Trần Đấu nghe Ngô Ứng Hùng nói mình đang ngồi bàn chủ tọa, vội vàng đứng bật dậy, cả kinh nói: "Cái gì, ta ngồi bàn chủ tọa, vậy sao được chứ?"
Ngô Ứng Hùng nói: "Khu vườn này bây giờ thuộc về Vi đại nhân ngài rồi, ngài còn không ngồi chủ tọa thì ai sẽ ngồi vào đây?"
Trần Đấu giờ mới hiểu tại sao hắn vừa ngồi xuống bọn Đa Long lại có vẻ mặt như vậy rồi, vội xua tay nói: "Này làm sao được, khu vườn lớn như vậy, ta làm sao..."
Ngô Ứng Hùng liền ngắt lời: "Vi đại nhân ngài không cần phải khách khí, lần này Ngô gia bị cừu nhân hãm hại may nhờ có đại nhân xử lý công minh điều tra rõ ràng mới rửa sạch nỗi oan khuất này cho chúng ta. Đây chỉ là một khu vườn biểu đạt tâm ý của hạ quan thôi, xin đại nhân vạn lần đừng từ chối."
Trần Đấu chần chừ đáp: "Nhưng.. lễ vật này... Thế tử ngài thật là khách khí rồi, huynh đệ ta chỉ làm một chuyện nhỏ mà thôi, làm sao có thể nhận phần đại lễ này của ngài chứ."
Vừa nói hắn vừa ngồi xuống, Trần Đấu tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thầm cao hứng tự nhủ "Được lắm, không uổng công sức lão tử đã bỏ ra, ngươi chỉ cần dám đưa, có nhiều hơn lão tử cũng dám thu. Vừa rồi mình bị hắn làm cho bất ngờ mới lộ vẻ quá kích động thôi, nếu có lần sau bất kể hắn đưa gì mình cũng phải tỏ vẻ đều là đồ bỏ đi, tuyệt không thể để hắn nhìn thấy mình có nửa phần cao hứng."
Ngô Ứng Hùng thấy Trần Đấu ngồi xuống thái độ không có vẻ gì là phản đối, vui mừng nói: "Vi đại nhân thấy đây là chuyện nhỏ nhưng đối với Ngô gia chúng ta lại là chuyện lớn, ngài đã cứu lấy tánh mạng một nhà trên dưới trăm miệng của hạ quan rồi."
Sách Ngạch Đồ thấy Trần Đấu đã an vị, hắn cũng ngồi xuống bàn thủ tịch, Minh Châu và Đa Long cũng lần lượt ngồi theo, Ngô Ứng Hùng thì ngồi ở bàn đầu tiên.
Đợi mọi người an vị, một nô tỳ bưng lên rượu ngon, thức ăn, tiếp theo có một người đầu bếp đẩy lên một con dê nướng, trổ tài trước mặt mọi người, cắt từng miếng thịt dê phân ra cho mỗi người. Sách Ngạch Đồ vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Khó có dịp được thưởng thức món ăn của nước khác, chúng ta đúng là nhờ Vi huynh đệ mà được thơm lây."
Đa Long ngồi cách xa Trần Đấu, lộ vẻ rầu rĩ không vui nói: "Mùi vị không tệ, bất quá bàn ăn được sắp xếp như thế này, có muốn nói chuyện cũng thật là bất tiện."
Ngô Ứng Hùng mỉm cười đầy ẩn ý nói: "Hạ quan sắp xếp bàn như thế này dĩ nhiên là có ẩn ý, các vị đại nhân đừng nôn nóng, các ngài sẽ lập tức hiểu dụng ý của hạ quan ngay thôi."
Nói xong, hắn vỗ nhẹ tay, mọi người liền nghe tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ ở sau tấm bình phong hai bên đang đi vào rất nhiều người, có lẽ ở sau tấm bình phong có một cửa hông, ai cũng tò mò không biết đám người này tiến vào để làm gì đây. Sau đó, cánh cửa được mở ra, một đoàn nữ tử mặc trang phục của nước ngoài, để hở bụng, trên mặt đeo một chiếc khăn, bàn chân để trần nhẹ nhàng chạy vào đứng ở trên thảm giữa sân. Chúng nữ tử cổ tay cổ chân đều buộc lục lạc, vừa chạy vào nhất thời làm cho cả đại sảnh vang lên tiếng chuông leng keng sinh động.
Trần Đấu vừa nhìn đã hiểu: "Thì ra cái sân này được đặc biệt thiết kế cho những tiết mục khiêu vũ, còn cách sắp xếp các bàn ăn ở đây dĩ nhiên là để thuận tiện cho việc thưởng thức điệu múa rồi. Xem ra đây cũng là do Ngô Ứng Hùng an bài."
