Đinh Triều Bí Sử- Lịch Sử Quân Sự Việt Nam
Chào các bạn, mình xin giới thiệu tác phẩm viết về nhân vật Việt Nam: "Đinh Triều Bí Sử".
Tóm tắt truyện như sau :
Ngô Quyền, sau khi đánh bại quân Nam Hán. Đã lập ra nhà Ngô. Nhưng ông tại vị chưa tới sáu năm, thì bạo bệnh qua đời. Nhà Ngô rơi vào loạn lạc. Họ Dương, một thế lực lớn nổi lên, giành quyền thống tri giang sơn. Nhưng vẫn không qua được vài năm, thập nhị sứ quân cát cứ mỗi phương không phục, nổi lên giành quyền thống trị.
Đinh Bộ Lĩnh, xuất thân từ Kim Lư thôn, thân mang trong mình dòng máu Đinh gia, là một kỳ tài võ học. Thông minh, sắc sảo. Vô tình trong một lần cứu người, anh bị lôi cuốn vào sự tranh đấu của thập nhị sứ quân.
Đinh Bộ Lĩnh và bạn bè của anh, đã phải trải qua bao thăng trầm, thử thách. Mới có thể thành công thống nhất giang sơn, sáng lập nhà Đinh lưu danh sử sách.
Đinh Triều Bí Sử
Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 1:Cờ Lau đại chiến
Tác giả : Lý Thiên Hùng
Nguồn : Tu Chân Giới
" Hây" " Hô " .
" Các huynh đệ, vì mái nước đầu làng, vì con trâu con gà, xông lên nào ! " Một thiếu niên, khoảng mười ba tuổi. Con nhà thôn quê, dáng người tuy gầy nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ săn chắc của cơ bắp. Cậu đứng trên ụ rơm, cất cao giọng, hô to gọi nhỏ các bạn cùng lứa trong thôn. Nhìn có vẻ rất khí phách của một đại tướng.
Xung quanh, tụ tập khoảng trên mời thiếu niên, quần đùi áo cộc, tóc ba chỏm. Mắt ngước nhìn phía trên ụ rơm, trong mắt lóe lên sự sùng bái lẫn vui vẻ.
" Xung phong ". Cậu bé thủ lĩnh hét lớn lến một tiếng trong trẻo, dọa cho lũ chim hoảng sợ phạch phạch bay đi mất.
Cậu phi thân, lộn một vòng đáp xuống giữa đám bạn. Ai nếu nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há hốc mồm mà kinh ngạc không thôi. Trên mặt cậu toát ra vẻ hưng phấn, tiện tay quơ lấy cành lau kế bên, chỉ thẳng lên phía đối diện. Quay qua bên đám bạn hỏi :" Ây, Lưu tiểu tử, ngươi nói xem, bọn họ có lẽ sợ chúng ta quá rồi hay không ? Mọi khi tụi bên đó tới đúng giờ lắm mà ?"
Lưu tiểu tử là một cậu thiếu niên, vóc người cao cao, đứng trong đám bạn làm cho người ta có cảm giác nổi trội hơn hẳn.Đó là Lưu Cơ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Tuy vậy nhưng là người người thông minh, hiều nhanh, tính nhanh. Trong đám bạn học cùng lứa là người nổi trội nhất.Nhưng tính cách của hắn ít nói, đôi chút lạnh nhạt. Lưu Cơ nói : " Tuy chưa thể xác định được tại sao người ở thôn Hòa Lư kế bên không sang, nhưng cũng không thể nói bọn họ yếu nhược được. Nên cẩn thận đề phòng bất trắc".
Một thiếu niên da mặt đen thui, lớn tiếng nói vào ::" Ta thấy bọn chúng chỉ là con rùa rút cổ, thử hỏi. Các trận đánh gần đây, quân thua thảm bại không phải bên thôn Hòa Lư đó sao ? Lão tử không tin rằng cái đám nhát gan đó dám chường mặt ra. Tới một đánh một, tới mười đánh mười. Chỉ có ngươi đồ con lừa ngốc này lúc nào cũng sợ bóng sợ gió cả " Người mới nói là Nguyễn Bặc.
Lưu Cơ nhướng mày lên nhưng chĩ cười nhạt một tiếng, thẫm nghĩ, cái đầu óc heo nhà ngươi, có nói cũng chả hiểu nỗi. Quay sang nói với cậu bé thủ lĩnh :" Đinh tướng quân nghĩ thế nào ? "
" Theo ta thì nên ổn trọng mà hành động, trước mắt cần thăm dò coi thử trong đám rừng trúc kia, có kẻ nào mai phục hay không ?"
" Cũng hợp ý ta " Lưu Cơ cười cười nói.
Đinh tướng quân quay sang, nói với 2 người bạn phía sau :" Điền, Tú. Hai người các ngươi chạy vào xem thử tình hình ra sao, nhanh về báo lại cho ta !"
