Thá»i kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sÆ¡n Äại Tống bấp bênh dưới đồ Ä‘ao vó ngá»±a.
Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cá» gặp được ngưá»i con gái thùy mị yêu kiá»u. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khÆ¡i dáºy má»™t trà ng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng má»™ đế vương, lá»i tiên tri, bóng dáng hoà ng cung, quyá»n thế, nhu tình...
Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bà mỠảo.
Thá»i khắc NgÅ© Long xuất thế, Thổ Phiên, Äại Hạ... Tháºm chà Khiết Äan, Äại Lý lần lượt bị cuốn và o trong những cuá»™c đấu trà quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bà máºt cá»§a NgÅ© Long, phá giải giấc má»™ng Hương Ba Lạp.
Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngà n dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo?
Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hà o hùng!
Bát Bá»™ Thiên Long, Tà ng Bắc Máºt Tông, láºp đô từ trong là n mưa tên ngÅ© sắc! Chỉ có vung Ä‘ao lên má»›i có thể cùng tranh phong!
Hắn, mang trên lưng thâm tình cá»§a nghÄ©a huynh, lòng mang chà lá»›n bình định thiên hạ, uống máu ăn thá» cùng đế vương, và lại mang tình yêu hồn nhiên chân thà nh, cùng má»™t lá»i thá» sinh tá». Thá»i khắc ác chiến trên sa trưá»ng, cÅ©ng không thể nà o tránh khá»i bị cuốn và o cuá»™c tranh chấp Ä‘i tìm NgÅ© Long...
Tiết trá»i cuối xuân, oanh đến yến Ä‘i, qua lại không ngá»›t như đưa thoi. Gió mát hây hẩy, cuốn bay những cánh hoa má»m mại bé nhá», hòa và o trong trá»i đất.
Lúc nà y chợt có và i tiếng chiêng "Thang thang" truyá»n đến, phá vỡ không gian tÄ©nh lặng, là m kinh sợ những chú chim nhá» Ä‘ang Ä‘áºu trong tán cây. Những cánh hoa như giáºt mình tỉnh khá»i giấc má»™ng, à o ạt rÆ¡i và o trong dòng suối, men theo dòng nước mà trôi Ä‘i.
Bên cạnh dòng suối có và i cây hòe to lá»›n, dưới tán cây bà y má»™t cái bà n gá»—, trước bà n có mấy ngưá»i Ä‘ang đứng, báºn trang phục cá»§a cấm quân kinh thà nh, phÃa bên trái khuôn mặt có xăm hai chữ "Kiêu VÅ©". Mấy ngưá»i nà y mặc dù Ä‘ang đánh chiêng, nhưng vẻ mặt lại có chút há» hững.
Äằng trước những ngưá»i nà y cắm hai ngá»n cá» lá»›n, má»™t bên mặt lá cá» có thêu hai chữ "chiêu má»™", bên còn lại thêu hai chữ "nghÄ©a dÅ©ng", thì ra những ngưá»i nà y Ä‘ang tuyển chá»n cấm quân.
Bên cạnh cây cá» lá»›n có đặt hai ngưá»i gá»—, dá»… thấy là các binh sÄ© được tuyển chá»n phải có vóc ngưá»i tương đương vá»›i chúng.
Sau bà n có má»™t ngưá»i Ä‘ang tá»±a bà n ngá»§ say sưa, nghe được tiếng chiêng, đứng dáºy ngáp má»™t cái, lưá»i biếng duá»—i ngưá»i. Lúc nãy hắn dá»±a và o bà n mà ngá»§ nên không nhìn ra gì cả, nhưng khi hắn vừa vươn vai, má»›i phát hiện ngưá»i nà y thân cao vai rá»™ng, râu quai nón đầy mặt, quả tháºt rất uy vÅ©. Ngưá»i nà y nhìn và o bản danh sách Ä‘ang đặt trên bà n, cau mà y, nói: "Tại sao lại chỉ có chừng nà y ngưá»i? Các huynh đệ, cố gắng thêm chút nữa, tuyển thêm mưá»i ngưá»i nữa là có thể vá»."
