Dương Văn Hiên là một người hiểu cách hường thụ. bắt kể là ẳm thực, ăn mặc. nơi ờ. nữ nhân, hay tăm rửa, đêu phi thường chú ý. Hạ Tâm từ chỗ ờ của hắn từ xe ngựa hắn đã từng ngồi qua. từ dung mạo Thính Hương cô nương, còn có phòng tắm trước mắt này cũng có thể thấy được vài phần.
Đây là một phòng tắm chuyên môn thiết lập trong vườn hoa hậu viện, một phòng độc lập. chung quanh trồng cò thơm, hoa tươi nở rộ. phong cảnh tươi đẹp. hương thom xông vào mũi. Xa xa là hành lang cho người làm đi lại. có đường đá nhỏ thông tới đây, phía trước phòng tắm cách đó không xa là một tòạ tiểu đình ngũ giác, trong đình sắp đặt bàn đá ghế gỗ bên cạnh đình lại có trông tùng trúc. Nếu sau khi tắm rửa. tinh thân sảng khoái mặc quân áo nhẹ. nâng trà thơm* ở trong đình này ngồi xuống, tĩnh lặng thưởng thức hoa tứ quý. thật sự là rất thích ý.
Trong phòng tắm rất làm sạch phương tiện cũng rất đầy đủ. gian trong gian ngoài đều đùng gạch xanh lát. gian ngoài là bẹp lò. có thể trực tiếp nấu nước, mùa hè ngược lại không quan trọng lắm. mùa đông thì có thể bất cứ lúc nào duy trì nhiệt độj vậy thuặn tiện hơn nhiều. Gian trong có tường giữ nhiệt, còn thể một cái một cái bô dài năm thước rộng sáu xích, dưới có hệ thống cung cấp yà thoát nước, nước tắm có thể trực tiếp đưa ra ngoài, bởi vậy cãn phòng này nên tương đôi cao. ờ một góc hô có một cái giá đê các dụng cụ tắm rửa.
Vài người vệ sinh bồ nước, gánh nước nấu nước, đều ở nơi đó làm việc. Tiểu Địch cũng không ngoại lệ. trước đi lấy quần áo tắm rửa trong ngoài của thiếu gia trở về, lại vén tay áo lên giúp bọn họ làm việc. Tiêu nha đầu làm việc rất dốc sức, một đôi cánh tay trần thu xêp, trời nóng nực. chi chốc lát sau trên trán đã rịn ra một mảng mồ hôi. một túm tóc đen nhánh thả xuống trên gương mặt. trong hồng hào khòe mạnh đáng yêu.
Nàng trước phục thị Hạ Tầm cời áo ngoài sau đó ở bên cạnh hồ tắm thử nhiệt độ của nước, cái eo thon thả. cái váy mỏng màu hồng dán lên trên người, hình dáng của cặp mông hiện rõ ra. có loại đường cong mượt mà. Tâm lý của nàng rõ ràng còn chưa tới bước để ý phòng chuyện nam nử. hoặc là. trong tâm lý của nàng cùng không đem thiếu gia nhà mình trở thành người nên đề phòng?
Hạ Tầm trong lòng áy náv khẽ nói: “Không xong, về tắm rửa... Trương Thập Tam chưa nói nhiều như vậy. nàng không phải muốn theo giúp ta tắm rửa chứ? Dường như có người khảo chứng qua phương diện tập tục này. tựa như thị nử người nhà giàu, phải cùng nam chủ nhân tắm rửa. Để cho khi văn nhân nghiêm chánh từ nghiêm công kích xã hội phong kiên, trong đó lộ ra sự hâm mộ cùng dáng khinh cùa nó. đó là tâm lý của lũ ngụy quân tử. Nếu tiểu thị nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy ăn mặc áo lót sát người như vậy. mà bản thân lại một năm chưa gần nữ sắc...”
“Được rồi thiếu gia. nhiệt độ cùa nước phù hợp".
Tiểu Địch cô nương nâng người lên. xoay người nhìn hắn cười ngọt ngào, nhìn thấy cặp mắt thiên chân vô tà của nàng, cùng vói thân thể non nớt chưa phát dục hoàn toàn của nàng, Hạ Tầm trong lòng cảm giác phạm tội thân đột nhiên xuât hiện, tinh thân lập tức thăng hoa: “Kiên quyết không thể! Nàng còn nhỏ. ta làm sao có thể... làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đối mặt như vậy một thiếu nừ vị thành niên khả ái xinh đẹp. ta cho dù không làm thành nhân nhưng phải làm một người có lương tri. Có lương tri mới có tương lai...”
Hạ Tầm ho khan một tiếng, cố ý nâng gương mặt lên. bày ra một sắc mặt làm bộ ra vẻ đạo mạo quân tử nói: “Tốt lắm. ngươi có thể đi ra. thiếu gia sẽ tự mình tắm rửa”.
