Long quốc, đất nước của những khoảng trời xanh biếc, của những cơn gió tự do trong lành mang hương hoa thơm ngát. Một vùng đất trù phú, nơi những con người xinh đẹp như thiên thần sinh sống. Nơi đây, những bản tình ca ngọt ngào, ngân vang kéo dài vô tận.
Ngày 8 tháng giêng, năm Hồng Đức thứ 7. Bạch Mã trấn, Long Quốc.
“Màn thầu nóng hổi thơm ngon đặc biệt đâyyyy…”
“Kẹo hồ lô đâyyyyy…”
“Lấy cho tôi hai cây.”
“Cái này bao nhiêu?”
…..
Phố xá đông đúc, náo nhiệt. Một tiểu hài tử khoảng 7 tuổi, vận chiếc áo lông chồn màu nâu nhạt, nhàn nhã dạo phố. Trần đời chưa từng thấy tiểu hài tử nào đẹp như thế. Da trắng hồng mịn màng, đôi mắt đen láy to tròn, cái mũi cao mà thẳng, cái miệng nho nhỏ, đôi môi chúm chím hồng muốn cắn một phát. Tiểu hài tử bước chân nhún nhẩy thích thú quan sát cảnh vật.
“RẦM… ẦM… ẦM…”
“AAAAA… Phượng Tiêu lầu sập rồi.”
“Sao?”
“Cái gì?”
“...Mau qua xem.”
Trước đống đổ nát đã từng là Phượng Tiêu lầu, tám người đàn ông đang vây đánh một mỹ nam có đôi mắt màu hổ phách.
“Trời ơi… là Độc Ma Tâm.”
“Ai?”
“Không biết à. Hắn là nhân vật tà ác số một võ lâm đó. Tay hắn không biết vấy bao nhiêu máu rồi…?”
“Suỵt! Tuần trước nghe nói hắn diệt cả Tống gia – đệ ngũ sơn trang của võ lâm đấy. Máu chảy thành sông. Cả con gà cũng chết nữa là.”
“Bốn tháng trước hắn còn giết Tuần phủ Hàn Châu. Triều đình ráo riết truy nã hắn mà chưa lần nào chạm được chéo áo của hắn.”
“Độc Ma Tâm là tên hắn à?”
“Không! Hắn họ Độc. Vì làm toàn điều ác nên người ta gọi Ma Tâm. Không ai biết tên thật của hắn.”
“Hắn người vùng nào? Còn người thân không?”
“Điều này cũng không ai biết. Bảy năm trước hắn đột nhiên xuất hiện, thành lập Tâm Yên Các - tổ chức tình báo lớn nhất cả nước - để truy tìm một cô nương.”
“Thật thú vị. Cô nương đó là ai? Có thù oán với hắn à?”
“Biết chết liền. Tên, tuổi, mặt mũi, đặc điểm… gì cũng không có. Nghe nói nhiều kẻ thù của hắn cũng lao vào tìm cô nương ấy để uy hiếp hắn nhưng không được.”
“Ồ! Cô nương ấy thật kỳ bí. Bảy năm mà không một ai biết tin tức.”
“Đúng! Đúng!”
Tiểu hài tử dỏng tai nghe những lời bàn tán ấy, một mặt âm thầm đánh giá vị nam tử. Mỹ nam có làn da màu đồng toát lên vẻ mạnh mẽ, mái tóc đen dài tung bay trong gió tuyệt đẹp, đôi mắt màu hổ phách nhìn không thấy đáy, sống mũi cao và thẳng, cả người hàn khí tản mác. Lạnh. Cái đẹp lạnh như băng, vô trần, vạn vật không ở trong mắt. Thiên thần nhỏ nhếch miệng cười gian trá, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch.
Độc Ma Tâm bất ngờ vung trường kiếm. Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt. Tốc độ quá nhanh. Ba nam tử ngã xuống. Cổ có vết chém sâu. Dĩ nhiên cả ba đã đoạn khí. Chưa ai nhìn thấy chiêu thức gì. Vài giọt máu đỏ tươi văng dính gương mặt trắng hồng mịn màng của tiểu hài tử nhưng nam hài chẳng thèm để ý, chỉ giương đôi mắt tuyệt đẹp mà nhìn Độc Ma Tâm. Độc Ma Tâm mặt không biểu tình, nhưng mắt đảo nhanh qua đứa nhỏ, rồi thanh kiếm trên tay lại khẽ động. Mấy tên kia vẻ mặt khiếp sợ, hơi lùi về phía sau, lớn giọng:
“Độc Ma Tâm! Hôm nay chúng ta giết ngươi trừ họa cho võ lâm.”
