mọi chuyện diễn ra làm kamiya thấy choáng váng.vì sao?anh không có câu trả lời nào thoả đáng cho cái chết tàn khốc của ba người trong gia tộc.anh mệt mỏi nhìn bản thông báo điều tra cái chết của họ,không hiểu nổi vì cái gì cánh hoa hãi đường kia lại thêm lần nữa xuất hiện.
Ba anh đi vào phòng,tiếng bánh xe lăn khiến anh phiền muộn,đã bao lâu anh không còn thấy ông đứng trên đôi chân từng ngang dọc không biết mệt mỏi của mình.ông nhìn anh với đôi mắt rất lạ,anh biết lý do ông đến đây,anh cũng biết đã đến lúc mình phải đối diện với ông để chất vấn bí mật mà anh không cách nào điều tra ra,nhưng lại là nguyên nhân đưa cả gia tộc rơi vào tình thế hiểm ác như bây giờ.
"con cần gặp ta?"cha anh lên tiếng,giọng nói đó vẫn như ngày nào sắc lạnh không nhận ra cảm xúc bên trong nó.
"cha biết lý do mà!"anh trả lời bằng một câu hỏi khác.ông im lặng nhìn anh rồi đột ngột thở dài,lần đầu tiên anh nhìn thấy trên nét mặt ông là sự thống khổ bi ai không ngờ đến,ông nhắm chặt mắt lại run rẩy hỏi:"con đã biết?"
kamiya không trả lời,anh biết với một người đã từng bao năm dành dật trên thương trường như cha anh thì lời nói càng nhiều chỉ càng lộ ra nhiều sơ hở mà thôi,vì vậy anh chọn sự im lặng.một sự im lặng tuyệt đối mà ngay cả mơ anh cũng không nghĩ tới mình hối hận như thế nào khi phải trả giá cho sự im lặng đó.
.................................................. .................................................. ......................
Kamiya đi không có mục đích trên đường,anh không ngừng va chạm vào dòng người như thác đổ chảy loạn từ khắp mọi hướng trên con phố náo nhiệt sầm uất này.anh không còn cảm giác,mọi giác quan như bị nhai cắn rời bỏ anh,chỉ để lại một thể xác vật vờ,hoảng loạn.anh cứ bước nhưng không rỏ là mình đang đi đâu,cho đến khi anh dừng lại.dừng trước một ngôi nhà nhỏ bé,ngày xưa đã từng rất ấm áp,đã từng chỉ có tiếng cười,và hạnh phúc.nhưng ngày đó đã không còn tồn tại nữa,tất cả đã bị xoá sạch không còn dấu vết.
Anh đứng đó rất lâu,nhìn cánh cửa đóng chặt,một bóng tối mờ mờ bao phủ lấy căn nhà,anh vô thức đẩy cánh cửa và bước vào bên trong.không thèm thắc mắc vì sao cánh cửa lại không khoá,chỉ lặng lẽ đi vào bên trong,tìm đến căn phòng mà anh đã sớm quen thuộc.
Chạm nhẹ vào lớp chăn gra đã sớm lạnh lẽo vì không có người,anh tham lam hít thở bầu không khí hình như vẫn còn vấn vươn chút hương thơm quen thuộc.anh lặng lẽ nghe trái tim mình đập từng nhịp từng nhịp trong cái không gian yên tĩnh.
Anh nhớ vòng tay,nhớ cái nhăn mày và nhớ cả cảm giác người đó run rẩy bên dưới anh.mọi thứ giống như là mới diễn ra vào ngày hôm qua thôi khi người đó mãnh liệt bước vào cuộc sống vốn bình yên của anh.anh tự hỏi,nếu như anh không gặp người đó,không yêu người đó đến như thế,không điên cuồng níu kéo người đó ở lại,thì phải chăng anh vẫn là anh,một thiếu gia cao ngạo,lạnh lùng nhìn mọi vật bên dưới tầm mắt của mình?
Nhưng <nếu> luôn là một từ đáng sợ,không có nếu ở đây vì mọi chuyện đã diễn ra,và anh là một kẻ thất bại thảm hại không có cách sữa chữa.anh mệt mõi và đột nhiên cái ý nghĩ nếu chết đi sẽ không còn đau khổ nữa xuất hiện trong đầu anh,anh bật cười,tiếng cười chua chát quá.
