Tả Mạc không chút nóng nảy, trong lòng bảo trì bình tĩnh.
Vốn hắn không muốn nhúng tay vào ân oán giữa Nhâm Tịnh cùng Thương Vị Minh. Nhưng hành vi của Nhâm Tịnh thực sự quá phận, hắn không nhịn được mới quyết định ra tay. Cho dù ra tay, hắn cũng chỉ nghĩ cho đối phương bài học mà thôi. Đến khi Nhâm gia tam lão xuất hiện, lại để mặc cho Nhâm Tịnh điêu ngoa đòi hỏi, tam lão hoàn toàn bao che khuyết điểm, một chút lý lẽ cũng không có, lập tức khiến Tả Mạc nổi giận quyết định xuất thủ.
Nói cái gì lui một bước trời cao biển rộng, cái gì biến chiến tranh thành hòa bình, toàn là những thứ vô nghĩa.
Trải qua vô số huyết chiến, Tả Mạc đã trở nên sát phạt quyết đoán vô cùng, cho nên hắn mới trong nháy mắt động thủ, giết chết Nhâm Tịnh như thế. Nếu song phương chắc chắn phải đánh nhau tới mức sống chết, vậy trước hết phải trảm thảo trừ căn, tránh lưu hậu hoạn!
Trong mắt Tả Mạc, ngay từ đầu, đây không phải là tỷ thí, mà đây thuần túy là cuộc chiến.
Chiến đấu thì chắc chắn ngươi không chết ta sẽ mất mạng!
Cho dù mấy người bọn hắn không ngăn chặn được, hắn cũng sẽ không do dự hạ lệnh cho Chu Tước doanh, Vệ doanh trực tiếp xông lên, san bằng Nhâm gia! Hắn không muốn lưu lại chút hậu hoạn nào, bọn hắn còn định ở lại nơi này lâu dài, nếu để một kẻ đầy lòng căm thù lúc nào cũng nghĩ cách báo thù còn sống bên cạnh, Tả Mạc coi đó là việc ngu xuẩn hết sức.
Trong chiến đấu sinh tử, cái gì là ngu ngơ thì được lợi, cái gì ảo tưởng may mắn tất thảy đều vô nghĩa, mang trong mình tâm lý đó chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thần sắc Tả Mạc ung dung trấn định, càng khiến cho Từ Chính Uy thêm kinh hồn táng đảm, bất quá lão lại càng chú ý theo dõi trường chiến đấu sống chết vô cùng hấp dẫn bên kia, cuộc chiến giữa các tu giả cấp độ Kim đan, bình thường rất khó gặp được.
Không thể không nói, Mộc hành pháp quyết của Nhâm lão đại quả thực thâm hậu, linh lực so với Vi Thắng hùng hậu hơn rất nhiều, dưới lực lượng khổng lồ như thế, Vi Thắng lập tức cảm nhận được áp lực đè nặng.
Chỉ thấy vô tận hư không tán ra như thủy triều, hiện ra tình cảnh Vi Thắng đang giằng co cùng Nhâm lão đại trong đó.
Vốn quen thuộc với thực lực của đại ca mình, sắc mặt Nhâm lão nhị, lão tam biến đổi liên tục!
Đại ca lão bình thường luôn coi Mộc hành chi lực tinh thuần kia như trân bảo, tận lực tiết kiệm, lúc này lại không keo kiệt ào ạt phun ra! Khiến lão tựa như một cây đại thụ, một gốc cây đại thụ đang không ngừng thiêu đốt đến giọt sinh mệnh cuối cùng!
Sinh mệnh xanh biếc liên tiếp lan tràn về phía Vi Thắng, không ngừng tấn công vào Hư vô kiếm ý của hắn.
Đại ca đang liều mạng! Đánh xong trận này, bất kể thắng bại, nguyên khí của đại ca chắc chắn sẽ đại thương!
Trong lòng hai người đều toát lên vài phần bi phẫn, lại đồng thời tiếp tục điên cuồng phản kích!
Tính tình nóng này của Nhâm tam lão đại phát, lão nhe răng cười một tiếng, song chưởng gập lại, hai tay khép chặt, làm ra một động tác vô cùng quỷ dị.
Hô!
Theo một quyền này, một bóng Hỏa điểu rực rỡ bay ra từ hỏa diễm! Con Hỏa điểu này bộ lông đỏ tươi, thần sắc linh động, mỗi lần vỗ cánh đều làm bắn ra từng chùm hoa lửa chói mắt.
