khó xử.
Nhâm gia tam lão không dễ chọc, mà mấy thanh niên trước mắt này cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì. Đối phương không hề sợ Nhâm gia tam lão, trong khi đó lão lại không nhìn ra tu vi nông sâu của đối phương, nên lão càng không dám hành động khinh xuất. Nếu lão đứng một bên nhìn mà Nhâm gia tam lão bại trận thì không nói làm gì, nhưng lão đứng một bên mà vạn nhất Nhâm gia tam lão lại thắng, thế thì cuộc sống sau này của lão sẽ vô cùng khó khăn. Với tính tình của Nhâm thị từ trước tới nay, sau này lão khó tránh khỏi bị mấy lão gia hỏa đó gây khó dễ.
Trong chớp mắt, vô số ý niệm xẹt qua xẹt lại trong đầu Từ Chính Uy.
Tận mắt nhìn thấy cháu gái đột tử, Nhâm tam lão trợn mắt đến muốn rách cả khóe mắt, con ngươi đỏ rực, gầm rít giận dữ, không hẹn mà cùng xông lên!
Chỉ thấy quanh thân Nhâm đại tỏa ra quang mang lục sắc, cả khuôn mặt lão cũng biến thành màu xanh lá cây, những nếp nhăn hiện lên khắp mặt, làn da nhanh chóng thô ráp, trông lão như một vỏ cây khô mấy trăm tuổi. Mộc Hành chi lực cũng theo đó tỏa ra nồng đậm, trào lên sức sống mãnh liệt! Khi màu xanh biếc tiến đến mái tóc hắn thì tốc độ càng được đẩy nhanh, mái tóc trở nên xanh thẫm, từng sợi tóc to lên với tốc độ kinh người, chớp mắt đã biến thành sợi dây leo bằng ngón tay cái. Mỗi sợi tóc hóa thành sợi dây leo xanh biếc xong, liền uyển chuyển múa lượn như độc xà!
Ba ba ba!
Lục đằng múa lên điên cuồng, trong chớp mắt đánh lên kiếm ý của Vi Thắng đến hàng trăm lần.
Những sợi lục đằng cứng rắn vô cùng, khi va chạm với kiếm ý của Vi Thắng cũng không thua kém, vô số hoa lửa bắn rào rào ra xung quanh!
Còn toàn thân Nhâm nhị lão được bao kín bởi một tầng hơi nước màu trắng, cả người lão trở nên trong suốt, cơ thể nhanh chóng mờ dần đi, chớp mắt sau, hắn đã trở thành một người thủy tinh trong suốt.
Đối mặt với một quyền kinh thiên động địa của Tông Như, chỉ thấy thủy nhân biến đổi, hóa thành một dòng nước nhỏ, linh hoạt uốn mình giống như linh xà, quỷ dị linh hoạt tránh thoát!
Nhâm tam lão toàn thân lửa đỏ bao phủ, ngọn lửa theo thân hình lão phun ra càng ngày càng mạnh mẽ, lát sau Kim tinh Diệu thạch dưới chân lão bị nung chảy, thân hình lão từ từ chìm xuống nền đất.
Kiếm ý Tạ Sơn vừa tới gần ngọn lửa trên người lão, thế nhưng bị oanh tạc thành vô số hoa lửa bật ra!
Tả Mạc sau một kích đắc thủ liền trở lại bên người Công Tôn Sai, thấy Nhâm gia tam lão đã ra tay, nhanh chóng nghiêm túc theo dõi trận chiến!
Tán tu!
Nhâm gia tam lão không ngờ đều là tán tu!
Tán tu thực ra là khái niệm không rõ ràng, có thể nói, ngoài tu giả kiếm tu, phù tu, thiền tu thì còn lại chính là tán tu. Tán tu thường thấy nhất là Ngũ hành tán tu. Ngũ hành vô cùng khó tu luyện, có điều nếu có thể luyện đến tinh thâm, thì lại là những gia hỏa vô cùng khó đối phó! Trong khi đó Ngũ hành pháp quyết lại có rất nhiều, thuận tiện trao đổi nghiên cứu, do đó công pháp được tán tu tu luyện nhiều nhất chính là Ngũ hành công pháp.