Nhanh gọn. Sắc bén. Mỹ nam chân lướt nhẹ tiến đến đâm xuyên họng 1 tên, sau đó tung người bay lên đá một cước vào gã đằng sau đang hung hăng đâm kiếm tới, làm gã lao thẳng vào tường, hộc búng máu tươi, từ từ trượt ngã. Ba tên còn lại nhìn nhau rồi tung người bỏ trốn. Độc Ma Tâm lắc người một cái, thân hình biến mất. Lúc xuất hiện thì mặt đất lại có thêm ba cái xác. Cuộc chiến ngã ngũ. Trên mặt đất tổng cộng tám cái xác. Độc Ma Tâm rút chiếc khăn bằng lụa trắng lau máu trên trường kiếm rồi bước đi, bỏ lại sau lưng những lời thì thầm và nỗi sợ hãi của mọi người.
Tiểu hài tử nhìn theo dáng Độc Ma Tâm cười tủm tỉm, thì thầm:
“Chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng gặp lại.”
-------
Cùng thời gian này, cách Bạch Mã Trấn khoảng 20 dặm.
Linh Sơn là ngọn núi thiêng liêng, cũng là ngọn núi ma quỷ. Hoa cung tọa lạc ở trung tâm Linh Sơn. Đông Bắc là Kỳ Các, Đông Nam là Vĩ Các, Tây Bắc là Thư Các và Đông Nam là Thanh Các. Tứ Các – bao xung quanh, bảo vệ Hoa Các ở giữa - nơi vị Hoa cung chủ cư ngụ. Vào một ngày trời xanh mây trắng.
“AAAAAAAAAA………..”
“AAAAAAAAAAAAAA…..”
…..
“Gì vậy?” Cô nương mỹ lệ nhướn mày nhìn về phía phát ra thanh âm chói tai kia lên tiếng.
“Chắc Kỳ thiếu gia lại gây chuyện?” Cô nương lục y có vẻ hiểu biết trả lời.
“Mỹ Thảo, ngươi dám nói xấu thiếu gia nhà ta hả? Có tin ta sẽ báo lại với Kỳ thiếu gia không? Ngươi cũng biết các hình phạt của thiếu gia rồi đó.” Cô nương mỹ lệ lộ vẻ bất bình.
“Mỹ Khánh! Đừng oan uổng ta nhá. Sao ta phải nói xấu Kỳ thiếu gia? Ta chỉ nói sự thật thôi.” Cô nương lục y cười nói.
“Cái tên chết bầm này...” Mỹ Thảo nghiến răng, vẻ mặt không cam tâm.
“Thôi, thôi... đi xem thử có chuyện gì?” Cô nương còn lại trong đám ba người lúc này mới lên tiếng.
“Nghe Mỹ Vân vậy.” Mỹ Khánh cười nhẹ, chân bước nhanh về phía trước.
Kỳ Các - nơi ở của Kỳ thiếu gia. Tiếng khóc vang thấu trời xanh.
“Ô…ô…ô…”
“Mau, mau báo Tiểu thư, Kỳ thiếu gia đi rồi.”
“Ah...”
“Ơ…”
“Đi đâu?”
“Xuất cung rồi.”
“Xuất…xuất…cung…?”
“Nói giỡn hay nói chơi đấy?”
“Chuyện này ta dám nói giỡn sao?”
…1 giây…
…2 giây…
“AAAAAA….”
“Chết chắc rồi.”
“Thiếu gia có ghét bỏ nô tỳ thì cứ đánh, cứ mắng nô tỳ… Sao thiếu gia dại dột mà rời Hoa cung cơ chứ?”
“Kỳ thiếu gia ới ơi…”
“Ô…ô... Nô tỳ biết lỗi rồi… Thiếu gia muốn chơi bời quậy phá thế nào cũng được a. Nô tỳ không ngăn cản đâu …”
“Đúng… đúng… Thiếu gia…cứ việc vào bếp mà chơi đùa… rồi… cho nổ tung nhà bếp cũng được. Sao lại xuất cung a? …Hic…hic…”
“Nếu thiếu gia muốn Mỹ Cát ăn mấy con bọ cạp chiên giòn, nô tỳ cũng sẽ giúp mà. Hu...hu...”
“Hay thiếu gia ‘vô ý’ làm Hồng Hồng rơi vào hồ cá đá cũng được. Thiếu gia ơi…ơi…” (Chú thích: cá đá là loài cá thô kệch, xấu xí, cực độc. Bị cá đá cắn sẽ bị choáng váng, khó thở dẫn đến tử vong.)
“Hoặc thả mấy con báo tuyết đi rong trong cốc cũng xong…” (Báo tuyết hoạt động mạnh vào mùa đông, các mùa khác chủ yếu là ngủ, dĩ nhiên khoái thịt người.)
Mỹ Vân, Mỹ Thảo, Mỹ Khánh… ngó nhau trân trân, không thể mở miệng để nói, chỉ thấy quạ đen bay đầy đầu. Cả ba lần đầu tiên hợp rơ đến kỳ lạ, cùng ngoác miệng gào lớn:
“KỲ THIẾU GIA!!!!!!!!!!!”