Nhìn con dao nhỏ trên tay,anh chợt nghĩ,chỉ cần một cú đâm chuẩn xác,quả tim đang đập từng nhịp đầy bi ai đau khổ này sẽ kết thúc,nhanh chóng và sạch sẽ.
"sẽ chẵng giải quyết được gì đâu?"một giọng nói nhẹ nhàng bao phủ lấy toàn thân xác không hồn của kamiya làm anh bừng tỉnh.anh xoay người nhìn chằm chằm vào cái người vừa từ cửa sổ lao vào phòng nhanh nhẹ như một con mèo kia.tim anh như bị một bàn tay bóp chặt lấy đau đớn làm anh không cách nào thở nổi.
Thật nhanh,thân ảnh đó đến bên anh,đoạt đi con dao nguy hiểm kia,rồi không đợi anh phản ứng đã nhẹ nhàng ôm lấy anh,thì thầm:"thở đi!"
kamiya nghe lời,anh ngoan ngoãn như một đứa trẻ,anh tham lam ôm lấy thân hình mền mại nhưng ấm áp kia thật chặt,hoảng sợ nếu buông tay thì người sẽ tan biến làm anh choáng váng.nó hiểu,nó không phản khán khi anh ôm ghì lấy nó,hung hăng ép môi anh lên môi nó,bàn tay không an phận kia ngang ngược xâm nhập vào bên trong lớp áo của nó.giờ này chỉ có anh và nó,chỉ có hai cá thể nhung nhớ đang chờ đợi khoảnh khắc tan hoà làm một với nhau.chỉ có hai trái tim đang mong mỏi cơn ác mộng kia qua đi,chỉ hi vọng được sống bình an như mọi lứa đôi trên cả tinh cầu này.
Nhưng mong mỏi thì vẫn chỉ là mong mỏi,cơn ác mộng kia vẫn hiện hữu,vẫn ngăn cản hai cá thể này đến với nhau,cho dù họ có muốn quên nhưng sự thật tàn nhẫn lại luôn nhắc nhỡ họ.
Nó buông anh ra,xoay người đi không còn muốn tíêp tục sai lầm của bản thân nữa.anh biết,cho nên tim anh phải chịu đau đớn đến mức này,anh biết,nó cũng đau đớn giống như anh.
"yuki"anh thì thầm,một lần nứa ôm nó vào lòng,cảm nhận thân thể nó run lên khi nghe anh gọi.
"witch,gọi em là witch!"nó nén chặt nỗi đau đang nhai cắn không thương tiếc toàn thân xác nó,nó phải làm,phải để anh rời xa nó.
"yuki"anh ngang bướng gọi,nó là yuki,yuki của anh,mặc kệ nó đã từng là ai,từng là cái gì thì bây giờ nó vẫn là yuki của anh.
"anh điên sao.em không phải là yuki,không khi nào là yuki cả,chỉ là vỏ bộc,một lớp mặt nạ mà thôi"nó lạnh lùng nói,quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
"anh mặc kệ em là ai,có lớp mặt nạ nào,em vẫn là yuki,không có gì thay đổi cả."
"không sao?"nó bật cười"ngay cả khi tôi đã đâm chết chú của anh,chém tan nát gương mặt béo phệ của hắn ta,thì vẫn là không sao sao?"
thân thể kamiya cứng ngắt lại,nhưng gương mặt lại không thay đổi,anh nói"không sao"
"anh điên rồi,tôi là kẻ thù của ba gia tộc các anh,tôi giết người nhà các anh,chiếm hết tài sản của họ,anh còn nói không sao?"nó hét lên,nó không chịu được anh lãnh đạm,nó muốn anh bị thương,đủ đau để không lại gần nó thêm nữa,để nó an tâm làm nốt bước tiến cuối cùng trong cả chuỗi mắc xích oán hận của nó.
"em có thể làm mọi thứ,nhà anh còn rất nhiều người,tài sản sẽ không thiếu nếu em muốn có,không sao cả"anh bình tĩnh nói,đôi mắt trong veo phản chiếu lại hình ảnh của anh,giống như cứa thêm một vết thương nữa trong tim anh.nhưng vết thương này có là gì so với vết thương trong lòng nó,anh biết nên anh không cho phép mình thấy đau,vì nó còn đau hơn anh nhiều lắm.