Má»™t ngưá»i gầy gò đáp: "Chỉ huy sứ, những ngưá»i dân ở đây hình như cÅ©ng không muốn đến, chiêu thêm mưá»i ngưá»i nữa, nói thì dá»…, nhưng là m thì cÅ©ng khó đấy."
Ngưá»i râu quai nón ngáp má»™t cái liá»n nói: "Là m hết sức Ä‘i chứ."
Má»™t tên hói đầu há»i: "Quách đại nhân, vì sao không Ä‘i đến sương quân(1) mà chá»n lá»±a, lại muốn chá»n lá»±a từ trong dân chúng chứ?â€
(1) sương quân là lá»±c lượng quân sá»± canh giữ và bảo vệ vòng ngoà i, là binh lÃnh phục dịch, phục vụ chiến đấu trong quân đội nhà Tống được tổ chức theo quy chế cá»§a phép “Ngụ binh ư nôngâ€. Nói dá»… hiểu hÆ¡n, sương quân giống như dân quân tá»± vệ bây giá».
Ngưá»i râu quai nón đáp: "Lão tá» ban đầu cÅ©ng muốn tuyển chá»n những ngưá»i từ trong sương quân để bổ sung và o Kiêu VÅ© quân, đà o tạo cẩn tháºn, không cho đám tạp chá»§ng kia khinh thưá»ng. Nhưng tên Tri châu nà y rất keo kiệt, sương quân đưa tá»›i cho ta Ä‘á»u là những tên phế thải, vừa gian trá vừa lưá»i biếng, đã tham lam lại còn xảo quyệt, không bằng ta tá»± mình tuyển chá»n."
Ngưá»i gầy đột nhiên ánh mắt sáng ngá»i, gấp gáp nói: "Có ngưá»i đến kìa."
Ngưá»i râu quai nón ná» ngẩng đầu nhìn lại, thấy đầu dòng suối nhá» xuất hiện má»™t ngưá»i, vui vẻ nói: "Xem ra trá»i không phụ lòng ngưá»i, mau đưa hắn đến đây. Tên tiểu tá» nà y không tệ, đúng là rất có tư chất."
Ngưá»i kia Ä‘ang lá»™i qua suối, vốn muốn vòng qua bên cạnh những ngưá»i nà y mà đi, không ngá» vừa đặt chân lên bá» bên kia, đã thấy mấy cấm quân như lang như hổ xông tá»›i, hoảng sợ vá»™i và ng nói: "Các vị quan đại ca, tại hạ không có phạm tá»™i." Ngưá»i nà y vóc dáng cao gầy, mang theo chút tuấn lãng tuổi trẻ, lúc mỉm cưá»i, như gió xuân ấm áp.
Mấy ngưá»i cấm quân tóm được ngưá»i má»›i đến, cưá»i nói: "Có ai nói ngươi là thổ phỉ đạo tặc gì đâu. Tiểu huynh đệ, tòng quân hả?"
Ngưá»i ná» nghe được hai chữ "tòng quân" lại cà ng hoảng sợ, nghiêng ngưá»i liếc mắt ngó lá cá» chiêu má»™ cách đó không xa, sắc mặt lại cà ng biến đổi. Ngưá»i râu quai nón đứng dáºy, vá»— cái vai ngưá»i kia, lá»›n giá»ng nói: "Tiểu tá», ta thấy ngươi xương cốt cứng cáp, trong vạn ngưá»i khó tìm được má»™t, nếu tham gia quân ngÅ© sẽ là má»™t nhân tà i. Ta rất hà i lòng vá» ngươi, như váºy Ä‘i, đáng lẽ ngưá»i khác tá»›i tham gia quân ngÅ©, Ä‘á»u phải trải qua tầng tầng tuyển chá»n, ta chiếu cố ngươi, ngươi sẽ không cần phải thi kiểm tra, chỉ cần vá» nhà thu dá»n hà nh lý, ta sẽ mang ngươi và o kinh. Sau nà y nổi tiếng, ăn uống no say, vinh hoa phú quý hưởng thụ bất táºn. Ngưá»i muốn gia nháºp cấm quân, đáng lẽ nhất định phải từ trong sương quân chá»n lá»±a ra, ngươi có thể từ bách tÃnh tầm thưá»ng tiến thẳng và o cấm vệ quân, tháºt đúng là tổ tiên mưá»i tám Ä‘á»i cá»§a ngươi hiển linh. Æ ... Con mắt ngươi sao váºy?"