Tiểu Địch ngạc nhiên liếc nhìn hắn. nhịn không được cười nói: “Người có tật xắu à? Đương nhiên chính người tắm. có tay có chân, người không tự mình tắm. chăng lẻ còn muôn người ta tắm cho sao? Thật là. ta đi ra ngoài, khi nào tắm xong thi gọi!” Dứt lòi đà nhảy nhót chạỵ ra ngoài cùng vài hạ nhân chạy đến tiêu đình ngũ giác bên ngoài, ríu rít nói chuyện phiếm.
Hạ Tầm như va phải tường, hắn tự cảm thân tình cảm vĩ đại của mình, ngượng ngùng cời quần áo đi vào trong hồ nước.
Bởi vì mấy ngày này hắn một ngày phái tắm mấy lần trên người đã rất sạch, cho tắm rửa cùng rất nhanh. Tắm rửa xong, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, Hạ Tầm sau khi mặc đồ lót xong thì lớn giọng kêu gọi. Tiêu Địch mới chạy vê. búi tóc thắt đai cho hắn.
Hạ Tầm đổi một bộ áo bào thêu hoa màu hồng nhạt, tóc dài vấn lên. lại mang một đôi hài lá hương bồ mềm mại tinh xảo. từng bước đi ra khỏi phòng tắm.
Đứng ỡ trước ngũ giác đình, nhìn sang cảnh tượng tươi đẹp trong vườn, hắn tựa như tìm được một chút cảm giác của chủ nhân Dương gia lúc trước, nhưng nghĩ tới Trương Thập Tam Cẩm y bí điệp dấu ỡ sau lưng chi phối mình, sắc mặt của hắn lại có chút trầm xuống...
Bữa tối phi thường phong phú. trong Dương phủ người duy nhất có tư cách cùng thiếu gia cùng nhau ăn cơm chính là Tiểu Địch, đây là đặc quyền nàng từ nhỏ đã có, cha con Dương thị đối với phụ nữ Tiêu thị đôi đãi như người một nhà vậy. Nhưng giờ phút này Tiêu Địch ngồi ở dưới tay Hạ Tầm. lại như tiểu nữ nô bị khinh bỉ, trong tay nàng bưng lấy một cái bát cơm so với bàn tay của nàng còn muốn nhỏ hơn. Lấy một lát khô qua hơi mỏng, bới ra một chén nhỏ cơm, lại dùng vẻ mặt đau khổ nhìn qua cái khay chân gà mê người trước mặt mình, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt...
Khó trách nàng lời nói đột nhiên biến ít đi. thì ra là...
Hạ Tầm hiện tại nhìn thấy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Muốn ăn thì ăn đi. không có ai dành đâu”.
Tiểu Địch lưu luyến không rời ánh mắt huớng về phía chân gà: ‘‘Người ta đang giảm béo. ăn nhiều sẽ gầy không được”.
Hạ Tầm cười nói: “Cô cũng không tính quá mập. giảm mập cái gì. tuổi này của cô đúng là lúc phát triên, cần phải ăn nhiều, mới được".
“Không tính quá mập? Đó chính là thực sự có điểm mập?”
Tiểu Địch lập tức bắt được hắn sơ hở trong lời nói. nàng hung hăng gắp vài đũa rau có ý vào trong chén mình, vừa đau khổ nhìn cánh gà nướng hương vị rất ngon lành, oán hận nói: “Ta chi biết, người một mực ghi hận Chuyện người ta khi còn bé chê cười người là tiêu mập mạp. người muốn báo thù. thì ít xuân thu đại mộng đi. người sẽ thấy, ta nhất định có thể gầy xuống, hừ hừ!” Nói xong nàng liền nhắm mắt làm ngơ chạy ra ngoài.
Hạ Tầm nhịn không được cười khẽ, hắn bắt đầu có chút yêu mến cái chỗ này. cũng yêu mến Tiếu Địch tiêu cô nương này. ở đây không chỉ có đời sống vật chất phong phú, mà còn có cảm giác ấm áp gia đình, nếu như hắn thật có thể thay thế Dương Văn Hiên, từ nay về sau sinh hoạt tại đây. hường thụ cuộc sống như vậy. như vậy không hiểu sao bị đưa đến thời không vốn không thuộc về mình này. cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy...
Đáng tiếc, mộng đẹp luôn đễ đàng tỉnh. Một mình hưởng dụng bữa tối phong phú, gia nhân lại dâng một ly trà thơm. Hạ Tầm tay nâng chén trà, bắt chéo hai chân vừa mới ngồi vào trên mặt ghế, một tiếng rống giận dữ phẫn nộ. cực kỳ có lực xuyên thấu liền truyền vào lỗ tai hắn.
Không hề nghi ngờ. có thể xử đụng một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, phát ra tiếng gầm khủng bố như vậy. phóng tầm mắt cả Dương phủ. trừ nha đầu thiếp thân Tiểu Địch của mình ra thì còn có thể là ai? Hạ Tầm không khỏi có điểm hiếu kỳ: Tiểu nha đầu này lại làm sao vậy?
“Không cần...”