Phương Kiếm Minh khởi thân bò dậy, đẩy Đao Thần một cái, kêu lên: "Đao đại thúc, dậy đi, chúng ta như thế nào lại tới nơi này vậy, người làm sao thế?"
Kêu đến nửa ngày, Đao Thần mới bị đánh thức. Đao Thần mở mắt nhìn, thấy Phương Kiếm Minh đang gọi mình, bất ngờ ngồi thẳng người lên, nói: "Đây là địa phương nào, Phương tiểu tử, ngươi có biết không?"
Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Đao đại thúc, người bày đặt ra trò đùa gì vậy, con như thế nào lại biết địa phương này. Chao ôi, chúng ta không phải đang ở trong Tình Nhân Sơn Trang sao? Như thế nào lại chạy tới nơi này? Con còn đang muốn hỏi Đao đại thúc là chuyện xảy ra như thế nào đây."
Đao Thần lúc này mới nhớ được sự tình đã xảy ra, thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nói: "Như thế nào đã tới hoàng hôn? Chẳng lẽ ta đêm qua đã chạy một ngày sao, như vậy thì thực sự là đã lạc đường rồi, ta như thế nào lại chạy tới được địa phương này?"
Phương Kiếm Minh nghe thấy hắn trong miệng lầm bầm nói chuyện, hỏi: "Đao đại thúc, tối hôm qua rốt cuộc là chuyện xảy ra như thế nào, sau lại như thế nào. Con chỉ nhớ được lúc chúng ta xông vào nhìn thấy có rất nhiều binh khí trên một cái sân rộng. Là người đem cái trận kia phá đi hả?"
Đao Thần cười khổ một tiếng, đem tình hình đêm qua nói một lần, sau đó nói: "Phương tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Thật sự có rất nhiều sự việc hi kì cổ quái như vậy đều phát sinh trên người ngươi, cũng chẳng biết là phúc hay là hoạ nữa?"
Phương Kiếm Minh nghe xong, âm thầm tặc lưỡi, nói: "Con không biết nha, về sau con không phải là ngủ sao? Người kia rốt cuộc là ai vậy, hắn lợi hại thật, nghe khẩu khí của hắn, hắn chính là chủ nhân đời thứ nhất của Thiên Thiền Đao. Đao đại thúc, về sau hắn đã biến mất rồi phải không?"
Đao Thần nói: "Không thể nào.... như vậy, võ công của hắn có thể nói là cực kỳ kinh khủng, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, hơn nữa hắn còn có Thiên Thiền Đao nơi tay. Cái Lão lão gia kia bị đánh cho mồ hôi lạnh chảy ròng. Xem ra trong chốn võ lâm này thật sự là tàng long ngoạ hổ. Người trên Thiên Bảng, Địa Bảng chúng ta cũng bất quá là cao thủ nhất thời thôi. Tối hôm qua hai người ấy, còn có Lão lão gia, võ công của hắn do có một trong Tứ Đại Tà Thư, lại lợi dụng công năng của Tẩy Tuỷ Kinh, trên thực tế so với Độc Cô Động Thiên còn muốn mạnh hơn ba phần."
Phương Kiếm Minh hỏi: "Cái gì là Tứ Đại Thánh Thư, cái gì lại là Tứ Đại Tà Thư. Đao đại thúc, người đều biết phải không?"
Đao Thần cười nói: "Ta đương nhiên biết, ngươi trước tiên hãy kéo ta dậy đã, a, được rồi. Ngươi tối hôm qua bị kích một chưởng, không việc gì chứ?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Con căn bản là không có việc gì. Con tỉnh lại, thấy mình đang nằm thẳng cẳng tại nơi đây, trên người không có đau đớn gì. Đao đại thúc, người không phải là trúng hai kích của cái Lão lão gia kia sao, người .... người hiện tại có chỗ nào khó chịu không?" Nói xong, nâng đỡ Đao Thần, đưa hắn đứng lên. Đao Thần đem Đại Khảm Đao trong tay treo lại vào bên hông.
Đao Thần nói: "Ta còn có thể đứng được, mặc dù lúc này không còn bao nhiêu khí lực, nhưng cũng không thể chết được. Đối phó một ít tiểu mao tặc còn là hữu dụng. Trời đã tối rồi, chúng ta đi ra ngoài, tìm một khách sạn trụ lại. Trên đường ta sẽ nói với ngươi sự việc của Tứ Đại Thánh Thư và Tứ Đại Tà Thư ấy."
