Điểm giống nhau giữa một gã trộm tình và một con mèo ăn vụng là gì?
Là cả hai loại đó, hễ bị phát giác thì chắc chắn chết không cứu vãn!
Mà Tiểu Thiên hiện giờ lại đang trong tình trạng ấy.
Đầu óc hắn quay cuồng không ngớt. Không kịp nghĩ ngợi được gì. Điều duy nhất hắn có thể làm là lao lên chắn trước mặt Tiểu Thanh, miệng gào lên to hết cỡ:
- Hỏa Mẫu nương nương, ta và Thanh tỉ hoàn toàn trong sạch, người tuyệt đối không thể trách lầm a.
Nữ nhân trên không trung, nghe thấy câu nói của hắn, trong lòng giận hơn trước.
" Cái gì mà trong sạch với không trong sạch đây???"
Hỏa Phụng dưới chân nàng cảm nhận nộ khí mãnh liệt của chủ nhân, miệng phát ra tiếng kêu vang vọng khắp Bạch Tuyết Phong. Sắc thái giống như muốn dọa chết người không thường mạng.
Mà Tiểu Thanh đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của tiếng kêu ấy. Nàng vội vàng quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ, thanh âm đầy vẻ thống khổ, hướng về Hỏa Mẫu Nương Nương cầu xin:
- Sư tôn, là lỗi của đồ nhi, Tiểu Thiên sư đệ vô tội. Đồ nhi xin người đừng trách đệ ấy!
Hỏa Mẫu Nương Nương tựa như không để ý đến lời vừa nghe. Nàng khẽ nói một cách lạnh lùng:
- Đưa sư muội về!
Tức thời một bóng người hạ xuống từ trên không. Tiểu Thiên nheo mắt nhìn kĩ: Một nam tử áo trắng, dung mạo tuấn mĩ, sáng sủa. Chỉ có điều, ánh mắt của gã tiểu bạch kiểm, một nửa căm tức nhìn về phía Tiểu Thiên, mà nửa gian tà còn lại thì nhắm vào nữ nhân sau lưng hắn.
Tiểu Thanh nhận ra nam nhân ấy, vội vàng hướng về phía hắn , giọng nói khẩn trương vô cùng:
- Huyền Phong sư ca, muội tình nguyện theo huynh về, chỉ xin huynh mau can sư tôn, đừng để người phương hại Tiểu Thiên sư đệ.
Vẻ ghen tị trong mắt Huyền Phong tăng lên thấy rõ. Gã không hiểu nổi tại sao sư muội ngây thơ này đối với gã tiểu tử kia lại quan tâm đến vậy.
Trong khi bản thân gã, đại đệ tử của Liệt Hỏa Cung, vô luận là tài năng hay khí thế đều ít người bì được, có thể nói là hoàn mỹ, lại không hề được nàng để trong mắt. Những lúc thường nhật, gặp gỡ nhau tại sư môn, nàng đều tỏ vẻ thờ ơ. Mà đối với lời nói của gã, dường như không hề chú tâm đến.
Vậy mà hôm nay, chỉ đến chậm một chút nữa thôi là gã bỏ lỡ cảnh sư muội tay tình tứ với gã tiểu tử kia, nàng không những ôm hắn. Lại còn để hắn hôn môi nữa…
Tự trong lòng Bạch Huyền Phong cảm thấy rất muốn một kiếm lấy mạng gã tiểu tử ấy. Chỉ có điều, sư tôn đã nói như thế, dụng ý của người chắc chắn là muốn tự tay trừng phạt. Tâm tình người đang không tốt, chọc vào là cực kì không nên a.
Nghĩ thế, gã chỉ nói một câu dửng dưng:
- Sư muôi, chuyện hôm nay huynh cũng không có cách nào giúp muội, theo ta về thôi!
Nói rồi, trong chớp mắt gã biến thành một đạo thân ảnh màu trắng, lao như thiểm điện. Tiểu Thanh chỉ kịp kêu " a" một tiếng rồi đột nhiên cảm thấy có người hạ chỉ ấn đằng sau gáy. Mắt nàng mờ dần rồi gục xuống.
Huyền Phong dùng bộ pháp xảo diệu đánh ngất Tiểu Thanh, trong chớp mắt bế nàng lên rồi biến mất.
Mà Tiểu Thiên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ kịp nhìn Tiểu Thanh bị cái bóng trắng mang đi. Trước đó một sát na, hắn còn nghe loáng thoáng thanh âm đầy vẻ khinh miệt:
"Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, phen này ngươi tiêu chắc rồi"
Hỏa Mẫu Nương Nương nhẫn nại đã lâu, vừa thấy đệ tử của mình được đưa đi, nàng lập tức chẳng còn một chút kiêng nể.
Tốc độ xuất kiếm của nàng nhanh đến đáng sợ, chỉ thấy xoạt một tiếng, đã thấy hiện ra một thanh xích diễm hỏa kiếm thập phần lăng lệ. Nàng không niệm một ấn thuật nào, chỉ đơn thuần là huy động hỏa khí trên thân kiếm để phát chiêu.
Tiểu Thiên bây giờ mới nhớ ra đao vẫn còn kề cổ vội vàng ngẩng đầu lên. Chỉ kịp nhìn thấy cảnh tượng còn kinh dị hơn ngày trước.
Chu tước phượng hoàng lửa, độ lớn kinh người, sải cánh che kín cả tầm nhìn, toàn thân bốc lửa đỏ rực đang lao về phía hắn. Tốc độ thì không đến mức không nhìn rõ, nhưng phạm vi sát thương thì có thể khẳng định: hắn có chạy đến đâu cũng không thoát.
Một chiêu Hỏa Phụng giáng thế của Hỏa Mẫu nương nương. Vừa mỹ lệ, vừa cuồng bạo đến kinh hồn. Tiểu Thiên tựa như con kiến nhỏ, đứng như thôi miên nhìn vào địa ngục môn đang dần mở ra.
Oanh!!!!!!!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Địa chấn khủng khiếp truyền đi tức khắc. Trong phút chốc, Bạch Tuyết Phong rung động dữ dội. Lửa bao phủ toàn bộ bề mặt, nung chảy lớp tuyết dày cộp thành hơi nước. Một đỉnh núi chìm ngập trong khói mờ, lắc lư không ngớt.
………..
Hỏa mẫu nương nương nhẹ nhàng thu kiếm vừa chậm rãi ngẫm nghĩ. Nàng vừa rồi thực sự có chút giận quá mất khôn
Đây không phải là Liệt Hỏa Cung của nàng, đây là Huyền Băng Cung của Thủy Nhược Lam. Mà kẻ nàng vừa xuống tay là độc môn đệ tử của Thủy Nhược Lam.
Nàng khẽ thở dài: "Xem ra sau này ta với Huyền Băng Cung sẽ khó ăn nói đây."
Nhưng chỉ một giây sau đó, nàng bỗng vô cùng kinh ngạc.
Ngay trên hiện trường lúc ấy, ngay giữa khoảng trống mặt đất bị cày xới tàn bạo, có một khối băng phong màu xanh nước biển. Bên trong đó hiển nhiên là Tiểu Thiên, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bàng hoàng cực độ.
Mà trên không trung, tự lúc nào, một tiên tử mỹ lệ đã xuất hiện. Lam sắc tiên y phất phơ, ngón tay bạch ngọc vẫ đang ở tư thế thủ ấn. Khuôn mặt mờ ảo ẩn hiện sau mê vụ.
Thấp thoáng thấy một đôi mắt lãnh khốc như băng giá.