Lý Khánh An thân cao một thước tám, từ nhỏ lực lớn vô cùng, đội cử tạ liếc mắt một cái nhìn trúng mầm mống hiếm thấy này, sau khi luyện cử tạ hai năm, cha mẹ lo lắng hắn lớn lên không cao, liền không cho phép hắn luyện cử tạ nữa, trái lại luyện tập bắn tên, khổ luyện mười năm sau đó lại tòng quân nhập ngũ, trở thành một đội viên đội bắn tên của quân đội, trong một lần hành động lúc hai mươi ba tuổi đạt được quán quân bắn tên toàn quốc.
Tuy rằng không biết nỏ cứng như lời hắn, nhưng Lý Khánh An vẫn gật đầu, hắn muốn thử một lần.
- Được! Đi theo ta.
Một đám quân Đường chậm rãi đi theo Lệ Phi Nguyên Lễ lên lầu ba Thú Bảo, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ chờ đợi, bọn họ cũng đều biết Thú chủ muốn làm gì, chiếc nỏ kia chưa ai có thể một mình kéo ra, phủ đầy bụi vài chục năm, chẳng lẽ hôm nay phải rời núi sao?
Mọi người lên lầu ba, nơi này là chỗ cao nhất ở đây, bốn phía có lỗ xạ kích, tầm nhìn trống trải, nồi đốt tín hiệu còn ở trên đỉnh, theo một thang lầu có thể đi lên.
Lê Phi Nguyên Lễ chỉ vào một chiếc nỏ cực kỳ lớn ở góc nói:
- Ngươi kéo thử cái kia.
Lý Khánh An chậm rãi đi tới, cầm lên chiếc nỏ lớn phủ đầy tro bụi, nỏ này còn to hơn tay hắn, cánh cung dài tới hai mét, cơ quan trên nỏ hơi gỉ sét, không biết để đấy bao năm.
- Thú chủ, ta không biết dùng nỏ.
- Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi một chút.
Lệ Phi Nguyên Vũ lấy một cái nỏ nhỏ bằng nửa bình thường, làm mẫu cho Lý Khánh An:
- Ngươi xem, như thế này, dùng lực của eo và chân, dẫm lên cánh cung, hai tay kéo dây cung ra, mắc dây cung lên răng cơ quan là được.
Cung tên cần tinh chuẩn, mà tên nỏ cần là tầm bắn, cho nên tên nỏ yêu cầu không cao, chỉ cần có đủ lực lượng là có thể. Viễn nỏ trên tay Lý Khánh An này bình thường ba người mới có thể sử dụng, bởi vì Thú Bảo ít người, cho nên để đó không dùng tới, nếu một mình Lý Khánh An có thể kéo nó, thì đó là một người bằng ba người.
Lý Khánh An vừa nhìn đã thông, học bộ dáng của hắn, đặt cung nỏ trên mặt đất, dùng chân giẫm lên trụ, hai tay nắm dây cung, hắn hít sâu một hơi, hai tay chậm rãi dùng sức, chi nghe tiếng vang “cạch cạch”, dây cung dần dần bị kéo ra, mắt quân Đường chung quanh mở lớn, không thể tin nổi mà nhìn hắn, đây chính là nỏ cứng mười thạch, không ngờ cũng bị hắn kéo ra.
Lý Khánh An cài dây lên răng nỏ, đưa cho Lệ Nghi Nguyên Lễ:
- Thú chủ, như vậy có thể chứ!
Lệ Phi Nguyên Lễ ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lý Khánh An, lấy ra một mũi tên đặt vào trong rãnh, chỉ vào cọc buộc ngựa ngoài hai trăm bước nói:
- Ngươi lại bắn một nỏ thử xem.
Thật ra Lý Khánh An cũng từng luyện nỏ, chẳng qua hắn biết nỏ là vũ khí quân đội triều Đường, nghiêm cấm dân chúng bình thường sử dụng, nếu hắn vừa đi lên đã biểu hiện cao minh, như vậy sẽ không hợp với thân phận của hắn.