Hai người Điền, Tú nhanh chân chạy vọt đi mất. Hai người là Đinh Điền và Trịnh Tú, có thể nói thể lực là cao nhất trong nhóm, tốc độ chạy nhanh như thỏ. Nên làm công tác tình báo là thích hợp nhất.
Lại nói, Đinh tướng quân này tên thật là Đinh Bộ Lĩnh, cậu là con trai của thứ sử Hoan Châu- Đinh Công Trứ . Do cha mất sớm nên từ nhỏ sống với mẹ là Đàm thị, ở nương nhờ nhà cậu ruột là Đinh Thúc Dự. Từ nhỏ Bộ Lĩnh đã có khả năng trí nhớ, óc phán đoán tài tình, mưu lược. Trong các trận đánh giả giữa tụi thiếu niên trong các thôn xóm với nhau này. Hay còn gọi là đánh trận cờ lau, do cây lau cũng là binh khí chính yếu. Cây lau nơi này mọc hoang nhiều vô số kể, cây vừa nhẹ, cũng không cần quá sức để mang đi, và dễ dàng vung lau đanh vào đối thủ. Khi bị cây lau đánh vào người, cũng mang cảm giác đau rát.
Trong đánh trận cờ lau này, cũng có quy củ, đó là người nào bị đánh trúng ba lần trong 1 khoảng thời gian ngắn, thì coi như hy sinh. Và sẽ rời khỏi cuộc chơi. Hai đội có trách nhiệm 1 đội phá thành và 1 đội công thành, Nếu đội nào bảo vệ thành mà bảo vệ trong khoảng thời gian nhất định coi như thắng, và đội công thành mà phá thành công thành đối phương thì coi như là đội thắng . Nói thành ở đây tức là một cái nhà chòi trống, trong nhà có 1 cây cờ nhỏ gọi là Trấn Thành Kỳ. Và phải bố trí nhân thủ sao cho đối phương không thể lọt vào nhà mà chôm đi lá cờ ấy được. Một đối có mười lăm người và Đội thắng cuộc sẽ được đội thua cõng 1 vòng quanh thôn, có thể nói, đây là 1 niềm vui lớn. Thữ nghĩ, đối thủ của mình phải cõng mình đi dạo trong thành, coi như cũng nở mày nở mặt lắm đó.
Từ xa, phía trong rừng trúc vẫn im lặng 1 cách dị thường. Bộ Lĩnh và Lưu Cơ cũng cảm thấy sốt ruột, lo lắng cho hai người Điền, Tú thì thấy bóng dáng hai người bọn họ chạy trở về, tốc độ nháy mắt đã tới phía trước mặt Bộ Lĩnh và đám bạn.
Đinh Điền nói :" Trong rừng, theo quan sát của tôi thì không có gì khả nghi cả."
Trịnh Tú cũng gật đầu đồng ý
Bộ Lĩnh cau mày lại, thầm nghĩ, chả lẽ bọn này sợ quá bỏ về thiệt à ? Không đúng lắm. Hay là chúng không ở trong rừng. Quay sang Lưu Cơ nhìn thấy hắn cũng thầm lắc đầu. Bộ Lĩnh nói :" Theo như lời hai người nói, trong rừng không có cái gì nghi hoặc vậy cũng không phải là không có nguy hiểm. Chúng ta nên cẩn thận đi 1 chút. Chỉ cần đi qua khỏi khu rừng trúc là tới địa bàn của bọn hắn, lúc đó. Chỉ sợ lại có một trận đánh lớn. Tình hình này có thể nghĩ là quân địch cố thủ thành rồi còn gì "
Đội của Bộ Lĩnh đi xuyên qua khu rừng trúc phía trước. Nhìn xa xa thấy một ngôi nhà canh vắng vẻ. Nhà canh này cũng như nhà canh trong thôn, xung quanh rào tre, nhưng coi bộ đã bị mục rữa. Bốn bức tường bông tróc đi, làm loang lỗ , có vài chỗ phải dùng tấm gỗ mục che chắn lại, kẻo gió lạnh thổi lùa vào nhà.
Trước cửa chính của nhà, được đóng chặt. Cửa này đã được sửa sang lại cho tốt và chắc chắn 1 chút. Cửa sổ bên hông nhà bị rớt hết một cánh cửa. Từ đây cũng có thể coi như là một lỗ hỏng lớn chưa được lắp lại.
Bộ Lĩnh nhìn xung quanh một lượt, thì thầm vào tai Lưu Cơ và Trình Tú hai người. Sau đó thấy mỗi người dẫn theo năm người khác chia làm hai hướng tới hai bên hông của nhà canh, núp lặng lẽ ở chỗ tối, tìm cơ hội đột nhập vào nhà.
Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc thì dẫn theo đám người còn lại hướng tới phía trước nhà đi đến. Điền Đặc hô to :" Đám rùa đen Hỏa Lư thôn kia, có giỏi thì ra đây đánh nhau với Nguyễn đại gia. Chứ đừng rút đầu như rùa vậy chứ ".
