Và cũng vào thời gian này, tại Thiên cung, Long quốc.
“Nương nương, Người ăn anh đào đen đi ạ. Cái này là do Mai mỹ nhân dâng tặng.”
“Hừ! Con tiện nhân đó khẳng định không có ý tốt. Lúc nào cũng đối kháng bổn cung sao tự nhiên lại dâng quà.”
“Nương nương, có thể ả ta biết không đấu lại nương nương nên vội dâng quà làm hòa. Chẳng phải hai tháng nay Hoàng thượng rất sủng ái Nương nương sao.”
Nữ tử nở nụ cười như mùa xuân tỏa nắng, bàn tay búp măng khẽ sờ nhẹ gương mặt mỹ lệ: “Cũng đúng. Ngươi đút tiểu họa mi vài quả đi.”
“Vâng, nương nương.”
1 canh giờ sau.
“Nương nương, Tiểu họa mi không sao hết, rất thích anh đào đen nữa cơ.”
“Được rồi. Đem ra đây cho ta.” Nữ tử bỏ một quả vào miệng. “Ngon! Chua chua ngọt ngọt…”
-------
“Thế nào?” Nam tử tuấn mỹ mày chau lại, lạnh giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Dao phi nương nương trúng độc.”
“Trẫm biết. Cứu được không?”
“Dạ… đã muộn ạ...” Vị thái y trông còn khá trẻ, cặp mắt khẽ liếc thánh nhan, cẩn thận hồi đáp.
Nhìn nữ tử trên giường hô hấp khó khăn, sắc mặt nhợt nhạt, hoàng đế lạnh giọng thêm vài phần: “Độc gì?”
“Thần... vi thần không rõ.” Thái y nhẹ cúi đầu, không dám nhìn thánh nhan.
“Vô dụng.” Nam tử gầm nhẹ.
“Bẩm Hoàng thượng.” Cung nữ hầu hạ Dao quý phi run giọng, quỳ xuống, tâu.
“Nói.”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Nương nương sau khi ăn anh đào đen thì trúng độc ạ.”
Nam tử nhướn mày đánh một ánh mắt sang vị thái y, Công Tôn thái y vội tới bàn kiểm tra dĩa trái cây.
“Từ đâu?”
“Dạ, Mai mỹ nhân tặng ạ.”
Nam tử đưa mắt nhìn, Đặng công công hiểu ý.
“Người đâu, triệu Mai mỹ nhân.”
Nam tử ngồi cạnh giường đưa tay vuốt gương mặt tái nhợt không huyết sắc của nữ tử, hồi lâu quay nhìn Thái y, trầm giọng: “Sao?”
“Bẩm Hoàng thượng không có độc.”
Nam tử liếc cung nữ kia, giọng âm trầm: “Nói.”
“Dạ, quả thực sau khi ăn anh đào đen nương nương mới ngã xuống đất. Nhưng lạ là khi nô tỳ cho con chim Tiểu họa mi ăn trước đó lại không sao cả.”
“Ho… Hoa… Hoàng…thượng…” Nữ tử trên giường yếu ớt kêu nhỏ.
“Ái phi…” Nam tử nắm tay Dao phi, miệng hoán một tiếng.
Nữ tử gượng cười, cặp mắt chan chứa thương yêu nhìn nam tử tuấn mỹ, sắc mặt càng lúc càng bạch, chốc lát cánh tay vô lực, buông thõng xuống.
“Hoàng thượng, Dao quý phi đã đi.” Công Tôn thái y chuẩn mạch cho Dao quý phi nhẹ tâu.
“Nương nương….”
Các cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống, nhỏ giọng khóc lóc. Không khí trong phòng trầm xuống. Nam tử trầm ngâm suy tư.
Đặng công công lúc này lại gần, nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Mai mỹ nhân đã đến.”
Nam tử liếc Đặng công công một cái, không nhanh không chậm phun ra một chữ: “Tuyên.”