Hỏa điểu cất tiếng kêu thanh thúy, ngửa đầu vọt lên giống như mũi tên vừa buông khỏi cung, lao thẳng về phía Song thận kiếm của Tạ Sơn.
Tiếp đó Hỏa điểu đột nhiên há mỏ, một luồng hồng quang chói mắt bắn vụt ra, chuẩn xác đánh trúng Song thận kiếm!
Bị đạo hồng quang đánh trúng, khí thế bài sơn hải đảo của Song thận kiếm tưởng như không ai đỡ được đã bị chặn lại, Song thận kiếm như bị trúng định thân phù, dừng trên không trung dãy dụa liên tục muốn thoát ra mà không được. Con hỏa điểu nhìn thập phần nhỏ bé xinh đẹp kia, không ngờ lại có khả năng đẩy lùi Song thận kiếm.
Khi luồng hồng quang đánh trúng Song thận kiếm, Tạ Sơn cảm giác như bị lửa nung đốt thân mình, liên hệ với Song thận kiếm đột nhiên bị cắt đứt.
Sắc mặt Tạ Sơn trông vô cùng khó coi, Song thận kiếm này… chính là bảo kiếm đại nhân ban tặng, hắn luôn coi như trân bảo, lại bị đối phương cố ý phá hoại, lửa giận bừng bừng bùng lên trong lòng!
Tạ Sơn nổi giận, linh lực toàn thân hắn như nước sôi sôi trào, hắn không ngăn được phải hét dài một tiếng, một tiếng hét này bao hàm toàn bộ linh lực của hắn, giống như tiếng sấm rung ầm ầm!
Trong nhóm Kim đan dưới tay Tả Mạc, Tả Sơn thực lực yếu nhất, tuy rằng hắn là người đột phá Kim đan đầu tiên. Không chỉ là yếu hơn Vi Thắng, Tả Mạc, ngay cả Tông Như hắn cũng không bằng! Tông Như có được thần lực người người kinh sợ, “Đạt già Kim Thân” lại thần diệu vô cùng, mà Tạ Sơn thì sao, kiếm quyết hắn tu luyện vốn rất bình thường, tuy rằng hắn có tham khảo thêm “Minh tiêu kiếm quyết”, nhưng do kiếm quyết đó không phù hợp, nên cũng không giúp ích được gì nhiều cho hắn.
Nhưng Tạ Sơn lại có điểm đặc biệt mà tất cả mọi người không thể bằng, đó chính là linh lực! Từ lúc Ngưng mạch, linh lực của hắn đã đạt mức kinh người là một trăm tám mươi tinh! Hắn cơ hồ dựa vào tích lũy linh lực liên tục để đột phá Kim đan, mà chẳng ai ngờ, cách tích lũy linh lực tưởng chừng chậm chạp ngu ngốc này, thực ra lại mang đến chỗ tốt không ngờ cho hắn khi đột phá Kim đan!
Tất nhiên chỗ tốt đó chính là linh lực!
Khi đột phá Kim đan, linh lực hắn đã xấp xỉ hai trăm tinh, do đó, hắn đột phá Kim đan thuận lợi vô cùng, mà theo cảnh giới đột phá của hắn, linh lực cũng điên cuồng tăng trưởng!
Loại tăng trưởng kinh người này, đã diễn ra liên tục trong một khoảng thời gian dài, cho đến tận giờ, tuy rằng tốc độ tăng trưởng đã giảm bớt, nhưng thủy chung linh lực của hắn vẫn đang tăng lên không ngừng!
Không ai có thể ngờ được, hiện tại linh lực trong thể nội của Tạ Sơn, đã lên đến tám trăm tinh!
So với trước kia, thật ra đã tăng hơn bốn lần!
Kim đan nhất trọng thiên, linh lực trong thể nội sẽ là một ngàn tinh! Nói cách khác, tu vi Tạ Sơn, sẽ nhanh chóng đột phá Kim đan nhất trọng không thể chối cãi! Vừa đột phá Kim đan, không khó khăn lắm sẽ nhanh chóng đạt tới nhị trọng thiên, chuyện này nói ra, không mấy người có thể tin được!
Linh lực cao tới tám trăm tinh, cũng khiến hắn là người duy nhất trong cả nhóm có thể so đấu tu vi mà không hạ phong trước ba lão đầu này!
Nhâm gia tam lão thành danh đã nhiều năm, đột phá Kim đan cũng được mười năm rồi, nhất là, mặc dù lớn tuổi, nhưng các lão đều đạt tới Kim đan nhị trọng thiên, linh lực trong cơ thể vô cùng hùng hậu, theo lý thuyết thì linh lực của mấy kẻ vừa đột phá Kim đan như hắn không thể sánh kịp! Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tạ Sơn vốn là lấy linh lực hùng mạnh đột phá cánh cửa Kim đan, đúng là một gia hỏa quái thai khác người!