Ngưá»i râu quai nón nhìn ngưá»i cao gầy kia từ xa, so vá»›i ngưá»i gá»— tham chiếu kia còn cao hÆ¡n và i phần, trong lòng đã thấy mừng, có thể thấy ngưá»i kia tướng mạo không tệ, nhưng hai mắt hÆ¡i bị lé, con ngươi ngưá»i kia hướng vá» mÅ©i, giống như má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y tráng lệ bị vẽ lên phân trâu, khó tránh tỳ vết..
Ngưá»i kia ho khan liên tục, thầm nghÄ© đây đâu phải chiêu binh, tháºt sá»± giống thổ phỉ ép ngưá»i ta nháºp bá»n mà không cho phép từ chối, sao ta lại xui xẻo như váºy, rÆ¡i và o tay cá»§a những kẻ nà y?
"Vị quân gia nà y, tại hạ thân thể gầy yếu, còn có bệnh trong ngưá»i, chỉ sợ phải uổng phà ý tốt cá»§a ngưá»i rồi."
"á»m yếu thì sao nà o, ăn nhiá»u má»™t chút sẽ máºp lên thôi. Còn bệnh chỉ là chuyện nhá», uống thuốc thì sẽ khá»e ngay. Ngưá»i đâu, mau mau ghi tên cá»§a hắn và o trong danh sách đăng ký." Ngưá»i râu quai nón thì bụng đói ăn quà ng.
Ngưá»i hói đầu há»i: "Há» tên?"
Ngưá»i kia thuáºn miệng đáp: "Äịch Thanh."
Ngưá»i hói đầu gáºt đầu nói: "Tên rất hay. Quê quán? À, cái nà y không cần há»i, nÆ¡i nà y là Phần Châu - huyện Tây Hà , ngươi chắc chắn đúng là ngưá»i ở đây." Hắn vung đại bút lên, nét bút như rắn lượn. Äịch Thanh lúc nà y má»›i tỉnh ngá»™, cuống quÃt chụp lấy bút cá»§a ngưá»i hói đầu, kêu lá»›n: "Quan đại ca, ngươi lầm rồi, ta không có tòng quân."
Ngưá»i râu quai nón sắc mặt trầm xuống, uy hiếp nói: "Danh sách đã Ä‘iá»n tên cá»§a ngươi, giấy trắng má»±c Ä‘en, còn có thể sá»a đổi phải không? Ngươi coi thưá»ng Quách má»— sao?"
Äịch Thanh đôi mắt trợn trắng, vá»™i há»i: "Quan gia, tại hạ nà o dám chứ? Chỉ là tại hạ còn có phụ mẫu tám mươi tuổi cần phụng dưỡng... Äâu thể nà o dá»… dà ng rá»i khá»i quê nhà ?"
Ngưá»i râu quai nón quan sát Äịch Thanh từ trên xuống dưới rồi há»i: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Äịch Thanh nói: "Không dám, chưa tá»›i hai mươi."
Ngưá»i râu quai nón cưá»i lạnh nói: "Ngươi chưa tá»›i hai mươi, phụ mẫu ngươi tám mươi, bá»n há» sáu mươi tuổi má»›i sinh ra ngươi, đúng là gừng cà ng già cà ng cay đó."
Äịch Thanh không ngá» ngưá»i râu quai nón nhìn bá» ngoà i thô lá»—, nhưng lại tháºn trá»ng như thế, vá»™i và ng giải thÃch: "Tháºt không dám dấu diếm, gia phụ lúc ở sáu mươi tuổi sinh ra ta, nhưng mẫu thân chỉ là tiểu thiếp, khi sinh ta, còn chưa đến bốn mươi tuổi."
