Nghe Ngô Ứng Hùng nói còn vật phẩm muốn tặng, Trần Đấu phấn khích suýt chút nữa thì nhảy bật lên, cảm thấy bữa cơm này thật là không uổng phí công hắn tới, không chỉ thu được một khu vườn, lại có một hai chục mỹ nữ ngoại quốc tới tay, sắp tới lại có thêm một lễ vật nữa, thật là sảng khoái vô cùng.
Tuy nhiên không thể để lộ ra sự vui mừng cho Ngô Ứng Hùng thấy được, cho nên hắn liền lập tức nghiêm mặt, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, ta không phải có ý đồ muốn lấy của ngài thứ gì, chúng ta chính là bằng hữu mà, ta giúp ngài một vài việc cỏn con có đáng là gì, sao ngài cứ muốn tặng đồ vật này đồ vật nọ cho ta chứ."
Đa Long thì không nhịn được vội vàng chen miệng nói: "Bảo bối gì vậy, lấy ra cho mọi người xem thử."
Ngô Ứng Hùng quay qua gật đầu với gã tùy tùng tên là Dương Dật Chi đứng ở cửa, tên này lập tức chạy ra ngoài, một lát sau Dương Dật Chi cầm theo một bao đồ màu đỏ bước vào. Nhìn bề ngoài của bao đồ này có vẻ không nhỏ, tựa hồ bên trong là một cái rương, Trần Đấu và đám Đa Long đều hết sức tò mò, không biết Ngô Ứng Hùng chuẩn bị lễ vật gì.
Dương Dật Chi đi tới, đặt bao đồ đó trước mặt Trần Đấu, khom người muốn lui ra ngoài, Trần Đấu liền nói: "Dương đại ca, cái này là bảo bối gì vậy?"
Dương Dật Chi liếc mắt nhìn Ngô Ứng Hùng, sau đó nói: "Thế tử vì cảm tạ ân đức của đại nhân, cho nên đã bỏ nhiều tâm tư chuẩn bị lễ vật này cho ngài, đại nhân ngài cứ mở ra xem sẽ biết."
Trần Đấu cười nói: "Ồ, vậy thì ta cần phải xem cho kỹ rồi." Vừa nói vừa mở bao đồ ra, quả nhiên ở bên trong là một cái rương màu hồng được làm rất tinh xảo. Đám người Đa Long rối rít vây chung quanh, hiếu kỳ muốn nhìn xem bên trong đựng bảo bối gì. Ngô Ứng Hùng thấy mọi người rất hứng thú với bảo bối này, tâm tình liền thả lỏng ra nhiều, vội vàng đứng dậy đi tới bàn của Trần Đấu.
Cái rương không có khóa, Trần Đấu nhẹ nhàng mở nắp rương ra, nhìn thấy bên trong lại có hai hộp gỗ lim một hộp dài, một hộp vuông, cả hai đều được làm rất tinh tế hoa lệ khiến cho trong lòng hắn càng thêm hiếu kỳ.
Trần Đấu cầm lấy hộp vuông, mở nắp hòm ra, chỉ thấy bên trong chứa những dược cao màu đen, không khỏi thất vọng nói: "Tại sao lại là hạt đậu thế này, thế tử, ngài muốn ta về làm bánh đậu ăn à?"
Ngô Ứng Hùng vội nói: "Đại nhân ngài chớ xem thường những dược cao này. Những thứ này đều là trân phẩm cực kỳ khó kiếm, người bình thường dùng một chút lập tức tinh thần được sảng khoái, cả người cũng tràn đầy sức sống. Còn đối với người luyện võ, sau khi dùng vào thì vũ lực có thể tăng thêm ba phần so với bình thường. Còn có một công dụng quan trọng khác chính là...." Vừa nói hắn vừa nháy mắt với Trần Đấu, nở nụ cười dâm tà nói: "Quan trọng nhất là giúp cho người ta sinh long hoạt hổ, tràn đầy tinh lực, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."
Trần Đấu dĩ nhiên hiểu ý hắn đang nói, mặt mày thoáng chốc trở nên rạng rỡ nói: "Lợi hại vậy sao, dược cao này tên là gì, một cái hộp nhỏ như vậy không biết có đủ cho ta dùng không nữa." Vừa nói hắn vừa cất trở lại, đồng thời cầm hộp dài lên xem.
Ngô Ứng Hùng nói: "Đại nhân, dược cao này không phải để ăn, mà là phải dùng lửa đốt, hít khói vào trong bụng mới có công hiệu."
