Thiên Triều có 36 trùng thiên, 72 cung, 108 bộ, 306 tinh chức. Mà trong đó, quyền lực nhất là Tứ Đại Thần Cung:
- Xếp thứ nhất là Kim Khuyết Vân Cung đứng đầu là Hạo Thiên Chí Tôn Vô Thương Ngọc Hoàng Đại Đế
- Xếp thứ nhì là Dao Trì Cung, Côn Luân Kim Thánh Vương Mẫu Nương Nương là cung chủ
- Xếp thứ ba là Cấm Vệ Cung do Thác Tháp Cẩm Y Thiên Vương cai quản.
- Xếp thứ tư là Thiên Khiển Cung, tức là Thiên Hình Bộ, chủ tọa là Thiết Diện Phán Quan.
Thiên Hình Bộ, gọi đơn giản thì là tòa án tối cao, nắm trong tay quyền tư pháp, chuyên trách việc xét xử, thưởng phạt. Đặc thù chức năng hoàn toàn không chịu phụ thuộc của Dao Trì Cung hay Cấm Vệ Cung, bất kể vị trí trong Thiên Bảng. Chỉ tuân lệnh của Kim Khuyết Cung, mà nói cách khác, chính là cánh tay trái của Ngọc Đế.
Tiểu Thiên ngày hôm đó, cùng với Thủy Nhược Lam tới Thiên Hình Bộ theo trát lệnh. Ngẫm lại thì từ ngày trùng sinh vào dị giới này, Tiểu Thiên hắn cũng mới chỉ quanh quẩn ở Huyền Băng Cung, chưa có bước chân ra khám phá bên ngoài. Cũng không phải hắn lười vận động, chỉ là Thủy Nhược Lam đối với chuyện đó thì không cho phép. Thế nên từ lúc xuất cung, hắn nghiễm nhiên cảm thấy có chút phấn chấn.
Cũng phải nói thêm, gọi là Thiên Cung, nhưng cảnh sắc tuyệt không phải chỉ có mây mù bát ngát. Cũng có mặt đất, cũng có sơn thủy mờ ảo, có bạch hạc bay lượn trên không. Tựu chung lại toát lên cảm giác rất thanh tịnh.
Thủy Nhược Lam so với thường ngày có chút khác biệt, nàng diện tiên y màu trắng ngọc, mái tóc vấn cao hơn ngày thường, ngồi vắt chân trên lưng của Thủy Kì Lân. Tiểu Thiên đối với con thần thú này cũng không mấy lạ lẫm, ngày thường vẫn thấy nó ngủ khì dưới hồ băng. Chỉ có điều, diệm mạo của Thủy Nhược Lam hôm nay toát lên thần thái trang nhã, đúng chất của một tông sư vậy.
Đi không nhanh cũng không chậm, cuối cùng cũng đến Thiên Khiển Cung. Hắn đối với tòa kiến trục đại quy mô nơi đây có phần choáng ngợp.
Một cánh cổng cao màu đen, trên đề 3 chữ "Thiên Khiển Cung" nổi bật, hai bên có 2 con cự thú bằng cẩm thạch cực lớn, lại có 2 Thiên Binh ăn mặc chỉnh tề đứng gác cửa.
Thủy Nhược Lam rút ra một phiến trát màu vàng có khắc chữ Hình, giơ lên trước mặt Thiên Binh, miệng nói:
- Xin vào báo với Đổng Phán Chủ có Huyền Băng Cung Cung chủ Thủy Nhược Lam cùng đệ tử Lục Tiểu Thiên trình diện theo lệnh đòi.
Nàng vừa nói xong, chỉ thấy cánh cổng đen từ từ mở ra. Có 2 nam tử trung niên, diệm mạo giống hệt nhau, một người áo đen, một người áo trắng đứng đó. Nam tử áo trắng cung kính đưa tay tiếp lấy trát lệnh, người còn lại cúi đầu nói:
- Phán Chủ có lệnh: Hắc Bạch Song phán chúng tôi ở đây nghênh tiếp Cung chủ, thỉnh cung chủ cùng quý đồ theo chúng tôi vào diện kiến.
Tiểu Thiên nối gót đi theo Thủy Nhược Lam, hai mắt ngơ ngác nhìn tòa đại điện rộng lớn. Không có cửa sổ thông ra ngoài, dọc đoạn đường chỉ thấy có ánh đuốc cháy trên thân những cột trụ rất lớn. Trên tường điện cách mỗi quãng lại đặt những món binh khí lạ lùng.
