Dư gia khống chế con đường buôn bán giữa hai nước Mộc Thang, bọn họ cũng có một thương đội của mình ở Mộc quốc. Nếu các thương đội khác muốn tiên hành buôn bán giữa lãnh, thổ hai nước, ắt phái nộp tiền quá cảnh cho bọn họ. Chi dựa vào điểm này. Dư gia cùng đã đủ giàu có một phương.
Hiện tại. Mã Lão Hắc đã tiêu diệt được Dã Lang bang, thống nhất được các thế lực Hắc đạo trong thành Lâm Hải. các kỹ viện, tửu lâu. lữ điếm, thuyền bè đều nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ, cũng đã đủ tư cách tiến vào hàng ngũ này.
Thật ra giữa các thế gia đều tiến hành thông hồn với nhau, tỷ như lão bà của Mã Lão Hắc chính là Thạch Tam muội của Thạch gia. con gái của Thôi Nhân Hùng được gả cho Thiết gia. Vương Học Sâm thuộc bàng chi của Trần gia. Mà phụ thân của Dư Tắc Thành là con cháu đích tôn của Dư gia. bởi vì yêu thương mẫu thân hắn. nhưng gia tộc phản đối. cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, cắt đứt liên hệ.
Bất quá Dư Tắc Thành cũng không lo tới những chuyện này. hắn chỉ là một đầu bếp thân phận nho nhỏ. Tu luyện xong. Dư Tắc Thành bắt đầu ra đường, chuẩn bị mua vài quyển sách hay.
Tuy rằng tiền thưởng hôm qua, Dư Tắc Thành đã đưa hết cho mẫu thân, nhưng nhờ công việc hiện tại, trong tay hắn cùng không thiếu tiền xài. Loại thang này chỉ có hắn mới có thể nấu được, nguyên liệu nấu nướng mang tới có phù hợp hay không, chỉ cần hắn nói một câu. tự nhiên sẽ có người biếu xén.
Dư Tắc Thành kiểm tra lại số tiền mà mình đã dành dụm được trong thời gian qua. tổng cộng có một ngàn một trăm hai mươi ba đồng. Trâm cài tóc của mẫu thân đã hỏng, hắn phái mua cho bà một cây mới. Mua cho đệ đệ muội muội mỗi đứa vài chiếc kẹo đường, tiền còn lại sẽ dùng mua sách. Mỗi quyển cũng phái mất một trăm năm mươi đồng, số tiền này cũng đã đủ. nhất định phái mua vài quyển sách hay xem cho đỡ ghiền.
Dư Tắc Thành đi ra trước cứa. vừa khéo đi ngang qua phạn điếm Hứa Kỳ. Hắn lập tức nhớ tới lời mẫu thân hôm qua. bèn cố ý liếc nhìn vào trong phạn điếm, cũng đồng thời phát hiện nữ nhi của Hứa gia đang nhìn trộm mình. Thấy Dư Tắc Thành nhìn về phía này. nữ tử kia lập tức đỏ mật. xấu hổ chạy vào trong phạn điếm.
Dư Tắc Thành nhìn theo nữ tử kia chạy trốn, có vẻ nàng cũng biết hắn là ai. Quả thật nàng cũng có chút nhan sắc, trắng trẻo dễ nhìn, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi thoáng động trong lòng.
Dư Tắc Thành ra đường lớn. trước tiên tìm mua một chiếc trâm cài đầu bằng đồng cho mẫu thân, tốn một trăm đồng, là loại mà mẫu thân hắn thích nhất. Thật ra lão bản đời tới một trăm hai mươi đồng. Dư Tắc Thành cò kè mặc cả hồi lâu cùng lão. cuối cùng nói tới nỗi lão nghẹn lời. đành phái bán cho Dư Tắc Thành với giá một trăm đông.
Dư Tắc Thành rất thích cò kè mặc cả. Lão sư Chu Ly đã nói rằng, thật ra đó là một cuộc chiến, một loại đối kháng, sử dụng ngôn ngữ hành động của mình ảnh hưởng tới tâm trí và niềm tin của kẻ địch, thuyết phục địch nhân thay đổi lập trường, chuyện này so với dùng đao kiếm choảng nhau còn hứng thú hơn nhiều.