Hiện giờ hắn đã qua lúc vụng về ban đầu, có thể biểu hiện một phen, trái tim tranh cường háo thắng khiến dũng khí của hắn tăng mạnh, hắn duỗi cánh tay dài nâng thân nỏ, ngón tay ôm lấy cơ quan, chậm rãi nhắm ngay cọc buộc ngựa như một điểm đen xa xa.
Đám quân Đường đều ngừng hô hấp, cả đám khẩn trương nhìn hắn, Lý Khánh An động cơ quan, một tiếng vang nhỏ, tên nỏ mạnh mẽ bắn ra, gào thét thẳng tới cọc buộc ngựa, chuẩn xác mà cắm lên trên cọc buộn ngựa.
Một gã quân Đường chạy tới coi, hắn hô lớn:
- Bắn trúng!
Quân Đường bộc phát một hồi hoan hô, lúc này Lệ Phi Nguyên Lễ rốt cục tâm phục khẩu phục, hắn vỗ mạnh bả vai Lý Khánh An, mở miệng rộng nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là Hỏa trưởng Đội thứ năm, ta sẽ thêm quân tịch thay ngươi.
Hắn quay đầu lại nói:
- Người tới, cho hắn một bộ khôi giáp.
…
Có nhà hiền triết nói, chính trị được xây dựng trên kinh tế, nhưng lời này đúng nhưng không hoàn toàn đúng, ít nhất không đúng trên người Lý Khánh An, Hỏa trưởng cũng chính là tiểu đội trưởng bây giờ, quản mười tên binh lính, tuy rằng nhỏ nhưng dù sao cũng là một quan, địa vị chính trị được cải thiện, nhưng địa vị kinh tế của Lý Khánh An lại không hợp với thân phận của hắn.
Bây giờ hắn là người nghèo nhất trong Thú Bảo, mặc dù có viên đá quý không tên, nhưng viên đá quý này giống như một miếng bất động sản bây giờ, không bán đi thì vĩnh viễn không thể hiện ra giá trị của nó, hắn cũng không thể dùng đá quý đi đổi rượu uống!
Trên thực tế trừ miếng đá quý kia, toàn bộ gia sản của hắn cũng chỉ có năm trăm văn tiền, tiến bắn ưng lấy được từ Lệ Phi Nguyên Lễ, năm trăm văn tiền vàng óng đặt trong một chiếc bình sứ, lấy năm trăm văn tiền này đi thành Bạt Hoán, có thể mua được một trăm miếng bánh đại hồ kẹp thịt, có thể đi dạo thanh lâu hai lần.
Nhưng nếu Lý Khánh An muốn mua một bộ cung tên tiện tay, cung sáu thạch giống như Lệ Phi Nguyên Lễ, cần mười lần số năm trăm văn tiền mới đủ.
- Hỏa trưởng, uống một ngụm!
Đây là câu nói nhiều nhất của tiểu binh dưới tay Hạ Nghiêm Minh sau khi hắn quang vinh thăng làm Hỏa trưởng, rượu của hắn cơ bản đều hiếu kính cho vị thủ trưởng mới của mình, đây coi như là phúc lợi bổ sung nào đó của Lý Khánh An đi.
- Tiểu Hạ, có biện pháp gì kiếm chút tiền hay không?
Tiểu Hạ là xưng hô Lý Khánh An mới phát minh, tuy rằng ở Thú Bảo cũng không mới mẻ, phụ thân hắn nguyên bản chính là lão binh của Thú Bảo, Hạ Nghiêm Minh thay thế phụ thân, được gọi Tiểu Hạ cũng là đương nhiên.
Tuy rằng Hạ Nghiêm Minh chỉ làm lính một năm, nhưng lại có được không ít kinh nghiệm quý giá từ chỗ phụ thân, nghe Lý Khánh An muốn kiếm tiền, hắn lập tức cười nói:
- Hỏa trưởng, lên núi kiếm ăn, nếu làm việc ở Thú Bảo, muốn kiếm tiền mà nói, tự nhiên lột từ trên người Hồ thương lui tới, tất cả mọi người đều làm như vậy!