Những nữ tử này ước chừng hai mươi người, đứng thành hai hàng ở giữa sân, gương mặt đã bị chiếc khăn che đi gần hết chỉ nhìn thấy được đôi mắt vừa to vừa sáng của các nàng, bọn họ hẳn là những người ngoại quốc.
Ngô Ứng Hùng lại vỗ nhẹ tay, lập tức từ sau tấm bình phong vang lên tiếng nhạc, các cô gái ở giữa sân bắt đầu điệu nhảy của mình. Vũ đạo của các nàng so với Trung Nguyên có sự khác biệt rất lớn, cả điệu nhảy tựa hồ chỉ dùng lưng và mông là chủ yếu, bên dưới mặc chiếc quần ngắn, có thể xem như một chiếc váy ngắn ở thời hiện đại, bụng để hở, lắc lư điên cuồng theo điệu múa, kèm thêm tay chân đều buộc lục lạc phát ra từng tiếng vang vui tai theo từng động tác của các nàng. Ba người Sách Ngạch Đồ nhìn điệu múa đến ngơ ngẩn, đặc biệt là Minh Châu, xuất thân là một thư sinh ngày thường chỉ biết vùi đầu vào đọc sách, lúc này cũng hai mắt trợn tròn, miệng há to, để lộ cả miếng thịt dê còn chưa nhai ở trong miệng.
Trần Đấu nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ: "Đừng nói là bọn hắn, ngay cả mình đã từng xem qua không biết bao nhiêu lần ở trên ti vi vậy mà bây giờ nhìn thấy còn phải trợn mắt há mồm nữa là. Đây chính là được tận mắt chứng kiến à, hơn nữa lão tử ta lại còn được ngồi gần như vậy nữa, nhất là những chiếc eo thon trắng trẻo kia cứ lắc qua lắc lại trước mắt, làm hại hai tròng mắt của mình thiếu điều muốn rớt. Một điều càng hấp dẫn hơn chính là trang phục của các cô gái này được làm từ một loại vải mỏng, mà ở bên trong họ lại không mặc áo lót giống như người Hán, khiến cho những gì nên thấy mình cũng đều trông rõ mồn một."
Vũ điệu kết thúc, Ngô Ứng Hùng cười nói: "Vi đại nhân, đám nha đầu này biểu diễn có đẹp mắt hay không?"
Đa Long không đợi Trần Đấu trả lời, đã hấp tấp lên tiếng: "Đẹp mắt đẹp mắt, Ngô lão đệ tìm được ở đâu một đám vưu vật như vậy, thật là giúp cho ta được mở rộng tầm mắt rồi."
Ngô Ứng Hùng đáp: "Những thiếu nữ Ba Tư này đều là được hạ quan phái người từ ngàn dặm xa xôi tìm đến, qua một phen kiểm tra tỉ mỉ mới lựa chọn ra được, không chỉ có kỹ thuật nhảy xuất chúng, mà dung mạo lại càng cực kỳ xinh đẹp." Nói xong, hắn lại vươn người về phía Trần Đấu, ra vẻ thần bí nói: "Hơn nữa tất cả đều là xử nữ."
Trần Đấu nghe xong cảm thấy hưng phấn thật chỉ muốn nhảy tới mà ôm lấy cắn cho mỗi nàng mấy nhát nhưng đành cố nhịn, liền nuốt ực một cái nói: "Thế tử thật đúng là biết hưởng thụ, vừa rồi một khúc còn chưa đã nghiền, hay là lại gọi các nàng múa thêm một bản nữa đi."
Ngô Ứng Hùng nháy mắt nói: "Những nha đầu này đều là người của ngài rồi, ngài muốn các nàng nhảy mấy khúc thì các nàng sẽ nhảy mấy khúc."
Trần Đấu nghe thấy thì sung sướng rụng rời, kích động đến nỗi tay chân luốn cuống làm đổ cả chén rượu trên bàn, nói: "Ngài nói gì? Các nàng... các nàng cũng đều tặng cả cho ta sao?"
Ngô Ứng Hùng đáp: "Khu vườn này nếu đã tặng cho ngài thì dĩ nhiên tất cả vũ nữ, nô tỳ bên trong cũng đều thuộc quyền sở hữu của đại nhân rồi."
