Thục SÆ¡n Thành là má»™t danh sÆ¡n cá»§a Trung Hoa. Ba mươi sáu ngá»n núi liên tiếp nhau, khà thế rất hùng vÄ©, cây cối má»c um tùm...
Mùa đông vừa qua, mùa xuân lại tá»›i, ba mươi sáu ngá»n núi Thanh Thành vẫn còn nhiá»u ngá»n tÃch đầy tuyết, gió núi vẫn lạnh lùng như mùa đông váºy.
Vì thế mà các nhân sÄ© phong nhã thưá»ng hay lên núi ngao du cÅ©ng phải bó cẳng, không dám lui tá»›i, nên ba mươi sáu ngá»n núi không có hình bóng ngưá»i nào cả.
Ngá»n núi cao nhất cá»§a dãy Thanh Thành có khắc má»™t thạch tượng hình nho sinh, cao chừng năm, sáu trượng. Ngưá»i Ä‘iêu khắc quá tài ba nên trông thạch tượng đó như má»™t ngưá»i sống váºy.
Trên vách núi chỗ cách đỉnh đầu của thạch tượng hơn thước có khắc bốn chữ sơn son thực lớn: “Vĩnh chỉ can qua†(ngừng đánh nhau vĩnh viễn).
Pho tượng đó là di tượng của Nhất Tôn, một vị tiên hiệp đã chấn động hoàn vũ vào hồi trăm năm vỠtrước.
Tuy Nhất Tôn coi kẻ ác như kẻ thù nhưng suốt Ä‘á»i hai bàn tay cá»§a vị tiên hiệp ấy chưa há» dÃnh qua máu tanh. Các đại môn phái thấy thế muốn dẹp hẳn sát nghiệp cá»§a võ lâm mãi mãi má»›i cùng láºp di tượng cá»§a vị tiên hiệp này để trấn hung trị sát. Trong suốt trăm năm nay tuy thỉnh thoảng cÅ©ng có vụ đổ máu xảy ra nhưng toàn là những việc xÃch mÃch nho nhá», nên thá»i kỳ an ninh này quả thá»±c từ khi có lịch sá» võ lâm đến giá» chưa lúc nào lại được như thế cả.
Chá»— cách thạch tượng chừng mưá»i trượng có má»™t cái đình tên là Nháºt Quan đình, có bốn cái ghế đá hình như cái trống. Tuy lúc này gió lạnh buốt xương, tuyết phá»§ đầy núi mà vẫn có bốn ông già áo Ä‘en Ä‘ang lẳng lặng ngồi yên ở trên bốn cái ghế ấy.
Bốn ông già áo Ä‘en sắc mặt nhợt nhạt, thần thái lá» Ä‘á», nhắm mắt ngồi xếp bằng tròn.
Tha hồ gió lạnh thổi buốt xương, những mảnh tuyết dÃnh đầy râu tóc, nhưng không má»™t ngưá»i nào nhấp nháy mắt má»™t chút, không khác gì bốn pho tượng sống váºy.
Äá»™t nhiên bốn ông già áo Ä‘en ngồi cứng ngắt đó bá»—ng cùng rung động má»™t cái. Tám đôi mắt sắc bén Ä‘á»u nhìn thẳng xuống con đưá»ng núi rất dốc, nhưng chỉ liếc nhìn qua má»™t cái thôi, rồi cả bốn lại nhắm nghiá»n hai mắt lại như cÅ©.
Má»™t lát sau, con đưá»ng núi rất dốc, phá»§ đầy tuyết kia bá»—ng xuất hiện má»™t cái bóng trắng. Bóng ngưá»i ná» vá»›i tuyết cùng trắng toát, nếu mắt cá»§a ngưá»i nào hÆ¡i kém là không sao có thể phân biệt được.
Bóng ngưá»i trắng như tuyết kia vừa lên tá»›i trên đỉnh núi, hÆ¡i ngừng chân má»™t chút, đã vá»™i lướt nhanh như bay đến trước mặt bốn ông già áo Ä‘en kia liá»n.
Lúc ấy ngưá»i ta má»›i trông thấy rõ cái bóng trắng như tuyết ấy là má»™t thiếu niên anh tuấn, mặt đẹp như Phan An tái thế, mình mặc bá»™ ngồi phục màu trắng.
Chàng rảo bước tiến lên, thái độ rất cung kÃnh và có vẻ không yên, vái chào bốn ông già, ngáºp ngừng má»™t hồi má»›i nói :
- Ngá»c nhi tá»›i cháºm khiến bốn vị thúc thúc phải chịu lạnh đợi chá»...
Chàng chưa nói dứt, bốn ông già áo đen bỗng cùng trợn mắt lên nhìn chàng một hồi.
Thiếu niên áo trắng thấy bốn ông già nhìn mình như váºy nên rùng mình đến thót má»™t cái, Ä‘ang định nói tiếp lại vá»™i ngáºm miệng ngay.
Ông già ngồi bên trái cao lá»›n, vạm vỡ, trông rất oai mãnh, lạnh lùng nhìn thiếu niên xong, vÆ¡ giá»ng nói thiếu cảm tình mà lên tiếng nói rằng :
- Trên mặt tuyết vết chân vẫn ngáºp hàng ná»a thước! Ba năm không gặp mặt cháu mà không thấy cháu tiến bá»™ được chút nào khiến ngu thúc các ngưá»i thất vá»ng vô cùng.
Thiếu niên ná» hổ thẹn đến mặt đỠbừng, chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống thôi chứ không dám trả lá»i.
Ông già cao lớn ấy lại lạnh lùng nói tiếp :
- Không phải ngu thúc các ngưá»i vô tình mà quá nghiêm khắc, vừa thấy mặt cháu đã khiển trách như váºy đâu. Sở dÄ© ngu thúc vừa có lá»i lẽ này cÅ©ng vì lo ngại cho há» Äá»™c Cô cá»§a cháu có mối thâm thù lá»›n tá»±a bể máu như thế mà chỉ trông mong ở má»™t mình cháu trả huyết háºn. Không ngá» công lá»±c cá»§a cháu lại tiến bá»™ má»™t cách cháºm chạp đến như thế. Äừng nói là không thể so sánh nổi vá»›i kẻ thù, mà chỉ đối phó vá»›i cách đại môn phái cÅ©ng hãy còn kém ngưá»i ta xa! Như váºy bốn vị thúc thúc không lo ngại sao được. Ba năm nay, ngu thúc bốn ngưá»i ngáºm đắng nuốt cay, cá»u tá» nhất sinh, Ä‘i khắp hoàn vÅ© như váºy cÅ©ng chỉ vì mấy việc đại sá»± cá»§a há» Äá»™c Cô cá»§a cháu thôi, mà cháu lại không chịu khó, không...
Ông già gầy gò ngồi cạnh đó bá»—ng lên tiếng xen lá»i :
- Äại ca! Lúc này đã muá»™n lắm rồi, có việc gì dặn bảo nó thì đại ca mau dặn bảo Ä‘i.
Ông già cao lớn, vạm vỡ liếc nhìn thiếu niên một cái rồi lại lạnh lùng nói tiếp :
- Ba năm nay, ngu thúc bốn ngưá»i Ä‘i khắp hoàn vÅ©, cÅ©ng may đã tìm kiếm ra được kẻ đại thù đã giết hại cả gia đình há» Äá»™c Cô cá»§a cháu...
Thiếu niên áo trắng nghe tá»›i đó rất hồi há»™p vá»™i đỡ lá»i :
- An thúc, chẳng hay hung thá»§ đã giết hại cả gia đình há» Äá»™c Cô cá»§a cháu là ai?
- Cháu nóng lòng như thế làm chi?
Ông già cao lá»›n vạm vỡ lạnh lùng quát như váºy và nói tiếp :
- Ngu thúc bốn ngưá»i chỉ có rất Ãt thá»i giỠở lại đây thôi, có mấy việc đại sá»± quan trá»ng lắm, cháu phải lắng tai nghe cho kỹ, không được xen lá»i há»i.
Thiếu niên bị mắng rùng mình đến thót má»™t cái rồi vá»™i cúi đầu xuống. Ông già cao lá»›n dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Huyết hải thâm cừu cá»§a há» Äá»™c Cô cháu là do Long Phan lệnh chá»§, là ngưá»i cùng vá»›i Tuyết Y Huyết Thần được thiên hạ gá»i là VÅ© Ná»™i nhị đại hung nhân. Ngưá»i này rất độc ác, công lá»±c cái thế, cÆ¡ trà tuyệt luân. Mưá»i mấy năm nay không ai trông thấy rõ mặt thá»±c cá»§a y cả, mà cả đến tên há» thá»±c cá»§a y cÅ©ng thế. Chỉ biết lá cá» lệnh thêu con rồng cá»§a y gá»i là Long Phan lệnh, há»… Ä‘i tá»›i đâu thì xác ngưá»i nằm ngá»—n ngang tá»›i đó.
Chỉ căn cứ vào Ä‘iểm ấy, cháu muốn tìm kiếm kẻ thù không đội trá»i chung không khó khăn chút nào. Äây là đại sá»± thứ nhất...
Ngưng giây lát, ông ta lại nói tiếp :
- Trước kia hãy còn mồ mã cha cháu, gia đình cá»§a cháu có cuốn võ há»c bà kÃp tên là Quy chân kinh. Ngưá»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng muốn cướp được cuốn bà kÃp ấy. Bà kÃp còn có chia ra làm hai, cuốn thượng và hạ. Cuốn thượng đã bị Long Phan lệnh chá»§ cướp mất, còn cuốn hạ thì lưu lạc vào tay cá»§a các đại môn phái. Bà kÃp này là váºt báu gia truyá»n cá»§a nhà cháu, dù sao cháu cÅ©ng phải thu hồi lại má»›i được. Nếu có phải dùng máu rá»a các đại môn phái cÅ©ng không nên tiếc tay. Äại trượng phu sống ở trên Ä‘á»i phải dùng chữ Khẩn, nghÄ©a là độc ác xá» sá»± má»›i được. Huống hồ ngưá»i cá»§a các đại môn phái vẫn tá»± cho mình là giá»›i hiệp nghÄ©a, nhưng thá»±c ra chúng lại Ä‘á»u là những kẻ tháºm gian ác, đối vá»›i những kẻ ấy cháu khá»i cần phải nương tay. Äấy là việc thứ hai, cháu có làm được không?
HÆ¡i do dá»± giây lát, thiếu niên nghiến răng, mÃm môi đáp :
- Ngá»c nhi có thể làm được!
