09-01-2012, 08:11 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 11060
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 7.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Đại ca ngươi? Ai?” Lệ Tường Vi vẫn chăm chú gọt vỏ trái táo đỏ cho Tử Kỳ, lơ đễnh hỏi.
“Ngươi cư nhiên không nhớ? Ngươi giết huynh ấy hai ngày trước.” Nam nhân trưng ra bộ mặt không thể tin nổi, mắt mở to, cánh mũi phập phồng, nốt ruồi khóe miệng co giật liên hồi. Biểu tình buồn cười hết sức.
“Ôi dào. Người chết không thuộc diện quan tâm của bổn cô nương.” Tường Vi vu vơ nhả lời, thành công đốt lửa giận ai kia.
“Ngươi…” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, muốn quát một tiếng nhưng vì quá tức giận lại không thốt nên lời; chỉ có thể đem cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống quăng cho Ma nữ trước mặt.
“Người không biết không có tội. Tiểu tử ngươi về đi thôi.” Lệ Tường Vi lại như vô tình buông thêm câu nữa. Lần này quả thật đổ thêm dầu vào lửa.
Nam nhân mặt đỏ ửng rống lên:
“Vô sỉ. Quả nhiên là Ma nữ. Hôm nay không giết ngươi ta thề không làm người.”
“Phụt…ha...ha… Hôm nay lão Diêm vương lại phải thu thêm một cái mạng chó nữa rồi.” Tường Vi một tay ôm bụng, cười sảng khoái.
“Ngươi…ngươi…”
Nhân lúc hai đương sự tạm ngừng đấu khẩu, Tử Kỳ vội vàng chen vào: “Vi tỷ, Tử Kỳ lên phòng. Tỷ giải quyết nhanh nhanh chút nha.”
“Kỳ nhi quả đáng yêu.” Lệ Tường Vi cười rạng rỡ.
Từ khi xuất môn đây là lần đầu tiên nàng cười thật sự. Cảm giác được ai đó quan tâm tin tưởng thật sự rất tuyệt. Giết một lũ háo sắc khốn khiếp, diệt một phường thổ phỉ hà hiếp dân lành, lại tiễn thêm tay cáo già ra vẻ thanh cao Minh chủ võ lâm Tư Báu sang tây thiên, nàng bị gọi Ma nữ. Cái danh xưng phàm là người bình thường không ai dám tới gần. Sự kiện quăng Thanh Bình công chúa xuống biển và để mặc chết đuối, càng khiến đại danh Ma nữ đắt đỏ hơn bao giờ hết. Kẻ thù, bọn săn tiền thưởng, quan quân triều đình. Không có phút an tĩnh.
“Tiểu tử ngươi không sợ ả sao?” Nam nhân dời ánh mắt lên người Tử Kỳ, khó hiểu hỏi.
“Sợ? Ta nên sợ người đang bị dọa giết hay phải sợ kẻ cầm kiếm đuổi giết? Vị huynh đài này nói thử xem.” Đang muốn hảo hảo về phòng đánh một giấc lại bị ngăn cản, Tử Kỳ nổi giận. Trời đánh còn tránh giấc ngủ nữa là.
“Miệng lưỡi khá đấy. Nhưng là ả giết đại ca ta trước. Ta phải trả thù. Có thù không báo không phải đại trượng phu.”
Tử Kỳ khinh thường nhìn nam nhân cao lớn, tuôn một tràng: “Thế tại sao Vi tỷ giết đại ca ngươi? Không giết ngươi hay hắn?” Tử Kỳ chỉ hán tử ngồi ở chiếc bàn đặt giữa Đào Hoa lâu. “Phải chăng đại ca ngươi đắc tội Vi tỷ trước? Ngươi chưa từng nghĩ đúng không? Mà biết đâu đại ca ngươi còn chẳng phải chết dưới tay Vi tỷ. Thế gian này ‘gắp lửa bỏ tay người’ lại chẳng thiếu.”
Nam nhân sửng sốt. Quả thật trước giờ không nghĩ đến. Nghe người ta bảo đại ca bị giết thế là lao đi trả thù. Đại ca tính cũng háo sắc… Có khi nào??? Nghĩ thế nhưng nam nhân sống chết không thừa nhận. “Ta nào biết được tiểu tử ngươi nói có phải sự thật? Ngươi đi cùng ả nên bao che cho ả là điều tất nhiên. Hơn nữa, chuyện này do một người có danh vọng nói với ta. Mặc kệ thế nào, hôm nay ta cũng phải giết ả trả thù cho đại ca.” Nam nhân mạnh mẽ chốt hạ.
“Thế Vi tỷ nên để ngươi giết sao?” Tử Kỳ cười châm biếm, ngữ khí đầy trào phúng.
“…”
“Hừ! Các ngươi cho rằng hễ kẻ nào muốn giết mình là ma nữ? Vậy, ngươi muốn giết tỷ tỷ chẳng phải cũng là ác ma sao?”
“Tiểu tử ngươi… Ta là Đỗ Mân, đệ tử Hoàng Y giáo đại danh đỉnh đỉnh. Danh môn chính phái đó.” Nam nhân dõng dạc giới thiệu danh tánh. Dáng vẻ ngạo nghễ, cứ như người nào được hắn xưng danh hẳn nên tự lấy làm vinh hạnh.
Tử Kỳ đột nhiên cực kỳ chán ghét, cơn giận bốc cao: “Chính phái? Hừ! Thế giới này không có trắng cũng chẳng có đen, tất cả đều là xám. Và cũng chỉ có hai loại người: giết người hay bị người giết. Hôm nay nếu Vi tỷ để ngươi giết, sau đó ta có thể giết ngươi chứ? Vì người thân báo thù chẳng phải đạo lý của ngươi?”
“…”
“Sao? Không trả lời được? Hắc đạo? Bạch đạo? Chẳng phải đều là giết người? Trừ hại cho võ lâm? Ta khinh. Ân oán cá nhân người khác, tự dưng xông vào, chém chém giết giết một hồi rồi tự cho mình thanh cao. Chẳng qua chỉ mượn cớ thỏa mãn cơn khát máu của bản thân. Thắng làm vua, thua làm giặc. Thế gian này chỉ có thế mà thôi. Ở đây ai dám nói bản thân chưa từng giết người? Lúc chém giết có mấy người nghĩ đến công lý? ‘Trả thù’ hay ‘sống sót’ mà thôi."
Toàn trường một mảnh tĩnh lặng. Những lời này tựa hồ lần đầu tiên mọi người nghe qua. Ngẫm lại, tuy rằng cuồng ngôn nhưng chẳng thể phản bác. 2 năm trước, Lăng Lỗi vương gia ăn chặn 18 vạn lạng bạc dành để tu bổ đê điều, khiến năm ấy nửa vạn dân chết vì lũ dữ càn quét. Dân chúng ai ai cũng rõ, chỉ triều đình không hề biết? ‘Quốc có quốc pháp, gia có gia quy’. Vậy quốc pháp ở đâu? Những người dân thấp cổ bé họng muốn công bằng thì đòi ở đâu? Ở cái thế giới mà hoàng quyền là tối thượng thì ai dám tố giác một vương gia? Tố giác ở đâu? Rồi thì người nào dám nhận vụ kiện? Tóm lại: Quốc pháp cũng chỉ là công cụ để những kẻ thống trị bảo vệ quyền lợi của bản thân. Thế giới này, quả thật ‘cá lớn nuốt cá bé’.
|