Nhâm gia tam lão trước mắt, đều là những kẻ tu luyện một hệ trong Ngũ hành, hơn nữa, các lão đó đều đã tu luyện đến mức cao thâm!
Vừa ra tay, liền thể hiện được sự hơn người!
Thực lực của Nhâm gia tam lão khiến Từ Chính Uy sắc mặt đại biến! Tam lão vốn hoành hành ở Hư Linh thành từ rất lâu rồi, tuyệt không phải chỉ có hư danh! Trước kia Từ Chính Uy chỉ biết ba lão gia hỏa này rất khó chơi, lại không thể nghĩ thực lực của bọn hắn cường hãn tới mức đó!
Thật là muốn cái mạng ta đây mà! Nên làm sao bây giờ… Từ Chính Uy trong lòng rên rỉ.
Tả Mạc tuy rằng cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không quá kích động, hắn cảnh giác liếc nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Từ Chính Uy. Công Tôn sư đệ chỉ huy chiến đấu rất lợi hại, nhưng lực chiến đấu cá nhân lại quá kém cỏi, bất kỳ tên hộ vệ nào ở đây cũng đều có khả năng giết hắn. Cho nên, sau một kích đắc thủ, Tả Mạc lập tức lui đến bên cạnh bảo vệ an toàn cho Công Tôn sư đệ.
Bất quá có thể tự mình kết thúc sinh mạng của nữ nhân kia, nỗi tức giận trong lòng Tả Mạc cũng giảm xuống khá nhiều, hắn thản nhiên đứng một bên theo dõi cuộc chiến.
Ba người Tạ Sơn trước khí thế tăng vọt của đối thủ lại có ba cách phản ứng khác nhau.
Thấy kiếm ý bị đối phương dễ dàng phá giải, Tạ Sơn hừ lạnh một tiếng, Song thận kiếm trên tay biến mất, trong không trung chợt vang lên tiếng kiếm rung, một tiếng trầm thấp, khí thế hùng hồn, lại một tiếng bén nhọn cao vút, xuyên thủng trời mây!
Ngay sau đó hai đạo kiếm quang quấn lấy nhau tỏa ánh sáng rực rỡ như cầu vồng, hai âm thanh cũng hòa lẫn vào nhau, tiếng rít vang lên trấn nhiếp tinh thần, đánh về phía Nhâm lão Tam!
Quyền thứ nhất không trúng, vẻ mặt Tông Như không chút biến hóa, hai mắt nhắm lại, thần sắc trang trọng, chỉ có huyết liên hoa trên trán không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm như máu!
Phía sau hắn, một hư ảnh nhàn nhạt hiện lên.
Chính là Long tượng đạt già!
Hư ảnh dần dần cùng hợp lại làm một với Tông Như. Áo cà sa trên người hắn không gió mà bay phần phật. Đôi mắt đang nhắm cũng từ từ mở ra, ánh mắt hờ hững trống rỗng không chút tình cảm, huyết liên hoa trên trán càng tỏa ra ánh sáng màu máu rực rỡ như thể hiện sự giận dữ.
Hắn vung tay, một quyền đầu thoạt nhìn hết sức bình thường được đánh ra!
Nhưng nói về thanh thế, làm cho người ta sợ hãi nhất chính là Vi Thắng!
Nhìn những sợi lục đằng không ngừng múa lượn dễ dàng đánh tan kiếm ý của mình, Vi Thắng không chút kinh hãi, mắt hổ đột nhiên sáng rực như tinh tú trên bầu trời đêm, chiến ý trong lồng ngực phút chốc dâng trào! Từ sau khi đột phá Kim đan, ngoài những lúc ít ỏi cùng đối luyện với Tả Mạc, hắn chưa từng chân chính được chiến đấu hết mình lần nào!
Bởi vì không có đối thủ tương xứng!
Chiến ý tích tụ đã lâu giờ phun trào như núi lửa, khiến cả người Vi Thắng nhiệt huyết sôi trào.
Hắn ngay cả hắc kiếm cũng không dùng đến, chân phải mạnh mẽ bước lên một bước, thân hình nghiêng về phía trước, giống như lưỡi kiếm đang muốn lao ra khỏi vỏ!
Vô không kiếm ý, phóng lên trời cao!