Ông già cao lá»›n vạm vỡ mặt lầm lỳ như thế mà nghe thấy thiếu niên trả lá»i như váºy cÅ©ng hÆ¡i mỉm cưá»i. Ông ta gáºt đầu má»™t cái rồi lại tiếp :
- Hổ phụ không bao giá» có khuyển tá». Nếu cháu không làm nổi hai công việc ấy sẽ là đứa con bất hiếu và còn phụ lòng ngu thúc mấy ngưá»i dạy dá»— cháu mưá»i mấy năm nay và xả thân bôn ba đây đó. Còn việc sau cùng, là ngu thúc đã tầm được danh sư cho cháu rồi. Công việc ở đây xong, cháu phải Ä‘i ngay đến núi Thái Mụ ở phÃa đông tỉnh Phúc Kiến, mang theo ná»a miếng tÃn phù, tìm kiếm má»™t vị kỳ tài cái thế tên là Bách Hiểu lão nhân rồi ông ta sẽ chỉ đưá»ng cho cháu Ä‘i đến má»™t chá»— không ai biết tá»›i mà tầm sư há»c nghệ. Duy chỉ có ông ta giá»›i thiệu vị thế ngoại cao nhân nỠđể cháu há»c võ cá»§a vị ấy má»›i hy vá»ng trả thù được cho cha mẹ cháu. Vì chỉ có võ công cá»§a vị kỳ nhân ấy má»›i khắc chế nổi võ công cá»§a kẻ thù rất lợi hại kia thôi. Ná»a miếng tÃn phù này quan trá»ng lắm, cháu phải coi trá»ng nó hÆ¡n cả tÃnh mạng cá»§a mình, chá»› để nó thất lạc. Bằng không, tất cả má»i việc sẽ bị tiêu tan hết. Cháu nên nhá»› kỹ. Này, cầm lấy.
Nói xong, y thuáºn tay ném cho thiếu niên ná» má»™t váºt gì Ä‘en và vàng, không nhanh, không nhẹ, không nặng, bay tá»›i ngưá»i cá»§a thiếu niên. Công lá»±c như váºy hiển nhiên đã thuá»™c hạng nhất lưu cao thá»§ rồi.
Ông già áo Ä‘en ném xong miếng tÃn phù cho thiếu niên lại bá»—ng thở dài má»™t tiếng và nói tiếp :
- Anh em ngu thúc mấy ngưá»i là bạn thân mấy chục năm cá»§a cha cháu. Äáng lẽ phải toàn lá»±c trợ giúp cháu đến cùng, nhưng vì ná»a năm trước đây, anh em ngu thúc mấy ngưá»i đầu voi VÅ© ná»™i nhị quân và ngưá»i cá»§a các môn phái má»™t tráºn rất kịch liệt nên ná»™i tạng cá»§a anh em ngu thúc đã bị thương nặng, chắc không sống được bao lâu nữa...
Thiếu niên nghe ông già áo Ä‘en nói như váºy mặt liá»n biến sắc và tá» vẻ rất lo âu, Ä‘ang định lên tiếng đỡ lá»i.
Ông già áo đen vội xua tay, không để cho chàng nói, lạnh lùng tiếp :
- Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i, ai ai cÅ©ng chết má»™t lần, chỉ có sá»›m hay muá»™n thôi. Anh em ngu thúc tuổi đã quá năm mươi rồi, bây giá» có chết cÅ©ng không phải là chết yểu.
Tuy vết ná»™i thương cÅ©ng không hại đến nổi tÃnh mạng nhưng sau khi chữa lành mạnh, thể nào cÅ©ng biến thành phế nhân. Sở dÄ© sống trá»™m ở trên Ä‘á»i như váºy là vì phục thù cho bạn thân nên há»… trả được thù rồi, anh em ngu thúc sẽ tá»± tỠđể xuống dưới chÃn suối gặp cha cháu. Äại trượng phu đành đổ máu chứ không chịu nhá» lệ. Cha cháu lừng danh suốt Ä‘á»i ai cÅ©ng biết là anh hùng cái thế, váºy cháu đừng có thái độ nhá» lệ như con gái. Cách biệt phen này không khác chi vÄ©nh biệt. Má»i sá»± thành bại Ä‘á»u trông mong vào mình cháu. NghÄ© đến cha mẹ, cháu phải nên cố gắng. Nếu cháu hoàn thành được những việc đó tức là đại hiếu và cÅ©ng Ä‘á»n Æ¡n anh em ngu thúc mấy ngưá»i đã trông nom cháu mưá»i mấy năm nay.
Thiếu niên áo trắng nghe ông già nỠnói xong, dù trong lòng rất lo âu và đau đớn mà không dám để lộ ra ngoài mặt. Chàng cứ phải dằn lòng, không để cho nước mắt ứa ra, rồi cương quyết đáp :
- Xin bốn vị thúc thúc cứ yên tâm, Ngá»c nhi quyết không phụ lòng bốn vị đâu, dù bị rụng đầu, đổ máu, tan xương, nát thịt...
Ông già áo Ä‘en cao lá»›n đột nhiên xua tay ngắt lá»i, nói tiếp :
- Äá»§ rồi, nếu cháu hoàn thành được các đại sá»± ấy thì cha mẹ cháu và anh em ngu thúc mấy ngưá»i Ä‘á»u yên dạ dưới suối vàng. Cháu cần nhá»› kỹ câu này: “Muốn hoàn thành cả việc đại sá»± thì dù có giết chóc nhiá»u má»™t chút cÅ©ng không saoâ€. Bây giá» cÅ©ng đã muá»™n rồi, cháu phải cẩn tháºn để ý xem, anh em ngu thúc bốn ngưá»i sẽ lần lượt truyá»n thụ cho cháu má»™t thế võ tuyệt kỹ nhất Ä‘á»i mình. Vá»›i công lá»±c cá»§a cháu hiện thá»i, tuy không giết nổi kẻ địch nhưng vẫn có thể bảo tồn được tÃnh mạng. Bốn thế võ tuyệt kỹ cá»§a anh em ngu thúc ấy là: Liêm Quyển Tây Phong (gió tây cuá»™n mạnh), Ngân Hán Phi Tinh (Sao bay Ngân Hà), Lá»™ Hoa Äảo Ảnh (Bóng phá»§ trên sương) và Quế Tá» Phiêu Hương (Quế tá»a mùi thÆ¡m). Cháu phải coi tháºt kỹ nhé!
Nói xong, ông ta múa song chưởng biểu diá»…n luôn thế võ tuyệt kỹ cá»§a mình rồi lần lượt đến ba ông già kia. Chỉ trong nháy mắt bốn ngưá»i đã biểu diá»…n xong. Tuy má»—i ngưá»i chỉ giở có má»™t thế võ ra thôi nhưng chưởng phong kình khà đá»u biến hóa vô song, huyá»n ảo khôn lưá»ng.
Bốn ngưá»i biểu diá»…n xong các thế võ ấy, ông già cao lá»›n lạnh lùng há»i thiếu niên :
- Thế nào? Cháu có cần ngu thúc biểu diễn lại một lần nữa cho cháu xem không?
Thiếu niên áo trắng rất cảm động, cung kÃnh đáp :
- Äa tạ bốn vị thúc thúc. Ngá»c nhi đã nhá»› thuá»™c lòng và tâm lÄ©nh thần há»™i rồi.
Ông già cao lá»›n thấy chàng nói như váºy, vẻ mặt hÆ¡i há»›n hở nhưng lạnh lùng nói tiếp :
- Anh em ngu thúc ở gần cháu mưá»i mấy năm nay mà không biết cháu thông minh và có trà nhá»› hÆ¡n ngưá»i như thế. Quý hồ cháu cố chịu khó luyện táºp, không bao lâu việc gì cÅ©ng sẽ thành tá»±u ngay chứ đừng có nản chÃ. Thôi! Cháu Ä‘i Ä‘i!
Thiếu niên áo trắng nghiến răng, mÃm môi và quỳ xuống, cung kÃnh vái lạy bốn ông già đó má»™t lạy rồi đứng dáºy quay ngưá»i Ä‘i luôn chứ không há» nói ná»a lá»i. Chàng má»›i Ä‘i được ná»a bước bá»—ng nghe thấy phÃa sau có mấy tiếng rú lên vừa dài, vừa thảm khốc.
Chàng rùng mình đến phắt má»™t cái, vá»™i quay đầu lại nhìn, đã thấy bốn cái bóng Ä‘en ở trên Nháºt Quan đình đâm đầu nhảy xuống dưới vá»±c thẳm sâu nghìn trượng. Chàng hoảng sợ đến mất hồn mất vÃa, liá»n rú lên má»™t tiếng, vá»™i chạy tá»›i chá»— mép sưá»n núi, cúi đầu nhìn xuống vá»±c thẳm. Chàng chỉ thấy gió lạnh thổi vù vù, hoa tuyết bay phất phá»›i chứ không thấy tung tÃch cá»§a bốn ông già áo Ä‘en đâu nữa. Chàng Ä‘au lòng khôn tả, sụt sùi khóc, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống như mưa. Dần dần, thần sắc chàng đã biến đổi hẳn. Bá»™ mặt Ä‘ang hồng hào bá»—ng nhợt nhạt đến kinh ngưá»i, hai mắt đỠngầu, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau đến kêu “ken két†vào còn rỉ máu tươi ra nữa.
Äá»™t nhiên, chàng cất tiếng cưá»i tháºt dài, tháºt bi đát. Những ngá»n núi ở quanh đó cÅ©ng bị rung động, những mảnh tuyết ở trên sưá»n đồi núi ấy để lở xuống liên tiếp.
Chàng quay ngưá»i má»™t vòng, chạy theo đưá»ng lối cÅ© như Ä‘iên, như khùng, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng ở dưới chân núi Ä‘ang có mây bay lÆ¡ lững...
Bóng ngưá»i cá»§a thiếu niên vừa mất hút thì đột nhiên có tiếng kêu long trá»i lở đất vang lên. Những lá»›p tuyết tÃch tụ ở trên sưá»n núi bắt đầu vỡ lở, đổ xuống như thác lÅ©.
Lại có tiếng kêu nữa, pho tượng đá Nhất Tôn đứng ở trên đỉnh núi trấn hung chỉ sát gần trăm năm nay lúc này cũng gãy làm đôi, theo những vỡ lở của tuyết mà đổ xuống.
* * * * *
Hôm ấy vào tết Nguyên Tiêu, khắp vùng Nhạc Dương tuyết phá»§ cả bầu trá»i. Không khà lạnh lẽo, gió bấc thổi mạnh, vạn váºt hầu như bao phá»§ bởi tuyết.
Lầu Nhạc Dương cao lá»›n sừng sững như má»™t tưá»ng thành. NÆ¡i đây từ xưa đến nay nổi tiếng là nÆ¡i thanh lịch, thi vị và cÅ©ng là má»™t danh lam thắng cảnh nữa.
Những món ăn ở đây đặc biệt ngon. Rượu cÅ©ng thÆ¡m ngon hÆ¡n những nÆ¡i khác nên tuy trá»i rét mướt mà vẫn có khách đến thưởng thức.
Lúc ấy vào buổi chiá»u, trên lầu Nhạc Dương Ä‘ang có mấy ngưá»i khách ngồi uống rượu ngắm cảnh. Bàn ở phÃa bên trái lầu có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đối ẩm đàm luáºn. Má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t thiếu niên. Ngưá»i đàn ông trạc độ ngoài ba mươi tuổi, ngưá»i cao lá»›n, mặt vuông mày rá»™ng, gương mặt chữ Ä‘iá»n, báºn má»™t bá»™ võ phục màu xám, bó sát lấy thân hình lá»±c lưỡng, trông tháºt là oai vệ. Còn ngưá»i thiếu niên mày thanh mục tú, lông mày nhá» cong như hình lá liá»…u trên đôi mắt phượng hÆ¡i xếch lên, mÅ©i thon cao trắng muốt tháºt tương xứng vá»›i cặp môi hình trái tim á»ng hồng, gương mặt trái soan, trông chẳng khác má»™t nàng thiếu nữ tuyệt sắc. Thiếu niên này da trắng mịn, khoác trên mình trong bá»™ áo thư sinh màu xanh da trá»i, cặp má luôn á»ng hồng trông tháºt đẹp. Có lẽ Phan An tái thế cÅ©ng chỉ đẹp đến thế là cùng. Tại má»™t bàn gần đấy, sát bên cá»a sổ có má»™t thư sinh áo trắng ngồi lặng lẻ má»™t mình ngắm phong cảnh bên ngoài. Thư sinh này gương mặt chữ Ä‘iá»n, lông mày như như lưỡi kiếm, hai mắt hÆ¡i xếch, ánh mắt lấp lánh không giáºn mà oai, mÅ©i cao miệng rá»™ng, trông tháºt là tuấn tú phi phàm. Vẻ đẹp cá»§a thư sinh này trông nam tÃnh hÆ¡n thiếu niên áo xanh nhiá»u. Thư sinh này báºn má»™t cái áo nho sinh trắng buốt từ cổ tá»›i chân. Màu trắng cá»§a áo hòa lẫn màu tuyết trắng phau phau tháºt chẳng khác gì má»™t hàn sÄ© trong tranh.