Trần Đấu ngẩn ra, đúng lúc hộp gỗ dài trong tay được mở ra, hắn nhìn thấy bên trong là một cái tẩu hút thuốc phiện được làm từ ngà voi liền biến sắc, trong lòng tức giận: "Khốn kiếp, tên Ngô Ứng Hùng này dám cầm nha phiến tới đầu độc lão tử, tưởng lão tử ngu ngốc chưa từng thấy qua nha phiến sao. Chỉ với cái tẩu hút thuốc phiện này lão tử cũng đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần trên ti vi rồi, có bị đui ta cũng có thể nhận ra." Lúc này trong hắn đã đầy một bụng hỏa, cơ hồ muốn phát tác ra ngoài.
Sách Ngạch Đồ kiến thức rộng rãi, cũng nhận ra dược cao trong hộp gỗ, mở miệng trước khi Trần Đấu kịp phát hỏa: "Đây là nha phiến sao, ta ngửi thấy mùi vị đích thực là loại này rồi, nhưng sao nó lại có hình dáng giống như dược cao vậy?"
Ngô Ứng Hùng duỗi ngón tay cái, tán thưởng: "Sách đại nhân quả nhiên kiến thức rộng rãi, đây chính là nha phiến, từ lúc Đại Thanh đóng cửa đường biển tới nay liền rất khó nhìn thấy vật này, số này hạ quan phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa từ Myanmar sang đấy."
Sách Ngạch Đồ tò mò hỏi: "Ta từng nghe nói ở phía nam Vân Nam cũng có vài quốc gia hút loại nha phiến này, nhưng là dạng bột, không biết thái tử từ đâu lấy được hộp nha phiến có dạng dược cao này."
Ngô Ứng Hùng nghe hắn hỏi thì vô cùng đắc ý, nói: "Đại nhân nói không sai, Đại Thanh chúng ta vẫn thường dùng nha phiến như một loại dược liệu trị đau bụng, mà một vài quốc gia Đông nam đã sớm phát hiện một công dụng khác của nó, chính là đốt đi rồi hít khói vào bụng, như vậy chẳng những trừ bỏ trăm bệnh, mà còn có thể tăng thêm tinh lực. Bất quá bọn họ sử dụng nha phiến ở dạng bột, mỗi lần sử dụng đều vô cùng bất tiện. Bởi vậy hạ quan sau khi lấy được loại này, đã tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, phát hiện nó có thể nấu thành cao, sau đó cho vào ống hút mà dùng, không những thuận tiện hơn mà hiệu quả cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Hạ quan đã từng dùng thử vài lần, quả thật công hiệu hơn những loại bột bình thường. Hạ quan cũng từng đề nghị với thân phụ, phát loại dược cao này cho các binh sĩ, như vậy trong các trận chiến sẽ bảo đảm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng. Chẳng qua loại nha phiến này quá mức ít ỏi, giá tiền lại cao, cuối cùng hạ quan chỉ đành có tâm nhưng vô lực."
Đa Long và Minh Châu đứng một bên nghe hắn nói mà chậc lưỡi không ngừng, vẻ mặt tham lam mà đồng thời cũng hâm mộ Trần Đấu, hiển nhiên bọn họ cũng đã nghe nói đến loại nha phiến này từ lâu rồi. Trần Đấu nhìn thấy bọn họ như thế, trong lòng không khỏi kỳ quái: "Không lẽ bọn hắn không biết loại nha phiến này nguy hại đến cỡ nào sao? Nghe khẩu khí của Ngô Ứng hùng, tựa hồ thật đúng là xem món đồ chơi này giống như bảo vật rồi, lại đành lòng dâng lên cho mình. Hừm, ngươi không phải muốn để cho binh lính hút sao, được, lão tử thành toàn cho ngươi."
Trong lòng có chủ ý, hắn liền cất nha phiến và tẩu thuốc vào lại trong hộp, cười ha hả nói: "Đại lễ trân quý như vậy, ta thật không dám thu, thế tử ngài quá khách khí rồi."
Ngô Ứng Hùng thấy Trần Đấu có vẻ cao hứng, dĩ nhiên vô cùng hưng phấn, nói: "Đại nhân nhận lấy chính là vinh hạnh của hạ quan, chỉ mong đại nhân sớm ngày phá được vụ án hành thích Hoàng Thượng để giải nỗi oan này cho Ngô gia."