Song thận kiếm vốn bị hỏa tuyến của Hỏa điểu khóa chặt, kiếm quang bén nhọn lại đột nhiên vút ra, vặn mạnh một cái, dứt khoát thoát khỏi trói buộc của Hỏa điểu!
Hỏa điểu cũng thật sự thông linh, vừa nhìn thấy Song thận kiếm thoát khỏi hỏa tuyến, liền thanh minh một tiếng, hai cánh rung lên, giống như một quầng lửa đánh tới Song thận kiếm!
Lúc này Song thận kiếm như giao long thoát khốn, thân kiếm không ngừng phóng thích kiếm mang như thị uy!
Trong chớp mắt, hai thanh phi kiếm đều bị quang mang chói mắt bao phủ, tựa như hai luồng sáng đang quấn lấy nhau trên không trung! Bởi vì ánh sáng phát ra quá mạnh mẽ, nên nhìn qua tưởng như có thêm hai mặt trời nhỏ đỏ rực đang chiếu sáng!
Phi kiếm rung lên ong ong, linh lực tuôn ra khiến thân kiếm run rẩy, thân hình Tạ Sơn không tự chủ được cũng run lên, phẫn nộ, phấn khởi, đủ loại cảm xúc dồn tới, khiến khóe miệng Tạ Sơn nhếch lên!
Nếu thủ đoạn không dùng được, ta sẽ cho ngươi nếm mùi linh lực công kích!
Nét cười lành lạnh hiện lên trên khóe môi, trong mắt Tạ Sơn tỏa ra vẻ điên cuồng cùng tàn nhẫn!
Tròng mắt Nhâm lão tam hung quang đại thịnh, lặng lẽ nói:
- Định so đấu linh lực sao? Muốn chết!
Song chưởng của lão mở ra, linh lực toàn thân ào ạt đổ ra không giữ lại chút nào!
Tên gia hỏa nhãi ranh trước mắt, lại dám cùng lão so đấu linh lực sao? Quả thật chưa từng gặp qua kẻ ngu xuẩn như vậy! Nhâm lão tam quyết định, chỉ một chiêu này, lão sẽ thiêu cháy cái tên ngu xuẩn kia thành tro bụi!
Lửa đỏ trên thân lão mãnh liệt bành trướng, toàn bộ khung cảnh trước mắt lão đều bị lửa nóng bao trùm. Pháp bảo trên người lão cũng không thể ngăn chặn được lửa nóng nung chảy, lấy tốc độ kinh người, nhanh chóng hóa thành chất lỏng, ngọn lửa vẫn tiếp tục bừng lên, trong nháy mắt đốt đám chất lỏng thành tro bụi!
- Hỏa điểu triêu tông!
Từng chữ từng chữ thoát ra khỏi kẽ răng, cơ hồ lão phải dùng hết khí lực toàn thân mới thốt ra được!
Phốc!
Một con Hỏa điểu bay ra!
Sau đó lại thêm một con Hỏa điểu nữa!
Chỉ thấy hàng loạt Hỏa điểu, bằng tốc độ kinh người, liên tiếp từng con bay ra khỏi hỏa diễm. Giống như trong hỏa diễm kia ẩn dấu vô cùng vô tận Hỏa điểu!
Hỏa điểu vừa bay ra, không khỏi rung rung hai cánh, giống như một quầng lửa, hướng lên không trung, công kích lên mặt trời nhỏ Song thận kiếm!
Trong phút chốc!
Hỏa điểu bay ra nhiều không đếm xuể!
Che khuất cả không gian!
Hoa lửa sau khi thoát ra, không khí dường bị đông cứng, những âm thanh trầm trầm không dứt liên tục phát ra! Hoa lửa rơi xuống nền đá Kim tinh Diệu thạch, liền thấy khói bốc lên, mặt đá kim thạch thủng lỗ chỗ.
Bề mặt Kim thạch bóng loáng nháy mắt trở nên gồ ghề, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Tạ Sơn không hề bị những hoa lửa đó uy hiếp!
Từ địa ngục chiến trường thoát ra, Ta Sơn tâm tính vốn đã ngoan cường như thiết thạch, cho dù lưỡi đao ngang mí mắt hay chĩa thẳng vào tim, hắn cũng không chút rung động!