Lúc ấy, tại cái bàn mé trái cá»§a ngưá»i khách trung niên và chàng trai ná» dưá»ng như Ä‘ang bàn luáºn Ä‘iá»u gì. Chỉ nghe thấy thiếu niên ná» cất giá»ng trong trẻo nói :
- Cổ nhân nói: “Trá»i cao còn có trá»i khác cao hÆ¡n, ngưá»i giá»i lại còn có ngưá»i khác giá»i hÆ¡nâ€, lá»i này quả thá»±c không sai chút nào. Nếu đệ không có chuyến Ä‘i Nga Mỹ ấy thì thế nào cÅ©ng thông cảm lá»i nói cá»§a huynh, nhưng nhá» có ná»a năm Ä‘i Nga Mỹ đó, đệ má»›i phản đối lá»i này.
Äại hán ná» ngạc nhiên há»i lại :
- Sao hiá»n đệ lại nói như thế?
Thiếu niên vừa cưá»i vừa đáp :
- Huynh chỉ biết tán dương Äại Bi thượng nhân vá»›i Bách Hiểu lão nhân là tài ba như váºy và cÅ©ng là VÅ© ná»™i nhị đại kỳ nhân nhưng huynh có biết đâu Äại Bi thượng nhân lại phục và khen ngợi hai ngưá»i khác và tá»± cho mình vá»›i Bách Hiểu lão nhân là kẻ vô dụng bất tài.
Äại hán ná» nghe thấy chàng ta nói như váºy rất kinh ngạc, vá»™i há»i tiếp :
- Hiá»n đệ nói gì thế? Chả lẽ Äại Bi thượng nhân vá»›i Bách Hiểu lão nhân xuất chúng như váºy mà còn kém hai ngưá»i khác như má»™t trá»i má»™t vá»±c hay sao? Má»— không tin má»— lại là ngưá»i ngu si dốt nát đến nổi đại sá»± như váºy mà cÅ©ng không hay biết gì cả. Hiá»n đệ thá» nói cho má»— nghe xem hai ngưá»i ấy là ai?
Thiếu niên vừa cưá»i vừa đáp :
- Có lẽ Äại Bi thượng nhân vá»›i Bách Hiểu lão nhân là hai thần tượng đã in sâu vào đầu óc cá»§a huynh lâu năm rồi nên huynh má»›i có ý nghÄ© như váºy. Sá»± thá»±c không riêng gì huynh mà ngay cả đệ cÅ©ng váºy. Lúc má»›i nghe thấy Äại Bi thượng nhân nói lại cứ cho thượng nhân là quá khiêm tốn. Nếu huynh không tin đệ cÅ©ng không dám cưởng ép huynh đâu. Nhưng chá» tá»›i khi đệ nói tên tuổi hai ngưá»i kia ra rồi có lẽ lòng tin tưởng cá»§a huynh má»›i bị lay đổi, tháºm chà còn thay đổi hẳn sá»± quan sát và nháºn xét cá»§a huynh là đằng khác.
Nói tới đó, chàng như hữu ý mà vô ý, đưa mắt liếc nhìn thư sinh áo trắng ngồi cạnh một cái rồi mới nói tiếp :
- Hai ngưá»i này ngưá»i ta đã đồn ầm là đã quy tiên ngót má»™t con giáp rồi. Má»™t ngưá»i tên là Tuyết Y Huyết Thần Liá»…u Vô Kỵ...
Äại hán ná» rùng mình đến thót má»™t cái, vá»™i đỡ lá»i, thất thanh há»i :
- Thiên hạ đồn ầm ư? Chả lẽ Tuyết Y Huyết Thần chưa chết thực hay sao?
Thiếu niên tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Nếu y đã chết thì khi nào Äại Bi thượng nhân lại phải tôn y làm VÅ© Ná»™i đệ nhất kỳ nhân như thế?
Äại hán ná» ngồi im má»™t hồi má»›i gáºt đầu nghiêm nghị há»i tiếp :
- Hiá»n đệ nói đúng đấy! Tuy Äại Bi thượng nhân là ngưá»i bác há»c, võ công cao tuyệt thá»±c, nhưng so sánh vá»›i Tuyết Y Huyết Thần thì quả còn kém xa! Má»— nhìn nháºn hiá»n đệ nói đúng. Thế còn ngưá»i thứ hai là ai thế?
Thiếu niên bá»—ng trợn ngược đôi lông mày lên, mặt lá»™ sát khÃ, nhưng chỉ thoáng cái thôi, chàng ta lại mỉm cưá»i nói tiếp :
- Ngưá»i thứ hai này, lúc đệ má»›i nghe tá»›i cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i ngạc nhiên và theo ý đệ thì ngưá»i đó không thể được liệt vào hàng Äại kỳ nhân được, mà phải gá»i là đại hung nhân má»›i đúng!
Äại hán ná» ngạc nhiên há»i lại :
- Ai thế?
Thiếu niên khẽ đáp :
- Long Phan lệnh chủ!
Äại hán kia nghe nói mặt liá»n biến sắc, buá»™t miệng há»i lại :
- Cái gì? Hiá»n đệ nói Long...
Y chưa kịp nói chữ Phan thì thiếu niên ngồi cạnh y đã thoáng thấy thư sinh áo trắng bỗng rùng mình đến thót một cái, suýt tà nữa thì đánh rơi đôi đũa xuống mặt bàn nên chàng vội xua tay bảo đại hán đừng nói tiếp nữa.
Äại hán đã cảnh giác vá»™i ngắt lá»i không nói nữa. Thiếu niên dưá»ng như hữu ý và cÅ©ng như vô ý, giÆ¡ bàn tay phải trắng như tuyết ra vẫy vá» phÃa cá»a sổ má»™t cái. Nước tuyết ở trên mái nhà Ä‘ang rá» ròng ròng xuống như bị má»™t cái gì thu hút bay ngay vào trong lầu, rÆ¡i xuống mặt bàn cá»§a chàng ta, thế là trên mặt bàn cá»§a thiếu niên đã có mấy giòng nước ngay. Thiếu niên mỉm cưá»i, dùng ngón tay chấm vào những giá»t nước ấy viết mấy chữ lên mặt bàn cho đại hán kia xem như sau :
“Thư sinh ngồi bàn kế bên hình tÃch rất khả nghi...â€
Äại hán Ä‘á»c xong mấy chữ ấy thần sắc hÆ¡i biến đổi và cau mày lại ngay.
- Thưa Thiếu trại chá»§! Rượu và thức ăn đã dá»n ra, má»i Thiếu trại chá»§ nếm món cá chép băng ở hồ Äá»™ng Äình này.
Tên phổ ky đã bưng cái khay, trong có má»™t đĩa cá chép vá»›i há»§ rượu ra má»i. Äại hán ngẩn ngưá»i ra giây lát, rồi vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Cá chép băng có phải là cá chép đã câu được ở dưới lá»›p băng chưa tan cá»§a ná»a hồ bên phÃa Bắc phải không?
Y vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn thư sinh áo trắng ngồi cạnh đó một cái.
Tên phổ ky cưá»i nịnh đáp :
- Thiếu trại chá»§ quả thá»±c là danh trấn Lưỡng hồ có khác. Cá chép băng chÃnh là thứ cá chép đã câu được dưới lá»›p băng cá»§a ná»a hồ phÃa Bắc...
Y vừa nói vừa để thức ăn và rượu xuống bàn, rồi há»i lại đại hán kia rằng :
- Thiếu trại chá»§ còn dặn bảo Ä‘iá»u gì nữa không?
Äại hán xua tay nói :
- Không! Khi nào có việc gì ta sẽ gá»i sau.
Tên phổ ky cung kÃnh vái chào rồi rút lui ngay.
Äại hán ná» cầm ấm rượu lên rót cho thiếu niên vá»›i mình má»—i ngưá»i má»™t chén rồi nhúng tay vào rượu, viết lên mặt bàn như sau :
“Thư sinh thưá»ng là kẻ vô dụng, hiá»n đệ lo âu như váºy là chuyện thừa!â€
Thiếu niên tá»§m tỉm cưá»i, cÅ©ng chấm tay vào rượu viết tiếp :
“Hiá»n đệ cho y là Long Phan lệnh chá»§ chăng? Äệ chỉ nghi ngá» thôi chá»› không dám nói chắc là thá»±c, nhưng dù sao chúng ta cÅ©ng nên đỠphòng thì hÆ¡n.â€
Äại hán cau mày lại viết tiếp :
“Nếu y là hung thần thá»±c thì lá»i nói đã lá»t vào tai y, biết làm sao bây giá»?â€
Thiếu niên trầm ngâm giây lát, hai má nóng bừng, nhưng lại trợn ngược đôi lông mày lên, cương quyết viết tiếp :
“Äại ca thá» má»i y sang đây nói chuyện Ä‘i.â€
Äại hán ngẩn ngưá»i ra giây lát má»›i viết tiếp :
“Hiá»n đệ có đủ tài đấu vá»›i Long Phan lệnh chá»§ không?â€
“Hà tất phải đấu bằng tay chân, đấu khẩu cÅ©ng được chứ sao! Chúng ta tùy cÆ¡ hành sá»± là được rồi.â€
Äại hán ngẫm nghÄ© giây lát đột nhiên đứng dáºy, Ä‘i tá»›i bàn kế bên chắp tay chào mỉm cưá»i nói :
- Xin thứ lá»—i sá»± đưá»ng đột cá»§a tiểu đệ! Huynh đài độc ẩm như thế này hình như có vẻ hÆ¡i lẻ loi và buồn tẻ má»™t chút nên đệ má»›i sang đây má»i huynh đài tá»›i bàn cá»§a anh em chúng tôi để chúng ta cùng nhau say sưa má»™t phen.
Thư sinh áo trắng ngẩn ngưá»i ra giây lát, rồi đứng dáºy vái chào và đáp :
- Không dám! Tại hạ chỉ là má»™t tên nho há»§ rất thưá»ng tục, nếu sang ngồi uống rượu vá»›i nhị vị, chỉ e làm giảm hứng thú cá»§a hai vị thôi.
Äại hán vừa cưá»i vừa đáp :
- Huynh đài hà tất phải nói như thế! Tại hạ đây là má»™t tên vÅ© phu thô lá»—, vá»›i nghÄ©a đệ hai ngưá»i đã để ý đến huynh đài từ lâu. Tuy chưa được tiếp chuyện nhưng rất ngưỡng má»™ huynh đài cho nên má»›i dám táo gan sang má»i như thế này.