Trần Đấu hoan hỉ trong lòng: "Trời ạ, cứ tưởng tên Ngô Ứng Hùng chẳng qua chỉ là tặng cho mình cái vườn hoa này thôi chứ, mặc dù khu vườn này giá trị không nhỏ nhưng so với phủ đệ của mình cũng không hơn là bao. Nhưng mình cũng không ngờ tới mục đích thật sự của hắn lại là muốn đem tặng những vũ nữ Ba Tư này cho mình. Hắc hắc, thật vừa vặn hợp với khẩu vị của mình rồi. Ông trời thật có mắt, rốt cuộc cũng có người tặng mỹ nữ cho ta!"
Hắn sướng quá không nhịn được ngoác mồm ra cười ha ha, nói: "Thật sao, ha ha, thật sự là tặng cho ta sao, ha ha, Ngô đại ca quả là tri kỉ của ta."
Ngô Ứng Hùng nói: "Vi đại nhân được hoàng thượng trọng dụng, công vụ bề bộn phải bôn ba mệt nhọc, hạ quan hiến tặng chút lễ mọn này hi vọng đại nhân có một nơi để thư giãn một chút, như vậy đại nhân mới có tinh thần mà làm việc cho hoàng thượng."
Trần Đấu thấy hắn vẽ sẵn đường cho mình đi, liền nói theo: "Thế tử nghĩ thật chu đáo, ta cả ngày vất vả chuyện đại sự nên nhiều khi cũng cảm thấy rất mỏi mệt. Hôm nay đã có nơi này để thư giãn, ta càng có thể dốc sức làm việc cho hoàng thượng, việc thành bên trong cũng có một phần công lao của thế tử."
Ngô Ứng Hùng vừa nghe lập tức mừng rỡ nói: "Có thể vì Vi đại nhân ra chút sức đó cũng là biểu hiện lòng trung thành của hạ quan đối với hoàng thượng."
Đám người Sách Ngạch Đồ rối rít chúc mừng Trần Đấu, đặc biệt là Đa Long cười toe toét giống như người được nhận lễ vật chính là hắn vậy. Trần Đấu biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, bất quá Trần Đấu tuy rất hào phóng nhưng có một thứ nhất quyết không chia sẻ với người khác, đó chính là nữ nhân của hắn, cho nên cứ để cho Đa Long vui mừng hớn hở trong lòng đi còn hắn thì có đến mười năm sau cũng không cho Đa Long bước một bước vào nơi này.
Trần Đấu để cho đám vũ công nhảy thêm hai khúc liền phất tay bảo các nàng lui xuống, trong lòng tính toán: "Những nha đầu này đều là xử nữ lại mặc y phục đơn bạc như vậy, cho các nàng lui ra thôi, không thể để cho đám sắc quỷ Đa Long này cứ nhìn chằm chằm thế được."
Đa Long quả nhiên rất bất mãn, nói: "Huynh đệ, để cho các nàng ấy nhảy thêm mấy khúc nữa đi, như vậy chúng ta uống rượu mới càng thêm hứng chứ."
Trần Đấu thoái thác: "Nhảy tới nhảy lui cũng chỉ có như vậy mà lại ảnh hưởng đến huynh đệ chúng ta trò chuyện nữa, thôi cứ cho bọn họ lui xuống đi, thôi các huynh đệ cạn chén nào."
Sách Ngạch Đồ và Minh Châu tuy cũng bất mãn nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành phụng bồi uống rượu.
Đám vũ công rời đi làm cho đại sảnh im ắng trở lại, Ngô Ứng Hùng liền nhân cơ hội nói: "Vi đại nhân, hạ quan nghe nói đại nhân đã không ngại nguy hiểm mới điều tra ra lai lịch đám phản tặc Tam Lang Giáo đã hành thích hoàng thượng, hơn nữa còn bắt được nội gian ở trong cung, lấy được khẩu cung của hắn, nhờ vậy mà Ngô gia chúng ta mới được rửa sạch oan khuất. Hạ quan đại biểu toàn thể trên dưới Ngô gia xin kính đại nhân một chén."
Trần Đấu thầm kinh ngạc: "Tên Ngô Ứng Hùng này tin tức thật nhanh nhạy, khẩu cung của Ngô Lương Phụ chỉ có mình, hoàng thượng và đám người Đa Long, Sách Ngạch Đồ biết, vậy mà hắn cũng có thể nghe ngóng được."