Ngưá»i râu quai nón nói: "Äiá»u nà y cÅ©ng không sao, chá» khi ngươi công thà nh danh toại, đón phụ mẫu lên kinh thà nh chẳng phải sẽ rất tốt hay sao?"
Thu lấy danh sách, đem nhét và o trong ngực, hắn tiếp tục nói: "Con mắt ngươi mặc dù không tốt lắm, nhưng nói không chừng sẽ rất có thiên phú vỠxạ tiễn..."
Äịch Thanh á khẩu không trả lá»i được, không hiểu đây là đạo lý gì. Hắn thá»±c ra không phải bị lé mắt, chẳng qua khi nhìn thấy hai chữ chiêu binh, ngay láºp tức giả vá» mắt có táºt, chỉ mong rằng bá»n há» cảm thấy hắn bị tà n táºt mà tha cho hắn, đâu có nghÄ© đến khéo quá hóa vụng, rốt cuá»™c lại trở thà nh Ä‘iá»u kiện được trá»i ưu ái để mà nháºp ngÅ©.
Ngưá»i râu quai nón lại nói: "Tên cá»§a ngươi đã được ghi lại, ngươi mau vá» nhà thu dá»n Ä‘i, tối nay đến đây báo tin, nếu không tá»›i, ta sẽ bảo Tây Hà huyện lệnh tịch biên cả nhà ngươi, ngay cả anh chị em há» hà ng thân sÆ¡ cá»§a ngươi cÅ©ng bị bắt Ä‘i tòng quân bằng hết, ta nghÄ© rằng ngươi không đến ná»—i muốn uống rượu phạt thay vì rượu má»i đó chứ?"
Äịch Thanh khẩn trương, đưa tay chá»™p lấy tá» danh sách kia. Ngưá»i râu quai nón hừ lạnh nói: "Tiểu tá» khá lắm." Lá»i hắn còn chưa dứt, đã nắm lấy cổ tay Äịch Thanh.
Äịch Thanh hét lá»›n má»™t tiếng, xoay tròn cổ tay giãy dụa thoát ra. Ngưá»i râu quai nón vốn là dÅ©ng quan trong quân đội, lại không ngá» cổ tay Äịch Thanh lại mạnh mẽ đến thế, cuối cùng thoát khá»i lòng bà n tay cá»§a hắn, ngưá»i râu quai nón thét lá»›n má»™t tiếng, vung quyá»n đánh tá»›i. Äịch Thanh né tránh không kịp, mắt thấy nắm đấm to như cái bát gần tá»›i mặt, bất ngá» hắn cả ngưá»i lá»™n mèo, tránh được má»™t quyá»n. Ngưá»i râu quai nón thấy thế mừng rỡ, vá»— tay cưá»i nói: "Ta đã nói tiểu tá» ngươi không tệ, có thể tránh thoát má»™t quyá»n cá»§a bản chỉ huy, tháºt sá»± rất giá»i!"
Lá»i hắn nói còn chưa dứt, xung quanh Äịch Thanh đã có tám ngưá»i vây quanh, trưá»ng Ä‘ao Ä‘á»u xuất ra khá»i vá», đứng sừng sững, ngưá»i gầy quát lá»›n: "Äồ ngông cuồng to gan, dám vô lá»… vá»›i Quách đại nhân! Không muốn sống nữa phải không?"
Äịch Thanh giáºt bắn cả ngưá»i, không dám xuất thá»§ lung tung nữa, ánh mắt hÆ¡i chuyển, quỳ xuống thi lá»… nói: "Quan gia, tiểu nhân tháºt sá»± không muốn tòng quân, cÅ©ng không phải tất cả nguyên do Ä‘á»u là phụ mẫu, tháºt ra còn có ná»—i khổ trong lòng."