Thư sinh áo trắng trầm ngâm giây lát rồi đáp :
- Chúng ta mới gặp nhau lần đầu đệ đâu dám sang quấy nhiễu hai vị như thế!
Äại hán chưa kịp trả lá»i thì thiếu niên Ä‘ang ngồi ở phÃa sau y bá»—ng đứng dáºy, quay ngưá»i trở lại vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Chúng ta gặp nhau nÆ¡i đây kể cÅ©ng là duyên pháºn. Huynh đài là nhà nhã sÄ© thì hà tất phải câu nệ tiểu tiết như thế?
Thư sinh áo trắng nghe nói váºy, quay đầu lại nhìn thiếu niên ná» má»™t cái rồi đáp :
- ÄÆ°á»£c hai vị cho má»i như thế nếu đệ còn từ chối nữa thì thá»±c là không biết Ä‘iá»u chút nào. Tại hạ xin quấy nhiá»…u hai vị má»™t bữa váºy.
Chàng ta nói xong, quay ngưá»i định chuyển chén và bát đũa cá»§a mình sang bàn bên kia, ngỠđâu đại hán nỠđã dá»n há»™ chàng trước rồi. Chàng ngẩn ngưá»i ra vá»™i nói :
- Tại hạ đã sang bàn hai vị quấy nhiá»…u, đâu dám phiá»n hai vị dá»n há»™ cho như thế...
Äại hán trung niên vá»™i đỡ lá»i :
- Tại hạ là má»™t tên võ phu không biết gì hết, xin má»i huynh sang bên này.
Y vừa nói vừa đứng dáºy giÆ¡ tay ra má»i. Bất đắc dÄ© thư sinh áo trắng phải gượng cưá»i má»™t tiếng, mồm vừa nói cảm Æ¡n, chân đã bước sang bàn kế bên ngay. Còn thiếu niên kia không hiểu vì việc gì mà Ä‘ang ngẩn ngưá»i ra suy nghÄ©, thấy thư sinh đã sang tá»›i nÆ¡i vá»™i thâu liá»…m tâm thần, chắp tay chào má»i khách vô ngồi.
Ba ngưá»i khiêm tốn má»™t hồi. Äại hán trung niên cầm ấm rót luôn cho thư sinh má»™t chén rượu rồi nói :
- Ngu huynh đệ ngày hôm nay được ăn nháºu cùng má»™t cao nhân nhã sÄ© như huynh quả thá»±c không phụ Tiết Nguyên Tiêu đêm nay. Nhưng sá»± gặp gỡ này cÅ©ng phải nói là có duyên, xin huynh đài cho phép đệ kÃnh má»i má»™t chén.
Nói xong, đại hán cầm chén rượu của mình lên uống cạn luôn.
Thấy đại hán tá»u lượng cao như váºy, thư sinh cÅ©ng phải chau mày lại bẽn lẽn đáp :
- Tại hạ không dám! Äáng lẽ tại hạ phải má»i hai vị xÆ¡i cạn má»™t chén trước má»›i phải nhưng tá»u lượng cá»§a hai vị rất cao mà tại hạ thì rất kém, xin hai vị cho phép chỉ uống ná»a chén thôi, chứ uống má»™t hÆ¡i như vị huynh đài này thì đệ sẽ bị say ngay.
Nói xong, chàng đưa chén lên miệng nhắp má»™t chút. Äại hán trung niên thấy thế cÅ©ng không bắt ép, chỉ mỉm cưá»i cầm ấm rượu rót thêm vào chén cá»§a chàng thá»±c đầy má»›i thôi. Nhưng khi chén rượu sắp đầy thì tay cá»§a đại hán bá»—ng lại trÄ©u xuống má»™t cái.
Bá»—ng má»™t tiếng kêu “cong cong†nổi lên, thư sinh cầm không vững chén rượu liá»n đánh rÆ¡i ngay xuống mặt bàn.
Äại hán trung niên đã nhanh tay đỡ lấy chén rượu nên má»›i không bị rÆ¡i vỡ. Tuy váºy, cái áo dài cá»§a thư sinh bị bắn phải cÅ©ng đã ướt rất nhiá»u chá»—. Chàng hổ thẹn đến mặt đỠbừng... liá»n ngẩn ngưá»i ra, mồm há hốc.
Thiếu niên ngồi cạnh đó vá»™i đứng dáºy lau chùi áo cho thư sinh, còn đại hán thì xin lá»—i luôn mồm :
- Tại hạ đáng chết thực! Làm bẩn hết áo quần của huynh đài.
Thư sinh vá»™i khua tay, gượng cưá»i đỡ lá»i :
- Sao huynh đài lại nói như thế! Äó chÃnh là tại hạ không cầm vững...
Chàng vừa nói tá»›i đó, bá»—ng ngá»i thấy má»™t mùi thÆ¡m như lan như xạ xông lên mÅ©i, vá»™i nhìn xuống để xem là váºt gì mà lại có mùi thÆ¡m như thế, má»›i hay là chiếc khăn lụa trắng cá»§a thiếu niên ná» Ä‘ang cầm ở trên tay để lau chùi vạt áo cho mình bốc lên, nên chàng lại càng ngạc nhiên thêm.
Hình như thiếu niên ná» biết váºy nên có vẻ hổ thẹn, gượng cưá»i má»™t tiếng và nói :
- Minh huynh của tại hạ lỡ tay làm dơ áo lụa trắng của huynh đài khiến tại hạ không yên tâm chút nào.
Chàng vừa nói vừa bỠcái khăn lụa vào trong túi.
Thư sinh hÆ¡i định thần rồi má»›i gượng đỡ lá»i :
- Chuyện nhá» nhặt như thế hà tất hai vị phải báºn lòng làm chi! Nếu việc này mà khiến hai vị mất hết hứng thú uống rượu thì tại hạ má»›i thá»±c là áy náy không yên.
Thiếu niên ná» tá»§m tỉm cưá»i, lẳng lặng trở vá» chá»— ngồi và đưa mắt ra hiệu cho đại hán trung niên má»™t cái rất nhanh.
Rượu qua ba tuần, thiếu niên nỠbỗng để chén xuống bàn rồi nói :
- Tại hạ là Gia Cát Quỳnh Anh, còn vị này là ngưá»i anh kết nghÄ©a cá»§a tại hạ tên là Gia Cát Äởm, biệt hiệu là Thần Mục Kim Cương và cÅ©ng là Thiếu trại chá»§ cá»§a Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại. Còn huynh đài quý tánh là chi, xin cho anh em tại hạ được hay biết?
Thư sinh nghe nói vội đáp :
- Thưa Cát huynh cùng Thiếu trại chá»§. Chỉ xem bá» ngoài cá»§a hai vị cÅ©ng đủ biết không phải là ngưá»i thưá»ng. Không ngá» Gia Cát huynh là Thiếu trại chá»§ cá»§a Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại mà tại hạ đã ngưỡng má»™ đại danh từ lâu. Äêm hôm nay được hai vị cho phép tại hạ kết giao như thế này tại hạ lấy làm vinh hạnh và nháºn thấy mình rất thất lá»….
Äại hán bá»—ng cưá»i khì, há»›n hở nói :
- Xin huynh đài đừng có nói cái gì là hân hạnh vá»›i thất lá»… như thế nữa! Huynh càng nói những lá»i lẽ ấy càng làm cho Gia Cát Äởm này hổ thẹn thêm. Xin huynh đừng có nghe những lá»i nói báºy bạ cá»§a minh đệ. ChÃnh vì minh đệ cá»§a tại hạ đây má»›i thá»±c là nhân phẩm và tài hoa xuất chúng nhưng lại cứ thÃch khen ngợi bừa ngưá»i khác như thế.
Thư sinh tá»§m tỉm cưá»i không nói năng, chỉ hÆ¡i trầm ngâm má»™t chút má»›i nói tiếp :
- Tại hạ là Äá»— Ngá»c.
Thiếu niên lại lên tiếng :
- Thế ra huynh đài há» Äá»— đây! Tại hạ đưá»ng đột há»i má»™t câu này, xin huynh đài miá»…n chấp cho. Hình như Äá»— huynh không phải là ngưá»i ở nÆ¡i đây phải không?
Thư sinh gáºt đầu đáp :
- Cát huynh nói rất đúng. Tại hạ là ngưá»i ở Biện Lương.
Thiếu niên kêu “ạ†lên một tiếng, nói tiếp :
- Biện Lương ở Trung Châu là nÆ¡i địa linh nhân kiệt, phải những nÆ¡i như thế má»›i có những nhân váºt như Äá»— huynh.
Thư sinh vá»™i đỡ lá»i :
- Cát huynh cứ quá khen đấy thôi. Äất Biện Lương tuy là chá»— nhân kiệt địa linh thá»±c, nhưng Äá»— Ngá»c tôi lại sinh trưởng ở chốn rừng núi.
Thiếu niên nghe thấy thư sinh nói như váºy, mặt hÆ¡i đỠbừng, có vẻ ngượng nghịu, không biết nói năng gì nữa. Gia Cát Äởm thấy thế cưá»i thầm, vá»™i nói lảng sang chuyện khác và há»i thư sinh tiếp :
- Thế Äá»— huynh ở đâu tá»›i thế?
Thư sinh đã biết là mình vừa lỡ lá»i nên rất hối háºn, mặt lá»™ vẽ không yên, nhìn Gia Cát Quỳnh Anh mà ngẩn ngưá»i ra. Chàng thấy Gia Cát Äởm há»i như váºy má»›i vá»™i đáp :
- Tiểu đệ ở Tứ Xuyên tới.
Quỳnh Anh nghe nói vá»™i xen lá»i, há»i :
- Tứ Xuyên cách đây hàng ngàn dặm, Äá»— huynh không quảng ngại đưá»ng xá xa xôi, Ä‘i má»™t mình tá»›i Äá»™ng Äình này, chắc phải có việc gì quan trá»ng lắm nên huynh má»›i Ä‘i xa như thế phải không?
Äá»— Ngá»c chần chừ giây lát má»›i thở dài má»™t tiếng rồi đáp :
- Tiểu đệ không dám giấu diếm gì hai vị. Vì mồ côi cha mẹ từ hồi nhá» nên tiểu đệ chỉ có má»™t thân má»™t mình. Vả lại bình sinh không có chà lá»›n như ngưá»i ta, nói riêng chỉ thÃch Ä‘i ngao du khắp má»i nÆ¡i. Äệ nghe ngưá»i ta nói Äá»™ng Äình hồ vá»›i lầu Nhạc Dương này có rất nhiá»u kỳ tÃch nên má»›i không quảng ngại xa xôi ngàn dặm đến đây...
Nghe tá»›i đó, Gia Cát Äởm đã cưá»i ha hả và đỡ lá»i :
- Äêm nay chúng tôi được gặp má»™t ngưá»i nho nhã như huynh và được huynh hạ cố khiến Äá»™ng Äình này càng tăng thêm vẻ đẹp, và hai mươi tám Trại chá»§ cá»§a anh em tại hạ cÅ©ng được vẻ vang lây. Nào xin má»i huynh cạn vá»›i đệ má»™t chén nữa!