Bất chợt nghĩ ra điều gì, Trần Đấu quay sang nhìn Đa Long và Sách Ngạch Đồ, thấy Đa Long cúi đầu, liền đoán chắc: "Hừ, đích thị là tiểu tử Đa Long bị Ngô Ứng Hùng hối lộ cho nên mới tiết lộ chuyện này ra, không trách được hắn cứ một mực ở trong cung chờ mình, phải lôi kéo mình ra khỏi cung cho bằng được. Không biết tên Ngô Ứng Hùng cho hắn thứ gì mà hắn chịu khó ra sức như vậy. Hừ, cái tên Ngô Ứng Hùng này, ngươi chỉ mới tặng ta cùng lắm là mười mấy mỹ nữ liền muốn bám lấy ta sao, rõ là xuân thu đại mộng. Khẩu vị của lão tử sao lại có thể ít như vậy được, dù ngươi có mang toàn bộ mỹ nữ Bình Tây Vương Phủ đến chỉ sợ lão tử còn chưa no bụng đâu."
Trần Đấu nhấp một ngụm rượu, nói: "Chuyện này thật ra vẫn chưa rõ ràng, ngài ko cần vội cám ơn ta, mọi việc vẫn chưa chấm dứt đâu. Mặc dù ta đã lấy được khẩu cung nhưng khi hoàng thượng muốn đích thân thẩm vấn tên Ngô Lương Phụ kia thì hắn lại thừa dịp thị vệ sơ ý, cướp đao mưu đồ hành thích. Cũng may hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tên tiểu tử kia mới không được như ý mà ngược lại còn bị chết dưới đao thị vệ. Hiện tại trong tay hoàng thượng chỉ có một tờ lời khai, không có ai chứng thực được, bởi vậy hoàng thượng vẫn không tin tưởng lắm, ra lệnh cho ta phải tiếp tục điều tra."
Ngô Ứng Hùng vội la lên: "Trong tay đại nhân có lời khai của phản tặc chính là bằng chứng xác thực nhất rồi còn gì, cần gì phải vất vả điều tra thêm nữa, không bằng ngài sớm ngài kết án để trả lại sự trong sạch cho Ngô gia chúng ta."
Trần Đấu thở dài một hơi, cố ý tiết lộ: "Ta dĩ nhiên muốn sớm ngày kết thúc vụ án này, nhưng trên khẩu cung rõ ràng viết mấy ngày trước khi bọn chúng vào cung hành thích, giáo chủ Tam Lang Giáo đã cùng thế tử ngài gặp mặt một lần, ngài nói xem, ta làm sao mà kết cái án này được đây?"
Hiển nhiên, lời khai viết về chuyện bọn hắn gặp nhau Đa Long còn chưa nói cho Ngô Ứng Hùng biết, bởi vậy vừa nghe Trần Đấu nói, hắn liền sợ run, vội vàng quỳ rạp xuống đất, gấp đến độ làm đổ cả thức ăn rượu thịt trên bàn lên người cũng không để ý, giọng nói run rẩy phân trần: "Đại nhân minh giám, hạ quan tuyệt chưa từng gặp qua tên giáo chủ kia, đích thị là Ngô Lương Phụ muốn đổ tội cho hạ quan. Đúng, nhất định là như vậy, đại nhân, phần khẩu cung kia là giả, là Ngô Lương Phụ viết bậy, ngài ngàn vạn lần không thể tin."
Nghe chính miệng hắn nói khẩu cung không thể tin, trong lòng Trần Đấu sảng khoái vô cùng: "Ta cũng nghĩ như vậy, Ngô gia ngài trung thành với Đại Thanh là chuyện mà ai cũng biết rõ, làm sao lại có thể cấu kết phản tặc được chứ. Có đánh chết ta ta cũng không thể tin được, bởi vậy ta mới càng phải tiếp tục điều tra đây này."
Ngô Ứng Hùng lắp bắp nói: "Đúng đúng đúng, nhất định phải điều tra, nhất định tra đến cùng, không thể để cho bọn phản tặc được như ý."
Trần Đấu nói: "Thế tử quả nhiên tận trung với hoàng thượng, tiểu đệ thật sự bội phục. Bất quá nếu muốn điều tra rõ việc này cần phải bắt được mấy tên phản tặc Tam Lang Giáo mới được. Thể tử, Bình Tây Vương Phủ có không ít cao thủ, chuyện này có lẽ cần ngài hỗ trợ cho ta một tay rồi."
Ngoài miệng thì nhờ vả, trong bụng hắn lại âm thầm đắc ý vì gian kế của mình: "Ngươi cùng Tam Lang Giáo nhất định có cấu kết qua lại, cho ngươi đi bắt vài tên thì đỡ mất công của ta rồi."
Ngô Ứng Hùng do dự một lát, nói: "Đa tạ đại nhân chỉ điểm, hạ quan nhất định toàn lực bắt cho được tặc nhân, rửa sạch nỗi oan cho Ngô gia. Đúng rồi đại nhân, hạ quan còn có một bảo vật muốn dâng tặng cho ngài."