Cửa mở lần nữa, Tiểu Thiên đảo mắt nhìn quanh.
Hai hàng tử y thị vệ đứng đối diện, bốn tên hộ pháp đứng bốn góc phòng, hắc bạch song phán mỗi người đứng một bên, mà ngồi giữa bàn gấm là một nam tử, mặc áo đen, đội mũ ô sa, vóc người cao lớn. Khuôn mặt y hung tợn, mắt dữ như hổ, lông mày rậm rạp, mũi khoằm như diều hâu, râu ria xồm xoàm. Đại để thì cũng phần nào giống như La Quán Trung miêu tả Trương Phi vậy. Chỉ có điều, y có làn da đen sẫm, mà trên trán lại là hình trăng khuyết cực kì quen thuộc.
Chẳng khác gì Bao Thanh Thiên vậy.
Tiểu Thiên đối với phát hiện ấy thì ngạc nhiên vô cùng, mắt nhìm chằm chằm vào vị phán quan đang ngồi kia, mặc kệ ánh mắt xung quanh. Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp a.
Thủy Nhược Lam nói nhẹ nhàng với Tiểu Thiên:
- Vị ngồi trên cao kia là Thiết Diện Phán Chủ Đổng Vương Công, toàn quyền phán xét sự vụ lần này. Ngươi nhớ lời ta nói, có gì cứ thành thật khai báo, chỗ nào thấy cần thiết thì tranh biện, tuyệt đối không hồ ngôn loạn ngữ. Ta ngồi ở kia, nếu có gì sẽ can thiệp giúp ngươi.
Nói rồi, nàng lùi lại hàng ghế phía sau, chỉ để lại một mình Tiểu Thiên ngơ ngác. Hắn đối với loại không khí ngột ngạt nơi công đường này, có phần không thoải mái.
Đổng Phán Chủ thấy thái độ chần chừ của Tiểu Thiên, liền đập mạnh tay xuống bàn, miệng hừ một tiếng:
- Tiểu tử kia có phải Lục Tiểu Thiên, đồ đệ của Huyền Băng Cung không?
Thanh âm như sấm nổ của Đổng Vương Công khiến Tiểu Thiên sực tỉnh, hắn vội vàng đáp:
- Là tiểu đồ!
Phán Quan tiếp lời:
- Nói vậy ngươi biết hôm nay được triệu tập đến đây vì lý do gì rồi chứ?
Tiểu Thiên chắp tay, cúi đầu nói:
- Lý do tiểu đồ đương nhiên biết, chỉ có điều đối với cáo buộc của Liệt Hỏa Cung có đôi chỗ không hiểu.
Ngay lúc ấy, một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Còn muốn giả bộ hồ đồ, tiểu tử ngươi thật không biết hối cải!
Đằng sau cánh cửa vừa đóng lại, hai bóng người xuất hiện. Một nữ nhân áo đỏ phong tư toát lên vẻ cao ngạo chầm chậm tiến vào. Hỏa Mẫu Nương Nương chầm chậm tiến vào, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Tiểu Thiên giống như đang nhìn một bụi cỏ.
Dẫu vậy, hắn đối với ánh nhìn ấy không mấy áy náy. Tâm trí hắn đang tập trung vào người đi phía sau.
Hi vọng nhiều rồi lại triệt để thất vọng. Không phải Thanh tỉ dịu dàng đáng yêu của hắn lộ diện, thế vào đó là nam nhân đã từng ẩn hiện trên Bạch Tuyết Phong ngày đó. Tiểu Thiên đối với bộ pháp vô ảnh vô tung, cùng câu nói ác ý để lại sau cùng của nam nhân này có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hỏa Mẫu Nương Nương nhận ra sự xuất hiện của mình với Tiểu Thiên không mấy uy hiếp, vẻ bực bội lộ ra ngoài mặt. Song nàng vẫn cung kính chắp tay hướng về phía Đổng Vương Công:
- Liệt Hỏa Cung cung Chủ Hỏa Mẫu Tôn Mi Nhi cùng đại đệ tử Huyền Phong ra mắt Đổng Phán Chủ.
Đổng Vương Công giọng điệu lạnh nhạt đáp lời:
- Hỏa Mẫu Cung chủ đến, ta không tiện đưa người tiếp đón, thực có lỗi. Tuy nhiên, ngài nguyên là người phát đơn kiện, lại đến trễ hơn, e rằng có chút không theo quy củ a.
Hỏa Mẫu Nương Nương bối rối. Kì thực nàng cũng muốn đến sớm hơn, nhưng vì một vài chuyện không mong muốn nên mới xảy ra chậm trễ.