Nói xong, đại hán liá»n cầm chén lên uống cạn luôn, rồi mỉm cưá»i nói tiếp :
- Có phải chuyến Ä‘i này cá»§a Äá»— huynh chỉ có tá»›i Äá»™ng Äình này là ngừng chân đấy không?
Äá»— Ngá»c má»›i gáºt đầu, chưa kịp trả lá»i thì Quỳnh Anh đã cưá»i và nói vá»›i Gia Cát Äởm rằng :
- Nghe giá»ng nói cá»§a minh huynh, thì hình như có ý muốn má»i Äá»— huynh vá» Nhị tháºp bát trại để được táºn tình cá»§a má»™t địa chá»§ là tiếp khách vài ngày phải không?
Nhưng chỉ e Äá»— huynh là nhân váºt tao nhã như thế, khi nào lại có hứng thú hạ cố Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại, nÆ¡i đã oai trấn võ lâm cá»§a huynh?
Äá»— Ngá»c định biện bạch thì Gia Cát Äởm đã cướp lá»i nói :
- Phải! ChÃnh má»— có ý định má»i Äá»— huynh tá»›i tệ trại má»™t vài ngày thá»±c, nhưng không biết Äá»— huynh có ná»… mặt cho không?
Nói tá»›i đó, y tá» vẻ rất thành khẩn, nhìn thẳng vào mặt Äá»— Ngá»c để chá» trả lá»i. Còn Quỳnh Anh thì tá»§m tỉm cưá»i, làm như không có chuyện gì hết, rồi cứ cầm chén lên uống má»™t mình nhưng thỉnh thoảng chàng lại đưa mắt liếc nhìn Äá»— Ngá»c, mặt lá»™ vẻ mong đợi và hÆ¡i có má»™t chút lo âu.
Äá»— Ngá»c có vẻ khó xá», chần chừ giây lát má»›i trả lá»i :
- Tiểu đệ được Thiếu trại chá»§ má»i như thế, đáng lẽ không nên từ chối má»›i phải nhưng vì tiểu đệ còn có việc khác, sáng sá»›m mai phải Ä‘i tỉnh Phúc Kiến ngay, cho nên tiểu đệ chỉ xin tâm lÄ©nh tấm thịnh tình cá»§a Thiếu trại chá»§. Äồng thá»i nếu tiểu đệ có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất cÅ©ng mong Thiếu trại chá»§ lượng thứ cho.
Gia Cát Äởm thấy chàng từ chối, hÆ¡i trợn ngược đôi lông mày ráºm lên, Ä‘ang định nói tiếp thì Quỳnh Anh lại xen lá»i nói trước :
- Äấy! Äệ nói đúng không? Äá»— huynh không có hứng thú tá»›i Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại cá»§a huynh, có sai tà nào đâu?
Gia Cát Äởm xếch ngược đôi lông mày ráºm lên há»i lại Äá»— Ngá»c :
- Äá»— huynh, chẳng hay lá»i nói cá»§a minh đệ má»— nói có đúng không?
Äá»— Ngá»c vá»™i lắc đầu, gượng cưá»i đáp :
- Äâu có! Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại oai trấn võ lâm như váºy, ngưá»i thưá»ng đừng có hòng tá»›i gần má»™t bước. Tiểu đệ tuy chỉ là má»™t kẻ nho sinh nhưng xưa nay vẫn ngưỡng má»™ các vị trong giá»›i võ lâm, nay được hân hạnh má»i Ä‘i du ngoạn má»™t nÆ¡i danh thẫm võ lâm như thế, khi nào tiểu đệ lại chịu bá» lỡ dịp may hiếm có này? Nhưng quả tháºt tiểu đệ có ná»—i khổ riêng, sáng sá»›m mai phải lên đưá»ng ngay...
Quỳnh Anh vá»™i ngắt lá»i há»i :
- Không hiểu Äá»— huynh có việc khẩn cấp gì mà sáng sá»›m mai đã phải Ä‘i tỉnh Phúc Kiến ngay như thế?
Chần chừ má»™t hồi, Äá»— Ngá»c má»›i đáp :
- Äó là việc riêng cá»§a tiểu đệ...
Quỳnh Anh lại cưá»i và ngắt lá»i, nói tiếp :
- Nếu Äá»— huynh tin được Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại, hay là việc cá»§a huynh không lấy gì làm quan trá»ng cho lắm, thì mong Äá»— huynh cứ yên tâm nháºn lá»i để Thiếu trại chá»§ phái má»™t tên thá»§ hạ đắc lá»±c cỡi ngá»±a Ä‘i tỉnh Phúc Kiến thì việc gì cá»§a huynh chắc Thiếu trại chá»§ cÅ©ng có thể giúp cho xong ngay.
Chàng vừa nói xong thì Gia Cát Äởm đã vá»— ngá»±c, trợn ngược đôi lông mày lên và rất thành khẩn đỡ lá»i :
- Tệ tiểu đệ nói rất đúng! Bất cứ việc gì chỉ cần Äá»— huynh dặn bảo má»™t tiếng, đừng nói là sai má»™t ngá»±a mà dù có trăm ngưá»i, trăm ngá»±a...
- Thiếu trại chủ...
Äá»— Ngá»c mặt đỠbừng, chân tay cuống quÃt như muốn ứa lệ, nhưng nhất thá»i không sao tìm ra được lá»i lẽ để từ chối. Vì váºy chàng lưỡng lá»± muốn nói rồi lại thôi.
Lúc ấy đột nhiên có tiếng âm nhạc rất vui tai và không khác gì tiếng nhạc vá»ng tá»›i từ xa.
Nghe thấy tiếng Ä‘á»n vui tai như váºy, các tá»u khách Ä‘á»u im lặng, ai nấy cÅ©ng ngừng chén lắng tai nghe. Tiếp theo đó, lại có tiếng ca rất véo von và cÅ©ng như tiếng chim hoàng oanh hót, xen lẫn vá»›i tiếng nhạc vá»ng tá»›i. Tất cả tá»u khách ngồi trên lầu Nhạc Dương Ä‘á»u như ngây ngất, như say sưa.
Äá»— Ngá»c cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra nghe rồi tán thưởng rằng :
- Thá»±c là khúc này, giá»ng ca này, tiếng nhạc này như từ trên trá»i vá»ng xuống chứ ở dưới trần gian này đã có mấy ai được nghe. Thá»±c không ngá» trên lầu Nhạc Dương này có ngưá»i tiên xuất hiện như váºy. Äá»— Ngá»c tôi thá»±c không uổng chuyến Ä‘i này.
Quỳnh Anh mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Äá»— huynh thá»±c không hổ thẹn là ngưá»i tri âm. Ngưá»i Ä‘ang Ä‘á»n hát ấy không những tài sắc vẹn toàn mà cả văn há»c cÅ©ng xuất chúng nên đã có rất nhiá»u văn nhân, há»c sÄ© cÅ©ng phải phục tài nàng ta. Chá»§ nhân cá»§a lầu Nhạc Dương này đã không tiếc tiá»n mướn nàng ta tá»›i đây ca hát nên trong ná»a năm nay đã không biết bao nhiêu ngưá»i giàu có hay các vương tôn công tá» say mê. Nhưng nàng đẹp như hoa đào hoa lý mà lại lạnh lùng như băng tuyết và chá»n ngưá»i yêu kỹ lưỡng lắm. Có má»™t nhà tá»· phú ở trong thành Nhạc Dương này mấy lần định đến rước nàng ta vá» làm thiếp và hứa tha hồ nàng thách bao nhiêu cÅ©ng bằng lòng trả nhưng lần nào phú ông ná» cÅ©ng bị hắt há»§i vá» tay không. Ngoài ra còn có mấy ngưá»i quyá»n cao chức trá»ng đến cầu hôn cÅ©ng bị nàng cá»± tuyệt nốt.
Äá»— Ngá»c nghe nói, vẻ mặt nghiêm nghị xen lá»i :
- Tài nữ như váºy khi nào lại chịu để bá»n phàm phu tục tá» phạm tá»›i! Những ngưá»i này quả thá»±c không biết tá»± lượng sức chút nào.
Quỳnh Anh đưa mắt liếc nhìn Äá»— Ngá»c rồi mỉm cưá»i nói tiếp :
- Äá»— huynh nói rất đúng, “Túy ông chỉ ý bất tại tá»u, ngưá»i tri âm chân chÃnh có mấy ai?â€. Äệ chắc nếu cô này nếu mà gặp ngưá»i tri âm như Äá»— huynh thì bá» nào cÅ©ng động lòng chứ không sai.
Thấy chàng ta nói như váºy, Gia Cát Äởm liá»n lá»›n tiếng cưá»i và nói :
- Phải, phải! Cổ nhân đã nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, danh mã phối hào kiệtâ€. Äá»— huynh vá»›i cô nàng ấy phải nói là tài tá» giai nhân, quả thá»±c không sai chút nào.
Äá»— Ngá»c nghe thấy Gia Cát Äởm nói như váºy, mặt đỠbừng, xua tay lia lịa đáp :
- Xin hai vị chớ nên nói đùa như thế! Tiểu đệ chỉ thán phục tài nghệ của cô ta mà nói như thế thôi, chứ không biết nàng ta sắc nghệ song tuyệt. Hơn nữa, tiểu đệ chỉ là một tên nho sĩ nghèo và hủ hóa, nếu đứng trước mặt thiếu nữ ấy cũng phải tự thấy mình nhơ bẩn chứ đâu dám...
Quỳnh Anh bá»—ng cưá»i khì má»™t tiếng đỡ lá»i :
- Äá»— huynh nói như by tháºt khiêm tốn quá! Ngưá»i đẹp trai, nho nhã như Äá»— huynh tháºt là long phượng trong đám ngưá»i, trên Ä‘á»i này có mấy ai bằng được? Từ xưa đến nay, danh sÄ© nào mà chả phong lưu?
Vả lại ngưá»i tri âm khó kiếm, cÅ©ng như Bá Nha vì ngưá»i tri âm mà Ä‘áºp vỡ cây đàn váºy. Äá»— huynh...
Lá»i lẽ cá»§a Quỳnh Anh quá sắc bén, càng khiến Äá»— Ngá»c mặt đỠtÃa tai, chân tay luống cuống nên không đợi chỠđối phương nói dứt, chàng đã ngắt lá»i và đáp :
- Cát huynh chá»› nên nói đùa như thế! Nếu nói là ngưá»i đẹp trai như long phượng phải nói là Cát huynh má»›i đúng vá»›i câu khen ấy, chứ còn tiểu đệ thì quả thá»±c...
Quỳnh Anh cÅ©ng không để cho chàng nói dứt lá»i đã vá»™i lên tiếng :
- Bất cứ là huynh hay là đệ, chúng ta đừng nói đến câu hổ thẹn vá»™i. Nay đệ chỉ nói ngưá»i tri âm chân chÃnh vì nghệ chứ không phải vì sắc. Vừa rồi huynh nghe thấy tiếng Ä‘á»n mà đã khen ngợi như thế, nếu cô nàng Tuyết Diệm Cầm có mặt tại đây mà nghe thấy lá»i khen ngợi cá»§a huynh thể nào cÅ©ng an á»§i bình sinh và hết lòng báo đáp lại huynh ngay chứ không sai. Äêm nay trá»i đẹp, ngồi trước cảnh nên thÆ¡ chúng ta không nên bá» lỡ, nhất là rượu ngon đã có, duy chỉ thiếu mỹ nhân. Nếu huynh có ý thì tiểu đệ xin tạm làm bà Nguyệt se tÆ¡ để thành tá»±u mối nhân duyên ngàn dặm, mà tạo nên má»™t giai thoại thiên cổ.