Quách đại nhân nhấc bình rượu trên bà n, "ừng á»±c" uống hai ngụm, nghiêng ngưá»i liếc mắt nhìn Äịch Thanh nói: "Nói cho ta nghe, cho dù chuyện lá»›n bằng trá»i, bản chỉ huy cÅ©ng cá» thể gánh vác cho ngươi."
Äịch Thanh âm thầm kêu khổ, tá»± nhiên lại đụng vị thanh thiên đại lão gia nà y, không ngỠép hắn tòng quân. Trên thá»±c tế không chỉ có hắn, bách tÃnh thông thưá»ng thà rằng lưu lạc chịu khổ, cÅ©ng không muốn tham gia quân đội.
Vốn dÄ© quân nhân Äại Tống đã thay đổi quy chế quân đội cÅ© cá»§a nhà Tùy ÄÆ°á»ng, áp dụng phương pháp chiêu binh mà đối tượng chiêu binh Ä‘a phần là lưu dân và dân đói. Tham gia quân ngÅ© tuy rằng đúng là cÆ¡m áo không cần phải lo, nhưng không phải vinh hoa phú quý gì, còn bị xăm chữ. Xăm chữ nà y là má»™t thói xấu thịnh hà nh thá»i NgÅ© Äại, bị Äại Tống thừa kế lại, mục Ä‘Ãch chÃnh là vì phòng ngừa binh sÄ© đà o vong, do đó trên mặt binh sÄ© Ä‘á»u bị xăm chữ, không chỉ binh sÄ©, ngay cả tá»™i phạm và nô tỳ cÅ©ng bị như thế, chỉ cần má»™t ngà y tham gia quân ngÅ© là bị xăm chữ, cả Ä‘á»i sẽ bị má»i ngưá»i coi thưá»ng.
Äịch Thanh không muốn nháºp ngÅ©, chỉ vì hắn có việc gấp, do đó phải men theo đưá»ng tắt mà đi qua nÆ¡i nà y, không ngá» lại bị mấy vị đại nhân nà y tóm gá»n.
Vừa nãy, Äịch Thanh đã tìm bốn cái lý do để thôi tòng quân, mắt lé, thể nhược, nhiá»u bệnh, phụ mẫu lá»›n tuổi, mà chẳng cái nà o dùng được.
Äịch Thanh sốt ruá»™t đến ná»—i trán đổ đẩy mồ hôi nóng, thầm nghÄ© bản thân mình nếu nói bị bệnh nan y, chỉ sợ tên đại hồ tá» nà y muốn mình chết trong kinh thà nh xong Ä‘em xăm chữ rồi má»›i tin, cắn răng má»™t cái, mắt lé chá»›p chá»›p, hai hà ng lệ nóng chảy xuống, nói rằng: "Quan gia, tháºt sá»± không dám dấu diếm, tại hạ không chịu rá»i khá»i quê hương, chỉ vì tại Tây Hà còn có má»™t ngưá»i con gái mình yêu thương. Nà ng tên là Tiểu Thanh, vốn là con gái cá»§a Trương thợ rèn chá»§ nhân cá»§a lò rèn phÃa tây huyện, tại hạ và nà ng thuở nhá» thanh mai trúc mã, tình yêu trong sáng... Nhưng Trương thợ rèn rất hám lợi, ưa tiá»n tà i, khi nà o tiểu nhân có thể đưa năm lượng bạc tiá»n sÃnh lá»… má»›i bằng lòng gả con gái. Quan gia, ngưá»i cÅ©ng biết, ngưá»i trẻ tuổi giống như tiểu nhân đây, kiếm tiá»n không phải là chuyện dá»… dà ng. Tiểu nhân má»™t lòng cố gắng, Ä‘i sá»›m vá» tối nuôi hai con dê, không đợi dê xuất chuồng, hôm nay chạy ra chợ bán được ba lượng bạc. Ngưá»i xem..." Äịch Thanh đưa tay chìa ra ba lượng bạc, sau đó nói tiếp: "Äây là tiá»n tiểu nhân bán dê mà có được."
Quách đại nhân ngạc nhiên há»i: "Việc nà y có liên quan gì tá»›i việc ngươi không muốn tòng quân?"