Một bóng hình thướt tha xuất hiện nơi cửa. Mai mỹ nhân mặc chiếc váy màu tím nhạt mềm mại không cổ, phô ra bộ ngực no tròn. Bên trên là lớp sa y hồng phấn mỏng che giấu chiếc cổ và bờ vai trắng ngần. Mái tóc búi cao gọn gàng tôn lên khuôn mặt mỹ lệ. Mai mỹ nhân uyển chuyển bước vào phòng, khụy chân hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nam tử đảo mắt khắp người mỹ nhân rồi mới lên tiếng, thanh âm không nghe ra xúc cảm: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Mai mỹ nhân nhẹ nhàng đứng thẳng, ngẩn đầu nhìn long nhan rồi phóng tầm mắt về phía sau nam tử đến người nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng thượng, Dao tỷ tỷ bị mệt sao?”
Trong phòng lúc này lại yên tĩnh đến nặng nề. Hoàng thượng không nói tiếng nào nên các thần tử cũng chỉ có thể bảo trì im lặng. Mai mỹ nhân chưa được Hoàng thượng ban ngồi nên vẫn đứng một bên, chốc chốc đưa mắt dò xét thánh nhan.
“Dao quý phi trúng độc sau khi ăn anh đào đen do ái phi dâng tặng. Ái phi nghĩ thế nào?” Nam tử đột nhiên mở miệng.
“Bẩm Hoàng thượng, oan cho thần thiếp.” Mai mỹ nhân vội vàng quỳ xuống. “Thần thiếp dâng tặng trái cây vì muốn làm hòa với Dao tỷ tỷ. Thần thiếp biết Hoàng thượng quốc sự bề bộn, thân là người trong hậu cung nên tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, sống vui vẻ với các tỷ muội. Bấy lâu nay thần thiếp không hòa thuận với Dao tỷ tỷ thật là không phải. Mong Hoàng thượng trách phạt.”
Nam tử hờ hững không nói, thỉnh thoảng quét mắt đến trên người Mai mỹ nhân khiến nữ tử cả người không được tự nhiên.
Chần chờ giây lát, Mai mỹ nhân tiếp lời: “Bẩm Hoàng thượng, anh đào đen là thần thiếp dâng tặng Dao tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ có việc thì chẳng phải thần thiếp bị nghi ngờ đầu tiên sao? Xin Hoàng thượng minh chứng cho thần thiếp.”
Im lặng.
Mai mỹ nhân vẻ mặt ủy khuất, cắn nhẹ cánh hoa mộng đỏ bên dưới ngước mắt nhìn nam tử cao cao tại thượng. “Nếu hoàng thượng không tin thần thiếp xin Hoàng thượng đem anh đào đen cho con vật nào đó ăn thử, nếu chúng chết thần thiếp tùy hoàng thượng xử trí.” Mai mỹ nhân quay đầu nhìn quanh phòng. “A, đằng kia có chú chim, Hoàng thượng cho nó ăn thử xem.”
“Nó không sao.” Nam tử nhàn nhạt nói, cặp mắt sắc lạnh chợt lóe tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.
Mai mỹ nhân nhìn vị Hoàng thượng tôn quý, hốc mắt đỏ lên rưng rưng giọt lệ: “Nếu hoàng thượng còn nghi ngờ thần thiếp xin cứ cho ngựa ăn thử. Nơi này rất nhiều ngựa. Hay dùng cừu, dê, lợn cũng được. Thần thiếp thật sự chỉ một lòng muốn thân thiết với Dao tỷ tỷ. Hoàng thượngggg...”
Thanh âm cuối Mai mỹ nhân kêu nhỏ nhưng kéo dài tha thiết khiến ai nấy đau lòng, giọt lệ nóng hổi chảy dài trên gương mặt diễm lệ.
“Ái phi hiểu lầm. Trẫm chỉ muốn công đạo cho Dao gia mà thôi. Ái phi chẳng hiểu lòng trẫm sao?” Nam tử trìu mến nhìn Mai mỹ nhân, thanh âm nhẹ nhàng vỗ về.
“Thần thiếp hiểu Hoàng thượng có nỗi khó xử. Thần thiếp mong Hoàng thượng sớm tra ra kẻ độc hại Dao tỷ tỷ, trả lại công bằng cho tỷ tỷ và cả trong sạch cho thần thiếp.”
“Ái phi yên tâm.” Nam tử ngữ khí vô hỷ vô bi nói, đứng dậy xoay người rời đi.