Hồ thương này thắt lưng mỗi người quấn bạc triệu, giàu đến chảy mỡ, vơ vét chút béo bở trên người bọn họ cũng không có gì không không thể, nhưng vấn đề là bọn họ ở đâu?
Lý Khánh An nhướn mày nói:
- Ta đến Thú Bảo hơn một tháng, ngay cả bóng dáng Hồ thương cũng không có thấy được.
- Điều này cũng đúng, dường như năm nay Hồ thương cực kỳ ít.
Hạ Nghiêm Minh gãi da đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng cười nói:
- Còn có một biện pháp, hơn nữa rất thích hợp Hỏa trưởng.
Tinh thần Lý Khánh An run lên:
- Ngươi nói mau, biện pháp gì.
- Đi săn thú!
Ánh mắt Lý Khánh An sáng lên, biện pháp tốt như thế, phía nam có thảo nguyên, có thể đi thử một lần.
Dường như Hạ Nghiêm Minh biết tâm tư Lý Khánh An, lắc đầu cười nói:
- Thảo nguyên dơn giản là hoẵng, thỏ hoang món ăn thôn qua linh tinh, giá trị không được bao nhiêu tiền, thật sự muốn kiếm thứ gì đáng giá phải tới Lăng Sơn, hàng năm cha tôi đều bắn mấy con cừu a-ga, dê bán được mấy quan tiền, kiếm một số tiền nhỏ.
Hơn mười quán tiến, vừa lúc có thể mua được một chiếc cung tốt, Lý Khánh An động tâm, hắn một ngụm uống bầu rượu, hung hăng ném bầu rượu xuống đất:
- Móa! Ngày mai phải đi bắn mấy con cừu a-ga bán lấy tiền.
…
Lăng Sơn cũng chính là Thiên Sơn hiện nay, kéo dài mấy ngàn dặm, chia An Tây Đại Đường ra làm hai, phía bắc là Bắc Đình Đô hộ phủ, phía nam là An Tây Đô hộ phụ. Vô số động vật sinh sống trong Lăng Sơn, sói, cừu a-ga, hươu sừng đỏ, hồ ly, ngỗng vân vân, trong đó đáng giá nhất chính là sừng cừu a-ga, một cái sừng nhổ ra từ trên đầu cừu a-ga có thể bán được ba quán tiền.
Đi Lăng Sơn săn thú cũng là một trong các nguồn thu quan trọng của đám Thú binh, trên thực tế Hồ thương tới Thú Bảo buôn bán chính là vì thu mua con mồi trong tay quân Đường.
Lý Khánh An dẫn thủ ha đi dạo trong Lăng Sơn một ngày, thu hoạch hơi phong phú, bắn được năm con cừu a-ga, sáu con hươu sừng đỏ và hơn mười con ngỗng, thịt của những con mồi này có thể cải thiện đồ ăn cho quân Đường, sừng trên đầu có thể bán được mấy chục quán tiền.
Sắc trời dần tối, bọn họ đi ngang qua thung lũng một ngọn núi, nơi này không có ánh mặt trời, có vẻ rét lạnh mà âm trầm, núi đá rất lớn vẫn bị băng tuyết bao trùm, xương cốt động vật bị vứt bỏ tán loạn trong một số khe đá, chiến mã bắt đầu bất an, liều mạng ngửa đầu hí, một gã lão binh Hàn Tiến Bình kinh nghiệm tương đối phong phú, hắn lập tức nhận ra sự bất thường.
- Hỏa trưởng, mau lui lại! Rời khỏi chỗ này.
Nhưng đã chậm, trên cây tùng rớt xuống một đóng tuyết, trong khe hở của cây tùng lộ ra một đôi mắt lạnh lùng..