Yuki bật cười,nó sao không hiểu anh đang định làm gì cho nó chứ.nhưng là nó không cần,không cần anh tự mình tổn thương để che chở cho nó.nếu anh cứ tíêp tục làm bản thân mình tổn thương thêm nữa,thì nó đành xuống tay thôi,nó không chịu thêm được nữa khi nhìn anh suy sụp như thế này.
"cha anh nhất định phải chết!"
không khó để nhận ra cánh tay đang ôm chặt nó cứng lại,nó biết,bản thân mình lại đam anh thêm một nhát nữa.nó tàn nhẫn nói
"không những hắn ta,mà cả mẹ anh,chú anh cả cái gia tộc thối nát các người đều phải chết,những kẻ đã dùng bàn tay nhơ nhớp đó đụng vào chúng tôi,đều phải chết"
"yuki!"trong giọng nói của anh có chút hoảng loạn làm nó đau thắt,nhưng nó không cho phép mình nhân nhượng,nó tiếp tục tra tấn anh bằng giọng nói tàn nhẫn ấy
"có muốn biết họ đã làm gì chúng tôi không?khi đó chúng tôi chỉ vừa ra đời,bị bắt cóc,bị đem bán,bị sỉ nhục.sống không bằng loài súc sinh trên đường phố,khi đó anh đang làm gì?an nhàn sống trong nhung lụa lấy từ máu của cái gia đình các người đã phá huỷ.rồi sau đó,ba kẻ đáng chết kia không bằng cầm thú khi bắt em tôi khi nó chỉ mới mười hai tuổi"
giọng nói của nó đều đều vang lên,mặc cho kamiya giờ giống như một con cún nhỏ run rẩy hoảng hốt trước sự thật tàn bạo,từng lời,từng chữ mạnh mẽ càng quét cơ thể anh.
"nó mới chỉ mười hai tuổi,chưa biết gì đã phải hứng chịu thú tính mỗi đêm của ba con súc sinh mà các người gọi là cha chú.chúng tra tấn nó,cưỡng bức nó,chà đạp lên thân xác nó,nó sống không bằng chết trong chính cái mà anh gọi là nhà kia.anh có biết khi tôi tìm ra nó thì nó như thế nào không?nó như bị điên,chỉ biết ngồi đó chờ đợi kẻ khác đến làm nhục,thân thể nó toàn vết thương và nó thở thoi thóp vì bị xiềng xích còn thê thảm hơn một con chó"
nó đi ngang qua căn phòng,với tay lấy một xấp ảnh rồi tàn nhẫn vứt xuống nền nhà,kamiya không tự chủ được nhìn như ngây dại nhưng tấm ảnh chụp một cô gái bị hành hạ đến không ra hình dạng con người.
"chúng thây phiên nhau làm nhục nó,đến khi nó bất tĩnh thì chúng đánh đập nó,tiếng hét của nó vang ra bên ngoài nhưng không ai cứu nó.còn tôi,thì lại bị bán cho gia đình toàn cặn bã,tôi phải đi ăn cắp,dành dật mọi thứ trên đường phố để sinh tồn,phải giết người chỉ vì một miếng thịt,khi đó anh đang ở đâu?khi chúng tôi kêu cứu thì các người đang ở đâu?
Nó đứng đó,nhìn khung cảnh yên bình trong khu phố nhỏ.nó đã từng ước,mình có một mái nhà,một gia đình,không cần giàu sang chỉ cần hạnh phúc nhỏ bé giản dị thế này là đủ lắm rồi.
"chỉ vì ba tôi đã cưới mẹ tôi,người mà cha anh mãi mại không bao giờ chạm tới,vậy mà ông ta đã phá tan gia đình tôi,hại chết ba mẹ tôi,anh trai vừa mới năm tuổi của tôi,hại chị em tôi sống không bằng chết,tôi không bao giờ tha thứ cho gia tộc bẩn thỉu các người,tôi tiếp cận các người chỉ để trả thù,tiếp cận anh để anh cũng phải đau khổ như tôi...tôi sẽ huỷ diệt tấc cả,sẽ không chừa lại bất cứ một ai,kể cả anh!"
trong bóng tối,nước mắt nó lặng lẽ rơi xuống...vô thanh,vô thức.