Xung quanh Vi Thắng chợt xuất hiện một vùng chân không tĩnh lặng tuyệt đối, như màn đêm hắc ám buông xuống. Khoảng không yên tĩnh ấy cứ thế lan ra bốn phía, thôn phệ hết thảy!
Tất cả mọi người đều thấy hoa cả mắt, cảm giác như mình lạc vào một khoảng không hư vô!
Không âm thanh, không ánh sáng, chỉ là khoảng không hư vô vô biên vô tận, giống như đang ở trong tử địa tịch liêu!
Kiếm ý của Vi Thắng lại có khả năng bao phủ tất cả mọi người!
Tả Mạc giật mình, đại sư huynh điên cuồng rồi! Hắn vội vàng nhắc nhở Công Tôn Sai cùng Thương Vị Minh, thân hình vội vàng lui về sau liên tiếp tới hơn mười trượng, khung cảnh trước mắt mới được khôi phục như thường.
Lão thiên a! Đại sư huynh ham chiến điên cuồng, thực sự là dọa người a!
Tả Mạc không khỏi đồng tình với lão đầu đang đối chiến với đại sư huynh kia. Tuy rằng sợ hãi than thở, nhưng một chút ganh tỵ cũng không có, không ai rõ hơn hắn, thực lực khủng bố của đại sư huynh như thế nào có được. Đó là cả một quá trình tích lũy từng chút, từng chút một của đại sư huynh, không có chút may mắn hay đột biến nào!
Tả Mạc biết mình không thể kiên trì được như Đại sư huynh!
Hai mắt Tạ Sơn hiện lên vẻ kinh hoàng, trong lòng tràn ngập hoảng sợ!
Vi Thắng cũng là Kim đan như hắn, tuổi lại nhỏ hơn hắn nhiều, bình thường hắn vẫn tôn trọng gọi một tiếng Vi sư. Trình độ kiếm đạo của Vi sư sâu không lường được, đủ để hắn kính ngưỡng, nhưng hắn chưa từng thấy Vi sư toàn lực ra tay bao giờ!
Ánh mắt hờ hững trống rỗng của Tông Như cũng bởi một kiếm quỷ khốc thần sầu của Vi Thắng mà nổi lên một chút gợn sóng!
Bọn hắn còn kinh ngạc như thế, nên không nghĩ cũng biết Nhâm gia tam lão kinh hoàng thất sắc tới cỡ nào! Cả ba cảm thấy đầu mình ong ong, biết lần này đá trúng phải thiết bản rồi!
- Phải báo thù cho Tịnh Nhi!
Nhâm lão đại hít sâu một hơi, khàn giọng gầm lên giận dữ.
Có thể tu luyện đến Kim đan, có năng lực cai quản Nhâm gia mấy chục năm, lão không phải là kẻ thiếu quyết đoán. Lão cũng hiểu vì ngày thường quá chiều chuộng Nhâm Tịnh, nên mới gây ra cơ sự này, nhưng đối mặt với kiếm ý kinh người của Vi Thắng, lão rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.
Lão biết ba anh em đã bị bức đến tuyệt cảnh, cả Nhâm gia cũng bị bức đến tuyệt cảnh, có lẽ sẽ đến bước đường tan xương nát thịt rồi! Trong hoàn cảnh như thế, Nhậm gia như thế, bọn lão chỉ có thể liều chết xông lên mà thôi!
Trong lúc cả ba đang hết sức thương tâm, đau xót nghĩ đến cháu gái yêu quý vừa đột tử, thì tếng gầm lên của Nhâm lão đại vừa đúng lúc kích khởi lửa giận trong lòng Nhâm lão nhị, lão tam, khiến khí thế của mấy lão tăng vọt!
Liều mạng!
Tam lão không lùi mà tiến, đồng loạt xuất thủ!
Màu xanh biếc trên thân Nhâm lão đại càng đậm lên, trông hệt như một cây cổ thủ, vô số lục đằng chui ra khỏi cơ thể lão, đâm sâu xuống mặt đất. Kim tinh Diệu thạch vốn cứng rắn, nhưng đứng trước lục đằng lại chẳng là gì, tựa như đậu hủ thông thường, bị xuyên thủng dễ dàng.