Trần Đấu cười nói: "Nói hay lắm, thế tử lúc nào cũng lo lắng đại cuộc, quả thật làm cho ta cảm thấy hổ thẹn."
Nói xong, hắn giả vờ ngáp một cái, Ngô Ứng Hùng nhanh trí, đứng lên nói: "Đại nhân đã mệt nhọc, nên đi nghỉ ngơi sớm. Hạ quan xin cáo từ."
Sách Ngạch Đồ và Minh Châu cũng hiểu ý, đứng dậy cáo từ. Đa Long đang thèm khát đám mỹ nữ kia vốn không muốn đi, nhưng vì trong cung còn nhiệm vụ chưa làm, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chỉ đành theo chân Sách Ngạch Đồ cùng nhau rời đi.
Trần Đấu tiễn bọn họ ra vườn, đợi cho mọi người đi hết mới trở vào phòng khách. Trong phòng lúc này đang có một tỳ nữ dọn dẹp tàn cuộc, thấy hắn quay vào, liền vội vàng chạy tới hầu hạ.
Trần Đấu ngồi vào bàn ở giữa, ra lệnh cho nô bộc gọi những vũ công Ba Tư tới, tiếp tục điệu nhảy cho một mình hắn thưởng thức.
Trần Đấu ngồi xem các nàng biểu diễn mà trong lòng ngứa ngáy như mèo cào thầm nghĩ: "Tên Ngô Ứng Hùng đúng là chu đáo, tất cả mọi người trong vườn, trừ hai tên gác cửa là thái giám ra, toàn bộ đều là nữ nhân, ngay cả đầu bếp cũng là nữ đầu bếp. Tiểu tử này có lẽ sợ mình không thường xuyên tới đây, các nàng ở nơi này tịch mịch, lại cùng hạ nhân làm bừa. Việc này mà để mình biết lại trách tội lên đầu hắn, bởi vậy mới cố ý thu xếp trừ mình ra trong vườn không còn nam nhân nào khác."
Đắc ý một hồi, hắn lại suy nghĩ đến phần đại lễ vừa nhận: "Loại nha phiến này rất nguy hại cho thân thể con người, nhưng đồ chơi này lại có thể giúp cho lão tử kiếm được nhiều tiền, bất quá mình có nghèo đến cỡ nào nữa cũng không thể bán loại nha phiến cho dân chúng được. Không nói đến việc phải nể mặt Khang Hi, thì mình dù sao cũng được giáo dục tinh thần yêu nước từ nhỏ, loại chuyện thất đức này tuyệt không thể làm. Bất quá đối với binh mã của Ngô Tam Quế thì lại khác, dù sao tương lai bọn chúng cũng tạo phản, sớm muộn cũng chết, chẳng bằng trước khi chết ủng hộ một khoản tiền cho lão tử, như vậy chẳng phải hơn sao. Hắc hắc, Bình Tây Vương Phủ bọn chúng kim ngân chất như núi, mình mỗi lần muốn lấy lại phải kiếm cớ bắt chẹt bọn chúng thật sự phiền toái, không bằng dùng nha phiến trực tiếp đổi lấy bạc của bọn chúng là khỏe rồi."
Nghĩ thông suốt, Trần Đấu cảm thấy mình thật là thông minh, tinh thần trở nên sảng khoái vô cùng, mắt thấy các vũ nữ uốn éo vòng eo trắng ngần, lắc lắc kiều đồn, nhất thời sắc tâm nổi lên.
Cả ngày hôm nay, hắn xém chút đắc thủ Thái Hậu, lại thêm Kiến Ninh chưa kịp hái hoa, dục hỏa sớm đã bị trêu chọc đầy một bụng, bây giờ nhìn thấy các mỹ nữ ngoại quốc đang mặc những bộ quần áo mỏng tanh, ở trước mặt mình lắc qua ưỡn lại, hắn như thế nào có thể chịu được nữa. Mượn hơi rượu, hắn liền đứng dậy, vẻ mặt dâm đãng bước vào trong vòng múa của các nàng.
Những vũ nữ Ba Tư này đã trải qua huấn luyện, nhất thời vây quanh Trần Đấu. Một đám mỹ nữ chung quanh vờn qua vờn lại, những đôi bạch thỏ nẩy lên nẩy xuống trước mặt làm cho hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Thỉnh thoảng các nàng lại lắc lắc cái eo làm cho cặp mông đánh qua đánh lại, mỗi lần như vậy làm Trần Đấu mấy lần suýt rớt ra ngoài.
