Thủy Nhược Lam thuộc mẫu người lãnh đạm. Những chuyện không quan trọng thì tuyệt đối không bao giờ nàng ưu tư nhiều. Có lẽ chỉ có 2 việc với nàng là không thể không bận tâm: một là sự tình của Huyền Băng Cung, 2 là việc tu luyện của gã đệ tử duy nhất.
Trong ấn tượng của nàng, hắn thuộc dạng người hiền lành, ít nói. Phong thái hàng ngày ít khi cười cợt, thường tỏ vẻ chán nản, không chú tâm nhiều.
Nhưng không hiểu sao, thời gian gần đây, hắn có sự thay đổi lạ lẫm. Đầu tiên là cách nói năng bắt đầu có chút bông đùa, sau đó là vẻ mặt lúc nào cũng hí hửng. Cả chuyện hắn cứ đôi ba ngày lại biến mất, không biết đi đâu làm gì, rất lâu mới tái xuất hiện.
Có lần nàng dùng Thời Không Nhãn theo dấu, phát hiện ra hắn cùng nha đầu Tiểu Thanh đang ở cùng nhau trên Bạch Tuyết Phong. Khám phá này khiến Thủy Nhược Lam bất ngờ vô cùng.
Nên biết đệ tử của Liệt Hỏa Cung thường tự coi mình là nhất đẳng trong thiên đạo, nên rất ít khi dây dưa cùng các phải khác. Mà Tiểu Thanh này là ai: Thiên tài tu tiên, đệ tử sủng ái của Hỏa Mẫu Nương Nương a. Hơn nữa Tiểu Thanh từng một kiếm đánh trọng thương Tiểu Thiên. Nếu nàng không động tay, hắn chưa chắc còn toàn mạng.
Thế mà giờ đây nha đầu đó lại đang ở cùng với hắn. Hơn nữa xem sắc thái dường như thập phần vui vẻ. CÒn đệ tử nàng, miệng nói không ngừng, mà dường như cũng rất khoái chí.
Hắn khác hẳn với lúc ở bên cạnh nàng!
Nghĩ đến đó, trong lòng Thủy Nhược Lam có chút không vui.
Mà Tiểu Thiên thì đương nhiên không biết tâm tư của sư tôn hắn. Lúc này chuyện đáng quan tâm là làm cho Thanh tỉ của hắn cười.
Tiểu Thanh vốn từ trước đến nay chỉ biết ở trong Liệt Hỏa Cung, lấy tu tiên là việc chính. Dẫu là báu vật của Hỏa Mẫu Nương Nương, nhưng ngoại trừ một vài đồng môn tỉ muội, nàng ít khi tiếp xúc với ai. Thế nên có thể nói thế giới tinh thần của nàng tương đối hạn hẹp.
Mà cũng vì thế cảm xúc và nhận thức thế giới quan của nàng rất đơn thuần, vậy nên mới bị Tiểu Thiên lừa mất nụ hôn đầu đời.
Tiểu Thiên đối với nữ nhân như vậy, tán tỉnh vô cùng thuận lợi. Hắn từ đó đến nay thường kể chuyện cho nàng nghe. Đại đa số là ngôn tình hệ liệt, sướt mướt cảm động. Thi thoảng thì đổi thêm một vài chuyện hí lộng cao trào.
Cái chính là hắn không phục dựng lại toàn bộ câu chuyện như nguyên gốc, mà thường chỉnh sửa cho thêm phần lâm li bi đát. Cộng thêm hắn thường dùng giọng kể hết sức buồn ói, khiến cho Tiểu Thanh liên tục bị đánh động vào cõi lòng.
Tỉ dụ như hôm nay, khi nghe đến đoạn Romeo tự tận theo Juliet, nàng thực sự không kềm được, mắt đẹp đã rơi lệ không ngừng.
- Tiểu Thiên, Lộ Miêu và Duy Liên thực sự đáng thương vô cùng a!
Tiểu Thiên lợi dung lúc ấy, vừa vòng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, vừa giả bộ trầm tư. Hiệu quả ngoài sức tưởng tương, mỹ nhân chầm chậm ngả người, mái tóc thơm trải dài trên vai hắn.
- Tiểu Thiên ta hỏi đệ một câu được không?
- Được, một trăm câu cũng được!
- Tại sao những truyện đệ kể cho ta đều có kết cục buồn thảm như vậy?
Tiểu Thiên khẽ chột dạ. Câu này xem chỉ có mấy lão gia viết truyện mới hiểu được. Hắn chỉ là người mượn tạm thôi. Bất qua nói vậy với mỹ nhân thì lòi cái đuôi chó là chắc. Thế nên hắn lại tiếp tục giở công phu uốn lưỡi.
- Đó là vì có duyên mà không có phận. Có duyên nên yêu nhau, mà cũng vì không có phận, cho nê dù phấn đấu đến đâu cũng không thể có hạnh phúc.
Nghe đến đó, gương mặt lã chã nước của Tiểu Thanh bỗng nhiên tái lạnh. Sâu thẳm trong nàng dường như dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình. Nàng lại khẽ cắn môi, hàm răng trắng như ngọc ép vào làn mội đỏ thắm.
Cũng vừa lúc đó, Tiểu Thiên bị cảnh tượng ấy thu hút. Hắn chợt nhớ lại cảm giác về nụ hôn đầu tiên giữa hắn và nàng. Tư vị ấy vẫn còn in trong đầu hắn. Rồi bùng nổ thành cử chỉ cực kì táo bạo: Hắn bất ngờ tập kích làn môi thơm của Tiểu Thanh.
So với lần đầu tiên, lần này Tiểu Thanh dĩ nhiên là có chống cự. CHỉ là nàng không ngờ cánh tay đang quàng qua eo nàng của hắn lại trở nên cứng cáp lạ kì, khiến nàng không thể nào đẩy hắn ra được.
Lại càng không ngờ sau đó, trong nội tâm của nàng xuất hiện một cảm giác rất lạ: Không muốn hắn ngừng lại - mà ngược lại - Muốn hắn tiếp tục ôm nàng chặt hơn, hôn nàng sâu hơn. Tự lúc nào, cánh tay ngọc đã quàng lên cổ Tiểu Thiên, tấm thân mềm mại càng áp sâu vào hắn hơn nữa.
Mà thay đổi của mỹ nhân báo cho Tiểu Thiên biết một điều cực kỳ quan trọng:
Tiểu Thanh đích xác đã bắt đầu yêu hắn rồi a!!!
Đúng lúc ấy, một tiếng thanh âm yêu kiều từ trên không vọng xuống:
- Hỗn đản, mau dang ra!
Tiểu Thanh như bừng tỉnh, vội vàng dùng toàn lực thoát ra khỏi lòng nam nhân, mà trong tâm nàng bùng phát mất mát to lớn. Chỉ có điều, không mất mát không được. Vì sư phụ của nàng đã đến đây rồi.
Trên không kia, oai phong ngự trên Hỏa Phụng chính là Hỏa Mẫu Nương Nương đang cực kì giận dữ.
Phen này thì Tiểu Thiên chết chắc rồi.