Nói tá»›i đó, chàng ta quay lại bảo Gia Cát Äởm rằng :
- Cảm phiá»n minh huynh Ä‘i má»™t phen, nếu không má»i được cô nàng thì huynh đừng có trở lại nữa!
Gia Cát Äởm cưá»i ha hả đáp :
- Ngu huynh xin tuân lệnh, nếu không má»i được Tuyết Diệm Cầm lên đây thì Gia Cát Äởm này sẽ tá»± xách đầu quay trở lại tạ lá»—i.
Äá»— Ngá»c nghe nói rất lo âu, chưa kịp ngăn cản thì Gia Cát Äởm đã lá»›n bước Ä‘i luôn.
Äá»— Ngá»c muốn ngăn cÅ©ng không kịp liá»n dáºm chân oán trách rằng :
- Cát huynh hà tất phải làm như thế. Nếu việc này mà đồn ra bên ngoài, Äá»— Ngá»c thể nào cÅ©ng bị thiên hạ chê cưá»i là kẻ...
Nhưng vì đối phương là bạn má»›i quen, chàng không tiện oán thán má»™t cách sổ sàng nên má»›i nói như váºy. Chàng chỉ dáºm chân lia lịa và suýt soa hai bàn tay thôi.
Quỳnh Anh lá»™ vẻ vui tươi, nhìn thẳng mặt Äá»— Ngá»c há»i :
- Có thá»±c Äá»— huynh không biết sắc đẹp cá»§a cô nàng khuynh quốc khuynh thành đấy không?
Äá»— Ngá»c trang trá»ng há»i lại :
- Sao Cát huynh lại nói như thế? Tuy Äá»— Ngá»c chỉ là má»™t hàn nho những vẫn còn biết tá»± trá»ng.
Quỳnh Anh biết Äá»— Ngá»c không vui thá»±c sá»±, vá»™i cưá»i và lắc đầu nói tiếp :
- Xin Äá»— huynh chá»› có hiểu lầm! à cá»§a tiểu đệ chỉ nói...
Nhất thá»i chàng ta cÅ©ng không biết giải thÃch làm thế nào, ngáºp ngừng giây lát nhìn Äá»— Ngá»c mặt lá»™ vẻ ngượng nghịu.
Äá»— Ngá»c thấy thế thở dài nói :
- Nhất thá»i cuống quÃt, tiểu đệ ăn nói liá»u lÄ©nh xúc phạm đến huynh, mong huynh lượng thứ cho! Bây giá» tiểu đệ không thể ở lại được nữa, ngày khác có rảnh thể nào cÅ©ng đến thăm huynh và nhá» huynh xin lá»—i há»™ Thiếu trại chá»§. Thôi! Tiểu đệ xin cáo lui đây.
Hiển nhiên là chàng không biết xỠsự như thế nào cho phải nên định rút lui cho rãnh chuyện.
Khi nào Gia Cát Quỳnh Anh lại để cho chàng Ä‘i như thế. Chàng ta vá»™i tiến lên má»™t bước, giÆ¡ bàn tay trắng như tuyết kéo Äá»— Ngá»c lại, gượng cưá»i nói tiếp :
- Nếu Äá»— huynh bá» Ä‘i lúc này thì lát nữa tiểu đệ biết nói năng làm sao vá»›i Thiếu trại chá»§ cùng Tuyết Diệm Cầm cô nương?
Äá»— Ngá»c thấy má»™t bàn tay má»m mại như không xương nắm vào cổ tay mình. Äồng thá»i chàng còn cảm thấy má»™t cảm giác kỳ lạ truyá»n vào khắp ngưá»i, nên nhất thá»i chàng đứng ngẩn ngưá»i ra quên cả giằng tay ra và nói, nên chỉ trố mắt lên nhìn gương mặt xinh đẹp cá»§a Gia Cát Quỳnh Anh không chá»›p.
Quỳnh Anh thấy thế rùng mình đánh thót một cái, mặt càng đỠthêm, vội rụt tay lại lắc đầu thở dài nói tiếp :
- Ngưá»i quân tá» như Äá»— huynh thá»±c là hiếm có. Trong Ä‘á»i này Quỳnh Anh má»›i lần đầu gặp ngưá»i như huynh, nên bây giá» rất ăn năn là vì đã trót đùa giởn báºc quân tá».
Nhưng lầm lá»—i đó đã trót gây nên rồi, mong Äá»— huynh lượng thứ cho mà hãy ở lại giây lát để đệ đỡ ngượng vá»›i ngưá»i ta.
Äá»— Ngá»c định thần giây lát, nghe thấy Quỳnh Anh nói như váºy càng cảm thấy khó xá», Ä‘i không được mà ở lại càng nguy tai. Vì váºy chàng trầm ngâm má»™t hồi, Ä‘ang định cương quyết từ chối thì đã nghe co tiếng thở than cá»§a những tá»u khách ngồi chung quanh đó. Chỉ trong nháy mắt tất cả các bàn ấy Ä‘á»u im lặng như tá».
Thấy thế Äá»— Ngá»c có vẻ hoảng sợ, nhưng đã nghe thấy Quỳnh Anh cưá»i khì nói tiếp :
- Äá»— huynh, Thiếu trại chá»§ đã má»i được Tuyết Diệm Cầm sang bên này rồi, bây giá» huynh có định Ä‘i cÅ©ng không Ä‘i được nữa. Chi bằng đưá»ng hoàng ở lại đây ứng phó má»™t phen có hÆ¡n không?
Nhất thá»i Äá»— Ngá»c khóc dở mếu dở, liá»n lắc đầu mấy cái rồi cương quyết quay ngưá»i ngồi vá» chá»—. Trong khi chàng quay ngưá»i thì vừa gặp ngay Tuyết Diệm Cầm Ä‘i theo Gia Cát Äởm tiến tá»›i. Tầm mắt cá»§a hai ngưá»i cùng va đụng nhau, chàng cảm thấy như bị Ä‘iện giáºt, má đỠbừng và nóng hổi. Chàng vá»™i cúi đầu xuống.
Chàng mới trông thấy đôi mắt của nàng nỠthôi, nhưng chỉ đôi mắt đó cũng đủ làm cho chàng rùng mình và vội cảnh cáo thầm luôn.
Gia Cát Äởm cưá»i ha hả, má»i Tuyết Diệm Cầm ngồi vào bàn.
Quỳnh Anh chăm chú nhìn Äá»— Ngá»c và mỉm cưá»i nói :
- Äể tôi giá»›i thiệu cho Tuyết cô nương trước...
Nói tá»›i đó, chàng chỉ tay vào Äá»— Ngá»c và nói tiếp :
- Vị này là Äá»— tướng công, là tài tỠở Trung Châu, danh sÄ© ở Biện Lương. Vừa rồi nghe khúc Nguyên Dạ cá»§a cô nương đã khen ngợi cầm và ca cá»§a cô nương là tiên âm, vì váºy Äá»— tướng công rất lấy làm say mê. Cổ nhân có câu: “Tri âm khó kiếmâ€, Tuyết cô nương nên đặc biệt kết giao vá»›i Äá»— tướng công Ä‘i.
Tuyết Diệm Cầm đưa mắt nhìn Äá»— Ngá»c tá»§m tỉm khẽ cúi đầu vái chào và nhếch mép anh đào nói :
- Äá»— tướng công cứ quá khen đấy thôi chứ sá»± thá»±c tiếng Ä‘á»n, tiếng ca cá»§a thiếp hãy còn non ná»›t lắm, không xứng để lá»t vào tai cá»§a Äá»— tướng công.
Thấy nàng ná» nói chuyện vá»›i mình, Äá»— Ngá»c không tiện cúi đầu ngồi như trước, đành phải đánh liá»u đứng dáºy nhưng hai má đã đỠbừng. Chàng vừa đáp lá»… vừa đỡ lá»i :
- Cô nương là ngưá»i ở trên trá»i giáng xuống chắc, tài nghệ thá»±c song tuyệt. Äá»— Ngá»c chỉ là má»™t tên nho tục, được nghe tiên âm như váºy tháºt là hân hạnh vô cùng.
Tuyết Diệm Cầm tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp :
- Thiếp xứng sao được vá»›i ngưá»i trá»i và ca nhạc cá»§a thiếp cÅ©ng không xứng là tiên âm như tướng công vừa khen ngợi. Nếu tướng công không coi rẽ thiếp là ngưá»i trong phong trần thì thiếp đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi.
Äá»— Ngá»c trợn đôi lông mày kiếm Ä‘ang định trả lá»i thì Gia Cát Äởm đã cưá»i ha hả xen lá»i :
- Thôi, thôi! Hai ngưá»i cứ nói khách sáo vá»›i nhau như thế này mãi nói đến bao lâu má»›i hết được. Thôi! Má»i hai ngưá»i nên ngồi vào chá»—, đừng để phụ mất đêm cảnh đẹp này.
Tuyết Diệm Cầm tá»§m tỉm cưá»i và từ từ ngồi xuống. Gia Cát Äởm cưá»i giÆ¡ tay má»™t cái rồi cÅ©ng cùng Äá»— Ngá»c ngồi xuống má»™t lúc. Duy có Gia Cát Quỳnh Anh hai mắt vẫn nhìn thẳng vào mặt Tuyết Diệm Cầm mà nói tiếp :
- Tuyết cô nương! Tiểu sinh đã giá»›i thiệu Äá»— tướng công vá»›i cô nương rồi, nhưng tiểu sinh chưa há» tá»± giá»›i thiệu. Tiểu sinh là...
Diệm Cầm đưa mắt liếc nhìn Quỳnh Anh má»™t cái, rồi mỉm cưá»i đỡ lá»i há»i :
- Tướng công hà tất phải giá»›i thiệu như váºy làm chi nữa. Tướng công biết thiếp, thiếp biết là được rồi.
Thần sắc cá»§a Quỳnh Anh hÆ¡i chấn động, chàng gượng cưá»i đáp :
- Tuyết cô nương cÅ©ng không hổ thẹn là má»™t vị cao nhân, chỉ đôi mắt sáng suốt này ngưá»i thưá»ng đã Ãt ai so sánh bằng!
Tuyết Diệm Cầm vừa cưá»i vừa cải chÃnh :
- Thiếp đâu phải là cao nhân và cũng không có đôi mắt sáng suốt gì cả, nhưng còn tướng công vị anh hùng...
Gia Cát Äởm đột nhiên ngắt lá»i nói :
- Thôi, thôi! Cuá»™c kia vừa dứt thì cuá»™c này lại nổi lên. Äể tôi làm ngưá»i đứng giữa nói má»™t câu rất công bình nhé, má»™t ngưá»i có đôi mắt sáng, má»™t ngưá»i thì là anh hùng.
Tuyết cô nương có đôi mắt sáng hÆ¡n ngưá»i má»›i nháºn thức ra được Cát hiá»n đệ cá»§a tôi là anh hùng như váºy. Thôi, câu chuyện này như thế là coi như kết liá»…u rồi, chúng ta không nên vì những câu nệ mà làm giảm bá»›t hứng thú cá»§a chúng ta Ä‘i.