Hỏa điểu bay lượn che khuất không gian, linh lực sôi trào trong mắt, cảnh vật trước mắt hắn do đó hơi vặn vẹo mờ ảo!
Hắn bất tri bất giác đã bị Hỏa điểu tác động.
Sôi trào lên! Linh lực của ta!
Hắn tựa như đang trong giấc mộng, nhẹ giọng ngâm nga. Linh lực tám trăm tinh trong cơ thể hắn giống như nham thạch bùng cháy, xuyên qua kinh mạch, xuất trong hàng nghìn hàng vạn tia kiếm ý, cứ thế dân tràn!
Phi kiếm tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, rung lên ong ong, như đang đáp lại sự kêu gọi.
Cho tới bây giờ Tạ Sơn mới cảm nhận được cảm giác, chưa bao giờ mình lại mạnh mẽ như thế, cũng chưa bao giờ mình lại suy yếu đến thế!
Linh lực trong cơ thể tràn ra ngoài không còn sót lại chút gì!
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, hai luồng kiếm quang chói mắt trong mặt trời nhỏ kia, có xen lẫn “Kim hào” nhỏ như lông trâu chính là những tia linh lực trên thân hắn tỏa ra, nhàn nhạt giống cầu vồng sau ngưng tụ lại sau cơn mưa, “Hồng vụ”!
Bốn phù trận trên thân Song thận kiếm phát ra tất cả uy lực!
Hai luồng sáng chói mắt hợp lại thành một, trở thành một mặt trời lớn hơn, chói sáng hơn!
Nhìn Tạ Sơn chìm trong hỏa diễm, Nhâm lão tam đang tươi cười bỗng nhiên biến sắc!
- Phá!
Tiếng hét không kèm theo linh lực, tựa hồ không có chút uy thế gì.
Nhưng chính tiếng hét không chút uy lực ấy, lại khiến người ta rùng mình lạnh lẽo!
Một chùm sáng thẳng tắp chiếu rọi!
Luồng sáng thẳng tắp giống như thước đo mạnh mẽ xuyên qua!
Chùm sáng thẳng tắp ấy phá tan Hỏa điểu đang che khuất không gian, đâm thẳng vào ngọn lửa đang cháy rực!
Thời gian giống như dừng lại, Hỏa điểu đang bay đầy trời, bỗng nhiên đứng sững lại!
Luồng sáng đi đến đâu, một cái thông đạo to cỡ miệng chén hình thành đến đó, thông đạo ấy xuyên qua cả bầy Hỏa điểu, khiến cho hơn mười con Hỏa điểu chỉ còn có nửa thân hình, đứng sững lại trên không trung.
Hỏa diễm kia vẫn đang hừng hực cháy như muốn thiệu đốt mọi thứ!
Nhưng trên hỏa diễm lại xuất hiện một lỗ thủng bằng miệng chén, lỗ thủng như được chạm khắc bóng loáng, xuyên thấu qua ngọn lửa, qua nó, người ta có thể nhìn thấy nền đá Kim thạch gồ ghề phía sau!
Ba!
Bỗng nhiên, một con Hỏa điểu chỉ còn nửa thân mình đột nhiên bạo nổ thành một chùm hoa lửa!
Ầm, một Hỏa điểu khác cũng bạo nổ theo.
Hai con Hỏa điểu phát nổ, giống như ngòi lửa bị ném vào thùng thuốc súng!
Ầm, ầm!
Vô số đám hoa lửa chợt bung ra chói sáng, toàn bộ Hỏa điểu ầm ầm bạo nổ, cả hỏa diễm bùng cháy trùm lên thân thể Tạ Sơn và Nhâm lão tam!
Ầm!
Trong hỏa diễm lại truyền đến tiếng bạo nổ vang vọng!
Trong tiếng nổ ầm ầm, một đạo thân ảnh màu vàng kim nhạt lóe lên, chỉ thấy Tả Mạc mặt đầy khói bụi, thần sắc chật vật, đang vác trên vai kẻ gần như hấp hối Tạ Sơn!
Tìm được đường sống trong tay tử thần, Tạ Sơn không có nửa điểm vui mừng, mà nhẹ giọng than thở:
- Đánh thế mới sảng khoái a!
Tiếp theo lại lầm bầm nói:
- Ngu ngốc, không biết phi kiếm của ca là ngũ phẩm phi kiếm sao?
Nói xong, hắn thấy trước mắt tối sầm, hôn mê ngay đương trường. Trong lúc hôn mê, đôi tay Tạ Sơn vẫn gắt gao nắm chặt hai thanh tiểu kiếm màu vàng kim. G! ~!
----------oOo----------