Chỗ này là một thanh cự kiếm màu đỏ như máu tươi. Góc kia là một thanh trường kích sắc bén, ở phần tiếp điểm giữa lưỡi và thân kích, là một con mắt màu trắng dã đảo liên hồi. Còn có một cây đoản phủ khổng lồ, lưỡi nứt nẻ, bên dưới vết nứt tựa như có dung nham nóng đỏ, cùng với nhiều thứ khác. Tựu chung đều có điểm tương đồng: đều toát lên vẻ tà dị khác thường, và bị bao phủ bởi kết giới.
Thủy Nhược Lam nhìn vẻ mặt tò mò của Tiểu Thiên, liền khe khẽ giảng giải:
- Đó đều là ma binh, thu được từ những lần Thiên Khiển, đem phong ấn ở đây cốt để tránh dư đảng của yêu quái sử dụng gây họa cho nhân gian. Đại đa số đều có uy lực cực lớn.
Tiểu Thiên chợt rùng mình, hóa ra cảm giác ớn lạnh mà hắn cảm nhận được là do những ma khí đó tạo nên. Xem ra nơi này không phải là chỗ để chơi đùa a. Bỗng hắn chợt chú ý đến một vật nằm sâu trong một góc.
Một thanh thiết bổng màu đen tuyền, đang lơ lửng cách mặt đất mấy thước. Bao quanh đó là trùng điệp xích sắt, bên trên có dán vô số đạo phù. Dưới mặt đất một vòng tròn hỏa diệm cháy dữ dội không ngớt.
Nhìn qua cũng biết, đây là vật bị phong ấn nhiều nhất, trấn giữ kiên cố nhất. Đồng thời từ vật đó, tà khí cũng tỏa ra mãnh liệt nhất, khiến nhịp tim của Tiểu Thiên gia tăng đột biến. Thoảng hắn còn nghe thấy thanh âm quỷ dị như tiếng gào khóc thoát ra.
Hắn cố gằng trấn tĩnh, kéo áo của Thủy Nhược Lam, giọng hơi sợ sệt:
- Sư… sư tôn, cái đó là gì vậy???…
Thủy Nhược Lam quay đầu, đôi môi nàng khẽ động, như sắp sửa nói gì, chợt ngưng bặt. Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện thần thái rất dị thường, tựa như gặp chuyện gì đó không tốt. Đôi mắt nàng mở tỏ, nhìn trân trân về phía cây hắc bổng rất lâu. Đôi chân nàng dừng hẳn lại, không bước tiếp.
Hắc Bạch Song Phán nhìn thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt kinh hoảng, liền tiến đến gần Thủy Nhược lam đang bất động. Hắc Y Phán Quan nói gấp gáp:
- Nhược Lam Cung chủ, mau đi thôi.
Mãi một lúc sau, Thủy Nhược Lam như sực tỉnh, liền vội vàng đi mất, mặc kệ gã đồ đệ cùng 2 vị phán quan.
Tiểu Thiên ngạc nhiên trước thái độ của nàng liền định cất tiếng hỏi, thì sảy thấy Bạch Y Phán Quan đưa tay lên, lắc đầu liên tục, hiển nhiên có ý ngăn lại. Hắn hiểu ý nên đành ngậm miệng, trong đầu vẫn không ngừng thắc mắc.
Một thanh Thiết Bổng sao lại có thể khiến cho vị sư tôn ngày thường lãnh đạm như băng giá của hắn phản ứng sâu sắc đến vậy???
Tựa như nàng vừa gặp phải đả kích cực kì lớn, khiến cho tinh thần ngây dại. Thái độ của hai vị phán quan cũng hết sức lạ lùng, giống như cũng biết rõ nguyên nhân, nhưng lại không muốn cho hắn biết, hoặc là không muốn nói ra trước mặt Thủy Nhược Lam.
Hắn cứ mang những nghi vấn ấy, im lặng đi tiếp, cuối cùng gặp một cánh cổng, có đề " Thanh Thiên Phủ"
….
Thực ra, nếu như lúc trước, Tiểu Thiên ở gần Thủy Nhược Lam, chắc có lẽ sẽ nghe được tiếng nàng thì thầm trong vô thức…
…chỉ có 4 chữ ngắn ngủi, song với nàng đã thành nỗi ám ảnh …
…Định Hải Thần Châm…