Quỳnh Anh tá»§m tỉm cưá»i, ngồi xuống luôn. Gia Cát Äởm Ä‘Ãch thân rót rượu cho Tuyết Diệm Cầm và nói tiếp :
- Äêm nay là má»™t đêm hiếm có, đã gặp tài tá» lại ngá»™ giai nhân, má»— vá»›i Cát hiá»n đệ Ä‘á»u nhỠđược vẻ vang cá»§a Äá»— huynh má»›i được dá»± vào cuá»™c gặp gỡ hiếm có này. Äá»i ngưá»i rất ngắn ngá»§i, chúng ta gặp được cuá»™c vui thì phải vui thú cho thá»±c đã. Nào! Xin má»i các vị nâng chén uống cạn.
Nói tá»›i đó, y liá»n cầm chén rượu lên uống cạn luôn.
Tuyết Diệm Cầm rất bình tÄ©nh, mặt có nụ cưá»i khiến ai trông thấy cÅ©ng phải say mê.
Còn Äá»— Ngá»c thì lá»™ vẻ ngượng nghịu và cau đôi lông mày lại.
Quỳnh Anh đưa mắt liếc nhìn hai ngưá»i má»™t lượt rồi tá»§m tỉm cưá»i há»i :
- Äêm nay gặp được tài nữ như váºy sao Äá»— huynh lại không uống? Lần đầu tiên Tuyết cô nương được gặp ngưá»i tri âm hữu hữu này, sao cô nương cÅ©ng không nâng chén? Nào để Gia Cát Quỳnh Anh tôi rót rượu cho hai vị nhé?
Nói xong, chàng Ä‘ang định đứng dáºy thì Tuyết Diệm Cầm đã tá»§m tỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Cát tướng công đã biết thiếp thì tất nhiên phải biết rõ thiếp không uống được rượu.
Nhưng Cát tướng công đã ra lệnh, nếu Tuyết Diệm Cầm không tuân theo thì sẽ mang tá»™i bất kÃnh nên đành phải mượn hoa hiến Pháºt để tá» lòng cảm Æ¡n ba vị. Nhưng thiếp chỉ uống má»™t chén này thôi, nếu còn bắt thiếp uống thêm má»™t hai chén nữa thì xin thứ lá»—i, thiếp không thể nào tuân theo được.
Nàng vừa nói vừa cưá»i, nhưng trong lá»i nói cá»§a nàng bao hàm má»™t oai lá»±c ngầm, khiến ai cÅ©ng không dám bắt bẻ.
Quỳnh Anh mỉm cưá»i gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c, chúng ta chỉ uống cạn chén này thôi, còn những chén sau tôi không bắt cô nương uống nữa.
Tuyết Diệm Cầm vén tay áo, lá»™ ra chiếc tay trắng như ngá»c, cầm chén rượu lên nhìn Äá»— Ngá»c tá»§m tỉm cưá»i và nói tiếp :
- Thiếp xin mượn hoa hiến Pháºt, chỉ má»™t chén rượu này, nên nhân đây cùng xin má»i cả Äá»— tướng công cùng má»™t thể.
Nói tới đó nàng uống cạn luôn chén rượu ấy.
Quỳnh Anh thấy thế tá»§m tỉm cưá»i, còn Gia Cát Äởm thì trợn ngược đôi mày ráºm, giÆ¡ ngón tay cái lên và khen ngợi rằng :
- Giá»i thá»±c! Gia Cát Äởm tôi cÅ©ng phải tá»± nháºn không sao bằng được...
Y vừa nói tá»›i đó liá»n đưa mắt nhìn Äá»— Ngá»c vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Äá»— huynh, theo chá»— tiểu đệ biết thì xưa nay Tuyết cô nương không há» uống má»™t giá»t rượu nào cả. Nếu chén rượu này mà huynh không chịu uống cạn thì thá»±c là không nên không phải vá»›i Tuyết cô nương.
Äá»— Ngá»c hÆ¡i chần chừ má»™t chút rồi cương quyết đáp :
- Tuy Äá»— Ngá»c không phải là ngưá»i không uống được má»™t giá»t rượu nào nhưng quả thá»±c tá»u lượng rất kém. Nay Tuyết cô nương đã uống cạn chén rượu ấy tất nhiên Äá»— Ngá»c tôi cÅ©ng phải uống cạn. Nhưng chén rượu này chỉ có thể coi như là Äá»— Ngá»c má» Tuyết cô nương chứ không phải là Tuyết cô nương má»i.
Tuyết Diệm Cầm liếc nhìn chàng vá»›i vẻ mặt rất cảm động. Gia Cát Äởm thì vá»— tay kêu đến bốp má»™t tiếng, chưa kịp nói câu nào thì Gia Cát Quỳnh Anh đã há»›n hở lên tiếng há»i Äá»— Ngá»c rằng :
- Vừa rồi tiểu đệ đã nói khô hết nước miếng mà cÅ©ng không má»i được Äá»— huynh uống ná»a chén, nay Tuyết cô nương chỉ nói có má»™t câu mà Äá»— huynh đã hăng hái uống cạn ngay. Sao Äá»— huynh lại kẻ khinh ngưá»i trá»ng như thế?
Äá»— Ngá»c thấy chàng ta nói như váºy hổ thẹn đến mặt đỠbừng, chân tay cuống quÃt, không biết trả lá»i sao cho phải.
Tuyết Diệm Cầm thấy thế liếc nhìn Quỳnh Anh má»™t cái tá»§m tỉm cưá»i và đỡ lá»i :
- Cát tướng công nói như váºy là lầm rồi. Cổ nhân đã có câu “Thảo nam bất dữ nữ đấuâ€. Sao Cát tướng công lại vì chén rượu nho nhá» này mà làm khó dá»… thiếp, má»™t ngưá»i đàn bà bần tiện, sống ở trong cõi phong trần như thế.
Lá»i nói ấy cá»§a nàng có ý nghÄ©a bóng khiến Quỳnh Anh trố mắt và đỠngưá»i ra, không sao nói lại được. Bất đắc dÄ© chàng ta lưá»m Tuyết Diệm Cầm má»™t cái, gượng cưá»i nói tiếp :
- Tuyết cô nương thực không hổ thẹn là một tài nữ, chỉ riêng khẩu tài lợi hại này cũng đủ khiến Quỳnh Anh tôi không sao theo kịp rồi.
Lúc ấy bá»—ng có tiếng chân ngưá»i bước lên cầu thang rất nhá»™n nhịp. Bá»n Äá»— Ngá»c bốn ngưá»i vá»›i tất cả các tá»u khách Ä‘á»u quay mặt nhìn ra ngoài đầu cầu thang. Tiếp theo đó đã thấy có hai ngưá»i mặc võ trang màu Ä‘en, trông rất thô lá»—, oai mãnh bước lên.
Trông thấy hai đại hán ấy, Gia Cát Äởm vá»›i Quỳnh Anh Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra, sau lại thấy sắc mặt cá»§a há» hÆ¡i khác nên hai ngưá»i cùng biến sắc mặt, vá»™i đứng dáºy.
Hai đại hán ná» vừa bước lên tá»›i trên lầu đã trông thấy Gia Cát Äởm các ngưá»i.
Chúng có vẻ há»›n hở, vá»™i rảo cẳng tiến tá»›i gần và cung kÃnh vái má»™t vái.
Gia Cát Äởm trầm giá»ng há»i :
- Việc gì mà các ngươi vội vàng hấp tấp như thế?
Hai đại hán nhìn Äá»— Ngá»c vá»›i Tuyết Diệm Cầm má»™t cái, muốn nói lại thôi. Gia Cát Äởm thấy thế biết ngay, liá»n bảo chúng rằng :
- Hai vị này Ä‘á»u là bạn tri ká»· cá»§a ta, có chuyện gì hai ngưá»i cứ nói Ä‘i!
Má»™t đại hán còn chần chá» nhưng tên thứ hai đã vá»™i móc túi lấy ra má»™t lá cá» ba góc màu đỠnho nhá» ra. Hai tay cầm lá cá», hắn cung kÃnh nói :
- Anh em tiểu nhân thừa lệnh lão Trại chá»§ Ä‘em Hồng Kỳ Phi Lệnh này tá»›i để má»i Thiếu trại chá»§.
Gia Cát Äởm và Quỳnh Anh trông thấy lá cá» ba góc sắc mặt đã thay đổi hẳn, vá»™i phất tay má»™t cái và khẽ quát bảo rằng :
- Hai ngưá»i hãy lui xuống đợi chỠở dưới lầu.
Hai đại hán ấy tuân lệnh vội xuống dưới lầu ngay.
Gia Cát Äởm quay ngưá»i lại xin lá»—i Äá»— Ngá»c vá»›i Tuyết Diệm Cầm rằng :
- Gia phụ cho gá»i, ngu huynh đệ không thể nào ở lại tiếp hai vị, rất lấy làm...
Äá»— Ngá»c vá»™i đứng dáºy đỡ lá»i :
- Lão Trại chá»§ đã sai ngưá»i đến truyá»n dụ như váºy, chắc thể nào cÅ©ng có chuyện quan trá»ng lắm. Nhị vị nhân huynh mau vá» trại Ä‘i, đừng có báºn lòng vì tiểu đệ.
Gia Cát Äởm chắp tay vái chào và nói tiếp :
- Nếu váºy ngu huynh đệ xin cáo lui, có Ä‘iá»u gì thất lá»… mong hai vị lượng thứ cho.
Nói xong y quay ngưá»i Ä‘i ngay.
Gia Cát Äởm vừa Ä‘i khá»i, Quỳnh Anh đưa mắt nhìn Äá»— Ngá»c và nói :
- Äêm nay chia tay không biết đến ngày nào chúng ta má»›i được tái ngá»™, nếu sau này Äá»— huynh có rảnh thể nào cÅ©ng má»i giáng lâm tệ trại để đệ được tiếp rước lại!
Mặt lá»™ vẻ rất cảm động, Äá»— Ngá»c đáp :
- Xin má»i Cát huynh mau trở vá» trại Ä‘i, há»… công việc cá»§a tiểu đệ làm xong thể nào cÅ©ng tá»›i quý trại để thăm huynh ngay.
Gượng cưá»i má»™t tiếng Quỳnh Anh quay đầu lại nói vá»›i Tuyết Diệm Cầm rằng :
- Cảm phiá»n cô nương tiếp đãi ngưá»i bạn tri ká»· này há»™ tôi.
Nói xong, chàng phi thân qua cá»a sổ nhảy xuống dưới lầu Ä‘i luôn.
Tuy Äá»— Ngá»c má»›i quen biết Gia Cát Äởm và Gia Cát Quỳnh Anh không đầy ná»a ngày, nhưng ba ngưá»i rất tâm đầu ý hợp nên lúc này Äá»— Ngá»c bá»—ng thấy hai ngưá»i cáo lui liá»n cảm thấy trong ngưá»i bức rức liá»n. Lại thêm chàng nghe thấy Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại bá»—ng có biến xảy ra, khiến chàng càng lo âu thêm nên chàng cứ cau mày lại và không còn tâm trà gì chuyện trò cùng uống rượu vá»›i Tuyết Diệm Cầm nữa.
Hình như Tuyết Diệm Cầm đã biết rõ tâm sá»± cá»§a Äá»— Ngá»c, liá»n mỉm cưá»i nói :
- Tướng công không nên lo âu như thế, thiếp dám cam Ä‘oan Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại vừa có biến cố ấy chỉ có kinh hãi chứ không nguy hiểm đâu.
