Ở một không gian khác. Mặt trời đứng bóng. Nắng gắt, không có tí gió.
“Tiểu thư có cần vào kia nghỉ một lát? Qua khỏi Từ Viên thành sẽ không có chỗ nghỉ chân.” Hắc y nam tử nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Nhìn tửu lâu phía trước khá to, sạch sẽ, đông khách. Xích y nữ tử gật đầu. Cả hai bước vào Nhan Y lâu.
“Ta cần ngủ một lát. Ngươi ăn cơm trước đi.”
“Vâng.”
Không để ý cái nhìn của mọi người, Xích y nữ tử nằm xuống chiếc ghế dài, đầu gối lên đùi của mỹ nam, đôi mắt nhắm lại. Hắc y mỹ nam ôn nhu nhìn nữ tử, mỉm cười, mở tay nải lấy ra chiếc quạt bắt đầu phe phẩy.
“Tiểu nhị, cho một bình trà Bích Loa Xuân. Chuẩn bị sẵn 5 món ăn ngon nhất quán, 2 khắc nữa hãy đem ra.”
“Dạ, sẽ có ngay cho khách quan.” Tiểu nhị nhanh nhẹn đi phân phó nhà bếp.
Mọi người trong Nhan Y lâu bắt đầu thì thào bàn tán.
“Nam hay nữ thế nhỉ?” Vị thúc thúc ngồi gần cửa lớn hỏi nhỏ người cùng bàn.
“Chắc là nữ. Mặc xiêm y nữ mà.” Vị đại nương gần đấy lên tiếng.
“Cô nương ấy là ai nhỉ? Người nhìn rất bình thường, lại được mỹ nam ôn nhu săn sóc.” Một tiểu cô nương đánh tiếng, giọng nói có chút ghen tị.
“Bảo Bảo, mắt muội hư rồi à. Bình thường gì? Xấu quắc. Tóc ngắn ngủn. Ngực, mông không có. Người gầy đét. Chắc chắn là mỹ nam kia đã bị bỏ bùa.” Cô nương có nhan sắc phía góc trong bĩu môi, con ngươi đen trừng trừng về phía Xích y nữ tử, giọng nói không chút che dấu địch ý.
“Trân Trân nói đúng. Vị nam tử kia hẳn bị bùa mê. Nữ tử gì mà không có chút lễ giáo, giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp nam nhân trước mặt người khác.” Nam tử tuấn tú cùng bàn nói, không biết vô tình cố ý mà mọi người trong Nhan Y lâu đều nghe rõ.
Mỹ nam nhàn nhạt quét mắt 1 cái, trong phòng không lạnh mà run. Mọi người im bặt, không dám nhìn về phía mỹ nam. Đột nhiên nam tử tuấn tú vừa nói ban nãy đưa tay gãi liên tục; vài giây sau, không chịu nỗi nữa, hai cô gái cũng tận lực gãi, vứt bỏ hình tượng thục nữ qua một bên. Thêm vài giây, cả ba tông cửa mà chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gãi khắp người trông rất giống lũ khỉ. Khách trong tửu lâu nghẹn cười đến đỏ cả mặt, trong lòng đều hiểu là tác phẩm của ai nên không dám nói gì nữa, lặng lẽ ăn uống cho xong việc.
Hai khắc trôi qua. Tiểu nhị lóng nga lóng ngóng nhìn về phía mỹ nam. Luồng khí vô hình vẫn bao quanh nơi ấy, tựa như tấm màn ngăn cách bảo vệ Hắc y mỹ nam và Xích y nữ tử ở giữa, không cho ai tới gần. Có nên đem thức ăn ra chưa? Tiểu nhị chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà chẳng thể nói ra, sợ mỹ nam vô cớ trút giận lên người. Ai da, khổ thân con quá. Con có làm gì đâu mà phải run rẩy đứng nơi đây? Tiểu nhị than thầm, rồi chợt nổi giận, hai cánh mũi phập phồng. Cớ sao 3 người lúc nãy lại vô duyên cớ đi chọc giận ôn thần chứ? Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Chỉ biết gây họa cho người khác.
“Đem thức ăn ra đi.” Xích y nữ tử đột nhiên lên tiếng.
5 chữ đơn giản nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc này nó đã cứu rỗi tâm trạng bi thương của tiểu nhị. Tiểu nhị mừng đến cơ hồ lệ sắp tuôn trào.
“Dạ, dạ, thức ăn khách quan yêu cầu sẽ được đưa lên bàn ngay.”
“Tiểu thư dậy rồi à?” Mỹ nam quay về phía tiểu nhị. “Đem 1 chậu nước sạch đến đây.”
“Dạ, dạ. Có ngay đây!” Tiểu nhị nhanh chóng quay vào bếp lấy nước, lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Có tin gì chưa?” Xích y nữ tử đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt, cặp mắt còn ngái ngủ, hỏi.
“Hồi Tiểu thư, Kỳ thiếu gia hiện ở Lâm Y thành, đồng hành với Độc Cô Yên – Các chủ của Tâm Yên Các.”
“…” Xích y nữ tử lười biếng tựa vào người mỹ nam, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Tử Phong biết tính Tiểu thư nhà mình nên không nói nữa, tay gắp miếng thịt heo quay bỏ vào miệng. Ước chừng Hắc y nam tử ăn uống tương đối, Xích y nữ tử chậm rì rì ra lệnh:
“Ngươi đưa Vĩ nhi đến gặp ta.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”