- Thực tình bổn cung cũng không muốn thế…
Đổng Vương Công đối với biểu hiện của Hỏa Mẫu Nương Nương có phần hài lòng. Cặp lông mày xếch ngươcj có chụt dãn ra, liền khẽ ho một tiếng rồi dùng giọng điệu cực kì nghiêm túc phán:
- Người cần đến đã đến đủ, vậy bổn tọa không khách sáo nữa. Bạch phán, thay ta đọc lại cáo trạng:
Bạch Y Phán quan tiếp một cuộn giấy trên tay, trải rộng ra, đọc dõng dạc:
"Thiên Triều Hình Bộ, ngày… tháng … năm .. Hạo Thiên Lịch, Liệt Hỏa Cung cung chủ Hỏa Mẫu Tôn Mi Nhi khởi tấu: đệ tử của Huyền Băng Cung tên là Lục Tiểu Thiên, tư chất kém cỏi, pháp lực tầm thường nhưng không chịu chuyên tâm tu hành, chỉ thích bày trò quậy phá, gần đây có ý đồ bất chính với đệ tử của bổn cung là Thanh Thanh. Y không những dùng lời lẽ xảo trá để lường gạt tiểu Thanh, còn định dùng mánh khóe của tiểu nhân để xâm chiếm nhằm thỏa mãn thú tính của mình. Cũng may thiên lý còn đó, đại đệ tử của bổn cung là Huyền Phong vô tình phát giác, bổn cung chủ đã đích thân ra mặt, dùng cái uy của tôn sư nghiêm túc dạy bảo. Song y kiên quyết không chịu sửa sai, ỷ có sư tôn mình dung túng, tỏ thái độ bất phục, mà cuồng vọng đối với tiểu Thanh xem ra vẫn không dứt. Thiết nghĩ hạng người như vậy giữ lại cũng chỉ làm bẩn thiên đạo mà thôi. Bổn cung dâng cáo trạng, mạo muội đề xuất Thiên Hình Bộ nghiêm túc trừng trị Lục tiểu Thiên để giữ nguyên Thiên Quy. Cẩn cáo!"
- Hắc hắc hăc!!!
Cả tòa phủ đường đột nhiên vang lên tiếng cười sặc sụa…
Đổng Vương Công mở to mắt nhìn, Hỏa Mẫu Nương Nương bất ngờ tột độ, Thủy Nhược Lam có phần kinh ngạc.
Đây là đâu chứ, Thanh Thiên phủ, chuyên dùng để xét xử tội nhân, ở đây chỉ có quát tháo, tra xét, tuyệt không có chuyện đùa cợt. Vậy mà Tiểu Thiên, cáo trạng vừa đọc đến chữ Thiên Quy đã lăn ra cười sằng sặc. Hắn không chỉ cười, hai tay còn ôm bụng, người cúi gập như thể bị điểm vào tiếu huyệt vậy. Đó mà tác phong của kẻ bị buộc tội hay sao.
Đổng Vương Công vung tay đập mạnh xuống mặt bàn, quát lên một tiếng chấn động cả phủ đường:
- Tiểu tử to gan, dám làm loạn ở chốn công đường, ngươi không coi bổn quan ra gì sao???
Tiểu Thiên hít thật sâu, cố nén giọng đáp lời, song vẫn lộ ra tiếu ý:
- Hắc… Phán Chủ thứ tội… hắc hắc… chỉ là ta đối với cáo trạng vừa rồi không thể nhịn được cười.
- Nói xàm, có chỗ nào đáng cười chứ…
Tiểu Thiên không đáp lời, chỉ quay sang Hỏa Mẫu Nương Nương nét mặt lúc này đang cực kì khó coi:
- Hỏa Mẫu Nương Nương à, rốt cục người đã từng đi kiện cáo ai chưa vậy?
Câu hỏi của hắn khiến vị cung chủ không biết đáp lời thế nào, nàng đối với chuyện kiện cáo này, mấy trăm năm rồi quả thực chưa có làm bao giờ.
- Không cần người nói, ta cũng biết đích xác là chưa a. Thế cho nên mới viết nên cáo trạng khôi hài đến thế.
Đổng Vương Công thấy lạ lùng liền gằn giọng:
- Khôi hài, thử nói cho ta nghe khôi hài chỗ nào.
Tiểu Thiên trấn tĩnh lại, không còn vẻ đùa cợt. Hắn nói từng lời một, hết sức minh bạch:
- Đổng Phán Chủ, ta nói ngài nghe , bản cáo trạng này: chỗ không cần nói thì kể rõ ràng, mà cái phần trọng tâm lại mười phần bịa đặt đến chín…
… tư chất của ta kém cỏi, tiên thuật của ta tầm thường thì liên quan gì đến chuyện này, tại sao phải kể vào… ta bày trò quậy phá? Có thể kể ra là trò gì được không?...
… ta dùng lời lẽ xảo trá để lừa gạt Thanh tỉ? Thực ngớ ngẩn! Lời ta nói với nàng đều là tâm ý chân thành, chuyện ta kể cho nàng nghe đều là ngôn tình tiểu thuyết, có giá trị kinh điển. Ngươi thử phân tích ra chỗ nào là lường gạt lòng người?..
… cái gì mà dùng " uy của tôn sư nghiêm túc dạy bảo" của tôn sư nghiêm túc dạy bảo. Con mẹ nó xàm, ngươi chẳng nói chẳng rằng, tặng cho ta một kiếm. Nếu không phải Sư tôn ta đến kịp e rằng ta đã chẳng đứng đây mà nghe cáo trạng…
Tiểu Thiên nói liền một mạch, không chút kiêng nể, cũng không để ai có ngắt lời.