Dư Tắc Thành lại tốn hai mươi đồng mua cho đệ đệ muội muội một ít kẹo đường, sau đó lại mua một số vật dụng cân thiết trong nhà. Lúc này. Dư Tắc Thành chỉ còn lại tám trăm tám mươi đồng, hắn đang cân nhắc xem có nên mua cho mình một chiếc kẹo đường không, tự thưởng cho mình một chút, rốt cục thì hắn cũng mới mười bốn tuổi mà thôi. Đúng lúc này, hắn chợt nghe tiếng rao từ xa truyền đến:
- Đại hạ giá. đại hạ giá... Sách đại hạ giá...
Sách đại hạ giá? Lập tức Dư Tắc Thành rảo bước đi tới. tiếng rao từ một trạch viện quyển quý vang lên. Nhìn thấy tòa trạch viện này. Dư Tắc Thành lập tức bước nhanh hơn. nhất định nơi này sẽ có vài thứ đồ tốt.
Đây là nhà họ Lý, một nhà giàu trong Thành Lâm Hải. gia chủ vốn là Thượng thư Thang quốc, sau cáo lão hồi hương trở về đây dưỡng già. vài ngày hôm trước nhiễm bệnh mà chết. Nghe nói vào lúc đưa tang, toàn bộ những gia tộc lớn đều đến. thậm chí Thiết Mạo Tử vương cũng đích thân tới đưa.
Lão nhân vừa chết đi. kế thừa gia nghiệp của lão là đứa con nổi tiếng phá sản toàn thành của lão: Lý Đại quan nhân. Y là khách quen của Bích Thúy lâu. ham mê đánh bạc, hiện tại không còn ai cai quán nên muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên ngoài cửa Lý gia bày đủ các loại đồ vật, lớn là bàn ghế. nhỏ là đồ sứ. Tên phá của này bắt đầu bán phá giá những thứ mà y cho là rác rưởi trong nhà. trong đó bán nhiều nhất là các loại sách của phụ thân ỵ tích trữ đã bao đời.
Nhìn từng đống sách bày ngổn ngang trước mặt. lập tức hai mắt Dư Tắc Thành trợn tròn, tên phá của này thật sự bán sạch tài sán của phụ thân y mà không chút đau lòng.
Dư Tắc Thành vội vàng vọt tới. chen vào hàng những người đang mua. tìm loại sách mà mình thích trong những đống này. Luận Ngữ. Mặc Tử. Thi Văn... Dư Tắc Thành chỉ nhìn lướt qua, hắn thích nhất là các loại du ký. Trong loại sách này. hắn có thể tìm hiểu phong cảnh và phong tục tập quán ở khắp nơi.
Dư Tắc Thành lựa tới lựa lui. rốt cục cũng chọn ra ba quyển. Một quyển là Tiên Tần khảo chứng, ghi lại những chuyện xưa trong thời kỳ truyền thuyết về Tiên Tần Đại đế quốc. Một quyển là Miêu Sương ký sự. ghi lại phong tục tập quán của khu vực Miêu Sương. Một quyển là Bản Thảo cương mục. ghi lại các loại linh thảo quý hiếm và những được liệu hữu dụng.
Dư Tắc Thành vẫn muốn tiếp tục chọn, chợt phát hiện ra dưới mông của tên phá của Lý đại quan nhân kia còn có vài cuốn sách, số sách này không phải giấy cũng không phải da. không biết làm bằng thứ gì. toát ra ánh sáng kỳ dị.
Nhìn lại lần nữa. ánh sáng kia đã biến mất. Dư Tắc Thành bất giác đi tới. đưa ba quyển sách mình đã lựa ra:
- Ba quyển này bán bao nhiều?
Lý đại quan nhân liếc qua một cái:
- Hai mươi đồng một quyển.
Một quyển sách thông thường hoặc được khắc bản in bằng đồng in ra. hoặc thuê người sao chép bằng tay. Khắc bản in bằng đồng là muốn truyền lại sách của mình cho hậu thế. Khắc bản in như vậy phái nhờ người chuyên môn sắp chữ. sử dụng giấy tinh tế đắt tiền, cho nên sách có giá cực cao. một quyển có giá trên dưới hai trăm đồng.