Hai người bọn họ dọc theo con sông nhỏ, đi xuống hạ lưu. Đao Thần nói: "Tứ Đại Thánh Thư và Tứ Đại Tà Thư này, sự lợi hại của chúng nó cũng không thấp hơn thất tuyệt công phu của Thiếu Lâm Tự các ngươi. Trước tiên là nói về Tứ Đại Thánh Thư. Tứ Đại Thánh Thư này phân biệt kêu là 'Thiên Hà Bảo Lục', 'Thần Dị Kinh', Xuân Hạ Thu Đông Cấp', 'Phá Thiên Quyết'. Thiên Hà Bảo Lục đó cho đến nay không có ai thấy qua, chỉ là trong truyền thuyết gì đó, cũng không biết nó có công năng gì. Thần Dị Kinh là bảo vật trong Kiếm Cốc, một trong Tứ đại bí môn . Công năng của nó cùng Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự các ngươi giống nhau. Luyện đến cuối tu vi cao thâm không lường được, vĩnh viễn không phải lo lắng tẩu hoả nhập ma. Mà Xuân Hạ Thu Đông Cấp lại kì quái nhất, nó là công phu tu hành của nữ đệ tử ưu tú nhất của 'Từ Hàng Hiên'. Võ công của môn Thánh Thư này nghe nói khi sử xuất ra có bốn loại biến hoá, chính là khí hậu tượng trưng của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, thực là kinh người. Phá Thiên Lục nọ nằm trong tay của Lịch đại trưởng môn Cái Bang. Nếu ai luyện được võ công của phần thượng, người đó sẽ có một cỗ khí phách, luyện được sâu hơn, khí phách cũng có thể giết người trong vô hình.
Tứ Đại Tà Thư này cũng chính là Thiên Ma Sách của Ma Giáo. Năm đó Độc Cô Động Thiên chính là luyện phần thượng 'Tiểu Thiên La Thần Công' mới ở ngôi vị đệ nhất Thiên Bảng. Còn có cái Lão lão gia kia tu luyện Bạch Cốt Địa Ngục Lục. Hai môn tà thư khác là 'Nghịch Thiên Điển' và 'Tử Thần Chi Lệ', hai môn tà thư này đã thật lâu không có xuất hiện trong chốn giang hồ, bây giờ người ta không biết là đồ vật gì, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Cốt Địa Ngục Lục một trăm năm trước từng xuất hiện giang hồ. Bị lão già của một tiểu hài tử bình thường học được. Lúc đó ta chưa đến ba mươi, cũng là một trong số đông nhân sĩ võ lâm vây giết người này. Trận chiến ấy thật sự là thảm thiết, cửu đại môn phái bị chết rất nhiều cao thủ, mới trừ khử được người đó. Nghe nói người kia đưa Bạch Cốt Địa Ngục Lục luyện đến tầng thứ chín, thật là lợi hại vô cùng. Môn tà công này nếu muốn luyện thành phải dùng bạch cốt của vạn người. Sau khi luyện thành, coi tu vi của người, mặc ý hấp thu nội lực người khác. Đêm qua may mắn người kia một đao đã bức hắn không có đường lui, nếu không hắn mà hút nội lực của ta, tưởng cũng có thể hút đi không ít.
Chỉ vì luyện Tứ Đại Tà Thư này, lúc phát công thường thường không để đường lui cho người, do đó mới bị gọi là Tà Thư, cùng Tứ Đại Thánh Thư nọ tề danh một nhóm. Người trong võ lâm chẳng biết có bao nhiêu người muốn chiếm đoạt làm của riêng. Tuỳ tiện một môn, luyện nó mười năm tám năm, tưởng tại chốn võ lâm hùng bá một phương cũng không phải việc khó."
Phương Kiếm Minh rất vui thích được nghe, kiến thức tăng thêm nhiều, nói: "Trong chốn võ lâm nhiều việc thật sự là kì quái, như thế nào mà đều muốn đi tranh đoạt bảo bối, mà bảo bối thì lại ít như vậy, muốn đem một món bảo bối đoạt được vào tay thật sự là vô cùng khó. Mà cho dù có tới tay, vạn nhất lại không thích hợp cho mình tu luyện, chẳng phải là uổng phí tâm tư sao."
Đao Thần nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đương nhiên không biết người trong võ lâm chúng ta muốn chính là cái gì. Chúng ta muốn chính là võ công đệ nhất thiên hạ, hùng bá một phương, danh khí tốt đẹp nhất. Mỗi người đều biết, đạt được điều đó là dựa vào cái gì? Chính là võ công, không có võ công cao cường, không thể đứng chân được trong chốn giang hồ."