Trong nhà vọng ra tiếng cười vang :" Ha ha ha ! Họ Nguyễn ngu ngốc kia, ngươi ngu một mình thì không sao, chứ ta không dại gì mà xông ra đó mà chờ chết, Các ngươi có giỏi thì xông vào cướp Trấn Thành Kỳ thử, xem mèo nào cắn mỉu nào ? Ha ha ha "
Nguyễn Bặc tức tối, giậm chân, múa múa cây lau bay bụi đầy trời mà không làm gì được, Bộ Lĩnh thấy vậy cười khổ không thôi, người này, tính tình cũng quá ư là nóng nảy đi thôi. Bộ Lĩnh bước lên, đứng song song với Nguyện Bặc, cũng nhìn vào khu nhà canh mà cười nói :" Trần huynh đệ, ngươi nằm trong đó coi bộ không cảm thấy muỗi nhiều lắm sao, huống chi còn mười mấy người khác nữa, có cần ta cho một tí gió vào không vậy ? "
Người họ Trần kia nở nụ cười vang :" Ha ha, Đinh tiểu tử chớ nói khoác không biết ngượng, ngươi chỉ là hạng tôm tép, may mắn thắng ta vài trận mà cứ nghĩ anh hùng chỉ có mình ta, Ha ha, để xem trận này ngươi thắng làm sao đây . "
Đinh Bộ Lĩnh cũng mỉm cười không nói, liếc mắt nhìn ra phía Lưu Cơ ẩn thân. Chỉ thấy bóng cỏ động đây nhẹ nhàng, cũng không biết Lưu Cơ ở đó làm gì, ngoại trừ Bộ Lĩnh, thì mọi người cũng không ai biết .
Nguyễn Bặc cũng buồn bực không thôi, thầm nghĩ, lão Đinh và lão Lưu làm gì mà chả ai biết, nhưng biết tình cách của bọn họ, có hỏi thì cũng không nói. Chỉ khi nào xong thì họ mới giải thích cho thôi.
Nguyễn Bặc ngồi xuống đất, quay sang nói chuyện tán gẫu với lũ bạn, chỉ còn Đinh Bộ Lĩnh đứng đó.
Trong chòi canh, mười lăm người của Hỏa Lư thôn chia làm ba nhóm canh giữ ba chỗ thiết yếu nhất để vào nhà. Đừng nói tới con ruồi bay vào cũng không lọt. Trần Quang ngồi chung với bốn người còn lại gần chỗ cửa chính, nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy của rơm bay vào từ cửa sổ hai bên, chỉ phút chốc khói tỏa mù mịt, làm mọi người ho sặc sụa.
Trần Quang sợ hãi, trong đầu chỉ còn lo chạy ra ngoài thật nhanh, liền mở cửa lớn tháo chạy ra ngoài, đám bạn phía sau cũng chạy ra ngoài như ong vỗ tổ. Chỉ trong chốc lát đã thành công thoát ra khỏi nhà canh. Trần Quang thầm nghĩ, sao lại có khói ở đây được.
Chị nghe thấy lúc đó, ở cả ba phía xuất hiện người của Kim Lư thôn, có một người trong tay cầm là cờ nhỏ màu vàng, đó là Trấn Thành Kỳ mà đội hắn vốn cần phải giữ gìn. Chỉ biết mình trúng bẫy của Đinh Bộ Lĩnh. Chỉ ấm ức nhận thua,
Lại nói Đinh Bộ Lĩnh chỉ cần nhìn sơ qua địa thế nhà canh, thấy khu nhà nằm ở vùng trũng, xung quanh là gò đất cao, nhìn có vẻ thập phần kiên cố, nhưng do không tu bổ nên sự phòng thủ bên ngoài qua mức lỏng lẽo. Nên Bộ Lĩnh nói với Lưu Cơ cho người lẻn vào sau nhà, lấy rơm đốt rồi hun khói vào hai bên khu cửa. Vùng này mấy ngày không mưa, nên rơm dễ bén lữa, chóng cháy. Chỉ cần chút xíu có thể hỏa thiêu cả căn nhà. Nhưng Lưu Cơ cũng biết cách nhìn người, chọn ra Tiêu Bảo là người tay chân nhanh nhẹn, đi vào nổi lửa đốt thỏ.
Chỉ một kế hun khói này, cũng đã làm cho người Hỏa Lư thôn xếp giáp quy hàng mà không cần chiến đấu, cũng nói lên tài trí của cậu thiếu niên mười ba tuổi này.
Đám người Kim Lư thôn hoan hô vang dội, chỉ có đám người Hỏa Lư thôn ủ rũ mặt mày. Nguyễn Bặc ở bên thích chí cười to, nhảy tới Trần Quang, bảo hắn cõng mình. Miệng hô to : " Giá giá " . Cứ như xem Trần Quang là ngựa thật .
Last edited by Lý Thiên Hùng; 25-02-2012 at 03:46 PM.
|