Äịch Thanh vá»™i nói: "Tiểu nhân đã tÃch góp được hai lượng bạc, cá»™ng thêm ba lượng nà y, vừa đủ cưới vợ. Nhưng Trương thợ rèn từ trước đến nay xem thưá»ng hạng ngưá»i chÆ¡i bá»i lêu lổng, nếu biết tiểu nhân tòng quân, như thế sẽ không bằng hạng ngưá»i chÆ¡i bá»i lêu lổng nữa, sao có thể đồng ý gả con gái cho? Quan gia, xin ngưá»i hãy xem ta và Tiểu Thanh tình cảm sâu Ä‘áºm, đừng ép ta tòng quân, đừng cưỡng ép tách rá»i đôi uyên ương, có được không?"
Äịch Thanh dÅ©ng cảm nói ra những lá»i nà y, vốn tưởng rằng Quách đại nhân sẽ nói hắn nhục mạ cấm quân, không ngá» Quách đại nhân lại thở dà i nói: "Ài, trên Ä‘á»i nà y chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể ép buá»™c, chỉ có chữ "Tình" nà y là ép không được. Lần nà y... Quách má»— cÅ©ng không giúp được ngươi."
Äịch Thanh mừng rỡ nói: "Quách đại nhân, ngưá»i chỉ cần đừng bắt tiểu nhân tòng quân, đó chÃnh là việc lá»›n nhất ngưá»i giúp tiểu nhân."
Quách đại nhân vẻ mặt thất vá»ng, liếc mắt nhìn Äịch Thanh, lẩm bẩm nói: "Thá»±c sá»± là rất giống. Nhưng trên Ä‘á»i nà y, ngưá»i giống nhau chẳng phải rất nhiá»u sao?
Äịch Thanh không biết Quách đại nhân có ý gì, chỉ thấy Quách đại nhân móc từ trong ngá»±c áo ra má»™t thá»i bạc vụn ném tá»›i. Äịch Thanh nhanh tay bắt lấy thá»i bạc, hắn chỉ nghÄ© đây là tiá»n bán thân cá»§a mình, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng. Không ngá» Quách đại nhân nói: "Quách má»— và ngươi vừa gặp đã hợp nhau, cảm thấy ngươi là ngưá»i có bản lÄ©nh, nếu chăm chỉ táºp luyện, ở trong quân dù sao vẫn tốt hÆ¡n ở nông thôn. Nhưng mà ngươi đã có ná»—i khổ trong lòng, ta cÅ©ng không miá»…n cưỡng nữa, má»™t chút bạc vụn nà y, coi như ta chúc mừng ngươi sá»›m cưới được ngưá»i vợ tốt."
Äịch Thanh chá»›p mắt mấy cái, lần đầu tiên đối vá»›i Quách đại nhân nà y có chút hảo cảm, chân thà nh thi lá»… nói: "Äại ân đại đức cá»§a Quách đại nhân, Äịch Thanh suốt Ä‘á»i không quên. Tại hạ còn muốn Ä‘i đến lò rèn, xin được Ä‘i trước." Hắn thi lá»… lần nữa vá»™i vá»™i và ng và ng chạy Ä‘i.
Quách đại nhân cÅ©ng không ngăn cản, xoay ngưá»i ngồi xuống sau bà n, nâng bình rượu lên dốc má»™t hÆ¡i, sau đó thở dà i, lại nói: "Sao lại giống như váºy? Chẳng lẽ là ..." Lá»i nói còn chưa xong, có viên huyện úy vá»™i và ng chạy tá»›i, bẩm báo: "Triệu huyện lệnh biết Quách đại nhân chiêu binh vất vả, đặc biệt bà y má»™t tiệc rượu thịnh soạn ở huyện nha, mong đại nhân nể mặt mà đến."
Quách đại nhân xóa bá» nghi hoặc ra khá»i đầu, cưá»i ha ha, nói: "CÅ©ng tốt, chúng ta Ä‘i thôi."