Trần Đấu hắc hắc cười, vươn tay kéo lấy áo của một vũ nữ làm cho nàng cả người lõa lồ, vũ nữ này vội hai tay che lấy ngực, vừa cười vừa bỏ chạy ra phía sau.
Trần Đấu sớm đã có chút men rượu, nào còn nhớ tới khinh công là gì, cứ thế mà cước bộ tập tễnh, nghiêng trái ngả phải chạy đuổi theo nàng. Các vũ nữ nhìn thấy bộ dạng của hắn liền cười rộ lên, đi theo phía sau, nàng bên trái kéo một nhát, nàng bên phải đẩy một cái, làm cho hắn càng ngả ngả nghiêng nghiêng, không thể đuổi kịp cô gái phía trước.
Trần Đấu thấy vậy cũng không đuổi nữa, mà bất chợt xoay người lại, ôm lấy cô gái phía sau lưng vào lòng, vươn tay kéo chiếc khăn che mặt của nàng xuống. Một khuôn mặt thanh tú hiện ra, sống mũi thẳng tắp, bờ môi đỏ mọng, đôi mắt màu lam to tròn làm cho hắn ngây người một thoáng, sau đó mới sực tỉnh hôn một cái lên miệng nàng.
Vũ nữ này bị hắn dở trò trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng ta nhất thời mắc cỡ mặt đỏ bừng, vội vàng vùng ra, xoay người bỏ chạy. Trần Đấu làm sao có thể để nàng chạy mất như vậy được, liền vươn tay níu lấy quần áo của nàng, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, "xoẹt" một tiếng, quần của nàng đã bị hắn xé rách, nhìn thấy nàng để mông trần chạy đi, Trần Đấu cao hứng cười hắc hắc, hấp tấp đuổi theo.
Các tỳ nữ lúc này đã sớm thức thời lui hết ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn Trần Đấu và đám mỹ nữ Ba Tư vui đùa. Mặc dù Trần Đấu bị men rượu và nữ sắc làm cho đầu óc có chút choáng váng, nhưng may mà công phu Đại Từ Đại Bi Thập Bát Mô cũng không làm cho hắn mất mặt, chỉ một lát đã thấy đầy sa y trên mặt đất, chúng nữ tử không phải lõa lồ thân trên thì cũng lõa lồ thân dưới, còn có cả nàng bị hắn bóc trần như nhộng.
Trần Đấu càng lúc càng hưng phấn, thủ đoạn sử dụng lại càng hạ lưu. Những cô gái này hẳn đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, cho nên bị hắn đùa giỡn cũng không có chút cảm giác kinh hoàng nào, vẫn cười cười vui đùa với hắn.
Còn có cả nữ tử đánh bạo kéo lấy thắt lưng của hắn làm cho áo của hắn mở toang ra, ngân phiếu châu báu trong ngực đều bị rớt ra hết. Trần Đấu thấy để vậy quá vướng víu, liền thuận tay cởi bỏ cả áo ngoài và bảo y tơ vàng bên trong, chỉ mặc áo trong tiếp tục đùa giỡn huyên náo.
Khí trời lúc này đã sớm trở lạnh, nhưng trong nhà không biết bọn họ dùng phương pháp gì mà vẫn vô cùng ấm áp, trên người Trần Đấu chỉ mặc chiếc áo mỏng mà chẳng hề cảm thấy một tia lạnh lẽo nào.
Theo từng chiêu "Thập bát mô thủ" của Trần Đấu, quần áo của các nàng càng ngày càng ít, cơ hồ nàng nào cũng bị hắn xé trên xé dưới, chỉ còn lại một cô gái duy nhất là còn mặc đồ, Trần Đấu liếc nhìn nàng, nhe răng cười dâm đãng tiến lại gần. Nàng thấy vẻ mặt của hắn liền sợ hãi, hai tay ôm lấy ngực, từng bước một lui về sau.
Mắt thấy nàng đã lui đến bờ hồ, không còn đường để lui tiếp, Trần Đấu liền cười hắc hắc hai tiếng, lập tức nhào lên, sử dụng một chiêu "Thập bát mô thủ", chụp lên bộ ngực của nàng.
Thế nhưng cô gái này cũng rất nhanh nhẹn, né qua một bên làm cho hắn chụp vào khoảng không, xém một chút là rớt xuống hồ, đang chới với muốn xoay người lại thì một cô gái ở đằng sau đã chạy tới đẩy một cái, "ùm", hắn liền bị mất thăng bằng rơi tõm xuống hồ nước.