Vô số nguyên khí xung quanh, men theo từng sợi lục đằng, liên tục đổ vào thân thể Nhâm lão đại.
Tê tê tê!
Lục đằng uốn lượn liên tục như hàng ngàn lục xà đang nhảy múa, khiến quang mang lục sắc bao phủ cả khoảng không!
Quang mang lục sắc đan xen lẫn nhau, một phù trận trong chớp mắt đã thành hình!
Hàng loạt mầm cây vụt trồi lên từ lòng đất, chúng lớn lên với tốc độ kinh người, trong chốc lát đã cao lên, ra lá, nở hoa rồi kết quả!
Chỉ trong sát na, một tầng cây cỏ dày đặc đã bao trùm mặt đất, lại thoáng cái biến thành cả rừng cây, sinh cơ bừng bừng lưu chuyển. Những bông hoa liên tục rung rinh, cùng với lá cây, tách khỏi thân cây, tung bay khắp nơi! Hàng ngàn trái cây liên tục nứt ra, hạt giống bắn ra bốn phía, chui xuống mặt đất, mầm cây lại chồi lên, một vòng sinh trưởng mới lại điên cuồng phát sinh.
Sinh sôi không ngừng!
Những bông hoa và lá cây không ngừng phát tán trong không trung, trong thời gian ngắn, cả khoảng không tràn ngập hoa và lá. Chúng nó bay múa không ngừng, tỏa ra khắp nơi, liên tục tấn công vào khoảng chân không tĩnh lặng của Vi Thắng!
Nhưng cùng lúc đó, vô số cây cỏ hoa lá cũng khô héo nhanh với tốc độ kinh người, rồi cuối cùng tan thành hư vô!
Đây là một trường chiến đấu kịch liệt giữa tử vong cùng sinh cơ!
Sắc mặt Tả Mạc nhất thời trở nên ngưng trọng, lão nhân đáng ghét này, không ngờ Mộc hành chi lực lại thâm hậu đến thế!
Mộc chủ sinh cơ!
Đây chính là thuộc tính căn bản cường đại nhất của Mộc hành công pháp, nhưng cũng là thuộc tính khó lĩnh ngộ nhất! Tả Mạc chợt có cảm giác mình đang quay lại trận cuối cùng trong đại chiến phá ngục với Thủy Minh Không, đối mặt với sinh cơ cuồn cuộn trước mắt, hắn thậm chí không tự chủ được toàn thân run rẩy.
Sinh cơ cũng như tử vong, đều là những căn nguyên lực lượng cường đại nhất.
Vô không kiếm ý của đại sư huynh, chính là Hư vô không tịch của Tử Vong chi kiếm. Còn Mộc hành pháp quyết của đối phương, chính là pháp quyết Sinh cơ đối địch. Mộc hành pháp quyết tuy rằng không phải công pháp trứ danh, nhưng lại chính là khắc tinh với Vô không kiếm ý của đại sư huynh!
Tả Mạc cũng không tiến lên hỗ trợ đại sư huynh.
Hắn tin tưởng đại sư huynh!
Từ khi đọc được những ghi chép tâm huyết trong quá trình tu luyện của đại sư huynh, hắn bắt đầu tin tưởng, tin tưởng sự ương ngạnh, cứng cỏi, chấp nhất dị thường, xả thân vì kiếm đạo, vì lĩnh ngộ kiếm ý, nguyện ý một mình truy kích viên quần của đại sư huynh, hắn tin, nhất định sư huynh sẽ thắng!
Tả Mạc đã nhìn thấy, đại sư huynh khi Trúc Cơ đã khiến thiện địa xuất dị tượng, thực sự chứng tỏ thiên phú kinh người của đại sư huynh, đến cả lão thiên cũng phải nể trọng mà ban thưởng xứng đáng! Từ những bước đi mò mẫm ban đầu, từ quyết tâm thủy chung như nhất, từ sự xả thân quên mình, từ bao giọt mồ hôi cũng như máu đổ xuống từng ngày của đại sư huynh, lão thiên đều chứng giám, nên đại sư huynh mới có một thân công phu như hiện nay!
Đại sư huynh trải qua bao gian nan mới có thành tựu như vậy, làm sao có thể bị đánh bại?
Đại sư huynh đúng là một thiết huyết nam nhân!
----------oOo----------