Nếu thuê người chép sách, vậy cũng phái mời những người có chút tài như tú tài, như vậy nét chữ sẽ đẹp. không bị chép sai. Hơn nữa. còn ghi tên tú tài chép sách lên trên sách, nếu tú tài đó may mà thi đậu. trở thành người nổi tiếng, quyển sách ấy cũng nước lên theo thuyền. có giá trị hơn nhiều. Dương nhiên tiền công, cơm nước cũng không phải nhỏ. thuê chép một quyển sách như vậy ít nhất cũng phái mất một trăm năm mươi đông.
ở đây bán hai mươi đồng một quyển. quả thật là đại hạ giá. Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được rồi, ta mua. à phái, dưới mông Đại ca là thứ gì vậy. có thể cho ta xem không?
Lý đại quan nhân đáp:
- Tiểu tử thối ngươi đứng qua bên cạnh đi. Đây là chỗ ngươi có thể tới sao. Đây chính là bí tịch đo Tổ tiên ta lưu truyền lại. còn Đây là phép môn tu luyện của tiên nhân, nếu tu luyện có thể đắc đạo thành tiên, đây là loại sách cực phẩm, dù có ngàn vàng cũng khó mua được.
Dứt lời, y bèn mang ra cho Dư Tắc Thành xem. có tổng cộng ba quyển. Một quyển tên là Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết. Một quyển là Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh thuật. Một quyển nữa là Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si thuyết.
Dư Tắc Thành vừa thấy ba quyển sách này, lập tức giật mình, nhớ tới vô số truyền thuyết trên giang hồ. Chẳng lẽ Đây là bí tịch tu tiên trong truyền thuyết Đây sao?
Dư Tắc Thành bèn thản nhiên hỏi:
- Đại ca. sách này bán bao nhiều tiền một quyển?
Lý đại quan nhân đáp:
- Mười lượng bạc một quyển. có mua không?
Đối với Dư Tắc Thành, lúc này cuộc chiến đã bắt đầu, hắn bèn hét lớn:
- Mười lượng bạc một quyển ư? Sách này chi hai mươi đồng, thứ này lại đời mười lượng, ha ha. Đại ca muốn giỡn chơi sao?
Lý đại quan nhân nói:
- Nhưng Đây là bí tịch tu tiên, nếu như có nó...
Dư Tắc Thành cắt ngang lời y:
- Đại ca đừng có nói quá như vậy, ta là đệ tử của Hắc Hổ đường. Chúng ta đều biết rõ. lão thái gia Lý gia các ngươi chưa tới sáu mươi tuổi đã ra đi, mấy hôm trước đưa tang ta còn đi đưa. Hãy nói giá cả thật đi. ta muốn mua về xem.
Lý đại quan nhân nhìn hắn một cái:
- Thấy những quyển sách này. ta lập tức cảm thấy đau đầu. chỉ là sách, ta đánh bạc chẳng lẽ không cần tiền hay sao? Bất quá sách này cũng không thể bán một cách dễ dàng, sách này quả thật là do Tổ tiên Lý gia chúng ta truyền lại. đều là bí tịch tu tiên. Từ trước tới nay có hơn mười mấy đời tu luyện nhưng không thể luyện được gì. ta thấy chỉ là mớ giấy vụn mà thôi. Nếu cha của ta không xem chúng như bảo vật gia truyền. cũng đã không chết sớm như vậy. Nhưng đây là do tồ tiên để lại. khác với những quyển sách này. ít nhất một quyển cùng phái ba lượng bạc.
Dư Tắc Thành nói:
- Không được Đại ca ơi phái bớt thêm nữa mới được. Đã là đại hạ giá. ngươi giữ chúng làm gì nữa. chẳng lẽ đánh bạc không cần tiên sao? Tiêu thư nổi tiếng A Văn cô nương của Bích Thúy lâu chờ ngươi lâu lắm rồi bán rẻ cho ta chút đi.
Dư Tắc Thành bắt đầu cò kè với Lý đại quan nhân. Sau chừng nửa canh giờ* rốt cục hắn cũng thắng được trận chiến này. Cuối cùng. Lý đại quan nhân không còn chịu nổi:
- Được, được, được, bán cho ngươi một lượng, ngươi thật là phiền phức!
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ Lý đại ca. nhưng ta chỉ còn tám trăm tám mươi đồng. Hôm nay may mắn như vậy. ngươi đánh bạc nhất định thắng, hay là để ta thêm cho ngươi chiếc kẹo này...