Phương Kiếm Minh nói: "Nga, nguyên lai là như thế, chẳng trách bây giờ Thiếu Lâm Tự chúng ta bị người mặc ý khi phụ. Nguyên lai là Thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự chúng ta không có ở trong Chùa, người trong giang hồ ít nhiều không để chúng ta vào mắt." Đao Thần từ trong lòng xuất ra quyển Tẩy Tuỷ Kinh nọ, đưa cho Phương Kiếm Minh, nói: "Phương tiểu tử, bây giờ Thiếu Lâm Tự các ngươi có hai Tuyệt đã vào trong tay ngươi. Xem ra là muốn trên người ngươi mà phát dương quang đại. Tẩy Tuỷ Kinh này dù chỉ là một trong ba phần, nhưng Lão quái vật nọ luyện hơn một trăm năm cũng chỉ nghĩ thấu được một phần năm, có thể thấy được Tẩy Tuỷ Kinh này khó luyện tới cỡ nào. Ngươi cầm lấy đi."
Phương Kiếm Minh không tiếp nhận, đẩy ngược trở lại, nói: "Đao đại thúc, vì Thiếu Lâm Tự chúng ta, công lực của người tổn thất mất ba tầng, lần này lại là người phát hiện ra Tẩy Tuỷ Kinh. Con cầm cũng là vô dụng, người cứ giữ lấy mà tu luyện, nói không chừng có thể phục hồi công lực. Như quả có ngày người lĩnh hội hết, hoàn trả lại Thiếu Lâm Tự cũng không muộn. Chắc rằng Chưởng môn sư bá tổ sẽ không trách tội con đâu."
Đao Thần nghe hắn nói xong, ngây người kinh ngạc, chằm chằm nhìn Phương Kiếm Minh, nói: "Ngươi....không muốn nhìn Tẩy Tuỷ Kinh này viết cái gì ư?"
Phương Kiếm Minh từ trong lòng xuất ra Thiên Thiền Đao bí kíp, cười nói: "Con có cái này, con sớm đã bằng lòng rồi. Bí kíp này con đã xem một tờ, thật sự đã bắt con suy ngẫm cả vài ngày. Có thể thấy được đồ tốt là không thể nhiều. Không phải có một câu nói kêu 'tham đa tước bất lạn' sao (Tham nhiều nhai không nát. Cũng như câu: ăn nhiều khó tiêu - ND). Con biết Long Trảo Thủ, tương lai lại biết Thiên Thiền Đao Pháp, Phật chủ đối với con đã là quá từ bi rồi."
Nói xong, cầm tay Đao Thần đẩy trở về, chỉ vào một điểm hoả quang xa xa, kinh hãi nói: "Đao đại thúc, người xem, nơi đó có nhà kìa, chúng ta đi đến đó tá túc một đêm nhé, bụng con đã kêu 'cô cô' rồi."
Lôi kéo Đao Thần, nhanh nhẹn hướng vị trí hoả quang dưới chân núi bước tới. Đao Thần không khỏi cười khổ một tiếng, cũng chẳng biết tiểu gia hoả này định liệu như thế nào.
Đi tới dưới chân núi, thấy nơi này chỉ có vài hộ gia đình, đều là nhờ vào săn bắn mà kiếm sống. Đao Thần và Phương Kiếm Minh nói rõ mục đích đến đây, được một gia đình nhiệt tình đón tiếp vào nhà. Đao Thần hướng chủ nhân của gia đình nọ hỏi thăm đây là địa phương nào, người nọ nói đây là Nguyên Giang thuộc dải Vân Nam. Hai người nghe xong, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Đao Thần hoàn toàn không biết rằng hắn cư nhiên một đường từ Tứ Xuyên chạy thẳng vào bên trong đất Vân Nam này. Nghĩ đến làm cho người ta vì cước trình phi khoái của Đao Thần mà kinh khủng.
Đêm đó, hộ gia đình nọ chu đáo chiêu đãi hai người bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng có lỗi. Mặc dù chỉ là trà thô cơm nhạt, nhưng sự thuần phác của người miền quê làm hai người cảm động. Đao Thần tung hoành giang hồ nhiều năm, gặp phải loại việc này cũng là toát ra thần thái thường nhân.
Ngày thứ hai, sáng sớm, hai người bọn họ lặng lẽ rời giường, cầm một thỏi bạc đặt ở trên bàn bên cạnh giường, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ. Bọn họ không muốn gia đình phí tâm trách cứ, nên không cáo mà biệt. Đao Thần đêm qua đã hỏi được đường đi, cứ thẳng hướng Đông bước tới. Địa phương này cách Nguyên Giang Thành đại khái vào khoảng hơn một trăm dặm đường. Bọn họ không có dự định gì, cứ thấy địa phương náo nhiệt là ghé vào. Lúc bấy giờ, Nguyên Giang là một thành thị tương đối lớn của Vân Nam. Tương lai nơi đây sẽ không hề thiếu các nhân vật võ lâm.
Hết chương 41.
Dịch xong từ sáng hôm qua, nhưng không làm thế nào vào được để Post. Các Min, Mod lưu ý cải tạo lại.