Lúc này Äá»— Ngá»c má»›i phát giác ra mình vì lo âu mà quên cả chuyện trò vá»›i vị phong trần kỳ nữ này. Chàng nghe thấy Tuyết Diệm Cầm nói như thế rất ngạc nhiên, vá»™i há»i lại :
- Sao cô nương lại biết Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại chỉ có kinh hãi mà không nguy hiểm?
Tuyết Diệm Cầm vừa cưá»i vừa đáp :
- Trong Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại cao thá»§ đông như kiến cá» nên oai trấn võ lâm hÆ¡n mưá»i năm nay. Ngay cả ngưá»i cá»§a chÃn đại môn phái cÅ©ng không ai dám vuốt râu hùm. Thần Mục Kim Cương Gia Cát Äởm tuy là Thiếu trại chá»§ nhưng công lá»±c cá»§a chàng ta chỉ là hảo thá»§ hạng hai hạng ba cá»§a Nhị tháºp bát trại ấy thôi. Nên nếu có cưá»ng địch đến xâm phạm thì lão Trại chá»§ chỉ có ra lệnh cho các ÄÆ°á»ng chá»§ cÅ©ng đủ đối phó vá»›i cưá»ng địch rồi, chứ chả cần phải sai ngưá»i Ä‘i xa triệu hồi Gia Cát Äởm vá»›i Gia Cát Quỳnh Anh vỠđể cứu viện làm chi. Chẳng hay tướng công cho lá»i nói cá»§a thiếp có đúng không?
Thấy nàng ta phân tách rất hợp tình hợp lý, Äá»— Ngá»c càng kÃnh phục thêm. Tuyết Diệm Cầm vừa nói xong, chàng vá»™i gáºt đầu lia lịa rồi trịnh trá»ng đáp :
- Äúng lắm, đúng lắm! à kiến cá»§a cô nương cao minh thá»±c!
Diệm Cầm tá»§m tỉm cưá»i và nói tiếp :
- Äây là thiển kiến cá»§a thiếp, chứ đâu dám nháºn hai chữ cao minh ấy.
Äá»— Ngá»c lắc đầu và Ä‘ang định nói thêm gì nữa, nhưng chàng sá»±c nhá»› tá»›i má»™t việc gì liá»n nghÄ© bụng :
- Sao nàng lại biết rõ tình hình cá»§a Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại như thế?
Chàng định lên tiếng há»i nhưng lại ngượng, không dám mở mồm. Sau chàng nghÄ© tiếp :
- Có lẽ nàng kết giao vá»›i Gia Cát Äởm lâu ngày và nghe Gia Cát Äởm nói nên nàng má»›i biết rõ chuyện như thế cÅ©ng nên?
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì Tuyết Diệm Cầm bá»—ng lên tiếng há»i :
- Có phải tướng công cảm thấy thân pháºn như thiếp hình như không nên biết rõ tình hình cá»§a trại Äá»™ng Äình khá nhiá»u như váºy phải không?
Thấy nàng ta há»i như váºy, Äá»— Ngá»c giáºt mình đến phắt má»™t cái, mặt hổ thẹn, hai má đỠbừng, cuống quÃt cả chân tay, không biết trả lá»i như thế nào cho phải. Tuyết Diệm Cầm thấy thế vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Tướng công hà tất phải ngượng nghịu như váºy. Bất cứ ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u có ý nghÄ© ấy.
Nếu thiếp là tướng công thì thiếp cÅ©ng hết sức nghi ngá». Sá»± tháºt lý do bên trong rất hiển nhiên vì thiếp quen biết Gia Cát Äởm đã lâu năm. Ngày thưá»ng, trong lúc nói chuyện vá»›i nhau, thiếp đã được nghe Gia Cát Äởm nói đến chuyện cá»§a Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại luôn luôn nên thiếp má»›i biết rõ tình hình cá»§a trại đó như thế. Tuy không biết hết nhưng cÅ©ng có thể biết được tám chÃn mưá»i phần trăm. Tướng công thá» nghÄ© xem thiếp nói như váºy có đúng không?
Trống ngá»±c hãy còn Ä‘áºp rất mạnh, Äá»— Ngá»c nghe nàng ta nói xong liá»n nghÄ© bụng :
- Thiếu nữ này quả tháºt không phải là ngưá»i thưá»ng. Không những sắc nghệ song tuyệt, tài hoa xuất chúng mà cả tâm trà cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i nốt. Xem như váºy, sau này ta phải cẩn tháºn lắm má»›i được...
NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Cô nương vừa có đôi mắt sáng suốt, đầu óc lại thông minh hÆ¡n ngưá»i, Äá»— Ngá»c tôi kÃnh phục vô cùng...
Không đợi chá» chàng nói dứt, Diệm Cầm đã đỡ lá»i :
- Sao tướng công lại không bảo Tuyết Diệm Cầm mưu trà hÆ¡n ngưá»i như lưỡi dao sắc bén, phải nên cẩn tháºn đỠphòng má»›i được?
Äá»— Ngá»c giáºt mình đến phắt má»™t cái, ngẩn ngưá»i ra giây lát lại nghÄ© tiếp :
- Má»™t vị kỳ nữ như thế này sao lại gá»i thân ở trong chốn phong trần như thế? Ta vá»›i nàng không quen biết nhau bao giá», và cÅ©ng không có thù hằn gì vá»›i nhau thì việc gì mà phải sợ hãi và phải đỠphòng nàng?
NghÄ© tá»›i đó, chàng má»›i thấy nhẹ nhá»m, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Không dám giấu diếm gì cô nương, vừa rồi tại hạ cảm thấy cô nương có chút đáng sợ...
- Còn bây giỠthì sao?
- Bây giá» trái lại, tại hạ cảm thấy quen biết được má»™t tri ká»· hồng nhan như cô nương thì tháºt là vinh hạnh vô cùng.
Äôi mắt bá»—ng sáng ngá»i, nhưng chỉ thoáng cái thôi lại như thưá»ng ngay. Diệm Cầm mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Chúng ta má»›i quen biết nhau chưa đầy ná»a ngày, tướng công không nháºn thấy lá»i lẽ đó hÆ¡i trắng trợn má»™t chút hay sao?
Ngẩn ngưá»i ra giây lát, Äá»— Ngá»c đáp :
- Vâng, tôi cÅ©ng cảm thấy lá»i nói cá»§a tôi hÆ¡i đưá»ng đột má»™t chút tháºt, nhưng không hiểu tại sao tôi bá»—ng dưng lại thốt ra những lá»i lẽ ấy? Có lẽ vì ngưá»i ta kết giao vá»›i nhau phải trá»ng chữ chân thành. Cô nương là ngưá»i sáng suốt tất phải biết rõ tôi là ngưá»i thẳng thắng như thế nào và cÅ©ng không bao giá» biết giấu diếm sá»± tháºt.
Diệm Cầm lẳng lặng ngắm nhìn Äá»— Ngá»c má»™t hồi rồi má»›i há»i tiếp :
- Có tháºt tướng công đã coi thiếp là má»™t hồng nhan tri ká»· như tướng công vừa nói không?
Äá»— Ngá»c nghiêm nét mặt lại, đáp :
- Sao cô nương lại há»i như thế? tuy Äá»— Ngá»c là má»™t nho sinh nghèo nàn, vô tài đức tháºt, nhưng bình sinh không há» biết nói dối ai bao giá».
Diệm Cầm mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Tướng công là ngưá»i có há»c, mà ngưá»i có há»c bao giá» cÅ©ng coi trá»ng danh tiết hÆ¡n cả tÃnh mạng. Nay tướng công coi má»™t thiếu nữ phong trần là hồng phấn tri ká»· như váºy, chã lẽ tướng công không sợ ngưá»i ta dị nghị hay sao?
Äá»— Ngá»c bá»—ng đứng phắt dáºy, nghiêm nét mặt lại đáp :
- Cô nương là tài nữ tất phải biết câu: ngưá»i không gần thế lợi phồn hoa là trong sạch, gần mà không bị nhiá»…m phải lại càng trong sạch hÆ¡n. Cô nương là tài nữ trong chốn phong trần, tôi không kÃnh phục sao cho được. Tuy Äá»— Ngá»c tôi không dám tá»± khoe là ngưá»i đầu đội trá»i, chân đạp đất, nhưng vẫn biết coi danh lợi như đất bùn, mặc cho thiên hạ chê bai, nói xấu, tôi chỉ biết ngá»ng đầu lên không hổ thẹn vá»›i trá»i, cúi mặt xuống không mắc cở vá»›i ngưá»i. Cô nương đã coi ngưá»i Ä‘á»c sách là cao quý, gái phong trần là đê hèn như váºy thì quả tháºt tôi cảm thấy hÆ¡i trắng trợn tháºt. Thôi! Xin chào cô nương, nếu sau này có dịp may nào, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Nói xong chàng vá»™i chắp tay vái chào rồi quay ngưá»i Ä‘i luôn.
- Tướng công!
Chàng bá»—ng nghe thấy tiếng kêu gá»i rất não nùng và bi đát cá»§a Diệm Cầm gá»i theo, khiến chàng giáºt mình đến phắt má»™t cái, vá»™i ngừng chân, từ từ quay đầu lại. Má»›i thoáng trông, chàng đã thấy đôi mắt cá»§a Diệm Cầm đẫm lệ và Ä‘ang ngẩn ngưá»i ra nhìn mình như ngây ngất, trông bá»™ mặt và thái độ cá»§a nàng rất tá»™i nghiệp và đáng thương.
Chàng không sao cầm lòng được, thở dài một tiếng và xin lỗi :
- Äá»— Ngá»c nhất thá»i không suy nghÄ©, đã lỡ lá»i xúc phạm đến cô nương...
Gượng cưá»i má»™t tiếng, Diệm Cầm lắc đầu đáp :
- Xin tướng công chớ có hiểu lầm. Vì thiếp thấy tướng công không coi rẽ giới phong trần mà thành tâm cúi mình để kết giao với thiếp khiến thiếp cảm động...
Nàng thở dài một tiếng rất não nùng rồi mới nói tiếp :
- Xem như váºy, câu “tri âm hãn hữu†cá»§a Gia Cát Äởm huynh muá»™i hồi nãy không phải là lá»i nói bông.
Tiếng nói cá»§a nàng tuy rất khẽ, rất nhá», nhưng cÅ©ng đủ làm cho trái tim cá»§a Äá»— Ngá»c bị chấn động mạnh. Chàng buá»™c miệng vá»™i há»i :
- Cô nương nói gì thế? Chả lẽ Cát nhân huynh là một vị cô nương chăng?
Diệm Cầm gáºt đầu đáp :
- Phải! Cô ta là Ngá»c Diện La Sát Gia Cát Quỳnh Anh đấy. Võ công và tài nghệ cá»§a cô ta còn hÆ¡n ngưá»i anh là Gia Cát Äởm nhiá»u. Gá»i cô ta là tuyệt Ä‘á»i cân quốc tháºt không ngoa chút nào.
Như nằm mÆ¡ má»›i thức tỉnh, Äá»— Ngá»c kêu “ồ†má»™t tiếng, hồi tưởng chuyện vừa rồi, chàng thấy đầu óc bối rối, nhất thá»i không biết nói năng như thế nào má»›i phải?